Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 10




Hôm sau ngủ dậy, Lục Kiều Kiều rửa mặt chải đầu gọn gàng, hút đã một cữ thuốc, rồi sang phòng bên cạnh, đá tung cửa, kéo Jack và An Long Nhi đi uống trà sáng.

Ba người ngồi xuống một chiếc bàn trong góc tầng hai trà lâu, uống trà ăn điểm tâm, vừa tỉnh táo đôi chút, Lục Kiều Kiều đã bắt đầu trêu Jack.

“Jack, anh có mang tiền theo người không?” Lục Kiều Kiều hỏi.

Jack đáp: “Tôi có một ít bạc vụn, cũng có mấy xâu tiền đồng nữa.”

Lục Kiều Kiều lại nói:”Tôi có thể đoán được anh mang theo bao nhiêu tiền đấy.”

Jack thấy trò này rất thú vị, bèn hào hứng, cười hỏi Lục Kiều Kiều: “Thật không? Cô mau đoán xem nào.”

Lục Kiều Kiều nở nụ cười giảo hoạt, liếc Jack: “Nếu tôi đoán trúng… anh tặng tôi khẩu súng kia, được không?” Nói đoạn mắt nhìn chằm chằm khẩu súng lục bên hông Jack.

Jack nhún vai cười: “Công chúa của tôi, cô muốn gì tôi cũng tặng cô hết. Có điều nếu cô đoán sai thì sao?”

Lục Kiều Kiều đáp: “Tôi mà đoán sai thì tặng Long Nhi lại cho anh.”

Jack bật cười ha hả: “Tôi thèm vào. Nếu cô đoán sai, phải để tôi hôn cô một cái.”

“Được.”

“Hôn ngay tại đây, ngay lập tức.” Jack bổ sung điều kiện.

“Được.” Lục Kiều Kiều rất phóng khoáng.

“Long Nhi, xem nhé…” Lục Kiều Kiều lên tiếng nhắc An Long Nhi, đọan móc từ túi thơm ra sáu đồng tiền, vứt vào ly trà không, lật úp xuống mặt bàn.

Sau đó cô mở chén, tiện tay sắp sáu đồng tiền thành một dãy trên bàn, hỏi: “Long Nhi, coi mặt chữ Hán trên đồng tiền là dương, mặt chữ Mãn là âm, đây là quẻ gì?”

An Long Nhi nhìn qua nói: “m âm dương, dương dương dương, là quẻ Lôi Thiên Đại Tráng.”

Lục Kiều Kiều nói tiếp: “Đúng. Vừa sang giờ Ngọ, tức là bảy, thêm quẻ số nữa tổng cộng là mười hai, mười hai trừ sáu còn sáu, thượng hào động biến, quẻ Lôi biến thành quẻ Hỏa Thiên Đồng Nhân. Quẻ động là dụng, quẻ tĩnh là thể, hạ quẻ là quẻ Càn tức một không đổi, thượng quẻ năm biến thành ba, chính là chỉ trên người Jack hôm qua có mang một lạng bạc năm xâu tiền, hôm nay còn một lạng bạc ba xâu tiền. Hôm qua đã tiêu mất hai trăm đồng.”

Jack hoàn toàn không hiểu Lục Kiều Kiều nói gì: “Đến tôi còn không biết mình có bao nhiêu tiền, để tôi đếm đã…”

Anh ta đổ hết tiền trong túi ra bàn, đếm: “Hai thỏi bạc nửa lạng, cộng vào vừa tròn một lạng, đúng rồi, đống này có đồng hai mươi và năm mươi, cộng lại là hai trăm đồng, làm gì có một lạng ba xâu tiền chứ? Ha ha ha!”

Jack thấy Lục Kiều Kiều đoán sai thì vui mừng ra mặt, lòng thầm nghĩ nụ hôn lãng mạn lần này có bến đáp rồi.

Lục Kiều Kiều bước lại bên Jack, lần mò trên người anh ta một hồi, tìm ra một tấm phiếu thế chấp, là giấy đặt cọc hai gian phòng, bên trên viết rõ: “Một trăm đồng”.

Lục Kiều Kiều nói: “Hứ, một trăm đồng này vẫn chưa thanh toán, cũng tức là tiền chưa tiêu, cộng với số tiền hiện nay thì vừa vặn một lạng bạc ba xâu tiền, hì hì!”

Lục Kiều Kiều càng cười càng lớn tiếng.

