Tra Nam Luôn Có Thiên Thu

Chương 28




“Chỗ này của tôi chưa bao giờ bán hàng giả, cho nên đề nghị của cậu dưới cái nhìn của tôi là một loại sỉ nhục cùng mạo phạm, tôi từ chối cùng người như vậy hợp tác.” Giản Kiều ngữ khí lạnh như băng nói rằng.

“Cái gì?” Nam nhân bối rối. Hắn hiển nhiên không nghĩ tới có người dĩ nhiên có thể chống đỡ mê hoặc mỗi ngày đại kiếm lời mấy trăm cái thậm chí mấy ngàn kim tệ này.

Đây chính là tài phú giống như đại hồng thủy, cuồn cuộn không ngừng vọt tới!

“Chỗ này của tôi chưa bao giờ bán hàng giả, mời anh đi ra ngoài!” Giản Kiều chỉ chỉ ra cửa, lập lại lần nữa.

Hai người người hầu nam nhận ra được chủ nhân giận thật, liền lập tức đi lên trước, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nam nhân. Thân hình bọn họ cao lớn cùng thể trạng lực lưỡng thực mang đến cho nam nhân áp lực không nhỏ. 

“Được được được, tôi lập tức rời đi. Nhưng mà tôi phải nói cho cậu biết, cậu nhất định sẽ hối hận! Khi những cửa hàng khác kiếm được kim tệ cả đời cũng xài không hết, nơi này của cậu chỉ có thể trở thành sào huyệt của những con nhện cùng chuột bọ mà thôi! Cậu sớm muộn cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng chán nản, cậu là đồ ngu ngốc!”

Nam nhân hùng hùng hổ hổ đi ra.

“Hãy đi theo xem một chút.” Giản Kiều hướng về phía một nhân viên cửa hàng tướng mạo phổ thông, vóc người thấp bé phân phó nói.

Nhân viên cửa hàng lập tức cởi tung áo khoác khắp nơi nước hoa, nhìn qua quá mức sạch sẽ, giống như con cá lẫn vào trong đám người.

Lúc chạng vạng, hắn trở lại cửa hàng đưa tin tức: “Đại nhân, Đặng Khẳng nam tước đồng ý cùng hắn hợp tác. Hai người giờ khắc này đang ở bên trong quán rượu nhỏ thành tây uống rượu, dáng vẻ nhìn qua rất cao hứng.”

“Khổ cực cho cậu rồi.” Giản Kiều đem mấy viên ngân tệ đặt ở trên quầy, tiếng nói ôn hòa rằng: “Trở về đi, người nhà của cậu cũng đã làm xong cơm tối, tại một bên ấm áp lò sưởi trong tường chờ cậu.”

“Tạ ơn đại nhân! Thượng Đế sẽ hội phù hộ ngài, bởi vì ngài là chủ quán nhân từ nhất!” Nhân viên cửa hàng vội vã lấy đi ngân tệ, thiên ân vạn tạ mà rời đi.

Số tiền này đủ để mua thêm rất nhiều quần áo cho mấy đứa em của hắn, sau đó để cho người trong nhà ăn một tháng thịt bò cùng bánh mì trắng. Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc điên cuồng!

Nhìn bóng lưng của nhân viên cửa hàng hạnh phúc tràn trề, Giản Kiều lắc đầu một cái, phát ra một tiếng thở dài.

Chỉ vì mấy cái ngân tệ cũng cảm giác được vui sướng, năng lực như vậy cậu vĩnh viễn đều không thể có được…



Ba ngày sau, Lôi Triết đứng ở một cửa của một tửu quán hết nhìn đông lại nhìn tây.

An Đức Liệt thân vương vẫy tay hô: “Thượng Đế a, cậu rốt cục cũng xuất hiện rồi! Nghe nói cậu đã rất mệt mỏi khi chơi với Giản Kiều, cùng tiểu quái vật kia ở cùng một chỗ chưa?”

Mấy ngày nay, Lôi Triết tại mọi thời khắc một bước cũng chưa từng bước ra phủ công tước, cảnh này khiến lời đồn đãi ở bên ngoài nổi lên bốn phía.

Lôi Triết: ” … Shit! Lời này là ai nói? Lão tử chặt hắn ra!” Hắn nhanh chân tiến vào quán rượu, mang trên khuôn mặt tràn đầy sát khí.

