Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 20




Tề Gia Hách bước lên đánh vỡ tình thế căng thẳng của hai người. Anh biết anh là người sai trước, anh phải thành khẩn nhận sai, xin lỗi cô, nhưng khi anh đến trước mặt Đường Phỉ anh lại không biết phải nói từ đâu.

“Thật trùng hợp, anh cũng đến Nhật Bản để du lịch à? Vậy thì hãy thăm quan ở đây thật tốt, tam biệt”. Đường Phỉ căng thẳng, cô ra vẻ thoải mái chào hỏi anh, nói xong cũng chuẩn bị đi khỏi đó.

“Anh đến để nói lời xin lỗi với em”. Tề Gia Hách sợ cô đi mất, lời nói cứ như vậy thốt ra.

“Nói xin lỗi?”.

“Anh biết là anh đã hiểu lầm em”.

“Ặc....”.

“Là do anh đã quá xúc động, không tin tưởng lời em nói, thật xin lỗi....Anh ko dám hi vọng xa vời là em sẽ tha thứ cho anh nhưng em hãy nhận lời xin lỗi của anh được không?”

“... Được, em nhận lời xin lỗi của anh”.

Với tính của cô, nếu cô không thương người này cô nhất định sẽ mắng chửi một trận, nhưng bây giờ cô chọn cách tha thứ cho anh.

Cho dù chia tay thì cô cũng không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào.

“Em phải đi”.

“Đường Phỉ.... Chúng ta còn có thể gặp lại không?”.

“Hữu duyên”. Giống như ở nơi đất khách nào đó vô tình gặp được. “Nếu như lần sau vô tình gặp gỡ, chúng ta sẽ cười và chào hỏi nhau nhé”.

“Ừ....”. Dù trong lòng không muốn nhưng bây giờ anh không thể nào giữ cô lại. Nếu cô hi vọng anh có thể tự nhiên mà nói tạm biệt thì anh sẽ tôn trọng cô.

Nhưng mà sẽ phải bỏ qua như thế sao?

Anh nhìn bóng lưng cô độc của Đường Phỉ càng lúc càng xa anh hiểu được, muốn anh buông tha cho cô, anh thật sự không làm được!

Tháng mười hai, toàn bộ Canada phủ một màu trắng tuyền của những bông tuyết. Mặc dù rất lạnh, thỉnh thoảng còn có những trận gió tuyết khiến người ta chán ghét, nhưng cảnh sắc khi những bông tuyết rơi xuống vẫn làm người ta thích thú.

Rất nhiều người dừng chân ngẩng đầu nhìn những bông tuyết từ trên không trung chậm rãi rơi xuống và cười tủm tỉm. Dường như vào lúc này có thể quên đi mọi phiền não.

Hầu như những người này đều là khách du lịch chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tuyết rơi. Du khách vừa nhìn thấy những bông tuyết bay toán loạn trong không trung thì rất vui vẻ còn cẩm máy ảnh chụp hình.

Mặc dù Đường Phỉ đã nhìn cảnh vật này hai mươi mấy năm những mỗi lần nhìn thấy bông tuyết cô sẽ dừng chân lại và thưởng thức cảnh tuyết này.

Đây là thời điểm cô được thả lỏng trong mấy tháng qua, gần đây cô đang cố gắng để mình bận rộn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô thật sự đang muốn mình bận rộn để quên đi nỗi đau đó.

Cô dừng lại suýt nữa quên mất mục đích đến sân bay, lại vội vàng bước nhanh vào đại sảnh sân bay, lại không may đụng phải một người.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi”.

Cô nói xin lỗi rất nhiều nhưng mà dường như đối phương không nói gì, cô buồn bực ngẩng đầu lên lại bị người đứng trước mặt làm giật mình.

“Đây là duyên phận đi!”. Cà phê đổ, âu phục cũng bị ướt. Tình huống này đã từng xảy ra, nhưng mà nhân vật đã bị đổi chỗ.

Anh thần thông quảng đại biết trước là cô sẽ đến sao? Tất nhiên là không phải!

