Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 34: Số kiếp Hoàng triều




Đi đường núi gập ghềnh hơn một canh giờ, cuối cùng mọi người cũng đến trước mộ phần của cha Hồng Tuyên Kiều.

Huyệt mộ mở về hướng Nam, khuất trong bãi cỏ cao giữa lưng chừng núi, không chú ý sẽ không thể tìm ra. Vật liệu xây mộ hoàn toàn không phải thứ hoa lệ, trên bia đề "Hồng Công Quốc Du chi mộ", thì ra cha Hồng Tuyên Kiều và Hồng Tú Toàn tên là Hồng Quốc Du.

Dãy Phù Dung núi non trùng điệp, đá trên núi có màu khói đen cực kỳ đặc biệt, trên mỗi phiến đá đều có đường vân thủy mặc tựa đóa phù dung. Dõi mắt nhìn về hướng Nam, dẫu là người ngắm cảnh hay xem phong thủy đều phải thốt lên một tiếng "Đẹp!"

Ở phía Nam là một cái hồ lớn, trước mặt là đồng bằng vô tận, bên phải là thác nước Tây, bên trái huyệt mộ có hai dãy núi hình thành hẻm núi trên hồ, bên phải cũng có địa hình tương tự; tính cả rặng núi ở giữa nơi có huyệt mộ, tổng cộng có năm dãy núi phía trước huyệt mộ chúc đầu lặn xuống lòng hồ, giữa lòng hồ thẳng phía trước huyệt mộ còn có một hòn đảo nhỏ hình tròn, bóng năm dãy núi phân bố theo hình cánh quạt đều tập trung hướng cả về hòn đảo này.

Đứng trước huyệt mộ, có thể nhìn thấy đồi núi bên bờ đối diện hình dạng như cờ trống trướng la, dấu mực phong vân, quý nhân binh mã đều đủ cả, vây kín lấy hồ nước hình vuốt rồng bên dưới.

Trong tiếng thác đổ như rồng gầm, bước lên huyệt mộ hơn chục bước, có thể trông thấy mảnh đất phương Nam bao la vô tận. Lục Kiều Kiều giờ mới hiểu, Ngũ Xà Hạ Dương, chỗ hạ ở đây không phải mặt hồ trước mắt.

Trong phong thủy, địa hình đồng bằng được gọi là bình dương địa, nơi ngũ xà muốn hạ là bình dương đại địa phương Nam ngút ngàn vô tận, người điểm huyệt này, để mắt đến đâu chỉ là vạn hộ phong hầu, rõ ràng muốn sánh ngang với triều đình, cắt đất xưng vương mà.

Nhìn sang trái phải, thấy cây cối xung quanh đều khô héo gầy guộc hơn cây dưới núi, ngay đến cỏ dưới đất cũng vừa dài vừa mảnh. Hướng mắt ra núi non bốn bề, ngoài năm dãy núi hình rắn, cây cỏ những nơi khác vẫn tươi tốt um tùm, đượm hơi thở mùa hạ phương Nam.

Nơi có địa hình phong thủy tốt nhất mà lại không có chút sinh khí nào ư? Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ, cái huyệt này, và cả toàn bộ long khí trên dãy núi này sớm đã bị phá hoại rò rỉ kiệt quệ rồi.

"Cô Kiều, nơi này vì sao không gọi là Ngũ Long Hạ Dương mà lại là Ngũ Xà Hạ Dương ạ?" An Long Nhi lên tiếng hỏi.

Lục Kiều Kiều đứng trước gió gật đầu nói: "Càng ngày mày càng biết đặt câu hỏi đấy… Long, là chí tôn của vạn vật trong thiên hạ, mạch chân long xuất hành cũng giống như thiên tử xuất hành, tất phải có trống giong cờ mở người ngựa thị vệ hộ giá, vì thế không thể cứ thấy mạch núi liền tùy tiện gọi bừa đấy là long mạch. Dãy núi có thể gọi là long mạch bắt buộc phải có nước đồng hành, nước ở đây tức là long huyết, không có nước thì long chết; hai bên long mạch phải có thế núi hình người ngựa trống cờ đi trước hộ giá nếu chân long nhô lên một mình, mạch núi hộ giá cần phải phục thấp xuống hai mé, nếu không cũng cần cờ chiến quân ngựa đứng trên cao, còn chân long ở bên dưới điềm đạm ngụp lặn…"

"Như vậy có nghĩa, hình dáng của mạch chân long nhất định có gì đó đặc biệt, độ cao thấp không giống với núi non bốn bề?" Mạnh Hiệt cũng nghe thông chút đỉnh, bèn góp lời nói lên ý kiến của mình.

