Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 9: Định mệnh nào đó chăng?




Tôi cố gắng đấm nó ra, thằng Cường thấy vậy cũng hết hồn, lao vào đẩy nó xuống đất, bọn đàn em của thằng Hùng cũng bấn lên lao vào can ngăn giữ thằng Hùng lại, nếu không có án mạng thì tụi nó cũng bị liên can, con bé "vợ" nó thấy vậy hoảng sợ quá quay đầu bỏ chạy luôn. Ôi mẹ ơi, đau quá, tê nữa, rút con dao ra quăng xuống đất tôi. Chẳng lẽ đời mình tới đây là hết rồi sao, còn bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện, sự nghiệp, tình yêu cái gì cũng chưa có, còn chưa đền đáp ba má nữa. Tôi hình như đang dần dần mất ý thức, nhưng tôi sợ rằng mình mà nhắm mắt lại là sẽ không tỉnh nữa, đau buốt, máu chảy càng nhiều, cố gắng mở mắt, đấm thật mạnh vào tay trái của mình. Tôi gọi thằng Cường:

- Mày chạy đi Cường, kêu cấp cứu đến đây. Đừng cho ba má tao biết nghe chưa, lẹ lên. Chạy đi, thằng Hùng nổi điên rồi, nhớ không được gọi cảnh sát, gọi cấp cứu thôi. - Tôi hét lớn, không thể gọi cảnh sát được, như thế thì ba má cũng biết tôi tham gia vào vụ này, cũng như biết tôi bị thương, tôi không muốn ba má tôi phải lo lắng.

Giờ tôi đang dần kiệt sức, cố gắng lùi dần dần ra xa tụi thằng Hùng, nhưng tốc độ thật chậm. Tụi đàn em thằng Cường cố gắng giữ nó lại, có vài thằng đã bị nó đấm chảy máu mũi:

- Tránh ra, đừng thằng nào cản tao. Nó đã làm tao nhục trước toàn trường, không giết nó tao không làm người... Tránh ra, DM tụi mày muốn chết không? Còn cản nữa thì từ nay về sau đừng hòng yên ổn với tao.

- Anh Hùng ơi, bình tĩnh lại. Anh mà còn đâm nó nữa thì có án mạng xảy ra đó, tụi mình sẽ phải đi tù đó anh ơi. 

- DM, tránh ra, không được cản tao, không thì tao còn mặt mũi nào nữa, sao còn làm giang hồ được nữa. Tránh ra, DM, có tránh r.... - Đang phẫn nộ thằng Hùng bỗng nhiên trố mắt ra nhìn về phía tôi.

- Anh bình tĩnh lại đã, anh nhìn gì đ.... - Bọn đàn em của nó cũng nhìn theo, thằng nào thằng nấy cứng đờ.

Đang dần tuyệt vọng thì bổng dưng móng tay của tôi lại dài ra thêm 4cm, tóc hình như cũng dài ra hay sao ấy, tôi cảm nhận được tóc đã chạm vai, trong khi tóc tôi lúc nào cũng để ngắn tới tai thôi. Tóc chuyển dần sang màu bạch kim, cảm giác đau buốt cũng đã giảm bớt, nhưng máu vẫn chảy và cơ thể đã bớt mệt mỏi, da dần chuyển sang màu trắng nõn, đệt đây là da con gái mà, cơ bắp cũng nổi lên 1 chút. Thằng Sơn trong tụi du côn lại hét lên:

- Là hắn, chính là hắn, thì ra không phải là xịt sơn vào tóc. - Nó hoảng sợ - Đừng đánh tao, tất cả là do thằng Hùng bày ra, mày đừng đánh tao. - Có lẽ nó bị ám ảnh với cái gì đó.

- Không thể nào, con người là sao có thể tự biến đổi được, móng tay nó cũng nhọn và dài ra kìa, không thể nào đâu, nó ... nó ... nó không phải là người. - Thằng Hùng cũng run run, không tin vào mắt mình, nó quay đầu định bỏ chạy, tụi đàn em thấy vậy cũng nhao nhao bỏ chạy.

