Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 31: Giận cười, khẽ cười, mỹ nhân cười, xin chớ chê cười




Trượng pháp của Phùng Bất Bát chỉ có một yếu quyết, đó là đập.

Bà vừa đánh, thân thể vừa liên tục xoay tròn. Hễ nơi trượng phong của bà quét qua, tất cả đều tan tác giống như bẻ gãy cành khô.

Bà vừa múa trượng như gió, tóc tai bù xù, vừa không ngừng rít lên. Người không biết còn tưởng rằng bà đã phát điên, thực ra đây cũng là phương pháp mà bà dùng để hạn chế và chấn nhiếp kẻ địch, khiến kẻ địch tâm thần rối loạn, bà có thể chiếm được lợi thế.

Thậm chí đuổi tận giết tuyệt giành thắng lợi.

Loại chiến thuật này vốn chỉ thuộc về những đại hán trời sinh cao lớn, mới có thể dùng thế bức người, nhưng Phùng Bất Bát lại tài cao gan lớn, chẳng những dám dùng, hơn nữa còn có thể dùng thân hình nhỏ gầy của bà phát huy một cách mãnh liệt nhất.

Bà dùng tính tình vận dụng trượng thế, chứ không phải dùng thân hình.

Trần Bất Đinh thì lại khác.

Phu nhân Phùng Bất Bát của y sử dụng trượng pháp chí cương chí mãnh, còn trảo pháp của y lại chí âm chí nhu, càng hết sức ác độc.

Y cũng giống như phu nhân của mình, cũng có binh khí thành danh.

Binh khí của y là một cây vuốt gà bằng thép tinh co (chỉ một thước bốn tấc) duỗi (dài tám thước) tự nhiên.

Vuốt của y chuyên đánh vào chỗ hiểm và tử huyệt của người khác.

Y liên tục vặn gãy cổ và đầu người, cũng vặn đứt tứ chi của kẻ địch, ngay cả lỗ tai, háng, mười ngón tay, mười ngón chân, không thứ gì nó chạm vào mà không bị xoắn nát.

Y dùng tay phải cầm vuốt, còn tay trái trống không.

Nhưng tay trái trống không lại sử ra ưng trảo, hổ trảo, báo trảo, kê trảo, thứu trảo, lực sát thương còn lớn hơn tay cầm vũ khí.

Y và Phùng Bất Bát hợp sức tấn công Ngô Kỳ Vinh, cộng thêm “Song Diệp” của Hoa Khô Phát.

Nhưng Ngô Kỳ Vinh vẫn tiến lên phía trước.

Mặc dù hắn tiến tới đã chậm hơn trước, nhưng vẫn đang tiếp tục đi.

Hai tay của hắn cũng phát ra một loại màu sắc sặc sỡ, dần dần biến thành màu tím.

Mỗi lần gặp phải âm chiêu, tuyệt chiêu, tay của hắn cũng chỉ cử động từng điểm, từng chút, từng tí, lập tức hóa giải và làm tan rã thế công đáng sợ của đối phương, hơn nữa còn giải quyết trong vô hình.

Hắn giống như chỉ cần tâm ý vừa động, lập tức có thể phản ứng. Kình khí của hắn hoàn toàn đến từ đan điền, nhưng lại giống như bao hàm trong trời đất, chỉ cần nghĩ đến là lập tức phát ra, tựa như đã đạt đến cảnh giới của cao nhân tuyệt thế, “một chút sức nhỏ như lông chim cũng không thêm vào, một con ruồi cũng không rơi xuống, vừa chạm vào lập tức phản ứng”.

Hắn vẫn từ từ đi vào trong Hồi Xuân đường, giống như một khi đã cất bước thì tuyệt không quay đầu, quyết không dừng bước. Lại giống như có người ra lệnh cho hắn “tấn công vào Hồi Xuân đường, nếu không thì chết ngay đương trường”, hắn đã không còn đường quay đầu lại, chỉ có một đường đi về phía trước.

Cho nên hắn vẫn tiến tới.

Nói cách khác, ba đại cao thủ hợp sức chiến đấu với hắn là Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát và Hoa Khô Phát lại liên tiếp lui về sau.

Có điều, bởi vì lúc bốn người giao thủ, gió mạnh, gió lạnh, hoa lá nổi lên, lại phát ra ánh sáng màu tím cực kỳ diễm lệ, nên đã thu hút sự chú ý của Ôn Nhu vừa cứu hai thầy trò Ban, La.

Nàng vừa nhìn liền cảm thấy rất đẹp mắt, cho nên nàng quyết định phải gia nhập trận chiến này.

Ngươi nói xem, Ôn Nhu đại tiểu thư nàng quyết chí muốn tham gia trận chiến, có người nào ngăn cản được sao?