“Đừng lo lắng về tiểu quái vật kia, cậu nhanh đi đến nhà trọ của Gia Tây Á đi, đưa cô ấy ra đây chơi, sau đó bắt đầu trò chơi của chúng ta. Mọi người chúng ta đều đã từng thử qua,  lại không có thể làm cho khóe môi của cô ấy dương lên một chút độ cong,  vì vậy chúng ta toàn bộ đã thất bại. Liền tại vừa nãy, chúng ta mở một trận đánh cược, đánh cược cậu có thể thành công hay không.”

Một tên quý tộc chỉ chỉ kim tệ chất đống trên bàn, tràn đầy phấn khởi mà nói rằng: “Nhanh đi nhanh đi, chúng ta chờ xem kết quả cuối cùng! Tôi cá là cậu sẽ thua!”

“Tôi cũng cá là cậu sẽ thua!”

“Gia Tây Á tuyệt đối là nữ nhân khó lấy lòng nhất Thác Đặc Tư. Trái tim cảu cô ấy còn cứng rắn hơn so với cục đá, cho nên tôi cũng đánh cược anh sẽ thua!”

Không ngừng có người cười đùa trêu ghẹo.

“Nào nào nào, cậu tự mình đặt cược đi.” An Đức Liệt thân vương chỉ chỉ chậu đánh cược trên bàn.

Lôi Triết từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe được chữ ” Thua ” này, vì vậy lập tức lấy cái nhẫn bảo thạch trên ngón tay xuống, vỗ nhẹ vào phía bên kim tệ ít nhất kia, cười lạnh nói: “Tôi cá là tôi thắng! Các người chờ xem, buổi tối tôi sẽ trở lại mang đi chồng vàng chói lọi này.”

“Oa nha, Lôi Triết, tôi yêu thích khí thế của cậu! Đi thôi, đi đem nữ nhân khó lấy lòng nhất Thác Đặc Tư thuần phục, sau đó mang tới cho chúng ta nhìn! Cậu có thể làm điều đó!” Một đám quý tộc giơ ly rượu lên ồn ào, dẫn tới những cái liếc mắt dồn dập của người chung quanh.

Lôi Triết nhanh chân đi ra ngoài, quay lưng với tất cả mọi người, vẫy tay một cách thản nhiên một cái.

Nửa giờ sau, hắn đứng ở ngoài phòng của Gia Tây Á, chờ đợi vị ” Nữ vương ” này yết kiến.

“À, tôi đang chuẩn bị đi dạo một vòng trên đường, anh nguyện ý theo tôi sao?”

Cửa phòng được mở ra bởi hai cô hầu gái, Gia Tây Á từ bên trong đi ra, vừa dò hỏi Lôi Triết vừa mang theo cái bao tay lụa trắng tinh. Thời điểm khi một người theo đuổi tìm tới cửa, cô ta luôn làm ra bộ dáng vừa vặn muốn đi dạo phố mua sắm, như vậy mới có thể nước chảy thành sông đem người kia kéo đến cửa hàng châu báu moi móc tiền bạc.

Cô ta có thể không có thời gian đoan đoan chính chính mà ngồi xuống, cùng những người này trò chuyện chậm rãi từ từ tán gẫu, đàm luận thơ ca, bàn luận tác phẩm hội họa. Cô ta muốn thu lấy xưa nay đều là tiền tài, tiền tài, tiền tài… Ngoài ra không còn có thứ khác. Làm thế nào để lấy đi một lượng lớn của cải trong thời gian ngắn nhất là một trong những mối quan tâm của cô.

“Tôi đương nhiên nguyện ý, cô muốn đi đâu ?” Lôi Triết tự nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của một vị nữ sĩ.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Đi cửa hàng châu báu của Đặng Khẳng đi, tôi muốn mua một sợi dây chuyền.” Gia Tây Á thẳng thắn mà nói rằng.

“Cửa tiệm kia thường bán hàng giả, tôi kiến nghị cô không nên đi.” Lôi Triết lập tức đưa ra ý kiến phản đối.

Ngay cả khi Đặng Khẳng là người ủng hộ hắn thì hắn không thích cách làm việc của bên kia.

