Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 66: Ta là biểu ca, vĩnh viễn vẫn là biểu ca của ngươi




Vì Tiêu Tội Kỷ ở trong thành dễ bị người khác kinh thường chế nhạo, sau khi Quân Thường Tiếu tìm được quán trọ đành phải cho hắn ở lại trong phòng nghỉ ngơi.



Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương và những đệ tử khác cũng không rời khỏi quán trọ mà ở trong phòng chuyên tâm tu luyện, giữ trạng thái tốt nhất để ngày kia tham gia luận võ.



Quân Thường Tiếu cảm thấy vô vị nhàm chán, lập tức đi đến chợ mua dược liệu luyện đan. Kết quả hắn chỉ mua thêm được dược liệu của Liệu Thương đan, còn lại chả mua thêm được gì.



“Ai..”



“Ta muốn luyện chế tất cả các loại đan dược cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi.”



Quân Thường Tiếu hy vọng có thể luyện chế đủ Tụ Khí đan, Tố Thể đan và Khí Toàn đan, hỗ trợ các đệ tử trong quá trình tu luyện.



“Hắn chính là chưởng môn Thiết Cốt phái đó.”



“Nhìn còn trẻ thế mà mà lại là một tên não tàn, dám dẫn đệ tử đến tham gia môn phái luận võ luôn đấy.”



“Mỗi lần sự kiện diễn ra đều có môn phái đến làm xiếc khỉ, chuyện này cũng không có gì quá mới mẻ.”



“Lần này số lượng người tham gia luận võ rất đông, phần lớn tu vi các đệ tử đều đã khai hơn mười đoạn mạch. Cái môn phái cửu lưu của hắn chắc chắn trong hiệp đầu tiên sẽ bị loại hết cho xem.”



Không có Tiêu Tội Kỷ ở bên cạnh, Quân Thường Tiếu trở thành đối tượng bị các võ giả và người đi đường chế giễu, bàn tán.



Một tên vô dụng, một môn phái cửu lưu có thể nhận được ánh mắt hâm mộ của người khác mới là một điều bất bình thường.




Quân Thường Tiêu không thèm để ý, đi quanh chợ thêm một lúc nữa thì quay trở về quán trọ.



Mãi đến ngày luận võ mới xuất đầu lộ diện.



Lúc này, trời vừa hé lộ tia nắng, trên đường đã đông đúc người đến người đi.



Sự kiện môn phái luận võ hai năm một lần, đây được xem là một sự kiện mang tính trọng đại của quận Thanh Dương, rất nhiều võ giả khắp nơi đã tề tựu về đây trước ngày luận võ bắt đầu.



“Người của Thiết Cốt phải ra rồi kìa.”



“Ai gia, nhìn cũng có phong phạm cao thủ đấy chứ! Hy vọng bọn hắn sau khi luận võ vẫn có thể giữ cái phong phạm này.”



“Tiêu Tội Kỷ vốn không có chút linh lực nào, lên đài luận võ với các đệ tử môn phái khác, nhất định sẽ bị đánh đến thảm hại.”



“Có một nữ đệ tử, nhìn có vẻ cũng chả có chút linh lực nào. Đệ tử như thế mà cũng dám cho ra luận võ, có phải dự định lên diễn tấu hài cho mọi người xem không?”



“Bọn hắn chỉ là một môn phái cửu lưu, có thể chiêu mộ Lý Thanh Dương đã xem như phúc lớn lắm rồi, làm gì còn có đệ tử chất lượng nào nữa đâu?”



Đám người trước mặt dùng những lời lẽ khinh thường xì xầm bàn tán, thế nhưng Quân Thường Tiếu xem như mắt mù tai điếc dẫn đệ tử của mình đi về hướng đấu trường.



Hắn nhìn có vẻ như không màng thế sự, thật ra trong lòng đã đầy trời lửa giận, hận không thể cầm một khẩu AK, trực tiếp bắn cho đám người trước mặt này không nói ra lời mới thôi.



Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt và Điền Thất đè nén tức giận trong lòng, đợi đến khi lên võ đài mới bộc lộ cơn giận.



Thành Nam, nơi tổ chức môn phái luận võ.



Thời điểm Quân Thường Tiếu đến báo danh, sân tập võ vẫn rộng lớn không một bóng người, vậy mà bây giờ xung quanh đã được vây kín bởi những bức tường, tạo thành một hình tròn giống như đấu trường La Mã.



Các võ giả từ các môn phái đang tập chung ở trước cổng đấu trường, lần lượt xuất ra mộc bài cho vị trung niên ghi danh lúc trước kiểm tra.



Quân Thường Tiếu bước đến thì bắt gặp một ánh nhìn mỉa mai từ vị trung niên.



Người sau lập tức nở một nụ cười giả tạo, nói:






“Ai gia, Quân chưởng môn của Thiết Cốt phái đến rồi sao?”



Lời nói của hắn nhìn có vẻ như là đang chào hỏi nhưng thực chất là đang thu hút sự chú ý của các môn phái khác.



Quả nhiên.