An Long Nhi chăm chú quan sát, thằng bé biết dù có đọc bao nhiêu kinh thư cũng không bằng xem cao thủ ứng dụng một lần, biết bốc quẻ toán quẻ vẫn chưa phải cái đích cuối cùng, bốc ra quẻ rồi giải quẻ thế nào mới gọi là công phu.

Jack “ồ” lên một tiếng, há hốc miệng, trợn tròn hai mắt hết nhìn Lục Kiều Kiều đang cười rũ rượi lại nhìn sang đống tiền, mãi lâu sau vẫn không thốt nổi lời nào.

Lục Kiều Kiều lắc lắc tay Jack, nói: “Ha ha, súng của tôi rồi nhé, súng của tôi rồi nhé.”

Cô phát hiện mình rất thích làm nũng với Jack.

Bấy giờ có mấy người đàn ông trung niên ăn vận lịch sự cười cười nói nói từ tầng dưới đi lên cầu thang, lúc ngang qua bọn Lục Kiều Kiều, có người đảo mắt nhìn cô, rồi lùi lại vài bước, dừng chân bên cạnh Lục Kiều Kiều: “Ấy, chẳng phải Tiểu Như sao?”

Lục Kiều Kiều kinh ngạc ngẩng đầu: “Hả?...”

Người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: “Ôi chao Tiểu Như, ta là đại ca Thanh Nguyên của muội đây, muội không nhận ra ta sao?”

Lục Kiều Kiều ngỡ ngàng đứng dậy khỏi ghế: “Đại ca? Sao huynh lại ở đây?”

Thanh Nguyên đáp: “Cha nhớ muội lắm đấy, mấy năm nay muội đã đi những đâu? Sống thế nào?”

Lục Kiều Kiều kéo tay áo Thanh Nguyên: “Đại ca, chúng ta qua đằng kia nói chuyện đi…” rồi cùng người đàn ông nọ đi tới một chiếc bàn bên cửa sổ rì rầm to nhỏ một lúc lâu.

Jack và An Long Nhi đều không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành ngồi đợi Lục Kiều Kiều và đại ca cô nói chuyện xong quay lại rồi tính.

Thanh Nguyên thấp hơn Jack một chút, nhưng đứng trong đám đông cũng vẫn cao hơn người ta một cái đầu, trông rất nổi bật. Nếu không phải hai huynh muội họ lên tiếng nhận nhau, người ngoài nhìn vào thật chẳng tưởng tượng nổi anh ta lại là đại ca của cô Lục Kiều Kiều vóc dáng bé nhỏ nhường ấy. Anh ta mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh lam, khiến dáng người cao lớn thêm phần ôn văn nho nhã, khuôn mặt gầy thanh thoát trắng ngần, mày râu nhẵn nhụi quả cũng có vài nét giống Lục Kiều Kiều; tay anh ta cầm một chiếc quạt xếp, hai bên cán quạt làm bằng gỗ tử đàn chạm long khắc phượng, chiếc nhẫn vàng đeo trên tay nạm một hạt châu lớn trong suốt tựa thủy tinh, cả người toát lên phong thái quý tộc cùng vẻ trưởng thành của một người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên.

Jack vốn luôn cho rằng đàn ông Trung Quốc không đẹp trai, ở xứ này anh ta có thể coi là đẹp trai hạng nhất, vậy mà giờ gặp Thanh Nguyên, cũng không khỏi tấm tắc trong lòng, thì ra ở Trung Quốc vẫn có đàn ông anh tuấn. Thanh Nguyên đánh tiếng cạnh mấy người cùng đi, rồi ngồi xuống với Lục Kiều Kiều, nói chuyện rất lâu. Mãi một lúc sau, hai người mới quay lại bàn Jack và An Long Nhi đang ngồi.

Lục Kiều Kiều giới thiệu với Jack: “Đây là đại ca tôi, tên Thanh Nguyên, còn vị này là bạn em, Jack…”

Jack nhập gia tùy tục, cũng đứng lên khum tay gập người hành lễ với Thanh Nguyên theo kiểu Trung Quốc, nhưng Thanh Nguyên lại đưa tay phải ra, nói: “Rất vui được gặp anh, Jack.”

Jack thoáng chưng hửng, rồi lập tức bật cười ha hả, cũng giơ tay phải ra nhiệt tình bắt tay Thanh Nguyên: “Xin chào, Thanh Nguyên tiên sinh, rất vui được gặp anh.”

Thanh Nguyên nói: “Gọi tôi là Thanh Nguyên được rồi, anh đã là bạn của Kiều Kiều thì cũng là bạn tôi, đừng khách sáo.”

