Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 36: DỊU DÀNG




Mạnh Tư Duy nói xong, thở nhẹ một hơi.



Cô bình tĩnh tiếp nhận toàn bộ những chuyện đã qua, cũng không hối hận về thời thiếu nữ của mình.



Chỉ là cô nghĩ nếu lại xảy ra một lần nữa, có lẽ cô vẫn không ngăn cản được bản thân lúc đó thích Bùi Thầm. Nhưng mà cô sẽ ở lần đầu tiên khi anh nói với cô rằng “Tránh ra”, cô sẽ xin lỗi và quay người rời đi.



Thật là đau khổ khi thích một người không thích mình, mà bị một người mình không thích theo đuổi nhiệt tình như vậy có lẽ cũng đau buồn không kém.



Mạnh Tư Duy tiếp tục xem TV.



Chỉ là vào thời điểm không ngờ tới, cô đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói với mình:



“Mạnh Tư Duy, thật xin lỗi.”



Mỗi tiếng nói đều rất nhẹ, quảng cáo trên TV vẫn đang phát vui vẻ, giọng nói của người đàn ông và lời thoại của quảng cáo cùng nhau kích thích màng nhĩ.



Mạnh Tư Duy ngơ ngác mở miệng.



Quảng cáo kết thúc, tiếp tục chương trình.



Nhất thời Mạnh Tư Duy xem không vào.



Trên đùi, các khớp ngón tay hơi siết chặt. Khi cô lo lắng rằng mình có nghe nhầm hay không, không biết nên nói gì thì bỗng nhiên người bên cạnh lại lên tiếng.



Anh dùng cùng một giọng điệu, âm lượng hỏi: “Sau này cậu sẽ thích một người thích cậu, có phải không.”



Mạnh Tư Duy mấp máy môi, những gì cô nghe được đều là thật.



Đối mặt với câu hỏi này, cô nghiêm túc “Ừm” một tiếng.



Sau đó, khi người đàn ông có vẻ muốn tiếp tục nói điều gì đó, Mạnh Tư Duy đột nhiên nói thêm: “Không sao đâu.”



Cô đang trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.



................



Nghe nói chương trình đêm nay có Mạn Tư Duy nên tỉ lệ người xem cũng từ từ tăng lên. Chương trình còn chưa phát sóng xong đã có mấy hotsearch, #Cảnh sát tiểu Mạnh dạy bạn kiến thức an toàn#, #Bàn về sắc đẹp và thực lực không hợp nhau là cảm giác như thế nào#, #Cảnh sát tiểu mạnh quăng ngã tôi#, và một cái #Tiêu chuẩn chọn chồng của Mạnh Tư Duy#.



Trong đó náo nhiệt nhất là mục tiêu chuẩn chọn chồng của Mạnh Tư Duy. Khi thấy tiêu chuẩn của Mạnh Tư Duy là tìm một người thích cô ấy, trong bảng hotsearch tìm kiếm tất cả đều là cảnh tay giơ lên của mọi người.



Chồng của Mạnh Tư Duy ở Cục Dân Chính: [Cảnh sát tiểu Mạnh nói rằng chỉ cần thích cô ấy là được sao? Được rồi, bây giờ tôi đơn phương hợp pháp tuyên bố Mạnh Tư Duy là vợ của tôi, vợ của tôi nói thích cô ấy là được. Kế hoạch được thông qua. jpg]



Chó nuôi trong nhà của Mạnh Tư Duy: [Tại sao tôi cảm thấy những gì vợ tôi nói hình như có chút ý tứ sâu xa.]



Bạn trai bí mật vô liêm sỉ của Mạnh Tư Duy: [Tôi không quan tâm, hiện giờ chính thức đóng dấu, chỉ cần tôi thích Mạnh Tư Duy thì cô ấy là vợ tôi.]



