Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 15: Bạn trai?




Trên đường đi, cô gọi điện thoại ấy người thân thích, tất cả mọi người đồng ý giúp cô, nhưng cũng không thể nhiều, có thể cho Vũ Vi chỉ có mấy nghìn, tối đa chỉ có một vạn. Nếu như vậy cô gom gớp cũng chỉ có bốn vạn.Còn tiền tiêu dùng ở bệnh viện, trong tay cô chỉ có mười hai mười ba vạn, vẫn còn thiếu 17 vạn.

Không còn biện pháp nào khác,cô gọi cho Lạc Ngưng Nhi, nhưng cô biết Lạc Ngưng Nhi cũng không tốt hơn, nhưng là trừ bỏ Ngưng Nhi, cô thật sự không có bạn bè khác.

"Cậu không sao chứ?" Vũ Vi hỏi đầu bên kia điện thoại Lạc Ngưng Nhi, cô sợ Sở gia sẽ gây phiền toái cho Lạc Ngưng Nhi.

“Yên tâm, tên cặn bã Lục Hàng kia đuối lý, hắn không dám làm gì mình ." Lạc Ngưng Nhi thoải mái mà trả lời, dừng một chút cô lại nói, "Vũ Vi, thực xin lỗi, lúc trước nếu không phải do mình, thì cậu sẽ không lựa chọn cùng Lục Hàng chung một chỗ, nói cho cùng, đều là mình hại cậu."

"Ngưng Nhi, Lục Hàng là do mình chọn , không liên quan gì đến cậu, không cần tự trách. Với lại, trong lúc đó mình cùng Lục Hàng chỉ nắm tay mà thôi, mình không có tổn thất gì hết, cậu không cần tự trách mình." Vũ Vi lo lắng hướng tới Lạc Ngưng Nhi giải thích, đồng thời cô cũng cảm thấy mình thật may mắn vì chưa cùng Lục Hàng phát sinh quan hệ gì.

Nghe Vũ Vi nói như vậy, trong lòng Lạc Ngưng Nhi cũng cảm thấy vui hơn, cô hé miệng cười cười, " Tình trạng Dì Đồng như thế nào rồi?"

Nhắc tới mẹ,lòng Vũ Vi trầm xuống, "Không tốt." Trầm mặc một hồi, cô lại mở miệng, "Ngưng Nhi, mẹ mình cần phẫu thuật mới có thể sống sót."

"Cần bao nhiêu tiền?" Lạc Ngưng Nhi đi về phía trước nhất thời dừng lại.

" Còn thiếu khỏang mười bảy mười tám vạn." Vũ Vi khẽ thở dài một cái.

Lạc Ngưng Nhi thoáng nghĩ một chút, sau đó hướng tới Vũ Vi nói,"Yên tâm, cho dù đập nồi bán sắt mình cũng sẽ giúp cậu đến cùng ."

Xì, Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, "Cám ơn cậu, Ngưng Nhi." Mặc kệ Ngưng Nhi có hay không có thể giúp cô khoản tiền này, trong lòng của cô đều cực kỳ cảm kích Ngưng Nhi.

Cúp điện thoại, cô đi đến cửa phòng bệnh, vừa mới mở cửa phòng bệnh ra, cô y tá cũng từ bên trong mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy Vũ Vi, Cô y tá cực kỳ vui vẻ, "Đồng tiểu thư, mẹ Đồng đã thức dậy."

Vũ Vi nhất thời vui vẻ không thôi, "Thật tốt quá!"

Nhưng cô y tá lại nói, làm cho cô ngây ngẩn cả người.

"Bạn trai cô đang chăm sóc bà."

Bạn trai?

Vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Vũ Vi bỗng cứng đờ, cô mới vừa cùng Lục Hàng chia tay, làm sao có thể có bạn trai?

Lúc này, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười cuả Đồng Kỳ cùng một tiếng cười trầm thấp của người đàn ông .

Tiếng cười người đàn ông này cô rất quen thuộc, là bạn học cũ của cô cũng là người đàn ông theo đuổi cô bốn năm, Trác Nhất Phi.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nhìn thấy Trác Nhất Phi đưa lưng về phía cô ngồi cạnh bên giường mẹ, không biết nói gì với mẹ, mà hai người lại cười vui vẻ như vậy.

Nhìn thấy sắc mặt mẹ đã tốt hơn rất nhiều,lòng Vũ Vi mới buông thả.

Mẹ Đồng nhìn thấy Vũ Vi tiến vào phòng bệnh, bà áy náy lại đau lòng nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi."

Trác Nhất Phi xoay người nhìn Vũ Vi, hai gò má, nở một nụ cười nhàn nhạt, "Trở lại."

Vũ Vi bước đến trước mặt Trác Nhất Phi, "Cám ơn cậu."

Trác Nhất Phi lại hơi tức giận nhìn Vũ Vi, "Cậu vẫn khách khí với mình như vậy?"

Vũ Vi không nhịn được cười lên một tiếng, sau đó nhìn về phía Đồng Kỳ, cho dùsắt mặt mẹ đã tốt hơn nhiều, nhưng là trong đôi mắt vẫn như cũ mang một vẻ thương cảm, trong mắt Vũ Vi mang theo một vẻ yêu thương, muốn an ủi mẹ vài câu, nhưng có Trác Nhất Phi bên cạnh, không tiện mở miệng, chỉ là thay mẹ đắp chăn.

" Đột nhiên có chút khát nước , hai người trò chuyện đi, tôi đi lấy nước." Trác Nhất Phi rất hiểu chuyện nên liền nhanh chóng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.