Gia Tây Á, người đã lấy rất nhiều đồ giả từ Đặng Khẳng: “…”

Lôi Triết lập tức lại nói: “Nếu như cô nguyện ý tin tưởng tôi, tôi sẽ dẫn cô đi cửa hàng châu báu tốt nhất Cách Lạc Thụy. Mỗi một sợi dây chuyền ở nơi đó đều là độc nhất vô nhị, không người nào có thể phục chế được sự cực kỳ tinh xảo, cực kỳ tao nhã, thiết kế cực xa hoa của bọn họ. Những người phụ nữ có gu thẩm mỹ nhất Cách Lạc Thụy đều là khách hàng của cửa tiệm kia, tôi đoán cô nhất định sẽ yêu thích.”

“Thật vậy chăng? Vậy tôi cùng anh đi đến đó xem xem.” Đã nói như vậy, thì Gia Tây Á chỉ có thể đồng ý, bằng không cô liền biến thành một nữ nhân không biết thưởng thức.

Mấy chục phút sau, hai người bước vào cửa hàng châu báu của Giản Kiều, đem chuông gió treo ở trên cửa đụng đến leng keng leng keng một trận vang rền.

Giản Kiều ngẩng đầu lên, con ngươi theo đó bừng sáng.

Lôi Triết nhếch môi, lộ ra nụ cười vui vẻ một cách tự nhiên mà.

Giản Kiều bước ra từ phía sau quầy, mở rộng hai tay làm ra tư thái ôm ấp, trong miệng còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: ” Lôi Triết a Lôi Triết, Lôi Triết thân ái nhất của tôi ơi, tôi rốt cuộc cũng được nhìn thấy anh.”

Lôi Triết đem cậu ôm vào bên trong lồng ngực, dùng sức siết chặt bờ vai gầy của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng đơn bạc, cao giọng cười: ” Giản Kiều a Giản Kiều, thân ái nhất Giản Kiều của tôi, tôi rất nhớ cậu!”

Hai người mới ngắn ngủi ba ngày không gặp, nhưng cả hai đều cảm thấy tựa như đã trôi qua một thời gian dài.

Gia Tây Á, người luôn là tâm điểm chú ý của mọi người ở bất cứ nơi đâu, vào thời khắc này lâm vào tình cảnh phải làm bức nền mờ nhạt. Hai nam nhân chết tiệt này quả thực coi cô ta như không khí! Trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau!

Gia Tây Á cảm thấy rất không cao hứng. Thứ nhất, cô ta đã bị thất lễ ; thứ hai, ở trong cửa hàng này mua sắm, cô ta không được chia thêm đồng tiền nào, cho nên cô ta đã lên kế hoạch để Lôi Triết mua lại vài món châu báu cao quý nhất trong tiệm này, sau đó đưa cho chính mình làm lễ vật.

Như vậy mới có thể bù đắp được những thương tổn mà cô ta phải chịu.

Vì vậy cô ta nâng lên bước chân, trực tiếp hướng về phía quầy hàng đang bày kim cương đi đến.

Lôi Triết chỉ chỉ Gia Tây Á, đầy mặt đều là vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cậu cũng biết rằng tôi đã tham dự cái cuộc chơi tẻ nhạt của đám người An Đức Liệt thân vương kia, cho nên tôi mời phải dẫn cô ta ra ngoài đi dạo.”

” Tôi đương nhiên nhớ tới cái cuộc chơi kia.” Giản Kiều lạnh như băng trả lời một câu.

Lôi Triết lập tức nhận ra được cậu không cao hứng, vì vậy ghé vào bên tai cậu nghiêm túc giải thích: “Cậu đang tức giận sao? Giản Kiều thân mến, cầu xin cậu đừng như vậy. Cậu phải biết, đám người An Đức Liệt thân vương bọn họ đã đặt cược vào tôi và Gia Tây Á. Cơ hồ tất cả mọi người đều đánh cược rằng tôi sẽ thua, mà đời tôi lại chưa bao giờ chịu thua cuộc. Cho nên —— “

Hắn dựng thẳng ngón tay cái trống rỗng của bản thân, thẳng thắn nói: ” Tôi đã đem chiếc nhẫn bảo thạch đặt vào đó, tôi cá là tôi sẽ thắng. Tôi thật sự một chút cũng không thích cô ta, tôi dẫn cô ta tới nơi này một là vì đánh cuộc, hai là vì để gặp cậu. Tôi thật sự quá nhớ cậu rồi! Chỉ cần cô ta nở nụ cười, tôi cam đoan với cậu, tôi lập tức sẽ đem cô ta ném qua một bên. Tôi thật sự một chút cũng không thích cô ta.”

