Tôi Và Người Ấy Của Tôi

Chương 3




Edit: Sa

[8] – Cảm giác nghi thức

Sau sự kiện ăn lẩu, tôi và đồng chí 187 vẫn tiếp tục giữ liên lạc. Vì dạo ấy đơn vị của anh bận việc, từ thứ hai đến thứ sáu, trừ lý do đặc biệt thì sẽ không được rời khỏi đơn vị, do đó mấy hôm ấy chúng tôi chỉ nói chuyện qua Wechat.

Vì sự kiện tỏ tình hôm trước nên hiển nhiên rồi, chúng tôi rất “gượng gạo”. Mỗi lần anh nhắn tin, tôi toàn trả lời bằng meme. Nếu in lịch sử trò chuyện của chúng tôi ra thì sẽ là anh gõ chữ, còn về phía tôi toàn là gà, vịt, gấu các loại.

Có điều tôi thấy chuyện này không thể đổ lên đầu tôi được, có ai lại được tỏ tình thẳng thừng vào lần thứ tư gặp nhau chứ? Thanh niên này thẳng thừng quá đáng.

Có lẽ là cảm nhận được thời gian này tôi hơi trốn tránh anh, một tối nọ, 187 gọi video. Không biết là nghiệt duyên hay là do tôi xui xẻo mà mỗi lần vị đại ca này gọi video, tôi không đắp mặt nạ thì cũng là mấy ngày chưa gội đầu. Vâng, hôm đó tôi lại đang đắp mặt nạ, cả khuôn mặt được dán mặt nạ, chỉ để lộ mắt, lỗ mũi và miệng, tóc mái được cuốn lô, tóc xù ra, y như Bao Tô Bà(1).

(1) Ba Tô Bà: nhân vật bà chủ khu Chuồng Heo do nữ diễn viên Nguyên Thu thủ vai trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu.

Lúc Wechat thông báo cuộc gọi đến, tôi lập tức từ chối, sau đó lịch sự nhắn tin nói rõ tình hình: Em đang đắp mặt nạ.

187: Em bắt máy đi.

Tôi: Em đắp mặt nạ nhìn ghê lắm.

187: Trước sau gì chả thấy?

Tôi: … (Anh đang nói cái gì đó? Tuy đầu óc của tôi hoàn toàn đặc quánh nhưng lại thấy hình như anh nói có lý?)

Sau đó anh lại gọi video, tôi cắn răng đắn đo một hồi, quyết định bắt máy.

Kết nối video, tôi bịt camera lại để che dáng vẻ xấu xí của mình.

187 không nhìn thấy tôi, nói: “Bỏ tay ra.”

Tôi: “Không.”

Giọng của 187 vẫn rất hòa nhã: “Ngoan, nghe lời nào, bỏ tay ra. Anh có việc muốn nói với em.”

Tôi ngẫm nghĩ, nói chuyện video với người ta mà lại che mất camera thì bất lịch sự quá, được rồi, bỏ tay ra vậy.

Mang tâm lý chẳng còn gì để mất, tôi bỏ tay ra.

Hai chúng tôi nhìn nhau chăm chăm.

187 chăm chú nhìn tôi một hồi lâu, nói: “Chuyện anh nói với em hôm đó, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Tôi không theo kịp: “Chuyện gì cơ?”

187 tưởng tôi giả ngu, nói: “Em nghĩ là chuyện gì?

Bây giờ thì tôi theo kịp rồi, đã hiểu anh muốn đến chuyện gì. Ban đầu tôi hơi ngớ ra rồi trở nên bối rối, qua hồi lâu vẫn không biết nên làm gì. Im lặng chốc lát, tôi mới vòng vo: “Éc, ờ thì… Chuyện đó ờ thì… ờ… Em nghĩ, chúng ta có thể… ờ thì… Nói sao nhỉ…”

Xàm xàm ba láp, chẳng đâu vào đâu.

187 nghe tôi cà kê một hồi mà vẫn chưa vào điểm chính nhưng không thúc giục tôi, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Một lúc sau, tôi thấy hơi phiền não, bật thốt: “Anh không thấy kỳ sao?”

187: “Anh thích em, có gì đâu mà kỳ?”

Mặt tôi thoắt cái đỏ lựng, may là đang đắp mặt nạ nên anh không nhìn thấy, vì vậy tôi cũng đỡ ngượng. Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nào có ai tỏ tình như vậy chứ, chẳng có cảm giác nghi thức gì cả.”