Sau đó Thanh Nguyên nhìn sang An Long Nhi hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này là…”

Lục Kiều Kiều có vẻ rất khó xử: “Đây… thằng bé… tên An Long Nhi…”

Thanh Nguyên trông mái tóc vàng và tướng mạo đặc biệt của An Long Nhi, thấy cậu bé này tuổi còn nhỏ mà phong thái hiên ngang, cũng tỏ ra hiếu kỳ thích thú: “Cậu cũng họ An à? Ôi chao, đúng là có duyên, tiểu huynh đệ, sau này xin chỉ giáo nhiều”. Nói đoạn chắp tay hành lễ với An Long Nhi.

An Long Nhi bối rối lắm, cái gì mà “cũng họ An”? Tên chủ nhân đặt cho cũng tính là họ ư?

Lục Kiều Kiều nhận thấy vẻ băn khoăn của An Long Nhi, bèn chêm vào một câu: “Đúng rồi, đại ca cũng họ An…” rồi cười khan mấy tiếng, để ý nét mặt Thanh Nguyên.

An Long Nhi biết đây là đại ca của Lục Kiều Kiều thì không dám thất lễ, vội vàng cúi đầu chào: “Cháu đâu dám, xin chào An thúc thúc.”

Thanh Nguyên nói: “Đừng khách sáo, đều là bạn của Kiều Kiều, mọi người cùng ngồi cả đi.”

Bốn người ngồi xuống, Lục Kiều Kiều có vẻ không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng giới thiệu: “À… Thanh Nguyên đại ca vốn làm quan ở Khâm Thiên giám trong kinh thành, về sau được điều đến Hàn Lâm viện, giờ đang tới Phật Sơn lo chuyện khoa cử.”

Jack vẫn thường xuyên qua lại với các quan quản lý cửa khẩu trên biển của nhà Mãn Thanh, cũng rất thân quen với đám quan quản chế thương nghiệp, nhưng chưa từng nghe nói tới chức quan kiểu này, bèn tò mò hỏi: “Khâm Thiên giám và Hàn Lâm viện làm những việc gì?”

An Thanh Nguyên cười đáp: “Khâm Thiên giám lo chuyện sắp đặt xuất hành, lễ nghi cúng tế của hoàng thượng, đồng thời biên soạn lịch thư, Hàn Lâm viện quản chuyện khoa cử, chính là biên soạn kinh thư cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ, tổ chức các khoa thi, để kẻ sĩ thi lấy công danh.”

Jack nói: “Vậy anh chính là nhà giáo dục rồi.”

Câi nói này khiến An Thanh Nguyên bật cười ha hả: “Ôi chao, ngữ tôi sao coi là nhà giáo dục được, chỉ là viên quan quèn lo việc bên hoàng thượng, không đáng nhắc đến…”

Chuyện phiếm một hồi, An Thanh Nguyên nói còn phải tiếp đãi bạn, cáo từ đi trước, trước khi đi còn nói với Lục Kiều Kiều, ngày mai anh ta cũng có việc tới Quảng Châu, rất muốn qua thăm nơi cô đang ở, rồi hỏi địa chỉ của Lục Kiều Kiều, hẹn khi đến sẽ tới gặp.

Ba người bọn Lục Kiều Kiều thanh toán rồi rời khỏi trà lâu, ở lại du ngoạn Phật Sơn thêm một ngày nữa mới thong thả về Quảng Châu.

Trên đường về, đi qua một vùng đồng không mông quạnh, Lục Kiều Kiều lại nghịch súng học cưỡi ngựa, chơi vui quên cả mệt.

Về đến đê Tây Quảng Châu, ba người lại dừng ngựa trước cửa nhà hàng Tứ Quý.

Mặt trời đang xuống núi, dưới sắc hoàng hôn, trước cửa nhà hàng Tứ Quý đã được chăng đèn từ sớm, tối đến ở đây còn học theo kiểu Pháp, bày bàn ghế ra ngoài lan can, để khách có thể vừa nhấm nháp cà phê vừa thưởng thức phong cảnh phố xá.

Đối diện phố lớn chính là đầm Bạch Nga trên thượng du dòng Châu Giang, một trong tám cảnh đẹp nhất Dương thành, “đại thông yên vũ”. Mỗi khi mưa xuân lất phất, sương khói giăng mù hai bờ, bóng buồm trên sông lại như mộng như ảo. Giờ đây ráng chiều đang nhuộm đỏ chân trời, hai ngọn đèn đường trước cửa nhà hàng Tứ Quý hắt xuống hai quầng sáng vàng vọt.

