Tráo Đổi Vương Phi

Chương 7: Vương Phi ( 3)




Mộng Nhật cảm thấy vị Thái tử này cư xử khá khéo léo và khôn ngoan. Hắn mời nàng dùng trà, và dường như không có ý định để nàng vào diện kiến thái tử phi. Càng không đả động gì đến phu quân của nàng chỉ hỏi đông hỏi tây nào là nàng cảm thấy Thổ quốc thế nào rồi cuộc sống mới có quen hay không. Ngồi tiếp chuyện với hắn gần nửa canh giờ nàng bắt đầu mất kiên nhẫn đành đi thẳng vào vấn đề

- Thái tử gia, ta đến là cùng phu quân đến thăm Thái tử phi, ngài có thể dẫn đường cho ta đến chỗ vương gia để ta và chàng cùng thăm hỏi Thái tử phi cho phải phép hay không ?

- Ta..Hắn khó xử lên tiếng. Mộng Nhật thấy thế không còn kiên nhẫn nữa cả giận

- Ngài thực không chút lo lắng sao ? Tình cảm lúc trước của bọn họ…Nói đến đây nàng mới biết mình đã vì nóng vội mà lỡ lời. Nhưng lời đã nói ra làm sao mà thu về được.

- Nàng biết sao ? Hắn kinh ngạc nhìn nàng… Hôn sự của họ không phải tồn tại là do bang giao của hai nước sao ?. Hắn cứ tưởng rằng Khương nhi còn để ý chuyện của hắn và Kỳ nhi nên mới muốn đi hòa thân. Nhưng xem ra không phải

- Ta biết…Nàng nhẹ giọng nói nhưng tâm tư trùng xuống, những lo lắng của nàng nay đã được chứng thực. Chằng phải nàng cũng đã đoán ra rồi sao thế nhưng tâm vẫn đau quá.Nghe nàng nói Hoài Thương trầm sắc mặt lại :

- Không giấu gì nàng, nội tử và Tử Khương… lúc trước có một thời gian là một cặp tình nhân. Nàng tuy lấy ta nhưng trái tim chưa từng thuộc về ta, hôm nay nghe hắn thành thân nàng ấy đã uống độc dược. Nếu giờ ta dẫn nàng vào đó chỉ sợ sẽ khiến cho sự việc xấu hơn. Hòai Thương cũng không rõ vì sao hắn có thể cùng nàng nói thật chuyện mất mặt như vậy.

- Ngài không ghen sao ? Để thê tử mình gặp tình lang cũ ngài không lo lắng sao? Nàng cười nhẹ, nữ nhân kia không biết là người thế nào mà khiến hai nam tử đảo điên vì nàng như thế, nàng thực sự khá tò mò.

- Nếu nói không ghen là nói dối. Nhưng ta tin Tử Khương, đệ ấy nếu muốn đừng nói là Tử Kỳ ngay cả ngôi vị Thái tử của ta đệ ấy cũng có thể có được. Nhìn vẻ mặt của Hoài Thương Mộng Nhật không cho là hắn nói dối, sống trong cung từ nhỏ nên nàng cũng biết phán đoán xem những gì kẻ nào đó nói là thật lòng hay giả dối. Trong lời nói kia của hắn có thể không hoàn toàn là sự thật nhưng có đến 7, 8 phần sự thật trong đó.

- Thái tử, ngài có thể không lo lắng nhưng ta thì lo lắng, ta mặc dù là thê tử của Tử Khương thế nhưng hôn sự của chúng ta là do bang giao của hai nước mà có được. Ngày đại hôn tân lang lại bỏ ta một mình mà ở bên cạnh tình nhân cũ ta có thể không bất an hay sao ? Tạm thời không bàn đến hôn sự của ta chính là hòa bình của hai nước chỉ nói về ta đứng trên lập trường một nữ tử bình thương thôi. Nữ nhân lấy tướng công làm hạnh phúc cả đời, ta thực sự sợ mình không hạnh phúc. Còn nói ta gả khỏi quê hương ta xa như thế, không nắm chắc tâm của phu quân sẽ trở nên bất hạnh. Lại nói hạnh phúc của ta và vương gia cũng chính là hòa bình của hai nước. Ngài là một nam nhân, thấy một nữ nhân cần ngài giúp đỡ ngài có thể không giúp sao ? Huống hồ ngài thân là một Thái tử sao có thể mặc kệ quốc sự không lo đến?

- Ta…Hoài Thương nhìn vị vương phi kia mà không biết nên nói gì. Hắn không ngờ nàng lại có những lời lẽ sắc béng như thế đưa hắn vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan như hiện giờ. Với một nữ nhân mà nói nàng có lẽ là người hội tụ hết những thứ mà nhiều kẻ ao ước. Nói khí chất nàng cao quý hơn bất kỳ ai, nói dung mạo nàng có thể khiến ngươi ta choáng ngợp bởi nhang sắc kia, hơn nữa còn khá thông minh và sắc sảo. Tử Khương quả nhiên thật tốt số đệ ấy có được tình cảm sâu sắc của Kỳ nhi lại có một thê tử mà nhiều người mơ ước. Còn hắn, một thái tử cao cao tại thượng thế nhưng lại chẳng có gì.