"Đúng thế, Mạnh sư gia có thể tranh bát cơm của tôi rồi đấy." Lục Kiều Kiều một mặt khen ngợi Mạnh sư gia, một mặt lén quan sát những người còn lại và tình hình xung quanh, thầm nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này.

Cô thấy mọi người đều yên lặng muốn nghe kiến giải của mình, bèn cẩn trọng chọn ra một số nội dung có thể nói, giải thích cho Hồng Tuyên Kiều và Mạnh Hiệt về huyệt mộ này: "Năm dãy núi trước mặt đều cao ngang nhau, vì vậy không có chân long cũng chẳng có mạch chủ, đành giải tượng thành xà (rắn), chứ không phải là long (rồng). Địa hình nơi có long mạch có cao thấp, tôn ti, luân thường hợp lý, bao bọc hữu tình, huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này lại như thiên hạ thái bình, đúng rồi, chính là như Hồng tỉ tỉ nói người bình đẳng, năm con rắn cùng hội nhưng không cùng thuyền, cùng sang nhưng không cùng mộng, sức mạnh không thể nói là nhỏ, nhưng muốn giành được phúc khí cát huyệt thượng hảo, tôi e là không dễ…"

Lục Kiều Kiều cố ý chỉ nói điểm bất lợi của Ngũ Xà chứ không nhắc đến cảnh sắc tráng lệ của Hạ Dương phía sau, những mong không đắc tội với cả Hồng Môn lẫn Thanh triều, để được yên ổn rút lui.

"Nhưng có Kiều Kiều ở đây, cái huyệt này nhất định được cứu rồi." Hồng Tuyên Kiều cười xòa nói.

Hồng Tuyên Kiều đã mơ hồ nghe ra có gì đó không hợp lý. Nghe đánh giá của Mạnh Hiệt đối với Lục Kiều Kiều, cô biết Lục Kiều Kiều là người thấy tiền sáng mắt, giờ Lục Kiều Kiều lại nói như vậy, liệu có phải là không muốn cứu cái huyệt này không? Hay vì vẫn chưa biết có thể kiếm được bao nhiêu, nên lấp lửng làm cao trước?

Mạnh Hiệt cũng phụ họa: "Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy mấu chốt căn nguyên, muốn cứu hẳn dễ như trở bàn tay thôi, ha ha ha..."

Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, hai người này nhất quyết tế mình lên, xem ra không trổ chút tài nghệ thì không hất được vụ làm ăn này đi rồi. Đoạn cô cầm tẩu thuốc chỉ về rặng núi xa tít trước mặt và hai bên trái phải, nói: "Quảng Đông quanh năm cây cối tốt tươi, cỏ cây chỉ khi tiết trời đông giá mới có một hai tháng khô héo, mọi người xem cây cối phía xa vẫn xanh um một dải, nhưng trên ngọn Phù Dung này cả cây lẫn cỏ đều héo vàng cả ra, đây rõ ràng là do long khí dưới đất bị chặt đứt, khiến cả ngọn Phù Dung tử khí nặng nề."

An Long Nhi nghe tới đây, không kìm được hỏi: "Long khí là khí của đất trời, làm thế nào lại chặt đứt được ạ?"

"Đúng thế sao có thể chặt đứt long khí chứ?" Lâm Phụng Tường và Jack đều hùa theo hỏi.

Lục Kiều Kiều nhíu mày quay người nhìn An Long Nhi, thầm nghĩ thằng oắt này âm mưu làm hỏng chuyện đây, vốn câu sau đã có thể nói "Vì vậy tôi không xem huyệt này nữa, giờ về nhà ăn cơm trước, các lộ anh hùng xin được cáo biệt ở đây, rảnh rỗi lại gặp trà nước", giờ lại thành ra đứng lớp thực hành phong thủy rồi.

Có điều nghĩ lại, cơ hội học tập này quả hiếm có, bao bậc danh sư phong thủy đều là giữa non nước từng bước đúc rút kinh nghiệm, bỏ lỡ ví dụ thực tế này, An Long Nhi không biết lúc nào mới có thể bù lại, ài, coi như cũng là cái duyên của thằng bé vậy.