Gương mặt băng lãnh của Giản Kiều rốt cục có dấu hiệu bị hòa tan.

Cậu lấy xuống Lôi Triết bàn tay to lớn đang đặt trên đỉnh đầu của mình, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng chơi cái trò chơi này nữa, càng không nên để cho bản thân rơi vào bẫy, đây không phải là một cô nương tốt. Nhìn thấy anh đi cùng với cô ta, tôi thật sự rất không vui.”

Giản Kiều, người chưa bao giờ quá thân thiết với ai, lại không biết cách duy trì tình bạn, vì vậy cậu chỉ có thể miêu tả cảm xúc của mình bằng những từ ngữ đơn giản nhất có thể.

Cậu không hy vọng bằng hữu của chính mình phải chịu cảnh lừa dối cùng đùa bỡn.

Lôi Triết lại thiếu chút nữa bị câu nói này chọc cười. Hắn vội vã bỏ tất cả ra sau đầu, giấu giếm khóe miệng chợt dâng lên, chờ vui sướng trong lòng biến mất một ít mới quay đầu trở lại, lấy lòng nói: “Được rồi, được rồi, tôi đáp ứng cậu. Chờ một lát tôi liền đưa cô ta về, sau đó không bao giờ tìm cô ta chơi nữa, chiếc nhẫn kia tôi cũng không cần, thua thì thua, chỉ cần cậu cao hứng là tốt rồi. Làm như vậy cậu hài lòng chưa?”

Báo nhỏ trong nhà từ trước tới nay cũng không cho phép hắn ôm động vật khác, cho nên hắn hoàn toàn có thể lý giải loại dục vọng độc chiếm này của bá tước tiên sinh.

Giản Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn trả lời, lại nghe thấy tiếng nói uyển chuyển của Gia Tây Á vang lên: “Lôi Triết, anh tới giúp tôi nhìn sợi dây chuyền này một chút đi. Anh cảm thấy nó thế nào?”

Giản Kiều quay đầu nhìn lại, tâm lý thầm thở dài một tiếng.

Gia Tây Á tham lam không kém hơn chút nào so với Cách Lan Đức ·Hải Luân. Sợi dây chuyền mà cô ta đang nâng trong tay kia là thương phẩm cao quý nhất của cửa hàng này. Phần thân dây chuyền bao gồm hàng nghìn viên kim cương nhỏ trong suốt kết hợp thành hình dáng dây leo, mặt dây chuyền là một viên kim cương màu hồng hình bầu dục có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, nó còn được bao quanh bởi hàng chục viên kim cương trắng hình quả lê nho nhỏ hơn 10 carat, chắp vá thành một đóa hoa cúc non.

Dung hợp nhiều cực phẩm kim cương như vậy, giá trị của nó hoàn toàn không thua kém viên nước mắt của Thiên sứ kia, hơn nữa kiểu dáng càng thêm tinh xảo.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ánh sáng mà nó khúc xạ chiếu vào lòng bàn tay của Gia Tây Á, cũng làm cho cửa hàng này thêm rạng ngời rực rỡ.

Tất cả những khách cũ trong cửa hàng đều hướng về phía Gia Tây Á nhìn, sau đó toát ra thần sắc đố kị.

Nữ nhân này dựa vào cái gì mà có thể đụng vào sợi dây chuyền giá trị liên thành này? Cô ta chỉ là một kỹ nữ đê tiện! Cô ta không xứng!

Câu trả lời của Lôi Triết lại làm cho những người này tan nát cõi lòng: “Cô yêu thích nó sao? Yêu thích liền mua lại đi, tôi sẽ ký đơn đặt hàng.” Cửa hàng này là của hằng của Giản Kiều, tiền hắn tiêu cuối cùng cũng sẽ rơi vào túi của Giản Kiều, cho nên hắn không có gì là không nỡ cả.