187 im lặng chốc lát mới hỏi: “Cảm giác nghi thức là gì?”

?

Tôi: “… Cái gì mà cảm giác nghi thức là gì chứ. Cảm giác nghi thức là cảm giác nghi thức, cuộc sống cần có cảm giác nghi thức, anh chưa nghe từ đó bao giờ à?”

187: “Chưa.”

Tôi: “…”

187 suy tư: “Có lẽ anh hiểu ý em rồi.”

Tôi nghĩ thầm trong bụng:? Anh hiểu gì cơ? Đừng tự thêm cảnh cho mình chứ.

187: “Cuối tuần cùng đi ăn tối nhé. Em muốn ăn gì?”

Một lần nữa, tôi lại kinh hãi bởi suy nghĩ thần kỳ của vị đồng chí này. Im lặng im lặng, rồi nói: “Gì cũng được.”

Vậy là quyết định hẹn ăn cơm.

Tối thứ bảy, 187 rời khỏi đơn vị để gặp tôi. Cũng như những lần trước, cứ thấy anh là tôi căng thẳng, toàn thân cứng còng, còn anh thì lại rất thoải mái, cứ như tôi là người bạn lâu năm của anh vậy, dáng vẻ điềm tĩnh, thái độ thản nhiên, hệt như người tỏ tình với tôi ở quán lẩu không phải là anh vậy.

187: “Anh tìm hiểu rồi, gần đây có quán thịt nướng Nhật Bản, thấy được khen nhiều. Đưa em đến đó ăn nhé.”

Tôi gật đầu như gà mổ thức: “… Cảm ơn anh.”

187 dẫn tôi đi vài bước thì thình lình buông một câu: “Anh vừa đặt hoa rồi.”

Tôi: “… Dạ?”

Anh vẫn nhìn tôi, nói: “Anh nhớ lúc trước nhắn em tin bảo em thích hoa hồng xanh nhất. Anh không nhớ sai chứ?”

Tôi: “Không sai.”

187: “Năng lực thích ứng và học hỏi của anh ổn lắm.”

Tôi:?

187 nói tiếp: “Em thích cái gì, anh sẽ học cái đó. Chớ lo.”

… Ha ha?

Không phải chứ, vị đồng chí này thẳng thắn quá rồi đấy. Có phải trên Baidu(2) chỉ giải thích nghĩa của từ cảm giác nghi thức chứ không nói cho anh biết nó còn có anh em là “cảm giác bất ngờ”? Nào có ai đi nói trước là “Anh sắp tặng hoa tỏ tình em” chứ!

(2) Baidu: Công cụ tìm kiếm trên mạng ở Trung Quốc, giống như Google.

***

[9] – Hôn không tới

Quán ăn nằm trên con đường cách nhà tôi không xa. Tôi lúng túng, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, suy nghĩ rối thành một nùi, mơ mơ màng màng đi theo 187, mãi khi tới trước cửa quán thịt nướng Nhật Bản, tôi mới ngẩng đầu nhìn quanh, lúc đó mới phát hiện quán ăn ở gần nhà mình.

Kể tới đây thì tôi muốn nói thêm một chuyện. Trước khi quen 187, trong suy nghĩ của tôi, các anh bộ đội sống hằng năm trong quân, xung quanh hầu hết là đàn ông nên hẳn là sẽ rất qua loa, cũng không được tinh ý. Song, đến khi tiếp xúc với vị đại ca này, tôi mới phát hiện hóa ra bộ đội cũng có thể tỉ mỉ vô cùng. Trừ lần đầu tiên gặp nhau ra, những lần gặp nhau sau này, anh đều chọn địa điểm cách nhà tôi không quá hai cây số, nghĩa là anh đã đặt sự thuận tiện cho tôi lên ưu tiên hàng đầu.

Đến quán thịt nướng.

Một anh chàng phục vụ đội mũ đồng phục đi tới đón, nói bằng giọng Tứ Xuyên với 187: “Ôi trai xinh gái đẹp”, sau đó cười niềm nở, thái độ rất tốt: “Mong anh chị đợi một lát, khi nào có bàn, em sẽ gọi anh chị ngay.”

187 hờ hững nhìn quanh quán ăn kín mít không còn bàn trống nào, gật đầu, không nói gì. Sau đó rất tự nhiên đón lấy túi xách của tôi, đi tới hàng ghế mà quán sắp xếp cho khách ngồi đợi, nói với tôi: “Ngồi đợi vậy.”

Tôi gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh.” rồi ngồi xuống.

