Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 841




Chương 841

Hứa Phong cũng nảm chặt lấy một góc áo của Lê Nhược Vũ, giống như sợ cô chạy trốn mất vậy Lâm Minh chặt môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn không rõ có cảm xúc gì nhưng trong lòng cũng có chút chua xót, anh vấn luôn ở cạnh hai đứa nhỏ.

Chỉ là Hứa Phong và bé Cảnh từ trước đến giờ đều chưa bao giờ ở trước mặt anh khóc lóc đòi tìm mẹ, anh vẫn tưởng rằng anh chăm sóc bọn trẻ rất tốt, bọn trẻ sẽ không quan tâm đến việc không có mẹ ở bên cạnh.

Bây giờ mới thấy chỉ do hai đứa trẻ quá hiểu chuyện rồi, không muốn để cho anh phải lo lắng cho nên luôn nhịn nỗi nhớ mẹ lại Con của anh và Lê Nhược Vũ hiểu chuyện đến mức làm người khác thương xót Lâm Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định trở lại, anh nhất định phải đưa Lê Nhược Vũ trở về.

Nhất định đấy.

Tắc đường xảy ra mấy tiếng liền, đèn hai bên đường đều được bật sáng, Lê Nhược Vũ đợi đến mòn mỏi, cô dần dần ngủ thiếp đi.

Lâm Minh đột nhiên cúi xuống và bóp nhẹ vào mũi cô: “Đừng ngủ, sẽ bị cảm lạnh đấy”

Thanh âm của anh ấm áp lại dịu dàng đến mức cô tưởng mình đang nằm mơ, Lê Nhược Vũ dụi dụi mắt, khuôn mặt mơ màng làm cho Lâm Minh không nhịn nổi thơm lên má cô.

Lê Nhược Vũ có chút tỉnh táo trở lại, bé Cảnh vẫn còn ngủ say trong vòng tay cô, cô quay mặt sang nói: “Đừng làm loạn, đang có trẻ con ở đây”

Đột nhiên Lâm Minh cảm thấy anh và Lê Nhược Vũ giống như những cặp vợ chồng hạnh phúc.

kết hôn nhiều năm đang đưa con ra ngoài chơi vậy.

“Không sao đâu, bọn trẻ vẫn đang ngủ mà”

Lâm Minh cười, đôi mắt mơ màng của Lê Nhược Vũ vô cùng quyến rũ, khiến anh cực kỳ muốn cần một miếng lên mặt cô.

Lê Nhược Vũ dụi dụi mắt, cô thấy đèn đường đều đã được bật lên, thởi dài: “Trời tối mất rồi”

“Ừ, chắc là hôm nay chúng ta chỉ có thể đi mua thức ăn về nhà nấu cơm thôi.”

Lâm Minh chống cắm cẩn thận nhìn Lê Nhược Vũ, khuôn mặt cô ấy so với trước đây cahwngr có gì thay đổi, giống hệt với ba năm trước. Nếu như nhất định muốn tìm xem cô có gì khác trước, có lẽ chỉ là có thêm một chút dịu dàng.

“Vẽ nhà?” Lê Nhược Vũ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao cũng đều ăn cơm cùng các con thì ở đâu cũng vậy thôi Lâm Minh đột nhiên hạ thấp giọng xuống giống như một cậu bé lớn làm nũng với Lê Nhược Vũ: “Lâu lắm rồi không được ăn cơm em nấu.”

Bé Cảnh đột nhiên tỉnh giấc, dụi dụi mắt rồi dùng giọng trẻ con của mình nói: “Cha đáng yêu quá đi, con cũng chưa được ăn cơm mẹ nấu bao giờ ý”

Lâm Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ… Khó.

khăn lắm anh mới làm nũng một lần liền bị con trai nhìn thấy.

Lê Nhược Vũ nhịn không nổi liền cười “hí hí hí”, Lâm Minh nhìn sang cô bãng ánh mắt tỏ vẻ tức giận rồi đe dọa: “Không được cười!”

“Cha thật hung dữ”

Hứa Phong cũng tỉnh dậy, dựa vào vòng tay của Lê Nhược Vũ.

“Hai đứa các con có muốn ăn đồ mẹ nấu nữa không?” Bộ dáng tức giận của Lâm Minh không lề có tác dụng ngăn Lê Nhược Vũ cười, ngược lại còn dọa bọn trẻ sợ hãi Không có gì bất ngờ, Hứa Phong và bé Cảnh đều còn nhỏ, vô cùng đơn thuần, hai đứa gật đầu như những con gà con vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.