Tôi không hiểu sao tụi nó bỏ chạy là tốt nhưng trực giác lại mách bảo, là giết hết bọn chúng. Tôi bắt đầu chạy theo, mặc dù có vết thương nhưng tôi chạy cũng phải nhanh hơn lúc chưa bị thương gấp đôi, chạy được 50 m thì tôi đã đuổi kịp tụi và nắm được áo 1 thằng đầu vàng lại dơ tay lên định đâm móng tay vào đầu nó, nhưng tôi chợt lấy lại ý thức, không thể giết người được. Nó đang hoảng sợ nhìn móng tay tôi:

- Tha cho tao, tha cho tao đi, tao sẽ không nói ra chuyện này đâu, đừng giết tao mà. - Nó hoảng sợ, ôi, thằng này lại nghĩ tôi giết người diệt khẩu à. Tính đấm cho nó 1 phát xịt máu mũi rồi, ai ngờ đấm 1 phát nó xịt cả máu mồm bay ra ngoài 1 đoạn tầm 0,8 luôn, ôi mạnh vãi lều, giờ thì biết hôm trước tụi nó gặp cái gì mà thấy là chạy rồi. Nghĩ thì lâu chứ có mấy giây à, tiếp tục đuổi theo bọn kia, 1 hồi thì cũng bắt và cho tụi nó 1 bài học nhớ đời, còn thằng Hùng với thằng tóc đỏ nữa. Thằng Hùng thở hồng hộc, nhìn bọn đàn em máu me ở đằng sau bất động, nghĩ rằng bọn nó đã chết rồi:

- Dừng lại, tha cho tôi đi, tôi biết ngài sợ tôi tiết lộ chuyện ngày hôm nay, yên tâm, tôi xin thề sẽ không kể ra cho người khác biết, nếu không sẽ bị sét đánh. - Nó sợ xanh mặt ra, chắc nghĩ tôi là yêu quái, haha, hù nó 1 phát luôn.

- Đã biết tao không phải người thì tại sao tao phải cho mày sống, để mày đi ba hoa lung tung à, khà khà, chết thôi mà, sẽ nhanh thôi, không đau đâu! - Giả vờ hung ác cười, giơ móng tay lên, à mà không phải gọi là móng vuốt.

Nó sợ quá, đẩy thằng tóc đỏ đang đứng thở bên cạnh qua chỗ tôi rồi bỏ chạy, bất ngờ quá tôi nắm tay tóm được cổ thằng tóc đỏ, không ngờ mình lại bị tính kế như vậy, không kịp nữa rồi nó dọt lên chiếc xe máy để trước cổng trường rồi, tôi dồn hết sức hét lên:

- Mày liệu mà giữ mồm không thì đừng trách tao, cho dù mày núp ở đâu thì cũng sẽ phải chết, đồn công an cũng phải chết và những người liên quan tới mày cũng sẽ phải chếttttttttttttttt. - Tôi gầm lên và rít chữ "chết" coi như hù nó vậy, không biết nó có kể với ai không. Tóm được thằng tóc đỏ, nó run cầm cập cố gắng mở miệng nhưng không nói nên lời, nhìn nó dơ nắm đấm lên thì, nó lắp bắp:

- Tha... tha... tha cho.. cho tôi, tôi... tôi.. không... không nói ra đâu, tha... tha.

- Không. - Nhe răng cười, ra vẻ nguy hiểm.

Nó lắp bắp, nhưng cuối cùng không nói nữa mà hét lên:

- Vậy thì chết chung đi, tao có chết cũng lôi theo mày. - Nó rút con dao cắt trái cây nhỏ sau lưng ra định đâm tôi 1 phát ngay tim, khoảng cách quá gần tôi cũng không kịp nghĩ gì nhảy lùi lại nhưng vẫn không kịp bị đâm trúng ngay vết thương cũ, đệt, đau thấu trời, cảm giác đau vừa dịu đi 1 tí không bao lâu lại nhảy lên lần nữa, quay lại quất cho nó 1 đấm thật mạnh ngay mồm bay 1m, rơi mấy cái răng. Nó thì xụi lơ còn tôi thì đau buốt, cố gắng chạy ra đường lớn, ý thức dường như sắp mất rồi, mắt đang dần khép tui không biết mình đang chạy đi đâu nữa, với bộ dạng này đừng nó là người ngoài, ngay cả ba má chắc cũng không nhận ra mình. Giờ trước mắt tôi chỉ biết chạy, té rồi đứng dậy chạy, hi vọng tới nơi nào đó có người sẽ giúp đỡ tôi, tôi không thể để người quen biết tôi biết chuyện này được, vì có 1 thứ gì đó khiến tôi giết hết những kẻ biết được sự biến đổi của tôi, mặc dù tôi kiềm chế được không giết người nhưng cũng sẽ tổn thương họ. Tôi đã kiệt sức, cơ thể này sắp sụp đổ, mắt tôi dần sụp xuống nhưng tôi vẫn cố mở ra, cảm giác đau buốt vẫn cứ âm ỉ. Aa, tôi chạy không nhìn thấy gì cả, đâm vào 1 nhóm học sinh nữ đang đi xe đạp trên đường, rồi tôi cũng không kiên trì được nữa, mắt tôi cũng dần khép lại, tạm biệt cuộc đời...