Lục Kiều Kiều mệt mỏi thở dài một tiếng, đáp: "Thằng nhóc này chuyên hỏi chuyện lớn. Thế nào gọi là đánh rắn bảy tấc, huyệt này giải tượng là Ngũ Xà Hạ Dương, vị trí có thể bóp chết huyệt này chỉ có thể là bảy tấc kể từ đầu rắn mà thôi. Có điều trong phong thủy một ngón tay có thể là nghìn dặm, sông núi càng không thể dùng tấc mà tính được, vì vậy nơi cách đầu rắn bảy dặm mới là vị trí sinh tử bảy tấc của huyệt này. Giờ năm con rắn đều đã bị khử cả, xem ra vị trí bảy tấc này chính là điểm khống chế cả năm đầu rắn."

"Nhưng từ nơi dãy núi này lặn xuống nước ngược về sau bảy dặm chẳng phải vẫn là đất đá hay sao? Làm thế nào chặt đứt long khí được ạ?" An Long Nhi hỏi hết câu này đến câu kia, nếu không phải ngày ngày chạy trốn đánh nhau thì thu nhận được một đồ đệ thế này sẽ khiến sư phụ rất vui mừng.

"Đúng rồi, làm thế nào mà chặt đứt long khí được?" Mọi người hùa lại tới tấp hỏi.

Lục Kiều Kiều xoa xoa mặt, xốc lại tinh thần, giải thích: "À, là thế này, nước là long huyết, đường nước chảy trong mạch núi cũng là đường long khí chạy qua, một số thầy phong thủy tâm địa xấu mưu đoạt long khí, sẽ điểm huyệt vào mặt sau mộ phần của người ta, chặn đứng luồng long khí chạy qua; một số loài cây lớn rễ quá sâu hút nước quá nhiều, hoặc nếu có suối nguồn không ngừng chảy tiêu hao, cũng sẽ khiến long khí bị chặn lại; thầy phong thủy xấu sẽ đào giếng xả nước ở chính những điểm sinh tử này, khiến long khí mau chóng rò rỉ cạn kiệt…"

Giảng giải xong một bài dài, Lục Kiều Kiều thở hắt ra một hơi, mọi người thi nhau gật đầu.

Lâm Phụng Tường nói: "Từ đây tới chỗ đầu rắn lặn vào nước phía trước, ước chừng ba dặm, điểm đánh rắn bảy dặm, cũng không xa lắm, tôi muốn đi xem thế nào, có ai muốn đi không?"

Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, lần này thì hay rồi, muốn thoát cũng thoát không nổi; đành đâm lao theo lao nói: "Đi nào, mọi người cùng đi xem xem, nếu có suối rừng còn uống được ngụm nước suối…"

Thế là cả đoàn sáu người quay ngược men theo con đường nhỏ vòng ra sau núi.

Thoắt chốc đã đi được ba đặm đường, từ đây không còn nhìn thấy cảnh hồ nữa, nhìn về phía ấy, chỉ thấy cây cối lưa thưa, còn nhìn phía sau núi này, núi rừng lại rậm rạp, hệt như dưới chân núi. Trên sườn núi có một dải phân cách giữa sắc xanh và sắc vàng. Mọi người còn đang khen ngợi Lục Kiều Kiều phán đoán như thần, Mạnh Hiệt đã ngó quanh tìm kiếm thứ có thể cắt đứt long khí.

Ai nấy đều tò mò xem xét khắp nơi, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi lại bên cạnh, chỉ vào lùm cỏ gần đó nói: "Long Nhi, bên kia là lưng núi của dải dốc này, long khí đi qua đó, mày tới lùm cỏ tìm xem có gì… Ấy, từ từ đã, lấy gậy dò từng bước, dưới đất có thể có hang động, cẩn thận ngã xuống đấy."

An Long Nhi dạ một tiếng bước về phía lùm cỏ, tìm một hồi, thằng bé hua gậy gọi Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, ở đây có một miệng giếng này! Mau lại đây xem!"

Mọi người vừa nghe nói vội chạy tới chỗ An Long Nhi đứng, thấy giữa lùm cỏ cao ngút, bị người ta khoét một cái hang lớn đường kính bốn năm thước. Cái hang này sâu chừng hai ba trượng, xung quanh không xây gạch, mà đắp đất đá làm vách, giữa lưng chừng hang có tiếng nước suối róc rách chảy. Đúng như An Long Nhi nói, đây đích xác là một cái giếng.