Lục Kiều Kiều xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn Jack, An Long Nhi cõng chiếc hòm mây lên lưng, đứng phía sau Lục Kiều Kiều.

Rất lâu rồi Lục Kiều Kiều không có cảm giác từ biệt thế này, cô hỏi Jack ở đâu, hỏi anh sắp tới có dự định gì, mãi vẫn chẳng quay lưng bước đi nổi. Jack tháo khẩu súng lục đang đeo bên người, đi kèm bao súng còn có cả một cái túi da bò, đưa cho Lục Kiều Kiều nói: “Khẩu súng này tặng cô, trong túi da có đạn dự trữ và dụng cụ sửa súng… Dây tết đỏ này là cô tặng, nên tôi giữ lại.” Đoạn tháo chiếc dây tết đồng tâm đỏ khỏi báng súng, bỏ vào túi áo trước ngực, vỗ vỗ mấy cái cho yên tâm.

Lục Kiều Kiều “ừ” một tiếng, nói câu cảm ơn rồi đón lấy súng, quàng lên vai, gương mặt không giấu được nụ cười.

Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, hai hôm nay nói chuyện quá nhiều rồi, giờ điều cần biểu đạt dường như đã không thể dùng ngôn ngữ nữa.

Lục Kiều Kiều nhìn ngó quanh quất, sắc trời càng lúc càng tối, buông xuống mặt Jack càng lúc càng đỏ. Cô kéo một chiếc ghế bên trong hàng rào hoa của nhà hàng ra, gọi Jack lại gần.

Jack bước đến bên Lục Kiều Kiều. Cô nhón chân đứng lên ghế, hai tay chắp sau lưng, rướn người hôn chụt một cái lên môi Jack, đoạn nhảy xuống, nắm lấy tay Jack, chầm chậm lùi lại sau mấy bước, nhìn Jack khẽ gật đầu, cúi chào rồi quay lưng dắt An Long Nhi đi vào ngõ hoa.

Jack đứng thần người giữ dây cương ngựa, nhìn theo bóng Lục Kiều Kiều và An Long Nhi xa dần, nụ cười ngờ nghệch nở trên môi, hạnh phúc ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi về đến trước cửa nhà trong ngõ Hinh Lan, vừa hay trông thấy An Thanh Nguyên từ nhà Đặng Nghiêu đi ra, Đặng Nghiêu cũng đi bên cạnh anh ta.

Lục Kiều Kiều vội chào hỏi: “Đại ca, Đặng đại ca… sao hai người đều ở đây?”

An Thanh Nguyên nói: “Kiều Kiều, giờ muội mới về à, sáng sớm nay huynh đã tới Quảng Châu rồi, bàn giao xong công vụ là lập tức tới đây tìm muội.”

Đặng Nghiêu đứng bên tiếp lời: “Đại ca muội từ chiều đã tới trước cổng nhà đợi muội mãi, ta về hỏi ra mới biết đây là đại ca muội, bèn mời huynh ấy vào nhà ngồi đợi muội về.”

An Thanh Nguyên cười nói: “Đặng đại ca còn mời huynh dùng cơm nữa, thật là ngại quá…”

Đặng Nghiêu vội nói có gì đâu, lại cảm ơn An Thanh Nguyên đã viết một bức thiếp đại tự Khải thư tiêu chuẩn cho hai đứa con nhà anh ta.

Lục Kiều Kiều thấy bốn người đứng giữa ngõ chật chội, bèn sai An Long Nhi mau mở cửa, mời mọi người vào trong ngồi. An Long Nhi mở cửa, bốn người bước vào nhà, bỗng Lục Kiều Kiều hoảng hốt “Á” lên một tiếng, mọi người ai nấy đều sững người. Nhà Lục Kiều Kiều giống như một bãi rác, đồ đạc la liệt dưới đất, bàn ghế trà kỷ trong phòng khách đều đổ gẫy, đồ dùng hằng ngày cũng vung vãi khắp nơi. Giữa giếng trời chất đống chăn gối cùng thư tịch từ ba gian phòng vứt ra, quần áo của Lục Kiều Kiều và An Long Nhi không hiểu vì sao đều bị cắt vụn, vứt sang một bên. Trong nhà không có thứ gì còn nguyên trạng, hòm tủ đều bị chặt ra thành từng mảnh, từng tấm, tan tác hết cả.

Đặng Nghiêu kinh hoàng thất sắc: “Hả? Nhà bị trộm rồi!”