Hắn vừa dứt lời, các võ giã từ các môn phái tầng cao đang đứng ở trước cổng đấu trường đều quay lại nhìn.



Những người này mặc dù trên mặt mỉm cười nhưng thực ra trong mắt đã hiện đầy sự khinh bỉ coi thường.



Môn phái đến tham gia luận võ, có ai không xuất thân từ môn phái bát lưu trở lên, vì thế bọn hắn không có để Thiết Cốt phái ở trong mắt.



Quân Thường Tiếu cũng không lạ gì những ánh mắt này, hắn cũng chẳng quan tâm, dẫn các đệ tử đi về phía trước, đưa mộc bài thân phận cho người trung niên ghi danh.



Các võ giả từ các môn phái luôn giữa một khoảng cách nhất định với đệ tử của Thiết Cốt phái, dường như sợ bản thân bị vạ lây vận rủi.



“Sư huynh, Thiết Cốt phái không phải chỉ là một môn phái cửu lưu sao? Bọn hắn thế mà cũng đến tham gia môn phái luận võ á?”



“Bọn hắn chắc là đến tìm cảm giác kích thích nha.”



“Há há há, ta nghĩ bọn hắn đến tìm chết mới đúng.”



Đệ tử các môn phái khác đều nhìn Thiết Cốt phái với ánh mắt khinh thường.



Không còn cách nào khác, ai bảo Thiết Cốt phái là môn phái có cấp bậc thấp nhất, nếu đổi lại Thiết Cốt phái là môn phái thất lưu, e rằng tất cả mọi người đã sớm cúi đầu khom lưng chạy đến nịnh bợ rồi.



Sau khi kiểm tra xong mộc bài thân phận, Quân Thường Tiếu nói:



“Chúng ta đi thôi.”



Tiêu Tội Kỷ không đi mà đứng lại trước cổng đấu trường, hai tay hắn nắm chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào một người khác cũng đang đứng ở trước cổng.



Quân Thường Tiếu cùng các đệ tử khác phát hiện dị thường, nhìn theo hướng hắn đang nhìn thì thấy một thiếu niên thân hình thon dài mặc trang phục màu xanh.



“Biểu ca Tội Kỷ.”



Tên thiếu niên lên tiếng chào hỏi, nhưng trên mặt đầy nét giả tạo, đặc biệt là trong mắt hắn tràn đầy vẻ bề trên.



“Đó là Tiêu Lâm Diệp.”



“Thiên tài ưu tú nhất trong các vãn bối của Tiêu gia.”



“Nghe nói, mấy tháng trước hắn được đại trưởng lão môn phái lục lưu Tuyệt Âm Cốc nhận làm đệ tử chân truyền.”



“Tuyệt Âm Cốc cũng cho đệ tử đến tham gia môn phái luận võ sao?”



Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.



Tiêu Lâm Diệp?



Quân Thường Tiếu giật khóe miệng một cái, thầm nghĩ:



"Nếu như tên hắn lại thêm một chữ ‘long’ vào, nhân vật chính mạnh nhất bốn chữ, đều bị tiểu tử này ôm trọn gói rồi."



Tiêu Tội Kỷ nói:



“Ta đã không còn là người Tiêu gia nữa rồi. Hai chữ biểu ca này ta nhận không nổi đâu.”



Tiêu Lâm Diệp cười nói:



“Nếu không nhờ có biểu ca giúp đệ đã không đoạn mạch đầu tiên thì đệ cũng không được phái Tuyệt m Cốc thu nhận, đồng thời cũng không có một Lâm Diệp của ngày hôm nay, do đó dù huynh có bị Tiêu gia đuổi đi thì trong tâm đệ, huynh vĩnh viễn là biểu ca của đệ!”



Quân Thường Tiếu không hề nhìn thấy được một chút cảm kích nào từ ánh mắt của Tiêu Lâm Diệp, ngược lại hắn thấy trong mắt đối phương lại đầy sự giễu cợt.



“Chưởng môn, chúng ta đi thôi.”



Tiêu Tội Kỷ không muốn cùng người nhà Tiêu gia tiếp xúc quá nhiều, vì thế quay người đi vào trong.



Tiêu Lâm Diệp cản đường, nghiêng người ghé vào tai Tiêu Tộ Kỷ nói:



“Biểu ca, sự thật chứng minh, gia môn năm đó dồn toàn sức để bồi dưỡng huynh là một điều cực kỳ sai lầm. Ta mới chính là tương lai của Tiêu gia.”



Tiêu Tội Kỷ cúi đầu, tim như bị kim đâm sâu vào.



Tiêu Lâm Diệp là biểu đệ mà Tiêu Tội Kỷ yêu thương vô cùng, hắn không tiếc dùng linh lực của mình giúp Tiêu Lâm Diệp khai đoạn mạch đầu tiên. Tình cảm không khác gì anh em ruột thịt.



Kết quả cuộc đời trớ trêu, ngày hắn mất linh căn cùng với toàn bộ tu vi, biểu đệ này lại là người nhạo báng và kinh thường hắn nhất.



“Biểu ca.”