- Nếu nàng lo sợ như vậy sao không dứt khoát từ bỏ Tử Khương đi. Chỉ cần nàng gật đầu bổn Thái tử sẽ phế Thái tử phi để nàng ngồi vào vị trí đó. Làm thế vừa tác hợp được cho Tử Khương vừa không phải lo lắng về phu quân nữa nhất cử lưỡng tiện, nàng thấy sao ? Hắn thực sự cảm thấy hứng thú với vị vương phi này. Trước nay chưa từng cảm thấy hứng thú như thế về nữ nhân.

- Thái tử nói đùa rồi…Ta đã cùng Nhị hoàng tử của tệ quốc bái đường. Gả cho chàng cũng bố cáo thiên hạ thế nên sao có thể thay đổi gả cho Thái tử đây. Còn nói gái ngoan không thờ hai chồng, ta không nghĩ sẽ thay đổi phu quân ta đã nhận định. Lại nói Thái tử phi cho dù bị ngài phế bỏ thì cũng là cựu hoàng tẩu của Tử Khương, chàng nhất định sẽ không thể lấy nàng ta làm phi được nữa, sẽ không đúng về cả đạo lý và lễ giáo. Ngài đây là đang muốn Phu Phụ bọn ta bị thiên hạ chê cười, bị dân chúng hai nước phỉ báng đó sao ?

Mộng Nhật dùng lời lẽ rất mềm mại nhưng sắc như dao nhọn để chỉ trích Hoài Thương. Hừ kẻ kia thực sự là chọc giận nàng rồi nha. Cớ gì không nghĩ cách giữ lấy tâm thê tử mình lại muốn phá bĩnh hôn sự của nàng kia chứ. Cho dù có là Thái tử của Thổ Quốc thì đã sao, có là hoàng thượng Thổ Quốc nàng cũng khinh.

- Ha..ha..ha… thật xin lỗi, là bổn Thái tử suy nghĩ không thấu đáo làm Vương phi giận rồi. Nếu có đùa quá trớn cũng mong Vương phi bỏ qua cho…Quả Nhiên là người thú vị, Hoàng đệ xem ra thực sự quá may mắn, nàng không những là một nữ nhân mà nhiều người mơ ước có được mà còn là người rất có cá tính cùng bản lãnh. Có mấy ai không vì ngai vị cao cao tại thượng mà siêu lòng kia chứ. Thế nhưng nàng chưa một phút mảy may do dự liền từ chối hắn. Phải nói Tử Khương và nàng đúng là Tuyệt phối, mong rằng đệ đệ của hắn sẽ tìm được hạnh phúc, có như thế hắn mới không cảm thấy mình nợ huynh đệ này.

Nghe những gì Hoài Thương nói Mộng Nhật chợt đỏ mặt, nàng có phải quá mất mặt rồi không. Người ta chỉ đùa thôi mà nàng xem là thật còn mắng người ta như thế. Những kẻ họ Thát kia quả nhiên đều là chủ nợ của nàng kiếp trước thì phải. Thế nên đến kiếp này người em thì làm nàng si mê điên đảo còn người anh thì lại đùa giỡn nàng như một con rối nhỏ. Đến lúc này Mộng Nhật bỗng nhiên nhận ra rằng Hoài Thương sở dĩ trêu đùa cùng nàng là muốn kéo thêm thời gian để nương tử hắn ở riêng với Tử Khương. Người nữ nhân kia thực hạnh phúc, có đến hai nam tử vì nàng mà hao tốn nhiều tâm tư như vậy.

- Chủ nhân, vương phi đã uống thuốc… Quản gia của phủ Thái tử chạy lại bẩm báo lúc này trời cũng đã nửa đêm. Thế nhưng Mộng Nhật lại hết sức tỉnh táo bởi vì cả ngày hôm nay nàng đã ngủ trên kiệu hoa rồi. Nàng cất bước theo phía sau lưng Thái tử đi về hướng phòng của Thái tử phi.

Họ cùng đi đến một khu biệt viện rộng lớn lộng lẫy trong căn phòng tráng lệ nguy nga có phu quân nàng ngồi bên cạnh giường, cánh tay chàng bị bàn tay mảnh khảnh của nữ nhân trên giường kia níu chặt. Thấy hắn tỏ ra lo lắng cho nữ nhân trên giường kia thậm chí còn vì nàng lau mồ hôi trên trán. Hít một hơi thật sâu, bước chân dù bước đến cửa nhưng sao không thể bước vào trong, không muốn cùng hắn đối diện lúc này. Lệ nàng rơi, tâm thực sự đau lắm, hắn đối với nữ nhân kia thủy chung vẫn chưa quên hẳn. Cố ngăn để mình không bật khóc thành tiếng Mộng Nhật gạt lệ đang lã chã rơi làm che tầm mắt nàng. Hiện giờ kia dùng một giọng nói bình thản nhất có thể có lúc này :

- Ta nghĩ không nên phiền bọn họ, ngài có thể thu xếp cho ta một gian phòng nghỉ tạm hay không ? Hoài Thương như ngẩn hẳn ra khi thấy nàng rơi lệ. Hắt hít một hơi thật sâu lấy lại thần trí của mình an bài cho nàng một căn phòng không quá xa Khổng Tước phòng. Thát Hoài Thương trong hai mươi ba năm qua chưa một lần cảm thấy ganh tỵ cùng Tử Khương, bởi hắn biết Tử Khương luôn thua thiệt hơn hắn. Thế nhưng hiện giờ một cảm giác ganh tỵ trào dâng trong lòng hắn. Phải thế nào để một nữ nhân suất chúng như nàng vì hắn mà rơi lệ, vì hắn mà đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.