Người tình bên ngoài của Mạnh Tư Duy: [Mọi người chỉ có thể ở đây nói thôi, dù sao thì đêm nay Mạnh Tư Duy cũng dỗ dành tôi ngủ rồi, đầu chó. jpg]



…………



Tình huống náo nhiệt sau khi chương trình đêm nay phát sóng lại một lần nữa chứng tỏ mức độ được cả nước yêu thích và nổi tiếng của “Cảnh sát tiểu Mạnh”. Từ sau khi Mạnh Tư Duy xuất hiện, tỉ lệ người xem của chương trình có xu hướng tăng lên. Khi thấy hiệu quả của “Bí Quyết Nổi Tiếng”, người ở đài truyền hình cười đến nỗi có thể thấy cả răng hàm.



Bây giờ Mạnh Tư Duy đã không có cảm giác gì đối với tiếng “Vợ” của những cư dân mạng vô liêm sỉ kia. Ngay cả tài khoản Weibo “Tưởng Tưởng Clever” mà cô chưa bao giờ sử dụng, từ khi bị tiết lộ thì fan hâm mộ cũng tăng lên một cấp độ mới.



Mạnh Tư Duy đã đăng ký một tài khoản bí mật mới. Sau đó mỗi ngày thoải mái vui vẻ tiếp tục lướt internet.



Cô không quen làm người của công chúng mà được mọi người chú ý quá nhiều về lời nói và hành động của mình. Rất may là lãnh đạo cục biết rằng tuy “Bí Quyết Nổi Tiếng” có tác dụng nhưng cũng không thể sử dụng bừa bãi. Lãnh đạo cục đã giúp Mạnh Tư Duy từ chối một vài chương trình nghe tiếng tìm đến, không có nhiều ý nghĩa mà chỉ vì sự nổi tiếng và lưu lượng truy cập.



Năm nay, kết quả đánh giá điều động nhân sự của hệ thống công an thành phố C ra chậm hơn một chút so với những năm trước. Kế hoạch ban đầu là có sau khi đánh giá xong một đến hai tuần, nhưng bây giờ lại nói là sẽ có kết quả muộn hơn.



Mạnh Tư Duy không có ý kiến gì với việc này, dù sao cô đã bắt đầu nộp đơn từ khi đến phân cục Trung Ninh, liên tục nộp ba năm, cũng không kém một ít thời gian này.



Gần đến giờ tan làm.



Điện thoại di động của Mạnh Tư Duy nhận được tin nhắn Wechat, là Bùi Thầm gửi đến, nói rằng buổi tối anh sẽ nấu cơm nhiều hơn một chút.



Đối với tin nhắn này cảm xúc của Mạnh Tư Duy hơi phức tạp.



Lúc trước cô cũng đã ăn rất nhiều đồ ăn do Bùi Thầm nấu nhiều hơn, hoặc là còn thừa, hoặc là đồ ăn sắp hết hạn sử dụng.



Nhưng tại sao gần đây cô luôn có một loại…cảm giác rằng Bùi Thầm hình như đang đối tốt với cô.



Chẳng lẽ là vì cô đã hứa sẽ không có ý nghĩ khác với anh, cho nên anh yên tâm đối với cô, thậm chí còn khen thưởng một chút vì cô tự mình hiểu lấy?



Mạnh Tư Duy đang cầm điện thoại bỗng nhiên lặng im.



Chỉ là cô lặng im chưa được bao lâu, chỗ nhận thông tin báo cảnh vang lên một tiếng “Bạn có tin báo cảnh mới, vui lòng kiểm tra và nhận” quen thuộc.



Lại có đơn đặt hàng “Bắt”.



Mạnh Tư Duy đành phải cất điện thoại di động đi, không nghĩ đến chuyện khác nữa, cô chỉ biết là ca trực hôm nay không thể về đúng giờ được rồi.



Địa điểm báo cảnh sát là một quán net phía sau phố bar. Nghe nói là hai nhóm người vì trang bị hiếm có gì đó mà xô xát ở trong game, sau đó phát triển thành một trận đánh offline với nhau.



Mạnh Tư Duy và các đồng nghiệp được điều động đều lắc đầu khi nghe lý do đánh nhau này.