Xem ra cái giếng này trước nay chưa từng có người dùng, nhưng thần kỳ ở chỗ trong giếng không hề có một phiến lá rơi. Lục Kiều Kiều nói: "Mọi người nhìn xem, trong giếng không có lá rơi, là vì long khí rò rỉ ra từ đây, cũng giống như gió thổi từ bên dưới lên, vật nhẹ đều không thể rơi xuống. Nếu nước giếng ngon ngọt thanh mát lạ thường, thì có thể hoàn toàn khẳng định đây chính là giếng rò long khí."

Cô bảo An Long Nhi xuống múc nước lên, An Long Nhi giựt bình nước mang bên mình, đổ sạch nước bên trong, rồi lại cởi sợi thừng đeo trên người, để Jack và Lâm Phụng Tường giữ một đầu, mình nắm đầu thừng còn lại thả người vào lòng giếng, múc một bình nước lên cho mọi người chia nhau uống.

"Oa, đúng là rất ngọt…" Jack uống một ngụm nước giếng trong lòng bàn tay, reo lên. "Kiều Kiều của tôi, em thật đáng yêu quá đi mất!"

Hồng Tuyên Kiều chẳng hề vui mừng chút nào, chỉ hỏi Lục Kiều Kiều: "Cái giếng này có người cố ý đào phải không?"

Lục Kiều Kiều uống một ngụm nước giếng, mắt nhìn đăm đăm giếng nước không nói không rằng.

Mạnh Hiệt nói: "Thôn Thượng Cát chúng tôi vì phong thủy mà xảy ra không ít chuyện, đến nay vẫn nghi ngờ tay thầy phong thủy tên Triệu Kiến ở Giang Tây ban đầu phá huyệt Linh Quy kia bị triều đình mua chuộc, về sau lại có bọn người áo đen đến long huyệt mới bày sát cục giết người, may gặp được Lục tiểu thư giữ lại tính mạng cho người hai thôn. Giờ huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này liên quan đến sự phát triển của Bái Thượng đế hội cũng lại bị phá hoại huyệt phong thủy khắp mọi nơi, nếu cứ để triều đình tiếp tục làm vậy, người dân không sống nổi, mà đại kế cũng vô vọng rồi…"

Đại kế Mạnh Hiệt nói tới chính là phản Thanh phục Minh, ông ta giảng đạo lý với Lục Kiều Kiều chẳng qua nhằm thúc giục cô ra tay cứu huyệt, nhưng lúc này Lục Kiều Kiều đang rất mâu thuẫn. Đào giếng trên lưng rồng chặt đứt long khí, nếu dựa vào thuật phong thủy Dương công quả thực không thể ứng cứu nổi, nhưng nếu dùng "Tử thần ngự long khí" ghi chép trong Long Quyết… Lục Kiều Kiều không muốn nghĩ tiếp nữa, cô hiểu rõ chỉ cần mình ra tay, thì thứ đối phương muốn cướp không phải là Long Quyết nữa mà là người vận dụng Long Quyết.

Không, cái huyệt này quyết không thể cứu.

Lục Kiều Kiều từ tốn nói: "Cái huyệt này… rất khó cứu… không cứu nổi…"

Jack băn khoăn hỏi: "Lấp cái giếng này đi không được sao?"

"Đâm một dao vào cổ anh rồi lấp lại cho anh có được không?" Lục Kiều Kiều bực mình vặn lại Jack.

Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều đưa ra hai đáp án, rốt cuộc là "khó cứu" hay "không cứu nổi" đây? Thấy không khí căng thẳng như vậy, cô bèn bảo Lục Kiều Kiều: "Anh trai tôi ở Quảng Tây phát triển Bái Thượng đế hội, cũng là vì cứu bách tính thiên hạ, cứu cái huyệt này đồng nghĩa với cứu vớt linh hồn tính mạng vô số người. Kiều Kiều, cô có thể gắng sức nghĩ cách không? Cô tìm ra được nguyên nhân phong thủy bị phá, nhất định sẽ có cách cứu, chuyện tiền nong không thành vấn đề, đại ca Phùng Vân Sơn đã chuẩn bị đầy đủ ngân lượng cho việc này rồi…"

Lục Kiều Kiều nói: "Sông núi nước non đều có sinh mệnh, long mạch đứt rồi cũng như người bị bệnh, bệnh có nặng có nhẹ, có dễ chữa khó chữa, không phải bệnh nào cũng uống thuốc là khỏi… Nhưng Hồng tỉ tỉ không cần quá lo lắng, giờ phong thủy ở đây hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chị và đại ca của chị, mọi người vẫn sẽ bình an, mười ba năm nữa long mạch sẽ dần dần khôi phục nguyên khí, dù không chuyển bác nhà khỏi huyệt mộ này cũng không phải vấn đề gì lớn."