187 kéo cái ghế trống lại gần tôi, ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ tiếp tục đón khách, hai chúng tôi ngồi gần cửa quán, hồi lâu không ai nói gì.

Một lúc sau có người ngồi xuống ở đối diện chúng tôi, là một cặp vợ chồng trung niên và một bà cụ. Ông chú trung niên vừa ngồi xuống đã nhìn bọn tôi, có lẽ là bị cuốn hút bởi không khí gượng gạo giữa tôi và 187 (?), hoặc cũng có thể vì tôi và 187 nói chuyện với nhau bằng giọng phổ thông tại một con phố ở Lão Thành(3), tóm lại ông chú ấy cứ đảo mắt nhìn tôi và 187, chốc thì nhìn tôi, chốc lại nhìn anh.

(3) Lão Thành: một quận ở thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

Vốn dĩ tôi đã lúng túng rồi, ánh mắt kỳ lạ đầy mập mờ của chú ấy lại càng làm tôi lúng túng… Giữa mùa đông mà tôi có cảm giác hai má mình nóng lên…

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. 187 nghe máy, nói vài tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài, tôi vừa quay đầu lại để nhìn xem anh làm gì nhưng không thấy vị đại ca này đâu cả…

Tôi: …

Tôi:??? Hóa ra cao 1m87 là sẽ đi nhanh như vậy ư? Bình thường để phối hợp với bước chân của tôi mà cố tình đi chậm lại quả thật làm khó anh quá rồi.

Trong lúc tôi kinh hoảng trước kỹ năng Lăng Ba Vi Bộ của thanh niên187 thì vị đại ca ấy quay lại.

Anh quay lại.

?

Anh… cầm một cái hộp chữ nhật màu xanh quay lại?

Tôi: Ừm? Đây là?

Ơ! Chẳng lẽ là?

Thoáng chốc, ánh mắt của ông chú trung niên ở đối diện càng mờ ám.

Tôi: …

187 ngồi xuống bên cạnh tôi, quay đầu chăm chú nhìn tôi: “Bây giờ anh đưa em luôn hay chờ ăn cơm rồi đưa? Có cần chú ý điều gì không?”

Tôi vô thức đáp: “Ơ, em cũng không biết.”

Nói xong tôi mới ngớ ra. Không phải chứ đại ca? Là anh tặng hoa mà! Là anh tỏ tình mà! Sao lại hỏi em? Anh tỏ tình với em mà lại hỏi em nên làm gì? Kịch bản kỳ tài gì đây?

Lúc này, tôi đã hoàn toàn mụ mị bởi nghi thức vừa cạn lời vừa buồn cười của 187.

187 cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó chìa hộp hoa về phía tôi, nhìn tôi, nói: “Anh thích em.”

Tôi: “…” Không biết tại sao, tôi lại vô thức nhìn sang ông chú trung niên đang lẳng lặng hóng chuyện ở đối diện.

Ông chú trung niên thấy tôi nhìn thì lập tức dời mắt, nói chuyện với bà cụ đi cùng.

Cổ tôi cứng đờ, vẫn nhìn ông chú trung niên, không quay đầu lại. Ngoài mặt thì bình tĩnh như chó nhưng trong lòng lại đang bão táp mưa sa: Lạy hồn, lần đầu tiên bị đột ngột tỏ tình là ở quán lẩu toàn dầu mỡ, lần thứ hai được tỏ tình một cách hợp chuẩn thì lại bị tặng hoa ở cửa quán thịt nướng… Diễn biến thần kỳ này là có thật ư?

187 nắm cằm tôi, kéo mặt tôi quay lại.

Giọng điệu của anh rất bình thản, biểu cảm rất chân thành: “Nhìn đâu đó. Nhìn đây nè.”

Tôi: “…”

187: “Nói gì đi.”

Tôi: “…”

Đúng vào lúc này, một giọng nói kèm tiếng bước chân vang lên. Cậu nhân viên phục vụ ban nãy vừa nói to bằng chất giọng Tứ Xuyên “Anh đẹp trai anh đẹp trai có bàn rồi” vừa cười chạy tới chỗ chúng tôi.

Cậu nhân viên nhiệt tình không nhận ra tình cảnh khốn quẫn của tôi, cười niềm nở: “Anh đẹp trai chị xinh gái, xin lỗi vì đã để anh chị đợi lâu. Vừa có bàn, anh chị gọi món trước đi ạ, bàn sẽ được dọn xong nhanh thôi.”