Lục Kiều Kiều trợn tròn hai mắt, lập tức bấm đốt tay tính quẻ; Thanh Nguyên không ngờ cũng giống như Lục Kiều Kiều, gập ngón tay tính toán gì đó.

Đặng Nghiêu thấy vậy lấy làm lạ lắm, lúc này chẳng phải nên tính toán tổn thất thế nào, sau đó báo quan hay sao? Hai người này ở đây bấm độn làm gì? Ngay cả Lục Kiều Kiều cũng biết bấm đốt tay tính quẻ? Thật không ngờ.

Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn đống đổ vỡ khắp nhà, rành rọt nói: “Trưa ngày hôm qua, có bốn người đàn ông trèo vào từ sau nhà, ở bên trong một canh giờ… Bọn họ từ hướng Đông Nam tới, là…”

Nói đến đây, Lục Kiều Kiều ngưng lại, ánh mắt thoáng quét sang An Thanh Nguyên.

An Thanh Nguyên nhíu chặt đôi mày, dường như cũng cảm giác được ánh mắt của em gái, liền nói: “Nhưng trong nhà không mất tài sản gì, người đột nhập không muốn trộm đồ, mà muốn tới tìm đồ… Kiều Kiều, muội tìm lại xem bạc và đồ trang sức có mất không, thử tìm ở hướng Đông Bắc giếng trời…”

Đặng Nghiêu vội vàng nói: “Hai người ở đây trông chừng, tôi lập tức đi báo quan,” đoạn quay người định đi ngay.

“Khoan đã, Đặng đại ca hẵng khoan…” An Thanh Nguyên đưa tay kéo Đặng Nghiêu lại, rồi bước tới đóng cả cửa lớn lẫn song gỗ lại, quay sang nói với Đặng Nghiêu: “Đừng làm lớn chuyện, trong nhà cũng không mất tài sản gì, tôi e không chỉ đơn giản là ăn trộm thôi đâu, đừng manh động, trước tiên đừng manh động…”

Bên hành lang bao quanh giếng trời, Lục Kiều Kiều ngồi thụp xuống, hùng hục bới tìm trong đống đổ nát. An Long Nhi vừa hỏi: “Cô Kiều có cần cháu giúp gì không?” liền bị Lục Kiều Kiều quát: “Đừng có động vào bất cứ thứ gì, đừng qua đây, đứng ra hành lang phòng khách!”

An Long Nhi luống cuống không biết làm gì, Đặng Nghiêu lòng như lửa đốt, còn An Thanh Nguyên thần sắc nghiêm trọng, mấy trang nam nhi đều đứng yên bất động. Ngoài căn nhà, toàn bộ đồ đạc đều bị phá tan tành hết cả, chẳng còn gì thu dọn được, mọi người đành đợi Lục Kiều Kiều kiểm lại tài sản.

Lục Kiều Kiều bới loạn lên một hồi, cuối cùng cũng tìm ra một xấp ngân phiếu và khế ước nhà trong đống tan hoang, những thứ này đều là sinh mệnh của cô.

Ai nấy vừa thấy tài sản quan trọng nhất không mất, đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng một mối băn khoăn lớn hơn cũng lập tức xuất hiện – bốn người đàn ông trèo tường vào nhà mà không trộm tiền, bọn họ muốn gì?

An Thanh Nguyên dặn dò Đặng Nghiêu không được báo quan, cũng đừng làm to chuyện, rồi ba người cùng Lục Kiều Kiều mang theo tài sản quý giá, bỏ lại đống đổ nát sau lưng, khóa cửa lặng lẽ rời đi.

An Thanh Nguyên đề nghị: “Kiều Kiều, tối nay hẵng cứ đến nhà trọ chỗ đại ca nghỉ ngơi cái đã, ta có chuyện muốn nói với muội.”

Ba người ngồi xe kéo tới nơi An Thanh Nguyên trọ. Sau khi sắp xếp phòng ốc cho Lục Kiều Kiều và An Long Nhi xong xuôi, Thanh Nguyên bèn gọi Lục Kiều Kiều qua phòng mình.

“Tiểu Như, từ khi muội còn rất nhỏ, đại ca đã rời nhà đi tìm công danh, không biết chuyện xảy ra với muội. Sau này về thăm quê, ta cũng mới biết muội xảy ra chuyện, phải bỏ nhà tha phương…”

“Đại ca không biết muội ở Quảng Châu, càng không biết muội ở đây sống thế nào, theo huynh tại sao lại xảy ra chuyện ngày hôm nay?”

