Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 170




Chương 170

Hạ Tư Duệ vô cùng tủi thân, nhưng Hạ Đông Quân lại không có ý định dừng bước: “Anh Thành!”

Cuộc nói chuyện giữa hai người, người ngồi bên trong chiếc xe có thể nghe thấy rõ ràng.

Động tác của Lâm Minh chợt dừng lại, hóa ra Lê Nhược Vũ không có nói sai……

Thực sự chuyện của đêm hôm qua đã có người sắp đặt.

Anh rút mu bàn tay đang cắn trong miệng của Lê Nhược Vũ ra, anh hỏi: “Tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô nhìn anh rồi nở một nụ cười châm chọc, nhưng cô lại mím chặt môi không nói lời nào.

Mới một tiếng trước, cho dù cô có giải thích như thế nào, anh cũng không tin vào bản thân cô, dùng những lời lẽ tệ hại nhất để nhục mạ cô, bây giờ anh muốn nghe nhưng cô không muốn nói.

“Lê Nhược Vũ, nói chuyện!”

Bóng dáng của Hạ Đông Quân càng lúc càng tiến lại, Lê Nhược Vũ khẩn trương.

Nhìn thấy dấu hôn và dấu tay trên ngực của cô, trong tâm trí của anh lại nổi lên một cơn giận dữ.

Mặc kệ tối hôm qua cô đã xảy ra chuyện gì, anh khẳng định là cô và Hạ Đông Quân đã l@m tình rồi?

Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực của chính anh, anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh hỏi: “Cô sợ hãi điều gì? Sợ bị cậu ta biết, sợ bị cậu ta nhìn thấy, cô sợ chính mình phá huỷ đi sự ấn tượng trong lòng cậu ta dành cô sao?”

“Lâm Minh, anh không cần quá đáng đến như vậy?”

“Quá đáng? Như vậy đã là quá đáng sao?” Anh cắn phá môi cô, nhân trắc trắc: “Tối hôm qua cô và cậu ta đã làm một lần, hôm nay cô lại muốn giữ thân vì cậu ta sao?”

Đừng hòng mơ tưởng!

Cô là người của anh! Chỉ cần không ly hôn, cho dù cô có chết cũng phải ở bên cạnh anh.

Cửa sổ xe hé mở, có giọng nói vô hình đi theo gió truyền ra bên ngoài.

Hạ Đông Quân đứng lại, hai hàng chân mày siết chặt lại.

Anh ấy ngoái đầu nhìn lại phía sau, chiếc xe chỉ đậu cách anh hai mét, chiếc xe đang rung chuyền mạnh, tiếng thở d ốc của người đàn ông xen lẫn giọng nói trầm thấp của người phụ nữ.

Bên trong xe đang xảy ra chuyện gì, không cần nói thì anh ấy cũng biết.

Chỉ là giọng nói của người phụ nữ kia, dường như…… Có chút quen thuộc.

Hạ Tư Duệ không cam tâm, cô ấy vẫn đang đuổi theo anh. Cô nhìn theo về phía ánh mắt anh đang nhìn, cô ấy liếc nhìn vào biển số xe, cô nói: “Hình như chiếc xe này là của Lâm Minh”.

Cả người Hạ Đông Quân cứng đờ: “Sao em biết?”

“Em đã nhìn thấy Nhược Vũ bước lên chiếc xe này, nhưng lúc đấy trời quá tối nên biển số xe không nhìn thấy rõ, không biết chắc chiếc xe đấy có phải là chiếc này hay không?”

Hạ Đông Quân nắm chặt bàn tay thành hình quả đấm, anh ấy bảo Hạ Tư Duệ: “Chìa khóa xe của anh đã để quên ở trên văn phòng rồi. Em giúp anh đi lên lấy được không”.

Hạ Tư Duệ không nghỉ ngờ gì, cô ấy nhanh chóng chạy về phía công ty.

Giọng nói của hai người bên ngoài xe người trong xe đều có thể nghe rõ.

Lê Nhược Vũ biết là anh ấy đã phát hiện ra, cho nên anh ấy mới cố tình bảo Hạ Tư Duệ rời đi.

Cô nhìn Hạ Đông Quân đang đứng cách xe không xa, trong ánh mắt của anh ấy hiện lên vẻ đau khổ.

Hạ Đông Quân đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rung chuyền, anh ấy rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng hai chân như rót đầy chì vào, khiến cho anh không thể bước di.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.