Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 49: Chiến quả Lưu Tinh (thượng)




Muôn người tranh đoạt, một đội giật cúp.

Đấu bài cùng đấu mắt rất khác nhau.

Trò trước cần bài, trò sau cần mắt.

Ba anh chàng của chúng ta không thể chơi trò thứ nhất chuyển sang trò thứ hai, sau cùng đành mau chóng rời khỏi cung điện.

Ám Hắc Đại Công chào hỏi bọn họ rồi logout.

Quan Miên cùng Phồn Tinh Hữu Độ quay về đấu trường.

Thật ra đấu đến nước này thắng thua đã rành rành trước mắt.

Tuy bình quân level đội của Phồn Tinh Hữu Độ cao hơn đối phương song đội chữ “Đại” lại nhiều hơn bọn họ một người, hơn nữa còn là vú em. Này cũng có nghĩa dù đội của Phồn Tinh Hữu Độ mài giũa thế nào thì lương thảo của đội chữ “Đại” vẫn dồi dào không thiếu.

Khán giả đột nhiên rộ lên một trận hoan hô.

Dưới sự liên thủ của Đại Vô Úy Tôn Giả cùng Đại Ngốc, Vô Song mất nốt giọt máu cuối cùng, trở thành người thứ năm hy sinh. Đến lúc này, tình thế của Gia Cát Động Minh càng nguy ngập. Có điều anh ta quyết không bỏ cuộc, dù bị vây trong tình thế lấy một chọi ba, Gia Cát Động Minh vẫn dựa dào tốc độ và thân phận trái tránh phải né.

Khán giả lục tục rời đi.

Quan Miên nghe bên cạnh có kẻ lẩm bẩm: “Đấu gì nữa mà đấu? Bỏ quách cho xong.”

“Anh ta đang tìm cơ hội.”

Người nọ thoáng sửng sốt, rõ ràng không ngờ có người trả lời, gã ngoảnh đầu lại, nhận ra người từng sử dụng quyển trục hạ gục Ám Hắc Đại Công trong một chiêu thì không khỏi yếu thế: “Tìm cơ hội gì? Với tình huống ấy tuyệt đối không có khả năng thắng.” Trừ phi ba người đối phương tập thể giác ngộ, quyết định phóng hạ đồ đao lập địa thành phật – Có phải cổ tích đâu chứ.

Quan Miên đáp: “Đây là thi điểm số, không phải đấu PK.”

Người đó lại ngẩn ngơ, “Ra thế, ơ, vậy anh ta định kéo dài thời gian kiếm điểm à?” Cậu vừa dứt lời, Gia Cát Động Minh lại động, anh ta nhào qua Đại Ngốc như một cơn gió. Tầng tầng lớp lớp kỹ năng đơn thể cuồng phong vũ bão nhắm vào Đại Ngốc mà triển khai. Thánh Dũ Thuật cao cấp và Thánh Dũ Thuật trung cấp của Đại Ngốc vừa dùng trên người Đại Vô Úy Tôn Giả cùng Đại Tự Báo Chấn Phiên, bởi lẽ hiện tại chỉ có thể dùng Thánh Dũ Thuật sơ cấp cùng uống HP để cứu lấy bản thân. Song hai cách này đương nhiên không đủ bù vào tổn thương Gia Cát Động Minh gây ra.

Đại Vô Úy Tôn Giả cùng Đại Tự Báo Chấn Phiên đồng thời tấn công Gia Cát Động Minh.

Thân pháp Gia Cát Động Minh tuy nhanh nhưng vẫn trúng phải mấy đòn.

Sắc mặt hai bên mỗi lúc mỗi tái. Không ít khán giả đều đứng bật dậy, nghểnh cổ chăm chăm xem thử mèo nào cắn mỉu nào.

Người ban nãy thắc mắc tại sao Gia Cát Động Minh không bỏ cuộc cũng chồm hẳn lên, quay sang nhìn Phồn Tinh Hữu Độ cùng Quan Miên đang sánh vai ra ngoài, không khỏi nghi hoặc nói: “Hai người không xem nữa.”