Cậu nhân viên phục vụ nói xong, cả tôi và 187 đều ngồi im.

187 chăm chú nhìn tôi, bất động. Tôi chăm chú nhìn hộp hoa trong tay anh, cũng bất động.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói vô cùng tự nhiên và điềm tĩnh: “Cầm lấy hoa của em đi. Anh gọi món.”

Tôi: “… Dạ.” Tôi mơ mơ màng màng giơ tay nhận hoa, đồng thời bất giác ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thấy khóe môi của 187 nhướn lên rất nhẹ, anh đang cúi đầu nhìn thực đơn.

Tôi: “…”

Nhìn thấy anh cười, không hiểu sao tôi lại thấy mình bị sập bẫy.

Chọn món xong, cậu nhân viên dẫn chúng tôi vào bàn, vì chọn toàn thịt sống nên thức ăn được mang lên rất nhanh.

Tôi và 187 ngồi đối diện nhau, cách nhau cái bàn.

187 nướng thịt, nói với tôi: “Đặt hoa với túi xách lên ghế trống bên cạnh đi.”

Tôi: “… Dạ.” Tôi cảm nhận được mặt mình nóng bừng, biết rằng chắc chắn mặt mình đang rất đỏ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, gật đầu, đặt đồ xuống ghế bên cạnh, sau đó ngồi im, cố gắng không để lộ sự căng thẳng và thấp thỏm của mình.

187 nướng thịt xong, lấy kéo cắt thịt bò, gắp thịt vào chén tôi. Tôi nói cảm ơn, cầm đũa ăn. Ăn ăn ăn, một cánh tay từ phía đối diện thình lình vươn tới, nắm lấy cằm tôi lên.

Tôi:???

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết vị đại ca thẳng tưng này muốn làm gì.

187 nắm cằm tôi, nhìn tôi chằm chằm, qua hồi lâu mới nói: “Xa quá.”

?

187: “Hôn không tới.”

Tôi: “…”

Hôn cái đầu anh!

***

[10] – Lá thư

Có lẽ là ánh mắt kháng nghị quá mức mãnh liệt của tôi phát huy tác dụng nên cuối cùng đồng chí 187 lại tiếp tục nướng thịt.

Sau đó 187 bảo nhân viên phục vụ mang cho chai rượu sake, rót cho tôi một ly nhỏ rồi một mình uống hết.

Sau này nghĩ lại, tôi chỉ cảm thấy hôm ấy vô cùng thần kỳ. Từ lúc tôi ra khỏi nhà đến quán thịt nướng rồi tới khi bắt đầu ăn, tổng cộng chưa được nửa tiếng. Trong thời gian chưa đủ để ăn bữa cơm ấy, tôi lại mơ mơ màng màng nhận hộp hoa tinh xảo, đó là hộp hoa hồng xnah mà đồng chí 187 cho rằng “vô cùng có cảm giác nghi thức”. Nhận quà khi chàng trai tỏ tình, hành động này cực kỳ có ý nghĩa tượng trưng cho một điều.

Ngồi trong quán thịt nướng, xung quanh ồn ào huyên náo, tôi vừa lẳng lặng nhìn vị đại ca thẳng tưng này nướng thịt và gắp thức ăn cho tôi vừa nhai thịt và ngẫm nghĩ về cuộc đời, chợt tôi nhận ra trong lúc vô thức đã đưa ra một quyết định. Khi đó tôi còn không biết rằng quyết định này ảnh hưởng trực tiếp tới cả đời mình.

Bữa cơm kết thúc trong sự thất thần của tôi.

Ăn xong, 187 đặt đũa xuống, giương mắt nhìn tôi, hỏi: “No chưa?”

Tôi gật đầu: “Rồi.”

187 lầm bầm “ăn ít thế” rồi đứng dậy đi thanh toán.

Tôi lặng lẽ nhìn bóng dáng phía sau của thanh niên này, thầm nghĩ tôi ăn không ít, tôi có thể ăn ba chén cơm chiên trứng sau khi đi ăn lẩu về, hôm nay chỉ ăn mấy miếng thịt bò đã no là vì sự chú ý của tôi không đặt trên bàn thức ăn mà thôi.

Một kẻ dung ăn tục uống lại lưu lạc tới bước này, xấu hổ xấu hổ.

Thanh toán xong, 187 dắt tôi đi ra khỏi quán.