Không biết đã qua bao lâu, tôi mở mắt ra, thấy một màu trắng, thiên đường đây sao? Cố ngồi dậy nhưng lại vùng bụng lại đau. Chết rồi còn thấy đau sao, ôi, đưa tay lên nhìn, vãi, da vẫn trắng nõn như da em bé, có vẻ mềm, ôi đệt, đàn ông con trai mà như vậy ra đường nó bảo bede làm sao! Móng tay vẫn còn dài chưa cắt, cái móng này hơi cứng chắc phải kiếm dao chặt rồi mài. Mái tóc vẫn màu bạch kim, đệt thế này có khác gì bọn thằng Hùng đầu tóc xịt sơn lên. Bộ dạng như 1 thằng lấc ca lấc cấc, đua đòi. Thấy y tá bước từ ngoài vào trong, nói :

- Ồ, cậu tỉnh rồi à? Bị thương nặng như vậy chúng tôi chuẩn đoán cậu có thể 1 tuần sau mới mở mắt được, mất máu nhiều quá mà, không ngờ cậu lại tỉnh nhanh đến như vậy. Nên bảo gia đình mua đồ bổ ăn cho lại máu. À mà cô bé đưa cậu vào bệnh viện là bạn gái cậu hả, xinh ghê đấy? Để tôi gọi cô bé nói cậu đã tỉnh rồi! - Nói xong bà y tá bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Tôi không biết ai đã đưa tối tới bệnh viện, có lẽ là một trong những nữ sinh tôi đâm phải, không ngờ dám đưa 1 người lạ nhìn như giang hồ thanh toán nhau vào bệnh viện, cô bé này không biết là ngây thơ hay là thương người nữa. À mà nhìn xung quanh thấy căn phòng này cũng không lớn, nhưng đây là một phòng riêng, phòng hồi sức riêng, không phải phòng chung 1 phòng có nhiều bệnh nhân và dường như trước kia tôi nằm, chi phí khá đắt đương nhiên theo đó thì tiện nghi hơn, thoải mái hơn. Dùng điều kiện này để giúp 1 người không quen biết thì có lẽ đây là nhà giàu rồi. Đang suy nghĩ thì, có cô bé bước vào. Tôi ngạc nhiên, đây là cô bé Mỹ Hương lớp 10 đang là hot gơn đây mà. Em nó lên tiếng chào hỏi:

- Chào anh, anh khỏe chưa ạ? - Ôi vl cả giọng, ngọt sớt.

- Anh không sao, mà em đưa anh tới bệnh viện hả?

- Dạ, thấy anh chảy máu nhiều quá, lại ngất giữa đường nên em gọi cấp cứu, nghe nói anh bị thủng ruột do dao đâm hả?

- Ờ, hehe, cũng vô tình bị thôi em. Mà em có thể kiếm giúp anh 1 bộ đồ không, sau này anh sẽ trả cho?

- À nhắc đồ mới nhớ, anh mang đồng phục trường em, vậy anh là học sinh trường em hả?

- Ờ, ừm... Anh học trường Cưmgar, có gì không em?

- Anh học lớp nào tên gì vậy, tại sao học sinh mà lại có thể bị đâm như vậy, anh dính vào giang hồ thanh toán à?

- Em con gái mà hỏi nhiều thế? - tôi nhăn mặt. - Còn anh là ai học lớp nào? thì có thể sau này em sẽ biết thôi mà! Anh thích sự bí ẩn! OK ! - tay phải đưa lên ngón cái và ngón trò vòng hình chữ O.