“Đại ca rất lo cho muội, phụ thân và nhị ca cũng rất nhớ muội. Chuyện lần này thật là ông trời có mắt, vừa khéo ta được phái đến Quảng Châu, nếu không một mình muội thật không biết phải ứng phó ra sao…”

An Thanh Nguyên hỏi Lục Kiều Kiều: “Tiểu Như, muội ở Quảng Châu đã đắc tội với ai rồi phải không?”

Lục Kiều Kiều không nói không rằng, từ đầu chí cuối chỉ ngồi trầm tư. Được một chốc, cô đứng dậy nói: “Muội mệt rồi, có thể để mai hẵng nói không?” Dứt lời liền quay về phòng mình.

An Thanh Nguyên vội vàng đuổi theo: “Tiểu Như, Tiểu Như… Không phải đại ca trách muội, bảo muội không đúng, là ta muốn giúp muội thôi.” Vừa nói Thanh Nguyên vừa đi theo đến tận phòng Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều giở hành lý lấy ra tẩu thuốc phiện, tự mình châm một cữ.

“Tiểu Như, từ khi nào muội còn hút cả thuốc phiện nữa? Muội… đúng thật là…” An Thanh Nguyên có vẻ đau đớn tột cùng.

Lục Kiều Kiều vẫn lẳng lặng hút thuốc. Đột nhiên, cô hỏi An Thanh Nguyên: “Đại ca, huynh có cảm thấy có người đang theo dõi huynh không?”

An Thanh Nguyên sững người: “Làm gì có, ta chỉ là một viên quan nghèo ở kinh thành, là công sai lo việc khoa cử, có gì đáng để người ta theo dõi? Sao muội lại nói vậy?”

Lục Kiều Kiều nói: “Ban nãy ở nhà, muội bấm độn Lục Nhâm tính ra, những kẻ đột nhập tối qua là người nhà quan… Huynh… không tính ra ư?”

An Thanh Nguyên hơi biến sắc mặt, thoáng chốc cả khuôn mặt co rúm lại trắng bệch như không còn giọt máu.

Lục Kiều Kiều lại nói: “Đám người này không phải kẻ trộm, bọn họ tới không hẳn để đối phó với muội, cũng không hẳn muốn lấy đồ của muội, thứ bọn họ tìm, có thể là đồ của nhà chúng ta… Còn vì sao muội lại hỏi huynh chuyện theo dõi, là bởi những kẻ này chọn thời cơ đột nhập nhà quá khéo, bọn chúng biết hai ngày đó muội không có ở nhà, nếu không phải theo dõi, thì không thể nào biết được…”

An Thanh Nguyên tán đồng: “Đúng thật, muội nói rất có lý, lần này hẳn là có mưu tính từ trước… Chuyện chốn quan trường rất khó nói, không biết chừng là do ta đắc tội với kẻ nào cũng nên.”

Lục Kiều Kiều nói: “Huynh đắc tội với ai cũng không lạ, nhưng đối thủ của huynh sẽ trực tiếp đối phó huynh, chứ không phải tới làm loạn nhà muội, thứ bọn họ muốn tìm không phải đồ bình thường… Họ muốn tìm…”

An Thanh Nguyên và Lục Kiều Kiều nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt lên: “Long Quyết!”

Lục Kiều Kiều vẫn tiếp tục hút thuốc phiện, An Thanh Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu mới bảo cô: “Nếu những người đó không phải đến vì Long Quyết, thì hẳn là nhằm vào muội rồi. Tiểu Như, tốt nhất muội đừng nên quay lại ngõ Hinh Lan nữa… Còn nếu quả thật bọn họ đến vì Long Quyết, thì cả nhà chúng ta e không ai sống yên ổn được đâu.” Nói rồi thở dài, vẻ như đang đợi ý kiến của Lục Kiều Kiều.

An Thanh Nguyên hơn Lục Kiều Kiều gần hai mươi tuổi, làm quan ở kinh thành, mấy năm mới về quê đón Tết một lần. Lục Kiều Kiều từ khi sinh ra chỉ biết trong nhà có vị đại ca này, chứ chẳng gặp được mấy lần, càng không có cơ hội ngồi lại trò chuyện, có thể nói, đối với cô, An Thanh Nguyên là người vô cùng xa lạ. Lần này đại ca đột nhiên xuất hiện, Lục Kiều Kiều chẳng thấy vui chút nào. Lục Kiều Kiều cũng biết trong thời gian ngắn không thể ở lại nơi này được nữa, có thể cuộc sống của cô ở Quảng Châu đã hoàn toàn nằm trong sự giám sát của người khác rồi. Nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ, bỗng chốc phát sinh thay đổi lớn nhường này, cô đang phải cố giữ mình bình tĩnh, suy xét xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lời An Thanh Nguyên nói, cô nghe đấy, nhưng thực chẳng biết đáp ra sao.