Quan Miên đầu còn chẳng quay lại, nói: “Đã xem xong rồi.”

“Ai nói, đã có kết quả đâu!” Người nọ bảo.

Gã đang nói tới đó thì khán giả chợt rộ lên ồn ào. Một luồng sáng trắng xẹt qua giữa không trung, giữa sân chỉ còn lại ba người. Đại Vô Úy Tôn Giả, Đại Tự Báo Chấn Phiên, Đại Ngốc.

Gia Cát Động Minh cuối cùng vẫn không thể hoàn thành mục tiêu của ván cờ tàn, ôm hận mà chết.

Hai vòng thi đấu của sân thi đấu số 5 đều đã kết thúc nhưng những sân khác vẫn còn đang tiến hành. Trong đó có một trận người xem đông nhất, hầu như chẳng còn chỗ ngồi. Quan Miên đứng ở vòng ngoài cùng.

Đám Lòng Son Chiếu Sử Xanh cùng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đều đã vào sân. Đối thủ của họ tuyệt đối không yếu, là đội có điểm số cao nhất. Trí tuệ nhân tạo của họ là nam, nói chuyện rất nhanh, trong ba giây hoàn thành những lời cần thiết, trực tiếp tuyên bố bắt đầu.

Cuộc đấu vừa mở màn đã bước vào cao trào.

Các loại kỹ năng chói lóa như muốn nhấn chìm cả sân đấu.

Khán giả hò reo ầm ĩ.

Trong sân đồng loạt cấp 80 trở lên, cơ hồ tập trung tất cả game thủ đỉnh nhất của Mộng Đại Lục!

Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã có bốn người trước sau lần lượt rời khỏi cuộc chơi. Gọn gàng nhanh nhẹn.

Quan Miên xoay người ra ngoài.

Đã không cần thiết phải tiếp tục xem, nếu như đối thủ lần sau là bọn họ thì đám Quan Miên chắc chắn thua không cần bàn cãi, hơn nữa còn thua kiểu không có sức trở tay. Ra tới cửa, cậu phát hiện Phồn Tinh Hữu Độ đang đút tay vào quần đứng đó đợi mình.

“Dẫn tôi luyện cấp?” Quan Miên hỏi.

Phồn Tinh Hữu Độ cười cười. Cảm giác chưa nói cũng hiểu rất không tệ. “Nếu cậu thích thì có thể làm quyển trục sư. Tôi sẽ cung cấp tất cả những quyển trục cậu cần.”

Người xưng là quyển trục sư chính là hoàn toàn không cần học kỹ năng mà chỉ dựa vào quyển trục ma pháp để đối đầu với kẻ thù. Cái hay của cách chơi này là không cần khổ cực tích cóp kinh nghiệm để học kỹ năng, hơn nữa còn được thỏa thích sử dụng kỹ năng mà không bị hạn chế nghề nghiệp. Cái dở chính là đốt tiền, vô cùng đốt tiền.

Quyển trục ma pháp không phải vật có thể mua với cái giá một kim tệ rẻ mạt như bình máu, quyển trục ma pháp cao cấp giá cả lên tới cả ngàn thậm chí cả vạn kim tệ, nhưng một trận đấu làm sao có thể chỉ dùng một, hai quyển trục. Bởi lẽ quyển trục ma pháp tuyệt không phải chỉ bán cho người có tiền, song đủ khả năng làm quyển trục sư nhất định là người có tiền.

Quan Miên nói: “Lắm tiền có thể thành lập quỹ từ thiện.”

Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Tôi đã làm rồi.”

Quan Miên nói: “Còn lại có thể quyên cho chính phủ.”

Phồn Tinh Hữu Độ lấy làm kỳ quái: “Không ngờ cậu lại yêu chính phủ đến thế.”

Quan Miên đáp: “Tiết kiệm giấy. Thế nào cũng đỡ hơn cứ thiếu là bọn họ tùy tiện in ấn.”