- Hứ, không thích nói thì thôi, đừng tưởng em tìm không ra, con trai mà da trắng hơn cả em như anh thì không khó để tìm đâu! - Nó thè cái lưỡi, ôi vãi cả cute.

- Mà nè sao em lại cứu anh thế, không sợ anh là người xấu à?

- Em không biết, mẹ em dạy là thấy người gặp nạn phải giúp đỡ, để tích đức. Với lại em nhìn thấy anh không giống kẻ xấu. - Ôi con bé này ngây thơ vcl, sau này dễ dụ đấy, tôi thích rồi đấy nhưng mà thôi, cơ thể tôi không biết khi nào sẽ trở lại bình thường, tôi không muốn bị mọi người coi là yêu quái, hìn hthasi này càng ít người biết càng tốt.

- Thế giúp thì giúp cho trót nha, giúp anh 1 bộ quần áo, sẽ trả mà, hehe. Cảm ơn em vì đã cứu anh 1 mạng, em sẽ không hối hận vì đã cứu anh. - Mỉm cười nhìn nó.

- Được rồi, nhưng mà anh còn 2 tháng mới được xuất viện, lấy đồ để làm gì. 

- Lấy đại đi, sẽ trả lại tiền mà, à mà tiền viện phí bao nhiêu vậy.

- Em không biết, cái đó ba em trả.

- Thôi được rồi, giúp anh bộ đồ nhé, cả cái mũ lưỡi trai càng tốt, mái tóc này nổi quá.

- A tóc hơi dài, để em giúp anh. - Nó lấy trong túi quần ra 1 cọng dây thun( ôi vl, dây buộc tóc), để im. - Nó ra phía sau lưng tôi, túm tóc tôi lại, kéo lên cao rồi buộc lại.

- Rồi đấy.. Nói xong nó ngơ ngác nhìn tôi, đéo mặt tôi có nhọ à.

- Mặt anh có nhọ à? - tôi nhăn mặt.

- À, à không có gì, em chỉ ngạc nhiên thôi. Thôi em đi về đây. - Nó đỏ mặt.

- Ờ, em về đi. À mà điện thoại của anh đâu?

- Hỏi y tá ấy, em đi đây.

Nó đi về rồi tôi suy nghĩ lại thấy kỳ lạ, thằng Cường điều tra thấy con bé này nó ít giao tiếp với người ngoài lắm mà, sao nó dạn thế, còn nói chuyện với người lạ, hơi bị hoạt bát, đâu có vẻ chảnh gì đâu, rất dễ gần, mà nó thế này thì ra đời rất dễ bị dụ. Mà thôi nằm xuống để vết thương mau lành mới được, tôi biết mình có khả năng đó mà. Gọi hỏi bà y tá cái điện thoại của mình rồi định sẽ gọi cho ba má để cho ba má đỡ lo. Nhưng mà 2 ngày rồi chưa về chắc ba má lo lắm, may mà điện thoại lúc tôi đâm vào mấy đứa nữ sinh té xuống thì nó tắt nguồn rồi( điện thoại cục gạch bị lỏng pin đó mấy bạn). Giờ phải nói sao đây nhỉ, à đúng rồi trường mình có ông thầy mới ra trường vô dạy được mấy tháng, nhờ ổng gọi điện hộ ba má tôi rằng ở nhà ổng ôn thi học sinh giỏi đổi lại tôi sẽ dưới danh nghĩa là học sinh của ổng để ổng ôn thi học sinh giỏi, tất nhiên là 1 sinh viên mới ra trường như ổng thì cần nhất là danh tiếng để thu hút học sinh đi học thêm. Alo thương lượng với ổng, mãi ổng mới chịu, đưa ổng số điện thoại để ổng gọi điện an ủi phụ huynh, nhà ổng ở phố nên không sao cùng với vụ học sinh giỏi ôn thi cũng thường không cần đi học chính nên chắc cũng được, nhắc ổng là bảo điện thoại tôi hết pin không có cục sạc. Gọi xong rồi mới yên tâm, dù sao thì tôi không thể về nhà với bộ dạng này được, đâu có giống tôi đâu, có mỗi giọng nói là giống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.