Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 5: Chương 5:




1 giây, 2 giây.
 
“Hối lộ?” Bùi Ngôn Khanh hỏi ngược lại. Đối với Tô Niệm Niệm, anh khó tránh có hơi không đoán được cảm xúc.
 
Hôm qua nhìn thấy cô gái nhỏ còn liên tục né tránh anh, bây giờ lại nghiêm túc hỏi anh có thể nhận quà hay không.
 
Anh nhắm mắt lại, che đi ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt, bình tĩnh đợi cô nói tiếp.
 
Tô Niệm Niệm đặt hai tay lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh thẳng thớm, nghiêm túc nói: “Em cũng biết, não của anh trai em không nhạy lắm, mỗi ngày đều bị mắng.”
 
Cô vươn đôi tay nhỏ trắng nõn ra đẩy chiếc hộp lên, giọng nói như cũ: “Anh trai em đã đem lại cho anh không ít những phiền phức, xin anh thứ lỗi, chỉ là chút lòng tốt mà thôi."
 
Bùi Ngôn Khanh cầm lấy hộp cơm, tay nhẹ nhàng vỗ lên nắp hộp, đôi mắt lạnh lùng hơi nhu hòa, còn tưởng nói giỡn: "Tô Diệm có biết em….” Anh khựng lại, giọng nói hơi mang ý cười: “Đút lót không?”
 
“Bác sĩ Bùi.” Ánh mắt Tô Niệm Niệm không chớp lấy một cái: “Anh trai em trọng mặt mũi, chuyện này đừng để anh ấy biết.”
 
Cô gái nhỏ nói rất đường hoàng, ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm anh, như thể từ chối cô đều là sự bỏ lỡ nuối tiếc nhất.
 
Trong lòng Bùi Ngôn Khanh thầm thấy bất lực, anh cầm lấy hộp cơm, nói: “Cảm ơn.”
 
Nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đã nhận, Tô Niệm Niệm vui đến mức hận không thể nhảy vài vòng, khóe miệng không tự chủ được cứ cong lên.
 
Cô ôm cặp, cứ nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh ăn cơm.
 
“Sao anh lại không đi ăn cơm thế?” Tô Niệm Niệm trăm phương ngàn kế tìm chủ đề để nói.
 
“Viết bệnh án.” Bùi Ngôn Khanh vừa nói vừa mở hộp cơm ra.
 

Vừa mở ra một mùi thơm xộc lên mũi anh, màu sắc rất đẹp, khiến người ta có cảm giác thèm ăn, Bùi Ngôn Khanh khựng lại hai giây, ngước mắt nhìn Tô Niệm Niệm đang cười đến mức khép mắt được.
 
Cô nghiêng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ: “Sao, sao ạ?”
 
“Tôi vẫn chưa ăn.”
 
Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Niệm Niệm đông cứng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự là không biết cách nói chuyện mà.”
 
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
 
Anh bình tĩnh thử món sườn kho chua ngọt.
 
Lớp vỏ bên ngoài được chiên giòn, nước sốt bao bọc bên trong ngọt thanh mà không ngấy, hương vị tuyệt hảo.
 
Bùi Ngôn Khanh hảo ngọt, nhưng công việc bận rộn, đã rất lâu không ăn bữa cơm nào hợp ý mình, nhớ lại lời lên án vừa nãy của cô gái nhỏ này, anh thật tâm khen ngợi: “Rất ngon.”
 
Tô Niệm Niệm mướn thế trèo lên cành cao, cô sát mặt lại, nói: “Thế anh có hài lòng với phần đút lót này không?”
 
Cô gái đột nhiên lại gần, nước hoa trái cây xộc vào mũi, Bùi Ngôn Khanh theo bản năng lùi lại một chút.
 
Khựng lại, anh nói với ý tứ sâu xa: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố cho Tô Diệm.”
 
“Ừm.” Tô Niệm Niệm mỉm cười, trong lòng lại có chút chua chát.
 
Bản thân cố gắng lâu như vậy, cái gì cũng là của Tô Diệm.
 
Nếu cô cũng có thể được chăm sóc thì tốt biết mấy.
 
Suy nghĩ này khiến Tô Niệm Niệm lại hỏi dò: “Thế em có thể đem đồ ăn đến cho anh mỗi ngày không?”

 
Mi tâm của Bùi Ngôn Khanh giật giật, anh nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Tô Niệm Niệm.”
 
“Hôm nay thôi.”
 
“Sau này không cần phiền như thế.”
 
Nói xong, trái tim Tô Niệm Niên trong nháy mắt như bị khoét một lỗ, gió lạnh thổi qua.
 
Cô gái nhỏ vừa nãy vẫn còn tràn đầy sức sống và lấp lánh trong mắt, bây giờ đột nhiên mờ đi, dùng một đôi mắt đau khổ nhìn Bùi Ngôn Khanh.
 
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh hơi thay đổi, anh rất hiếm khi tiếp xúc với cô gái nào vừa nhìn đã thấy làm nũng như thế này, đang tự nghĩ lại xem liệu có phải lời anh nói hơi nặng rồi không, muốn giải thích mấy câu thì lại nghe Tô Niệm Niệm nói.
 
“Anh trai em có phải là không thể cứu không?”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….?”
 
Giọng nói của Tô Niệm Niệm trở nên rầu rĩ, cô thở dài một hơi: “Anh ấy không phải người hăng hái tranh giành, đến anh cũng không chịu nhận quà của nhà tụi em.” 
 