Anh đến Canada đã mấy ngày. Lần này đến đây anh đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, anh ném trả công ty cho người cha đang an nhàn ở New Zealand, còn nhờ Đường Vũ cung cấp tin tức liên quan đến Đường Phỉ. Tin tức hôm nay Đường Phỉ xuất hiện ở sân bay cũng là do Đường Vũ thông báo, cho nên anh đến sân bay chờ cô, cố ý bày ra tiết mục này.

Nhìn thấy anh, Đường Phỉ mãi không hồi hồn.

Nếu lần sau gặp lại hãy cười và chào hỏi nhau. Những lời này do chính cô nói nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại không cười được.

“Tại sao anh lại ở đây?”.

“Anh đến thăm dò thị trường Canada, nhưng mà em lại đụng vào anh, anh thật sự không biết làm sao”.

“Thật xin lỗi, em sẽ phụ trách, nhưng hiện tại em đang có việc, em sẽ liên hệ với anh sau”.

“Làm sao em lại cứ thế mà đi chứ, anh không tìm thấy hành lý, anh như thế này làm sao có thể đi gặp khách hàng?”.

Tề Gia Hách kéo Đường Phỉ lại không cho cô đi...

Một màn này giống như đã được an bày tốt.

“Tề Gia Hách, không phải là anh cố ý cầm cà phê đứng trước mặt em để em đụng anh chứ?”.

“Oan quá, anh làm như vậy thì được lợi gì?”.

Mặc dù còn nghi ngờ nhưng Tề Gia Hách lại kêu oan cô lại không biết làm như thế nào, bất đắc dĩ phải nghĩ biện pháp: “Vậy bây giờ anh đi tiếp khách với em, sau đó em đi mua cho anh một bộ mới”.

“OK”.

Cứ như vậy Tề Gia Hách thành tùy tùng của Đường Phỉ. Đường Phỉ gặp được khách hàng, dọc đường đi anh vừa nói vừa cười với khách hàng của cô.

Sau đi đưa khách hàng đến khách sạn thu xếp ổn thỏa, Đường Phỉ đưa Tề Gia Hách đến Bách hóa mua quần áo nhưng anh lại kén cá chọn canh không chọn được cái nào vừa ý.

Đường Phỉ nhẫn nại cùng anh đi chọn đồ nhưng anh vẫn ghét này ghét kia, cuối cùng cô bực mình.

“Tề Gia Hách, anh cố ý à?” Đường Phỉ tức giận trợn trắng mắt, càng nghĩ càng thấy có vẻ như anh có mục đích khác: “Đột nhiên anh xuất hiện ở đây là muốn làm gì?”.

“Thật oan cho anh mà, anh có biết là em sẽ đến sân bay sao? Không biết! Anh biết là em sẽ đụng phải anh à? Không biết được! Cho nên tất cả đều là ngoài ý muốn, còn về phần những bộ quần áo này, thật sự là anh không thích âu phục may sẵn, cảm giác không vừa người”.

Anh nói chuyện đương nhiên, nghe cũng không có sơ hơ, Đường Phỉ không thể không tin tưởng: “Được, vậy bây giờ anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn em phải làm gì?”.

“Đặt thôi”.

“Được, đặt một bộ là được chứ gì? Đến lúc đó em sẽ cho người đưa quần áo đến khách sạn cho anh, như vậy em đã đi được chưa?”.

“Anh có thể đến nhà em tắm qua nước nóng được không?”.

“Cái gì?”.

“Bây giờ trên người anh ướt chèm chẹp, dính dính, với lại anh cũng cảm thấy hơi lạnh, anh đến nhà em tắm, được không?”.

“Đến khách sạn là được rồi, anh đặt phòng ở khách sạn nào, em đưa anh đến đó”.

“Anh quyết định tới đột xuất nên chưa đặt phòng”.

“Vậy thì bây giờ đi đặt”. Đường Phỉ không biết Tề Gia Hách đang có suy nghĩ âm mưu gì nên không dám dẫn anh về nhà.

“Chỉ là tắm thôi mà, trước kia anh còn cho em ở nhà anh, em quá tuyệt tình rồi!”.

Cái người này uống nhầm thuốc à, tại sao bỗng nhiên tính tình lại biến đổi như thế? Nhưng mà Đường Phỉ không nói gì được, lúc trước là cô cứng rắn muốn vào ở nhà anh, chắc là bây giờ bị báo ứng.