An Thanh Nguyên lại hỏi cô: “Thằng bé An Long Nhi kia là thế nào? Sao đi đâu cũng đều kè kè với muội?”

Lục Kiều Kiều nói: “Nó là kẻ ở muội bỏ tiền mua về.”

“Mua về lâu chưa, gia cảnh thanh bạch không?” An Thanh Nguyên quan tâm hỏi.

“Lâu rồi, thanh bạch.” Lục Kiều Kiều không muốn sa vào chủ đề này nữa, chỉ đáp gọn lỏn.

An Thanh Nguyên thấy Lục Kiều Kiều lòng dạ rối bời, bèn giúp cô đưa ra chủ ý: “Huynh nghĩ thế này đi, chuyện đã như vậy, dù gì muội cũng không thể ở lại Quảng Châu được nữa, bao năm muội không về thăm nhà rồi, chi bằng về quê Giang Tây một chuyến. Nếu như có người muốn tìm Long Quyết, chỉ e người bị nguy hiểm nhất không phải là muội hay huynh, mà là cha… Ở đây huynh có chút công vụ phải làm, làm xong sẽ về Giang Tây ngay, mọi người đông đủ, cũng tiện bàn bạc. Muội thấy như thế có được không?”

Lục Kiều Kiều vẫn mải mê đắm chìm trong hơi nha phiến, làm thinh không đáp, gian phòng mờ mịt khói thuốc.

“Được thôi, muội về Giang Tây một chuyến,” Lục Kiều Kiều đột nhiên lên tiếng.

An Thanh Nguyên mỉm cười nhẹ nhõm: “Đúng đấy, cha gặp lại muội chắc sẽ mừng lắm.”

“Ha,” Lục Kiều Kiều cười nhạt.

“Muội muốn nghỉ ngơi, ngày mai nói tiếp nhé….” Lục Kiều Kiều bưng ly trà lên nhấp một ngụm, ra ý tiễn khách.

An Thanh Nguyên vội nói: “Được, được, muội nghỉ đi, chuyện hôm nay đã làm muội sợ quá rồi… Đây là ngân phiếu năm mươi lạng bạc, coi như chút quà gặp mặt đại ca tặng muội, muội đi đường cũng cần có lộ phí.”

Lục Kiều Kiều thấy được tiền, liền nói: “Cảm ơn đại ca”, rồi nhận ngân phiếu cất đi ngay.

Tiễn An Thanh Nguyên ra khỏi phòng, Lục Kiều Kiều đang định đóng cửa thì anh ta đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Long Quyết có ở chỗ muội không?”

Lục Kiều Kiều cười đáp: “Đại ca, huynh còn không có, muội lấy đâu ra?” Dứt lời liền đóng cửa lại.

Sáng sớm hôm sau, Lục Kiều Kiều dẫn theo An Long Nhi lập tức lên đường, đầu tiên đến ngân hàng Lệ Như của Anh quốc mới mở ở Thập Tam Hàng, gửi giữ ngân phiếu và khế ước đất, sau đó quay về ngõ Hinh Lan.

Hai người thu nhặt một số đồ dùng hằng ngày còn dùng được, và cả sách vở An Long Nhi phải đọc. Mấy quyển sách này vẫn còn, kẻ trộm chẳng hứng thú gì với chúng, An Long Nhi bèn chất cả sách lẫn đồ lên lưng mang đi. Tiếp đó cả hai lại tới cửa hàng mua vài bộ quần áo mới, vì tất cả quần áo của họ đều bị cắt vụn, chỉ còn sót lại bộ quần áo bẩn đã mặc mấy ngày trên người. Cuối cùng Lục Kiều Kiều tới tiệm thuốc phiện, mua không ít cao thuốc Vân Nam thượng hạng, chuẩn bị đầy đủ “lương thảo” cho mình.

Bước tiếp theo, Lục Kiều Kiều cần tìm Jack. Cô tin tưởng gã to xác này, cần sự giúp đỡ của anh ta, và cũng muốn gặp anh lần cuối trước khi lên đường.

Thập Tam Hàng là nơi tập trung người Tây, Jack đương nhiên cũng ở đây, muốn tìm anh ta không khó.