Lúc xe cảnh sát hú còi báo động còn đi ngang qua Ouch ở phố bar.



Trời gần đến tối, cuộc sống về đêm ở thành phố chẳng mấy sẽ bắt đầu. Mạnh Tư Duy thấy đám thanh niên tập trung khá nhiều ở cửa bar Ouch để xếp hàng vào quán.



Cũng không biết ông chủ hấp dẫn người nhất của quán đêm nay có ở đó hay không.



Mạnh Tư Duy nhớ đến Thịnh Tinh Bác.



Thịnh Tinh Bác không tiếp tục yêu cầu cô chuyển đến căn hộ của bạn anh ấy. Lần cuối cùng hai người trò chuyện với nhau là sinh nhật của cô. Thịnh Tinh Bác vẫn nhớ rõ sinh nhật của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.



Mạnh Tư Duy nghĩ rằng có khả năng là anh ấy cảm thấy phiền phức.



Dù sao thì từ nhỏ đến lớn Thịnh công tử luôn là người được người khác theo đuổi. Theo đuổi người khác có thể là một trải nghiệm mới mẻ đối với anh ấy, nhưng cuối cùng thì anh cũng sẽ cảm thấy phiền phức.



Đây cũng là một chuyện tốt.



Mạnh Tư Duy không suy nghĩ gì nữa.



Xe cảnh sát dừng ở quán net xảy ra sự việc.



Sau khi cảnh sát đến, hai nhóm tụ tập đánh nhau lập tức im lặng, xung quanh cũng tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt ở quán net.



Mạnh Tư Duy nhìn thoáng qua đã biết là hai nhóm người đánh nhau vì trang bị trong trò chơi có nhiều người không phải là người trưởng thành.



“Tất cả dừng lại cho tôi! Bỏ đồ vật trong tay xuống! Nghiêm! Đứng im!” Cảnh Bằng mắng nhóm trẻ vị thành niên mới 15, 16, 17 tuổi vốn nên đi học như mắng vịt.



Trên mặt đất có nhiều đồ vật lục ra được như côn nhị khúc, ống thép, xích sắt được dùng để đánh nhau.



Mạnh Tư Duy nhìn thấy liền giật mình. Cũng may họ đến kịp thời, không có để lại hậu quả gì quá nghiêm trọng.



Khi cô đi qua một cậu vẫn luôn cúi đầu biểu hiện ra thái độ khinh thường, điện thoại trên người cậu ta đổ chuông.



Lúc này cậu ta không có quyền tự mình nghe điện thoại, Mạnh Tư Duy vươn tay: “Đưa điện thoại cho tôi.”



Chàng trai biểu hiện thái độ cực kì mất kiên nhẫn “hừ” một tiếng, quay đầu, ngoảnh mặt làm ngơ đối với Mạnh Tư Duy.



Mạnh Tư Duy tăng âm lượng, lớn tiếng quát: “Đưa điện thoại cho tôi!”



Dưới sự thúc giục liên tục của Mạnh Tư Duy, cậu ta cuối cùng cũng ném điện thoại vào tay cô.



Mạnh Tư Duy nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại lại là “Ngu ngốc”.



Cô sửng sốt một chút, còn tưởng là người nào đó từng xảy ra mâu thuẫn với chàng trai, liền nghe điện thoại, vậy mà trong loa lại truyền đến một giọng nam già nua.



Là ông nội của chàng trai đó.



Mạnh Tư Duy kinh ngạc.



Cô nghe thấy ông lão vừa cầu xin vừa khiêm tốn hỏi qua điện thoại, tiền đã cho hết rồi, trong tay ông nội thật sự không có tiền, Dương Dương con có đi học không.



Vì sao chủ nhiệm lớp nói rằng con không đi học ở trường.



Mạnh Tư Duy nghe ông lão nói rất thận trọng, hình như sợ chọc giận chủ nhân của điện thoại này, nhất thời cô không biết nên nói như thế nào.