Khi đó còn một tháng nữa là tết, trời rét đậm, buổi tối phía Tây Nam tuy gió không lớn nhưng lại lạnh theo kiểu ở bồn địa. Trong khoảnh khắc bước ra khỏi quán ăn, bị khí lạnh ập tới, lạnh nóng đối lập, tôi mới biết nhiệt độ trên mặt mình cao đến thế nào, có lẽ như những gì tôi từng viết trong tiểu thuyết: nóng đến mức có thể hấp chín quả trứng gà.

Tuy mặt nóng như lửa, lòng cuộn trào như sóng biển nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, ít nhất là tôi tự thấy vậy.

187 bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Lạnh không?”

Tôi mặt áo khoác dày, cả người được bọc như cái bánh chưng nên liên tục trả lời “Không lạnh”. 187 nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ thấy tôi vừa đeo túi xách vừa ôm hộp hoa to trông hơi vất vả nên anh lấy túi xách của tôi rồi đeo lên vai mình. Không phải là cầm, cũng không là xách, mà là đeo lên vai. Tôi bị cảnh tượng đó làm cho khiếp đảm, cả người ngổn ngang trong gió.

Tôi: “…”

Tôi ngắc ngứ mấy giây mới khô khốc nói: “Ờ thì, cảm ơn anh, để em tự đeo túi là được. Cảm ơn anh.” Vừa nói vừa giơ tay định lấy lại túi xách.

187 nói: “Em ôm hoa của em đi.” Sau đó thuận tay nắm lấy tay tôi rồi nhét vào túi áo khoác của anh. Tay tôi nằm trong tay anh, được nắm rất chặt.

Tôi: “…”

Khi đó tôi lúng túng đến nỗi muốn nổ tung.

Trong lúc tôi ngây ngẩn, 187 đã dắt tôi đi về phía trước. Anh nói nhẹ nhàng: “Nào, đưa em về nào.”

Tuy nhà tôi cách quán ăn không xa nhưng không biết có phải là vì chúng tôi đi rất chậm hay không mà gần bốn mươi phút, chúng tôi mới tới chung cư nhà tôi. Tôi ở với bà nội trong một khu chung cư cũ kỹ, hoàn cảnh nơi đây không tốt lắm, tổng cộng có ba cổng, đều sát mặt đường, ban ngày tiếng người tiếng xe inh ỏi, tiếng loa phát từ những cửa hàng lẫn lộn vào nhau, buổi tối khi các cửa tiệm đóng cửa thì lại yên tĩnh đến lạ.

187 đưa tôi tới cổng gần nhà tôi nhất rồi mới dừng lại, không nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn tôi.

Xung quanh quá an tĩnh, chỉ có tiệm tạp hóa kiêm phòng tập thể thao mở cửa, chủ đại lý là một cô trung niên mập mạp đang xem phim truyền hình.

Tôi rất thấp thỏm. Lúc ăn cơm, 187 có uống chút rượu, trước đó lại có phát ngôn gây kinh hãi thế tục là “Hôn không tới” nên bây giờ tôi sợ anh lại đột ngột làm gì. Ở đây là cổng khu chung cư nhà tôi đó! Tôi thường xuyên mua bánh bao, chân giò ở tiệm tạp hóa đó! Cô chủ tạp hóa không những chỉ biết tôi mà còn biết cả bố mẹ và bà nội của tôi nữa đó! Nếu anh làm gì thì tôi biết phải phản ứng ra sao?

Lòng tôi lại như sóng trào.

Đúng lúc này, đại ca đối diện bất ngờ lên tiếng. Anh nói rất tự nhiên: “Hóa ra đây chính là cảm giác nghi thức mà em nói.”

Tôi: “…”

Không phải đâu người anh em, cảm giác nghi thức không phải như anh hiểu đâu.

Tôi đổ mồ hôi, đang định phổ cập giáo dục cho anh biết “cảm giác nghi thức khi tỏ tình” là gì thì 187 nói tiếp: “Trong hộp có lá thư. Về nhà nhớ đọc.”

Tôi sửng sốt, hơi ngạc nhiên: “Có thư nữa á?”

“Ừm.” 187 véo nhẹ má tôi, cười nói: “Muộn rồi, về đi. Lần sau lại hôn em.”

p.s:

Lá thư mà 187 viết tặng tôi:

XX (tên thân mật của tôi) thân yêu,

Cuộc đời có rất nhiều ngã ba, mỗi lựa chọn sẽ dẫn đến kết quả khác nhau. Anh rất may mắn khi đưa ra lựa chọn chính xác, gặp được em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.