“Tắm xong anh phải đi ngay lập tức!”. Cô không muốn cha mẹ lo lắng, nên đã không nói nói cho cha mẹ cô biết khi cô đến Đài Loan đã từng nói chuyện yêu đương, cho nên cha mẹ cô cũng không biết đến Tề Gia Hách.

“Được”. Tề Gia Hách đồng ý rất sảng khoái.

Bởi vì Đường Phỉ chưa bao giờ đưa người con trai nào về nhà cho nên Tề Gia Hách vừa xuất hiện, cha mẹ Đường Phỉ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, suýt nữa thì hỏi cả tổ tông tám đời nhà Tề Gia Hách.

“Mẹ, đừng hỏi nữa, để cho anh ấy đi tắm”.

“Đợi một chút, nói chuyện vài câu thì có sao”.

“Quần áo của anh ấy dính cà phê mà!”. Đường Phỉ muốn cắt đứt mạch điều tra Tề Gia Hách của cha mẹ. Bọn họ đã kết thúc, cha mẹ không biết chuyện trước kia thì bây giờ cũng không cần biết, có biết thì mọi chuyện cũng sẽ phức tạp lên mà thôi.

“Không sao.... cha đã mở lò sưởi lên, chỗ cà phê ấy giặt không sạch thì bộ quần áo đó bỏ đi được rồi, cha sẽ gọi cho thợ may đến làm, một lúc là xong, rất nhanh”. Đường Duẫn mỉm cười nói, tỉ mỉ cần thận quan sát Tề Gia Hách, trông rất giống như cha vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng thấy được: “Cháu tên là gì? Làm việc ở đâu?”.

“Bác trai, bác có khỏe không ạ? Cháu là Tề Gia Hách, hiện tại cháu giúp cha quản lý công ty buôn bán của gia đình”.

“Tề Gia Hách... Tề... Đường Phỉ, không phải con đến Đài Loan ở Tề gia sao?”.

“Đúng, đúng vậy...”. Đường Phỉ bất đắc dĩ phải gật đầu, nhưng sợ cha mẹ hỏi nhiều cô dứt khoát kéo Tề Gia Hách lên, đẩy anh về phía phòng tắm: “Một lúc nữa anh ấy còn phải đi gặp bạn, chúng ta không nên làm trễ thời gian của người ta”.

Đường Phỉ đá Tề Gia Hách vào phòng tắm, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng khách ngồi xuống.

“Con ở nhà người ta lâu như vậy, bây giờ chúng ta sẽ cố gắng làm một chủ nhà nhiệt tình”.

“Con thấy không cần thế, anh ấy còn nhiều chuyện bận rộn, không thể có thời gian ngắm cảnh...”

“Vậy sao?”. Đường Duẫn không muốn vạch trần lời nói dối của con gái cho nên cũng không nói gì thêm.

Đến bây giờ cha mẹ vẫn không biết ở Đài Loan cô và Tề Gia Hách đã từng yêu nhau, lại càng không biết anh đã từng tổn thương cô rất sâu. Cho nên cô rất căng thẳng, chỉ sợ anh nói gì đó sẽ lộ chuyện, vẫn nên sớm tiễn anh ra khỏi nhà cho an tâm.

“Con làm sao vậy? Chẳng lẽ con và cậu Tề Gia Hách kia có quan hệ gì đặc biệt, nếu không thì tại sao lại căng thẳng như thế?”. Tần Mẫn Chi rất nhạy cảm, hơn nữa từ sau khi từ Đài Loan trở về con gái liền thay đổi rất nhiều, nhìn thế nào cũng giống như thất tình mà Tề Gia Hách lại là người con trai đầu tiên con gái đưa về nên bà làm mẹ sẽ suy nghĩ sâu sa.

“Không có! Mẹ nghĩ nhiều rồi!”.

Đường Phỉ trả lời quá nhanh làm cho hai người càng cảm thấy kì quái. Hơn nữa cô còn có phản ứng rất lạ, cứ đứng ngồi không yên, lại còn muốn nhanh chóng đuổi khách ra khỏi cửa. Tất cả mọi việc đều không bình thường.