Jack từ hiệu buôn về đến nhà, thấy Lục Kiều Kiều đến tìm mình thì mừng lắm, anh không ngờ cách có hai ngày đã lại được gặp cô. Vừa vào nhà ngồi xuống, Lục Kiều Kiều đã vào thẳng vấn đề: “Nhà tôi xảy ra chuyện, tôi phải lập tức rời Quảng Châu quay về, muốn nhờ anh giúp mua hộ hai thớt ngựa, có được không?”

Jack nghe vậy liền cao hứng nói: “Đương nhiên là được, tôi cũng đang có hai thớt ngựa đây, ha ha, cho tôi đi cùng được không?”

Lục Kiều Kiều khó xử đáp: “Không được đâu, ở nhà xảy ra chuyện nên tôi phải về, hơn nữa đường xa như thế, anh mà đi… một là không biết người nhà tôi nghĩ thế nào, hai là ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh…”

Jack say đắm nhìn Lục Kiều Kiều: “Công chúa của tôi ơi, được đi cùng cô thì việc làm ăn gì tôi cũng có thể bỏ hết. Khụ khụ… Thực ra tôi còn một người bạn cùng hợp tác, có nhãng chuyện làm ăn ra một thời gian cũng không hề gì.”

Lục Kiều Kiều bực bội nói: “Tên quỷ Tây lẻo mồm lẻo mép… đừng có suốt ngày gọi tôi là công chúa nữa, cứ gọi Kiều Kiều thôi.”

Jack nói: “Được, Kiều Kiều, vậy nhà cô ở đâu?”

Lục Kiều Kiều nói: “Tôi là người Giang Tây, nhà ở dưới núi Thanh Nguyên.”

“Ồ, Giang Tây… Tôi không biết Giang Tây ở chỗ nào, cách đây bao xa?” Jack hỏi.

Lục Kiều Kiều nói: “Giang Tây ở phía Bắc Quảng Đông, lần trước tôi tới Quảng Châu ngồi thuyền hết hơn mười ngày, nhưng nếu quay về thì không thể ngồi thuyền… phi ngựa phải hơn hai mươi ngày. Nếu anh rảnh rỗi thật, thì đi với tôi về quê chơi một chuyến…” Lục Kiều Kiều hiểu rõ chuyến đi lần này không phải du sơn ngoạn thủy, trên đường lành ít dữ nhiều, được một tay thiện xa cao lớn như Jack hộ tống, cô cũng yên tâm phần nào.

Jack được thỏa nguyện, vui đến nỗi cứ xoa tay mãi, cười khà khà nhảy nhót giữa phòng.

Nhảy được một lúc, Jack hỏi Lục Kiều Kiều: “An Long Nhi đi cùng chứ? Vậy là có ba người, nhưng An Long Nhi vẫn còn trẻ con, cô cũng nhỏ nhắn, hai con ngựa là đủ rồi. Còn nữa… cô định khi nào xuất phát?”

Lục Kiều Kiều nói: “Càng sớm càng tốt, nếu hôm nay mà được thì đi luôn.”

Jack lắc đầu: “Hôm nay không được rồi, sớm nhất cũng phải ngày mai… Đợi tôi một ngày thôi, tôi sắp xếp xong công việc làm ăn, chuẩn bị hành lý, rồi giờ Thìn sáng mai đợi cô trước nhà hàng Tứ Quý.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi mang theo bốn hòm mây, mướn hai chiếc xe kéo tới trước cửa nhà hàng Tứ Quý, song Jack vẫn chưa tới. Lục Kiều Kiều nhìn làn sương mai đỏ sẫm, tựa như trở lại buổi hoàng hôn cũng đỏ sẫm hôm nào, cô khẽ cắn môi, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười. Trước khi rời xa, Tây đê thành Quảng Châu cũng coi như đã cho cô một giấc mộng đẹp.

Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn, hai thớt ngựa to khỏe kéo theo chiếc xe ngựa kiểu Tây lòe loẹt chạy lại phía Lục Kiều Kiều. Nóc xe chất một bọc đồ rất lớn, Jack mặc cả cây bò, ngồi trên vị trí phu xe, đến trước mặt Lục Kiều Kiều thì kéo cương dừng lại. Bên hông anh lại đeo một khẩu súng lục, trên báng súng thắt dây kết đồng tâm đỏ Lục Kiều Kiều mua tặng, trông không ăn nhập gì hết.

Lục Kiều Kiều thấy cỗ xe ngựa Tây lộng lẫy xuất hiện thì quá bất ngờ, lại thêm trông bộ dạng Jack đánh xe, liền bưng mặt cười đến chảy cả nước mắt, không sao thẳng lưng lên được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.