Sau khi cân nhắc một lúc lâu cuối cùng công cũng mở miệng, nói với người ở đầu dây bên kia cô là cảnh sát của phân cục Trung Ninh, cháu trai của ông đang bị chúng cháu kiểm soát vì tụ tập đánh nhau. Chắc là ông phải đến đây một chuyến.



Cuối cùng trong điện thoại chỉ có tiếng thở dài của ông lão, nhưng ông vẫn không quên nói với Mạnh Tư Duy: “Gây phiền phức cho các cháu rồi.”



Mạnh Tư Duy cúp điện thoại, khi nhìn chàng trai trẻ lần nữa, cô gần như không biết phải nói gì.



Dáng người cậu ta còn cao hơn cô một chút, nhìn qua nhiều lắm chỉ 16, 17 tuổi.



Mạnh Tư Duy hít một hơi, chỉ vào cái tên kia: “Đó là cách cậu đối xử với ông nội của mình sao?”



Cô thấy quần áo, giày dép đang mặc trên người chàng trai logo đều là của hàng hiệu, nhớ đến vừa nãy ông lão cầu xin qua điện thoại nói, ông nội thật sự không có tiền.



Mạnh Tư Duy tức giận đến mức ngực đau lên, không chỉ với chàng trai trước mắt, mà còn với mấy người bên cạnh cậu ta: “Bây giờ các cậu nên ở đâu? Hả? Là nên ở quán internet lên mạng, đánh nhau sao?”



“Ông nội của cậu làm việc vất vả kiếm tiền tạo điều kiện cho cậu là vì muốn nhìn thấy cậu như thế này sao?”



Chàng trai im lặng nghe Mạnh Tư Duy nói. Lúc đầu còn có vẻ mặt khinh thường, về sau khi Mạnh Tư Duy nhắc tới ông nội cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nói: “TM(1), chị có thấy phiền không?”



TM (1): Ngôn ngữ mạng ngày nay, sử dụng trong câu chửi thề, mang ý khinh bỉ hay xúc phạm. Đồng nghĩa với từ fuck.



Mạnh Tư Duy bị chặn họng một chút. Cô muốn đè đứa trẻ coi như đã phế này xuống đất.



Nhưng mà cô nhịn được, bởi vì dù thế nào, cảnh sát cũng không thể đánh trẻ vị thành niên.



Cảnh Bằng đã đếm số người xong, xe cảnh sát đã đợi sẵn ở ven đường: “Tất cả đi theo tôi!”



Mạnh Tư Duy nghe thấy thiếu niên phía sau nói với mình: “Trả lại điện thoại cho tôi.”



Mạnh Tư Duy cầm điện thoại di động của thiếu niên, mím môi: “Cùng tôi đến Cục Cảnh sát viết giấy cam đoan và kiểm điểm rồi nói sau.”



Đột nhiên thiếu niên lại hấp tấp: “Tôi kêu chị trả lại điện thoại di động cho tôi!”



“Trả lại tôi!”



Mạnh Tư Duy trực tiếp phớt lờ, nhét điện thoại di động của cậu ta vào túi áo, quay người cùng Châu Vũ An kiểm kê, quản lí cẩn thận những con dao, xích sắt, và côn nhị khúc.



Khi cô đang nhặt một cái côn nhị khúc lên, đột nhiên, Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng ai đó hét lên ở xung quanh.



Mạnh Tư Duy hơi nghi ngờ ngửa đầu lên, một giây sau, cô đột nhiên bị kéo mạnh vào ngực ai đó.



Mắt Mạnh Tư Duy đột nhiên tối sầm lại, sau đó cô nghe được một tiếng “rầm”.



Những mảnh vỡ của chai bia bay khắp nơi.



Châu Vũ An lập tức quay người ôm chặt cậu thiếu niên, cũng không biết cậu ta lấy chai bia ở đâu nữa.



Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Tinh Bác.



Cô giật mình nhớ tới tiếng vang kia, đưa tay chạm vào gáy của Thịnh Tinh Bác, ấm áp khắp bàn tay.



..................



Xe cứu thương lao vút qua.