Tần Mẫn Chi và chồng liếc nhìn nhau trong lòng đều có đáp án, họ không tin những lời con gái đã nói. Họ muốn biết mọi chuyện.

Tề Gia Hách thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm, Đường Phỉ lại tiến đến luốn đuổi người: “Không phải anh còn việc phải làm sao? Vậy mau đi thôi, đã hẹn người ta không thể đến trễ!”.

“Không vội”. Tề Gia Hách cười cười, đặt mông xuống ghế salon.

“Cháu đã đặt phòng ở khách sạn chưa?”. Đường Duẫn hỏi.

“Cháu đến đây gấp nên còn chưa đặt phòng”.

“Em đặt giúp anh.

Đường Phỉ vừa cầm điện thoại lên Tần Mẫn Chi đã tắt đi: “Sao phải phiền phức thế làm gì? Trong nhà có phòng khách, để cho nó ở đây là được rồi”.

“Không được! Không phải... Ặc, ý con là như thế sẽ không tiện, phải không?”. Đường Phỉ vừa nói vừa nháy mắt với Tề Gia Hách. Chỉ cần anh từ chối thì cha mẹ sẽ ko ép, anh hiểu ám hiệu của cô chứ?

Không ngờ Tề Gia Hách không những không từ chối mà còn cười nói cảm ơn: “Cảm ơn bác gái, vậy tạm thời cháu sẽ quấy rầy mọi người rồi”.

“Quyết định như thế đi! Phỉ Phỉ, con đưa cậu ấy lên phòng đi!”.

“Bác trai, bác gái, hai người cứ gọi cháu Gia Hách được rồi”.

“Ừ, đưa Gia Hách lên phòng đi. Nếu như cậu ấy cần gì thì con hãy giúp một tay, cha mẹ còn có bữa tiệc phải tham gia, chúng ta đi đây”.

“Bác trai, bác gái đi thong thả”.

Sau khi đưa cha mẹ ra khỏi nhà, mặt Đường Phỉ xụ xuống, cô quay đầu nhìn Tề Gia Hách, thở phì phò chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn gì?”.

“Bình tĩnh, đừng khẩn trương, anh cũng không có ý gì. Em cứ coi như đang giúp một người bạn đang khó khăn thôi”.

“Nhà của em không tùy tiện nhận người vào”. Cô nhớ đến anh từng nói, trả lại cho anh.

“Được thôi, anh sẽ đi làm để trả tiền phòng? Phải làm gì? Nấu cơm à? Làm sao bây giờ, anh chỉ biết làm mỗi trứng chiên! Quét sân sao? Nhìn qua ngôi nhà rất sạch sẽ. Vậy rốt cuộc anh nên làm cái gì nhỉ....”.

“Tề Gia Hách, anh nói thật đi, anh đến đây làm cái gì?”.

“Được rồi, được rồi. Anh sẽ nói thật cho em biết. Lần nay anh đến đây để theo đuổi em một lần nữa!”. Tề Gia Hách bước gần đến Đường Phỉ, thay đổi thái độ đùa giỡn lúc nay, vẻ mặt trở nên điểm tĩnh và nghiêm túc: “Mấy tháng này anh cố gắng để không nhớ đến em, nhưng anh phát hiện ra làm sao cũng không làm được. Anh không muốn buông tha tình cảm của chúng ta, thế nên anh mới đến đây”.

Đường Phỉ lui, lui, lui, lui đến góc tường, suýt nữa thì giơ tay đầu hàng.

Nghe được lời tỏ tình chân tình như vật, nói không động tâm là gạt người, những mà bị rắn cắn một lần giờ vẫn còn sợ. Cô sợ dẫm lên vết xe đổ, cũng sợ lại bị tình yêu làm cho đau thêm một lần nữa.

Cô hít sâu một hơi, lấy toàn lực đẩy anh ra: “Anh thấy em dễ lừa gạt lắm sao? Sai một lần là tình cờ, lần thứ hai sẽ làm ngu xuẩn”.

“Đường Phỉ, anh rất nghiêm túc”.

“Được, vậy hãy để cho em thấy được anh có bao nhiêu nghiêm túc”.