Bùi Ngôn Khanh mấp máy môi, phát hiện bản thân không biết đã nói gì, chỉ vô thức trả lời cô: “Không phải.”
 
Tô Niệm Niệm lập tức tiếp lời, lém lỉnh nói: “Thế Tô Diệm sau này phiền anh chiếu cố nhiều vào nhé!”
 
Bùi Ngôn Khanh: “….?”
 
Như thể sợ người ta phản ứng ra, Tô Niệm Niệm vội vàng xách cặp đứng lên, “Em đi trước.”
 
“Bác sĩ Bùi, anh ăn nhiều chút nhé.”

 
Lúc đi ra gần tới cửa, Bùi Niệm Niệm đột nhiên quay đầu cười híp mắt: “Bác sĩ Bùi, không có phiền phức gì mà một bữa cơm không thể giải quyết được cả.”
 
“Ăn nhiều chút, lần sau lại gặp người như vậy thì anh cứ dùng sức bẻ xương ông ta, để ông ta đau nhiều hơn một chút.”
 
Nói xong Tô Niệm Niệm vẫy vẫy tay, bước nhanh ra khỏi cửa, rất nhanh đã không thấy bóng hình cô đâu nữa.
 
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt nhìn thức ăn đặc sắc trong hộp cơm được phân ra từng ngăn, những trái cây màu đỏ ở lớp xen kẽ bên phải rất tươi và mềm.
 
Anh khựng lại, bật cười.
 
Tô Niệm Niệm chân trước vừa đi, không bao lâu, Tô Diệm đã quay trở lại.
 
Cách không xa đã có thể nghe thấy tiếng của Lục Huyền, “Anh Diệm hơi, anh ơi! Niệm Niệm ngày mai còn đến không?”
 
Tô Diệm không nhẫn nại nói: “Cậu quản nhiều như vậy làm gì hả?”
 
“Ngày mai còn có thể có một miếng cá dưa cải chua không?” Lục Huyền giơ một ngón tay lên: “Chỉ một miếng thôi!”
 
Lúc nói chuyện hai người đã đến gần phòng làm việc.
 
Tô Diệm hất cằm lên, lười biếng nói: “Xem tâm trạng tớ đã.”
 
Lục Huyền không nhịn được liếc sang, nhìn Bùi Ngôn Khanh mà tố cáo: “Lão đại, Tô Diệm đáng bị đánh không?”
 
“Có em gái, đắc ý như cái gì vậy í.”
 
Tô Diệm tức cười: “Được, sau này cậu đừng nghĩ sẽ ăn thêm một miếng cơm nào của tớ nữa.”
 
Lục Huyền gãi tai gãi má, tức giận đến không biết nên nói cái gì: "Được, Tô  Diệm.”
 
“Niệm Niệm sao mà có thể chịu đựng được cái tên cẩu má như cậu vậy?”
 
Nghe vậy, Tô Diệm cũng không nhấc mí mắt lên, tùy ý nói: "Con bé sùng bái tớ nhất, hiểu?”

 
Bùi Ngôn Khanh người từ nãy giờ vẫn không nói gì, anh hơi nhướng mày, nhớ lại ban nãy Tô Niệm Niệm nghiêm túc nói não anh trai mình không được tốt lắm khiến anh mơ hồ có hơi buồn cười.
 
Lục Huyền đã từ chối nói chuyện tiếp với Tô Diệm, anh thở dài một tiếng, không nói gì, mãi cho đến khi nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang xem bệnh án anh mới lên tiếng: “Lão đại, Tô Diệm không xứng có một cô em gái tốt như Niệm Niệm.”
 
“Anh biết là Niệm Niệm nấu ăn ngon cỡ nào không? Vừa biết múa, vừa biết nấu ăn, đây là tiên nữ nào vậy? Sao lại có một người anh trai như Tô Diệm chứ.”
 
Tay cầm bút của Bùi Ngôn Khanh khựng lại, anh mắt dừng lại trên hộp cơm đã ăn sạch sẽ.
 
Anh liếc nhìn Tô Diệm đang gác chân lên tường chơi điện thoại, hiếm thấy anh lại đồng tình: “Quả thật.”
 
Mà Tô Diệm thì lại đang tập trung bóc phốt Tô Niệm Niệm: “Sao lại không làm mấy món hồi sáng anh dặn?”
 
[Sườn xào chua ngọt, không ngọt lắm, còn dính răng, cá ngâm chua, gai chưa cạo, mùi cần tây...]
 
Vừa mới gửi xong đã nhìn thấy ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh đang nhìn mình, cơ thể anh đột nhiên như có hơi lạnh phả tới.
 
Bùi Ngôn Khanh lạnh nhạt phân phó: “Tôi phải nhận 3 ca phẫu thuật, Tô Diệm, cậu đi cùng tôi vào phòng phẫu thuật.”
 
“Hả, không đúng lắm.” Mi tâm Tô Diệm giật giật, ngồi thẳng dậy, “Hôm qua không phải em vào rồi sao?”
 
“Hôm nay sao còn phải vào nữa?”
 
Tô Diệm: “…” Cmn quan tâm gì chứ?
 
Lục Huyền cười một cách đầy hạnh phúc, vỗ vỗ vai của Tô Diệm, “Anh Diệm, ngày mai cũng phải ăn cơm nhé.”
 
Tô Diệm tức giận đẩy tay Lục Huyền ra, cụp mắt liếc nhìn điện thoại liền thấy tin nhắn trả lời của Tô niệm Niệm.
 
“Không thì ngày mai anh đừng ăn cơm trưa nữa nhé?”
 
To gan.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.