Nghe thấy câu nói này, gương mặt lạnh như băng của Gia Tây Á rốt cục cũng hiển lộ ra một ít đường nét nhu hòa. Cô ta thận trọng nói rằng: “Như vậy tôi xin cảm ơn tấm lòng khảng khái của anh.” 

Dù vậy, cô ta cũng không có phóng ra nụ cười mừng rỡ, mà nếu là nữ nhân khác, gặp phải tình huống như vậy, sợ rằng đã sớm đã nhảy vào trong lồng ngực Lôi Triết điên cuồng hôn môi đối phương. Cô ta lãnh khốc cùng kiêu ngạo, chính là nguyên nhân khiến cô ta được săn đón vậy đỡ.

Nam nhân đều rẻ rúng ti tiện, mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận.

Gia Tây Á nâng sợi dây chuyền này nhìn chung quanh, cuối cùng thỏa mãn gật đầu. Được rồi, cô ta tha thứ cho sự lãnh lạc của Lôi Triết, bởi vì sợi dây chuyền này đã đủ để mua tòa pháo đài cổ tiếp theo. Chỉ tiếc chủ quán bên này chưa có chiết khấu, bằng không cô ta còn có thể kiếm thêm được một món hời.

Nghĩ tới đây, Gia Tây Á nhàn nhạt thở dài một hơi, sau đó lạnh lùng liếc Giản Kiều một cái.

Thái độ thờ ơ, tư thái lãnh đạm, hoàn toàn không bị tiền tài đánh động của cô ta, khiến cho nhóm khách nam cửa hàng trong của hằng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Giản Kiều đi tới một bên quầy hàng, ngữ khí ôn hòa nói: “Xin lỗi, sợi dây chuyền này là hàng không bán.”

Trên thực tế, ba ngày trước, hắn còn từng định dùng sợi dây chuyền này đi trao đổi tính mạng của nữ Chu Nho kia, cho nên nó quả thật là hàng không bán.

“Cái gì?” Gia Tây Á ngây ngẩn cả người. Trái tim ngây ngất thầm kín của cô ta đã bị câu nói này đập thành mảnh vụn.

“Nó là hàng không bán. Thật đáng tiếc, cô không thể nắm giữ nó.” Giản Kiều tiếp lấy dây chuyền, bỏ vào trong hộp. Cậu sẽ không để cho bằng hữu của chính mình phải chịu tổn thất.

“Tại sao không bán? Tôi thực sự quá yêu thích nó! Tôi nhất định phải nắm giữ nó, bằng không tôi sẽ liên tiếp ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày liền, cậu hiểu không?” Gia Tây Á cấp tốc bức ra một ít nước mắt ý, sau đó dùng con ngươi thấm ướt tràn đầy khát vọng nhìn về phía Lôi Triết.

Cô ta biết rằng, nam nhân không chịu được nhất chính là loại biểu tình vô cùng đáng thương này.

Khi một nữ nhân xinh đẹp kiêu ngạo vẫn luôn lạnh như băng, nhìn như khó có thể tiếp cận lại tình cờ toát ra một mặt nhu nhược, các nam nhân sẽ luôn nguyện ý vì nữ nhân này mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Đây là một đòn sát thủ của Gia Tây Á. Cô ta tin tưởng, dưới sự khẩn cầu của bản thân, Lôi Triết sẽ rất sẵn lòng lợi dụng quyền thế cùng địa vị của mình, giúp cô có được sợi dây chuyền này.

Hàng không bán ở trước mặt cường quyền tuyệt đối chỉ có thể biến thành tặng phẩm.

Chỉ tiếc Lôi Triết đã gặp qua con ngươi càng tội nghiệp đáng yêu hơn thế vậy, mà chủ nhân cặp con mắt kia giờ khắc này lại đang đứng ở bên cạnh hắn. Cho nên hắn thờ ơ không động lòng mà nói rằng: “Giản Kiều nói nó là hàng không bán, cô nghe không hiểu sao? Lẽ nào chỉ cần cô muốn thì cậu ấy phải bán cho cô? Cô cho rằng cô là ai? Cô ngủ không được mắc mớ gì đến cậu ấy?”

Gia Tây Á: “…”

Nếu như nhớ không lầm, nam nhân này tới đây là để theo đuổi mình phải không? Vậy mà giờ khắc này này, hắn đang làm cái gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.