Muốn cưới con gái bảo bối của người ta, cần đủ thành ý. Lần này đến Canada, tất nhiên là Tề Gia Hách đã chuẩn bị kĩ.

Anh quyết tâm chết không lùi, tự nói với mình mặt phải đủ dày, miệng phải ngọt. Dù không phải là tình thánh, nhưng anh tin cần cù có thể bù tất cả, cho nên anh lập tức bắt tay vào làm.

Tối hôm qua có một trận tuyết, lúc tỉnh dậy trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết. Sau khi Tề Gia Hách rửa mặt chải đầu, bắt đầu quét sạch những bông tuyết trên đường xe đi và trên những bậc thang.

“Cháu là khách mà sao lại làm những việc này. Nhưng mà rất cảm ơn cháu”. Đường Duẫn nói lời cảm ơn.

Nhưng Đường Phỉ lại cố tình xem nhẹ sự cố gắng của Tề Gia Hách, nói với cha mình: “Không cần cảm ơn đâu, anh ấy làm những chút chuyện coi như trả tiền phòng”.

“Sao lại nói như vậy!”. Đường Duẫn trách con gái, lại quay lại nhìn Tề Gia Hách, cười nói: “Đừng để ý những lời nha đầu này nói”.

“Sẽ không”.

“Đến uống chút trà cho ấm người nào”. Tần Mẫn Chi sợ Tề Gia Hách bị lạnh, đưa trà cho anh.

Đường Phỉ cảm giác như mình thành người xấu: “Hôm nay con phải đến một nơi khá xa, nên con phải đi sớm”.

Tề Gia Hách không nhịn được hỏi: “Em muốn đi đâu?”.

“Ặc, muốn đi đến một nơi rất xa, đêm nay sẽ không về!”. Đường Phỉ cười xấu xa, giọng nói khiêu khích như muốn nói, có bản lĩnh thì mau đến!

Cô ấy sử dụng chiêu này làm Tề Gia Hách không ứng phó kịp. Nhưng trong đầu chợt nhớ đến lời bốn cô em đã nói ----

“Anh à, theo đuổi bạn gái hay làm ăn đều phải biết ứng phó, đặc biệt là da mặt phải dày, bất chấp khó khăn gì cũng phải mặt dày mà theo”.

Anh cười cười hỏi: “Anh có thể đi cùng em không?”.

“Không được”. Đường Phỉ dừng bước, trừng mắt từ chối anh.

“Thật ra thì có rất nhiều nơi ở Canada anh chưa từng đến. Anh chỉ muốn theo em đi nhìn xung quanh, không được sao?”.

“Được rồi. Con chỉ đi xem thôi không cần làm gì nên đưa Gia Hách đi cùng thuận tiễn đưa cậu ấy đi chơi. Chuyện của công ty cha sẽ xem nên con không cần vội”.

“Đúng vậy, nghe lời cha con nói đi”.

Hiện tại Tề Gia Hách có cha mẹ cô làm chỗ dựa, cô một mình một phe, không thể từ chối, không thể làm gì khác là phải vác theo cái đuôi Tề Gia Hách.

Lái xe đến nội thành Đường Phỉ vẫn cố gắng đuổi Tề Gia Hách xuống xe, nhưng anh chết dí trên xe không chịu đi. Cô đành tiếp tục chở anh đi/

Cô muốn đến một nông trường ở lưng núi. Mấy năm gần đây, Đường Duẫn muốn phát triển du lịch nên công việc điều tra rơi vào tay cô.

Vừa xuống xe, Đường Phỉ cầm máy ảnh chụp hình khắp nơi. Thời tiết đang rất rốt, bỗng nhiên có một cơn bão tuyết, thảm hại hơn là xe cô không thể nổ máy.

“Phải gọi điện đến xưởng sửa xe xử lý thôi!”.

Nhưng mà gọi điện đối phương lại nói bây giờ không rảnh để đến đó. Hai người thấy tuyết rơi càng lúc càng dày đành vào nhà gỗ ở nông trường lánh tạm.

“Đáng ra nên để anh ở trong nội thành mới đúng”.

“Đừng ngốc, cho dù em để anh ở đó thì anh vẫn tìm cách tìm đến chỗ em”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.