Trong lòng Ôn cô nương của chúng ta cũng hiểu được, không biết vì sao, có rất nhiều người vô duyên vô cớ yêu thích nàng, mà nàng cũng thường may mắn gặp gỡ rất nhiều quý nhân, nhưng cũng có không ít người chẳng biết nguyên nhân lại đố kỵ nàng, căm ghét nàng, chỉ mong sao nàng biến mất nhanh một chút, hi vọng nàng chết sớm một chút. Nhưng Ôn nữ hiệp nàng lại không chết không lùi, nàng vẫn muốn đi lại trong giang hồ nhiều gió nhiều mưa nhiều hiểm ác này, hơn nữa còn làm một số đại sự đại công đại đức khiến người ta hâm mộ, không còn căm ghét.

Nàng cũng biết, những năm gần đây nàng đã gây ra không ít họa, chọc phải không ít chuyện, nhưng chỉ cần bản ý của Ôn đại cô nương nàng là lương thiện, tôn chỉ là giúp người cứu người, mặc kệ người khác ghét nàng hận nàng đố kị nàng, nàng vẫn ta làm theo ta, tự do tự tại, người thấy người thích, khốn khó khốn cùng, đi tới đi lui xông pha giang hồ, lẫn vào hồng trần, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày, khoái khoái hoạt hoạt trải năm tháng. Mặc kệ ngư tiều canh độc (ngư dân, tiều phu, nông dân, học trò), đế vương quan tướng, bà cô nàng vẫn đối xử tốt với những người tốt với nàng, đối xử tệ với những người tệ với nàng, giúp người lương thiện hành thiện, đấu ác với kẻ ác. Ngoại trừ cái chết của Tô Mộng Chẩm khiến nàng buồn rầu, cái chết của Bạch Sầu Phi khiến nàng phiền muộn, nàng vẫn đá gà đánh cá, đuổi chó bắt mèo, tiêu dao tự tại.

Nàng luôn luôn rất tùy hứng.

Cho dù nàng biết rõ mình tùy hứng, nhưng vẫn làm theo bản tính, cho dù sau này khốn khổ vì nó, nhưng ít nhất nàng cũng đã tận hứng tận tình, thuận theo bản tính đi một chuyến qua nhân gian.

Nàng mặc kệ, cũng không hối hận.

Nàng chạy qua là muốn trừng trị người cả gan xông vào Hồi Xuân đường.

Nàng cũng không hiểu rõ lắm lý do thật sự muốn tham gia trận chiến này, rốt cuộc là vì không để cho bất cứ người nào xông vào cơ sở năm đó Vương Tiểu Thạch giúp người chữa bệnh liệu thương, hay là vì tiếng trảo, tiếng trượng, tiếng lá cùng với khí tím rực rỡ đẹp mắt?

Cũng không ai biết.

Dù sao, nàng muốn qua thì sẽ qua.

Nàng lướt qua, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào Ngô Kỳ Vinh mắng lớn, hơn nữa còn chém xuống một đao.

Ánh đao mỹ lệ, mỹ lệ ánh đao.

Đao pháp dịu dàng, dịu dàng đao pháp.

Ngô Kỳ Vinh cũng không có chiến lược đặc biệt gì.

Trước khi nhận được “mệnh lệnh đặc biệt”, suy nghĩ của hắn chỉ là chiếm lĩnh Hồi Xuân đường.

Chỉ cần chiếm cứ trung tâm chỉ huy của kẻ địch, bất kể chiến dịch tổng thể có thất bại hay không, tù phạm có bị cướp hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là hắn đã chiếm lĩnh được địa điểm quan trọng của kẻ địch, giúp Lôi Thuần nở mày nở mặt.

Phương thức đối địch của hắn cũng rất đơn giản, gần như không có gì khác biệt với người bình thường.

Người cản ta chết, người nghịch ta vong.

Cho nên đối với hắn, nhiều thêm một kẻ địch và ít đi một kẻ địch cũng không khác biệt bao nhiêu, có lẽ khác biệt chỉ là hắn lại giết thêm một người mà thôi.

Hắn đánh ra một chưởng.

Một chưởng này nghênh đón Ôn Nhu, còn mang theo âm thanh cực kỳ dễ nghe, khiến người ta giống như nghe tiên nhạc.

Ôn Nhu không hề nghĩ ngợi, một đao chém tới.

Nàng không sợ.

Nàng vốn chẳng sợ thứ gì.

Trên giang hồ, rất nhiều người ghét điểm này của nàng, bởi vì nàng chẳng sợ gì cả, hơn nữa căn bản cũng không biết cái gì gọi là sợ.

Nhưng thế gian luôn có những nhân vật như vậy, nàng (hắn) có lẽ không có bản lĩnh đặc biệt gì, nhưng chỉ bằng vận may, quý nhân và xinh đẹp, có thể như ý cát tường, tự tại khoái hoạt xông pha thiên hạ, mà lại không xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho dù có bất ngờ cũng có thể biến nguy thành an.