Tiêu Lâm Diệp nói:



“Huynh còn nhớ không, ta đã từng nói sẽ có một ngày ta sẽ vượt qua huynh, sẽ mạnh hơn huynh. Bây giờ điều ấy đã trở thành sự thật rồi đấy.”’



“Còn huynh thì sao?”



Hắn cười càng ngày càng to giống như tên phê cần.



Chân mày Quân Thường Tiếu nhíu chặt lại.



Hăn hao tâm tốn sức mới khiến cho Tiêu Tội Kỷ lấy lại một chút niềm tin, thế mà đâu ra một tên oắt ơ Tiêu Lâm Diệp xuất hiện, con em nó ngươi muốn gây sự đúng không? Có tin lão tử cho một phát ‘kẹo đồng’ về gặp ông bà không hả?



Đúng lúc này, Tiêu Tội Kỷ đang cúi đầu đột nhiên cười lớn, cười đến nỗi hai vai run lên.



Tiêu Lâm Diệp hỏi:



“Biểu ca còn cười được sao?”



Tiêu Tội Kỷ ngẩng đầu lên cười nói:



“Ta cười ngươi quá trẻ con mà mất khôn, cười ngươi luôn tự cho mình là giỏi.”



Ánh mắt Tiêu Lâm Diệp tràn đầy tức giận.



Tiêu Tội Kỷ vỗ vỗ vai đối phương, rồi kiêu ngạo nói:



“Lâm Diệp, nhớ kỹ lời này, ta là biểu ca thì vĩnh viễn vẫn là biểu ca của ngươi, dù cho không có linh căn, hay là tu vi đi nữa, thì ngươi mãi mãi không cách nào siêu việt!”



Tiêu Tội Kỷ nói xong, đi thẳng vào trong đấu trường.



Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử đi tới, cố ý dừng ở trước mặt Tiêu Lâm Diệp, cười nói:



“Ngươi nghe rõ rồi chứ, biểu ca ngươi nói ngươi cả đời chỉ có chỉ thể sống dưới cái bóng của hắn mà thôi.”



“Đáng chết!”



Tiêu Lâm Diệp biểu lộ gương dữ tợn, hét to:



“Tiêu Tội Kỷ, lần môn phái luận võ này ta sẽ cho ngươi, Tiêu gia và tất cả mọi người biết, Tiêu Lâm Diệp ta không thua kém một ai!”



“Tiếp tục mơ đi cưng.”



Tiêu Tội Kỷ truyền đến âm thanh.



Quân Thường Tiếu vô cùng thỏa mãn cười.



Ban đầu hắn vẫn rất lo lắng Tiêu Tội Kỷ sẽ bị tên này làm tổn thương lòng tự trọng, kết quả hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.



Bên trong đấu trường, khu vực trung tâm có rất nhiều đài thi đấu, bốn phía đều là khán đài có sức chứa khoảng hai mươi nghìn người.



Khi các môn phái lần lượt tiếng vào đấu trường thì trên đài quan sát đã không còn ghế trống. Ai ai cũng chờ mong cuộc luận võ bắt đầu.



Đương nhiên, sau khi Quân Thường Tiếu và đệ tử đi vào lại tiếp tục nhận được những ánh mắt kinh thường của mọi người.



Đây mới chỉ là khu chờ của đấu trường, ngoài ra còn ba khu khác nữa.



“Các môn phái bậc cao mời đi lên trên khán đài, đệ tử tham gia luận võ mời ở lại đây chờ đến lượt luận võ đầu tiên.”



Một người trung niên đi tới nói.



Quân Thường Tiếu nhìn năm tên đệ tử một lượt, sau đó cất giọng cổ vũ, nói:



“Đừng để âm thanh bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm lý chung cuộc, cố gắng giữ bản thân trong trạng thái tốt nhất, càng không được dễ dàng từ bỏ!”



“Vâng!”



Bọn người Lý Thanh Dương gật đầu nói.



Quân Thường Tiếu ra khỏi khu vực chờ, hắn nhìn thấy khu khán đài rộng lớn, nhìn lại bên dưới đài đấu võ lại càng hùng vĩ rộng rãi hơn gấp bội.



“Quân chưởng môn.”



Hắn đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì bên cạnh một trưởng lão môn phái nào đấy chắp tay cười nói:



“Nếu như trong lượt luận võ đầu tiên, đệ tử của ta và ngài gặp nhau, đệ tử bản phái lỡ đâu ra tay quá nặng, mong chưởng môn không trách tội nha.”



“Ùm.”



Quân Thường Tiếu lên tiếng đáp.



Người của môn phái bậc cao ngồi hai bên Quân Thường Tiếu bắt đầu thì thào bàn tán. Bọn họ đều hy vọng lượt luận võ đầu tiên gặp đệ tử của Thiết Cốt phái, như thế ít nhất có thể đảm bảo chiến thắng vào vòng trong.



Chung quy, suy nghĩ của các môn phái bậc cao đều là xem đệ tử Thiết Cốt phái là cái đệm lót chân của môn phái bọn họ tiến vào lượt luận võ thứ hai.



Quân Thường Tiếu dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh.



Kịch hay vẫn còn đó mà vội làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.