Hồng Tuyên Kiều đang định nói gì nữa, đột nhiên nhắm nghiền mắt hai tay ôm đầu: "A! Đầu tôi đau quá… như sắp vỡ tung ra vậy! A!"

Lâm Phụng Tường và Jack lập tức đỡ Hồng Tuyên Kiều, thấy vẻ mặt cô càng lúc càng đau đớn, hai tay ép chặt lấy đầu chỉ chực đổ nhào xuống đất.

Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: "Có kẻ phá huyệt!"

"Chúng ta bị đánh lạc hướng rồi, có kẻ đang phá mộ huyệt của Hồng công, Phụng Tường, anh cõng Tuyên Kiều, lập tức chạy về huyệt mộ xem xem!" Mạnh Hiệt vừa dứt lời đã dẫn đầu chạy ngược về phía huyệt mộ.

"Không! Jack cõng Hồng Tuyên Kiều!" Lục Kiều Kiều hét lớn. Jack đang nghĩ sao chuyện tốt lành này lại đến lượt mình, lại nghe Lục Kiều Kiều nói: "Lâm huynh giỏi khinh công, lập tức chạy về mộ Hồng công trước xem có ai đang ở đó, bất luận nam nữ già trẻ, hễ thấy người là bắt sống! Đi mau!"

"Được!" Dứt lời Lâm Phụng Tường liền phóng như tên bay về phía huyệt mộ, Jack xốc Hồng Tuyên Kiều lên lưng, nhìn ra trước mặt đã không thấy bóng dáng Lâm Phụng Tường đâu nữa, bèn thốt lên kinh ngạc: "Trời ơi, tên to xác này chạy còn nhanh hơn cả ngựa."

Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ Hồng Tuyên Kiều đau đầu chính là tín hiệu khiêu khích đối phương dành cho cô, đối phương muốn xem cô có bao nhiêu thực lực, có thể hay không ra tay cứu huyệt, nhưng không ra tay cứu người thì quả thật không ổn. Cô sờ lên khẩu súng trên người, cùng mọi người vắt chân lên cổ chạy về chỗ đặt mộ Hồng công.

Chạy tới trước mộ Hồng công, chỉ thấy một mình Lâm Phụng Tường đứng trên cao quan sát bốn bề, xung quanh không còn ai khác. Hồng Tuyên Kiều được đặt xuống đất, thấy cô lăn lộn, giàn giụa nước mắt vì đau đầu, mọi người cũng đành bó tay hết cách.

Lục Kiều Kiều bấm đốt tính một loáng, nói: "Hôm nay là ngày Nhâm Tuất, đối phương có lẽ đã đóng đinh xuống đầu mộ, hướng quẻ Thiên khắc Địa xung! Long Nhi tới bên trên mộ dùng la bàn tính ra hướng quẻ Lữ, lật cỏ lên tìm xem bên dưới có gì!"

An Long Nhi nhảy phóc lên bên trên mộ Hồng công, móc ra một chiếc la bàn, đưa lên giữa mộ ước lượng một thoáng, từ cung Đông Nam quẻ Tốn giơ tay chỉ hướng quẻ Lữ cho Lục Kiều Kiều, sau đó bắt đầu mò xuống từ nóc mộ.

Lục Kiều Kiều cũng nhào tới cùng An Long Nhi dò dẫm cặn kẽ, Hồng Tuyên Kiều vừa rồi vẫn cố nhịn đau không kêu thành tiếng, giờ cơn đau càng lúc càng kịch liệt, không chịu được ôm đầu nằm dưới đất gào thét, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Cỏ trên mộ khá cao, nhìn qua không thấy gì khác lạ, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi hoảng loạn vừa mò vừa bới trong tiếng kêu gào đau đớn của Hồng Tuyên Kiều, đột nhiên An Long Nhi sờ được vật gì đó ở vị trí đầu huyệt mộ, vừa bới vừa gọi: "Cô Kiều, có gì ở đây này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.