Trong võ lâm có rất nhiều người đố kị với bọn hắn (nàng), nhưng càng có nhiều người hâm mộ, bọn họ đặc biệt muốn biết tin tức của bọn nàng (hắn).

Ánh đao này của Ôn Nhu trong vắt như ánh sao, nhưng có thể chống được cảnh giới tầng thứ hai của “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” hay không thì rất khó nói, thậm chí mọi người không cần nhìn kết quả cũng có thể đoán được một chút.

Nhưng càng hoang đường, Ôn Nhu bỗng thu lại một đao mình vừa chém ra.

Bởi vì nàng cảm thấy âm nhạc kia rất êm tai, đồng thời cũng không muốn phá hư cảnh đẹp, cho nên nàng quên mất tiếp tục chém đao xuống.

Ngay cả một đao kia nàng cũng thu về, làm sao ngăn cản được bản lĩnh đặc biệt của Ngô Kỳ Vinh được xếp vào sáu đại cao thủ đương thời?

Ôn Nhu dứt khoát không vung đao, còn nhìn về phía một chưởng kia, cười lên một tiếng.

Nụ cười này thật êm tai, hơn nữa còn đẹp vô cùng.

Có lẽ đối với bất kỳ người nào khác, nụ cười này sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với Ngô Kỳ Vinh thì lại hiệu nghiệm.

Ngô Kinh Đào ngẩn ngơ, sững sốt.

Hắn là một nam nhân rất thích nữ nhân.

Lúc này, Hoa Khô Phát, Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát muốn xông lên cứu viện cũng không được.

Bọn họ không thể xông qua một cánh tay khác của Ngô Kỳ Vinh, Kinh Đào Thư Sinh dùng một tay thi triển “Dục Tiên Dục Tử” thần công.

Bóng chưởng như núi.

Bọn họ không thể xông qua, không thể đột phá.

Ba người muốn cứu cũng không kịp, Ngô Kỳ Vinh lại vì nụ cười kia mà thở dài một tiếng, cũng đột nhiên thu chưởng, hơn nữa còn có phần hồn bay phách lạc.

Ôn Nhu thấy dáng vẻ của hắn, không nhịn được lại cười.

Cười khẽ.

Nguyên nhân Ngô Kỳ Vinh thu tay rất đơn giản, hắn thích nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

Hắn cũng không phải quá háo sắc, ít nhất chưa bao giờ vì tính dục và cậy vào một thân võ nghệ của mình khi dễ bất kỳ cô gái nào, chiếm tiện nghi của bất cứ nữ nhân nào.

Hắn luôn cảm thấy nữ nhân xinh đẹp là thuần khiết nhất, giống như kỳ thạch trong hang động năm đó hắn tu luyện tuyệt thế chưởng pháp, lấp lánh xinh đẹp và thánh khiết nhất.

Từ khi xuất đạo đến nay, hắn luôn không đành lòng giết nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.

Cũng không biết vì sao, đối với nữ nhân, hắn luôn có một loại cảm giác ôn nhu, hơn nữa còn có một sự thân thiết và thân thiện rất lớn.

Hắn thậm chí hận mình vì sao không phải sinh ra làm nữ nhân, lại bất hạnh làm một tên nam tử xấu xí.

Cho nên, hắn chợt thấy nụ cười của cô gái xinh đẹp này, vẻ mặt kiều diễm mang theo hờn trách, còn nhắm mắt dẩu đôi môi đỏ mọng chịu một chưởng của mình, một chưởng này của hắn lại không đánh xuống được.

Ôn Nhu thấy một chưởng kia của đối phương không đánh tiếp, hơn nữa tiếng nhạc đã biến mất, nhưng mùi thơm vẫn còn, nàng thất vọng nói:

- Chưởng pháp gì vậy? Âm thanh thật êm tai, hơn nữa còn thơm quá.

Ngô Kỳ Vinh lại có phần xấu hổ nói:

- Là Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng, xin cô nương chớ chê cười.

Ôn Nhu đang định trả lời, chợt nghe hai tiếng “két” vang lên, trước mắt chợt tối sầm lại.

Hóa ra lại có một người lướt vào.

Người này mặc áo bào đỏ, tóc trắng sáng ngời, nói chuyện như sấm vang, chính là thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành:

- Tên này rất khó đối phó, chúng ta đóng cửa bắt đầu đánh chó, trước tiên đánh bại hắn rồi hãy nói!

Nguyên lai Ôn Mộng Thành biết Kinh Đào Thư Sinh khó giải quyết, chỉ sợ tri giao Hoa Khô Phát, lão hữu Bất Đinh Bất Bát và con gái của cố nhân Ôn Nhu bị thua thiệt, cho nên mới xông vào, trước tiên đóng cửa hợp sức giết chết đại địch số một này.

Lần này, cửa đã đóng chặt, Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát, Trần Bất Đinh, Phùng Bất Bát cộng thêm Ôn Nhu, năm người đối phó với một “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.