Phồn Tinh Hữu Độ cười bảo: “Lần sau tôi sẽ cân nhắc. Đi thôi.”

Quan Miên nói: “Tới giờ tôi ăn cơm rồi.”

Phồn Tinh Hữu Độ ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên anh ta dẫn người luyện cấp lại bị “từ chối khéo”, dù cho lấy hiểu biết của Phồn Tinh Hữu Độ về Quan Miên, anh ta cảm thấy Quan Miên đang nói thật. “Được.” Phồn Tinh Hữu Độ tiếp, “Sáng mai cậu rảnh không?”

Quan Miên đáp: “Không. Tôi phải làm cu li. Chiều rảnh.”

Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Thế hai giờ chiều mai gặp ở Baute, tôi dẫn cậu luyện cấp.”

Quan Miên đồng ý, “Được.”

Hai người hẹn thời gian địa điểm xong xuôi đều lần lượt logout. Hơn cả tháng nay Quan Miên đều vùi đầu vào game, ít nhiều cũng bắt đầu thấy uể oải nên ăn tối xong thì không lên mạng mà tìm một bộ phim cũ thế kỷ hai mươi mốt để giết thời gian.

Hôm sau vừa lên mạng Bản Chất Minh Mẫn đã oán trách, “Tối qua cậu không lên.”

Quan Miên đáp: “Tôi không ngạc nhiên. Nếu anh thấy tôi lên tôi mới thấy ngạc nhiên đấy.”

Bản Chất Minh Mẫn nói: “Hôm qua tôi định cùng cậu ăn mừng.”

Quan Miên hỏi: “Lên cấp 30?”

“Sao cậu biết?” Bản Chất Minh Mẫn kinh dị nhìn cậu.

Quan Miên nói: “Tôi nghĩ không ra anh còn chuyện gì đáng chúc mừng.”

“…Thật ra cũng có đó, sinh nhật chẳng hạn.” Bản Chất Minh Mẫn nghiến răng nhắc nhở.

Quan Miên nói: “Tôi tưởng anh ghét sinh nhật nhất trên đời.”

Bản Chất Minh Mẫn thắc mắc: “Tại sao?”

“Bởi vì nó đưa anh đến thế giới này.” Quan Miên vỗ vỗ vai anh ta, cười cười.

“…” Nể mặt cậu đang cười, Bản Chất Minh Mẫn quyết định không chấp cú xỏ của Quan Miên, “Thi đấu thế nào?”

Quan Miên nói: “Nếu là đấu PK, chúng tôi thua rồi. Nếu tính điểm thì có khả năng thắng.”

Bản Chất Minh Mẫn nghiêng qua, hắc hắc cười: “Tôi nghe nói cậu mần thịt Ám Hắc Đại Công?”

Quan Miên nói: “Trong hiện thực thì chưa.”

“Này đương nhiên tôi biết.”

Quan Miên nói: “Tôi thấy anh nói năng dè dặt như vậy còn tưởng trong hiện thực anh ta cũng bị chém chết rồi chứ.”

Bản Chất Minh Mẫn: “…”

[Hệ thống] Nhắc nhở: Nhát búa vừa rồi chưa đạt mức tối thiểu, không tính.

Bản Chất Minh Mẫn phát hiện chỉ cần cùng Quan Miên nói chuyện, hiệu suất công tác của bản thân sẽ bị hạ thấp đến thảm thương. Buổi chiều vào game, Quan Miên đầu tiên theo Bản Chất Minh Mẫn để anh ta dẫn mình luyện cấp, đợi đến hai giờ mới đi tìm Phồn Tinh Hữu Độ.

Có điều người tới không phải Phồn Tinh Hữu Độ mà là Chim To Không Do Cha có duyên gặp mặt một lần.

Chim To Không Do Cha nói: “Phồn Tinh cậu ấy bận việc, tôi tới dẫn cậu.”

Quan Miên nhún vai. Ai dẫn cậu luyện cấp đều như nhau, dù sao cũng là sức lao động cả thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.