Trong bệnh viện, Mã Soái và Mạnh Tư Duy nói hai câu cuối, sau đó về phân cục.



Mạnh Tư Duy quay người đi đến phòng cấp cứu.



Thịnh Tinh Bác bị khâu hai mũi ở gáy. Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là máu chảy nhiều trông đáng sợ thôi.



Mạnh Tư Duy đứng ở cửa phòng bệnh, nhớ lại cảnh tượng lúc chiều. Rồi nhìn thấy người đàn ông bên trong đang quấn băng gạc trắng trên đầu nhưng vẫn không quên nghịch điện thoại di động.



Mạnh Tư Duy chậm rãi đi vào phòng bệnh.



Thịnh Tinh Bác đặt điện thoại di động xuống.



“Bác sĩ nói bao giờ được xuất viện?” Anh ấy hỏi.



Mạnh Tư Duy: “Ngày mai, để xem tối nay có xuất hiện chấn động não hay không?”



Thịnh Tinh Bác “Ồ” một tiếng.



Mạnh Tư Duy nhìn sàn nhà khẽ cau mày: “Toàn bộ tiền thuốc và chi phí dinh dưỡng nếu phát sinh, anh hãy giữ lại biên lai, phân cục Trung Ninh sẽ thanh toán.”



Thịnh Tinh Bác cười: “Tốt như vậy sao?”



Mạnh Tư Duy bước đến, chiếc áo khoác có máu của Thịnh Tinh Bác nằm trên ghế của người chăm sóc, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở cuối giường.



“Tại sao anh lại ở đó?” Cuối cùng Mạnh Tư Duy vẫn hỏi.



Thịnh Tinh Bác: “Nghe nói các em xuất cảnh nên đi qua đó xem, dù sao khoảng cách cũng không xa quán bar của anh.”



“Hít.” Nói xong bỗng nhiên anh hít một hơi, mặt mày nhăn lại.



Mạnh Tư Duy lập tức nhìn anh ấy: “Đau không?”



Thịnh Tinh Bác: “Em nói xem có đau hay không.”



Mạnh Tư Duy đứng dậy: “Vậy em sẽ đi gọi y tá.”



“Không cần.” Thịnh Tinh Bác gọi Mạnh Tư Duy lại, “Vết thương đau mà thôi.”



Mạnh Tư Duy đành phải ngồi xuống lần nữa.



Chai bia lúc chiều nay, lẽ ra là hướng về phía cô.



Cô không tiếc thiếu niên không có thuốc chữa kia, cô chỉ tiếc ông lão suy yếu trong điện thoại thôi.



Trong ba năm làm việc, cô đã gặp đủ loại người, có người khiến cô cảm động, có người khiến cô tiếc nuối, cũng có người, chỉ còn nỗi buồn vô lực.



Mạnh Tư Duy thấy biểu cảm trên mặt Thịnh Tinh Bác dần dần giãn ra, hình như anh đã khá hơn rồi.



Cô hơi cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn nói: “Cảm ơn.”



Sau đó cô lập tức trịnh trọng nói thêm: “Lần sau nếu gặp phải tình huống này, với tư cách là người dân xin đừng hấp tấp tiến lên, hãy giao mọi việc cho cảnh sát xử lý.”



“Hành vi như của anh là rất nguy hiểm, không nên làm.”



“Công việc của chúng em là bảo vệ người dân, không phải là được người dân bảo vệ.”



Thịnh Tinh Bác còn chưa nghe xong “Cảm ơn”, mặt liền bị phun một chuỗi thuyết giáo.



Trước những gì Mạnh Tư Duy nói, anh ấy sửng sốt vài gây. Không biết có phải là phản ứng trở nên chậm vì bị thương ở đầu không, môi anh mấp máy mấy lần, nhưng mà không nói nên lời.



Mạnh Tư Duy nhìn môi Thịnh Tinh Bác đang mấp máy: “Hả?”



Cuối cùng Thịnh Tinh Bác mới phát ra một câu, nghe có chút buồn:



“Em không thể dịu dàng với anh một chút sao.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.