Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 38: Định xưng hô




Thi tuyển hằng năm là truyền thống được duy trì từ khi năm học viện lớn của thành phố K được thành lập đến nay. Cuộc thi được tổ chức với nhiều mục đích. Đầu tiên phải nói đến lí do hạng nhất là để tuyển chọn những hạt giống nhân tài cho học viện cũng như cho tương lai của nước N. Thông qua bài thi, giáo viên có thể nhận định được đứa trẻ này có tiềm năng trên lĩnh vực nào và lựa chọn chương trình học thích hợp nhất với sự phát triển của bé. Thỉnh thoảng giữa các học viện còn trao đổi học viên với nhau nếu thấy học viên đó phù hợp hơn với ngành học ở học viện khác. Điều này đảm bảo chắc chắn trong tương lai, tài năng của đứa bé sẽ được phát huy đứng chỗ. Đây cũng là một trong những nguyên do vì sao hầu hết những người thành đạt của thành phố K đều xuất phát từ năm học viện lớn. Ngoài ra, cuộc thi tuyển còn là một cách tranh đấu ngầm giữa các thế gia. Thử nghĩ xem, nếu con cháu nhà mình đạt thành tích tốt, có ai không muốn khoe ra cho mọi người đều biết? Cứ thế, trong lúc vô tình thì vòng xoáy cạnh tranh giữa những hào môn với nhau đã hình thành từ đời này sang đời khác.

Trong lúc vừa đi đến phòng thi tuyển thì anh em Vân Thiên vừa tranh thủ đánh giá sơ bộ Học viện Thiên Tinh. Quả không hổ danh là học viện nổi tiếng, quy mô kiến trúc đều là hạng nhất, trong lòng các bé đánh giá— Xem ra bắt đầu sự nghiệp học tập từ nơi này cũng không tệ.

Nếu suy nghĩ này mà bị người khác biết, không biết hai cậu nhóc nhà họ Vân sẽ bị dìm trong bao nhiêu lít nước *** vì cái tội 'được tiện nghi còn khoe mẽ'.

Còn đang nghĩ ngợi thì giữa hai bé có thứ gì đó chen vào. Cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một khuôn mặt non nớt với đôi mắt ngây thơ không chút tạp niệm. Vân Thần hơi hơi nhướng mi, bé có 'bệnh ưa sạch sẽ rất nặng', vì thế từ trước đến nay ngoại trừ người thân, bé chưa bao giờ để ai chạm vào mình. Nay cánh tay của bé lại bị một đứa trẻ nắm lấy, Vân Thần theo phản xạ chuẩn bị rút tay, thế nhưng tiếp xúc với ánh mắt trong suốt kia, bé không tài nào làm được, huống chi trong nội tâm còn nảy sinh cảm giác thân cận.

Vân Thiên hết sức chú ý đến biểu tình trên gương mặt của em trai, thấy Vân Thần chỉ khẽ nhíu mày rồi giãn ra, còn có chút bất đắc dĩ thì hơi kinh ngạc. Tính khí của Thần Thần ra sao, cả nhà đều biết. Nay nhị tiểu thiếu gia không có lập tức né ra xa mà chọn 'cam nguyện chịu đựng' thật là một chuyện lạ. Nhưng mà, tình huống như thế tất nhiên là Vân Thiên vui vẻ chứng kiến, bé cũng rất thích đứa trẻ khả ái này đó.

Dạ Thiên Minh nhạy cảm phát hiện khi bé ôm lấy cánh tay Vân Thần thì người kia giống như muốn gạt tay bé ra, nhưng cuối cùng vẫn để nguyên khiến trong lòng bé tự khen một câu: Mị lực của bổn công tử lại tăng lên rồi?

Vân Thiên nhìn đứa trẻ nhỏ hơn mình một cái đầu đang chìm trong tự luyến, trên trán hiện lên ba vạch đen, không khỏi lên tiếng kéo hồn ai kia về: "Em tên Minh Minh đúng không?"

Dạ Thiên Minh phục hồi tinh thần, cười híp mắt đáp: "Tên đầy đủ của em là Dạ Thiên Minh, chỉ có người trong nhà mới đươc gọi em là Minh Minh thôi. Nhưng vì hai anh rất đáng yêu nên em đặc cách cho hai người được gọi em như vậy!"

Vân Thiên và Vân Thần lông mi run rẩy, đứa trẻ này nói cứ như họ nhận được ân huệ gì rất lớn.

Chưa đợi Vân Thiên nói gì thì Dạ Thiên Minh đã hỏi: "Em có thể gọi hai anh là Thiên Thiên và Thần Thần được không?" Giọng điệu như đang nói: tôi đã cho anh một thứ, anh cũng phải đưa lại tôi một thứ!

Anh em Vân Thần nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là bất đắc dĩ. Đối với đứa trẻ này, thật là không đành lòng từ chối thẳng thừng. Nhưng mà để Dạ Thiên Minh gọi họ như thế, cảm giác vô cùng kì quái.

Vân Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là thế này, chúng ta lớn hơn em nên em sẽ gọi anh là anh Thiên, còn kia là anh Thần."

Dạ Thiên Minh hơi chu môi, nhỏ giọng nói: "Thiên Thiên Thần Thần vẫn hay hơn mà!"

Vân Thiên vội lắc đầu: "Gọi như anh nói mới thân thiết hơn." Đùa sao, để Minh Minh xưng hô như thế thì chẳng khác nào cả ba ngang hàng à? Bé còn đang muốn được gọi là anh đây, đợi Vân Thần gọi bé là anh còn không biết bao lâu a.

Dạ Thiên Minh nghiêng cái đầu nhỏ, tựa như đang phân tích Vân Thiên nói đúng hay không. Lát sau, bé giống như là đã 'thông suốt' rồi, mỉm cười ngọt ngào với hai anh em họ Vân: "Anh Thiên, anh Thần, sau này phải giúp đỡ em đó!"

Vân Thần chợt nổi lên cảm giác lạ lạ, thấy thế nào người chịu thiệt cũng là anh em bé a!

Cung Quân Lăng chứng kiến ba người đi trước thân thiết như vậy thì không khỏi nảy sinh cảm xúc chua xót, tựa như một chiếc lá đơn độc chẳng ai để ý đến. Sinh trong thế gia hào môn, tính cách Cung Quân Lăng trưởng thành khá sớm, bé cũng biết bản thân bởi vì bệnh tật mà cha mẹ không thương. Thế nhưng đây nào phải lỗi của bé?

Trong lúc Cung Quân Lăng còn đang 'đau lòng' thì thanh âm của Vân Thần vang lên: "Minh Minh, đây là anh họ em?"

Cung Quân Lăng vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt đen tuyền của Vân Thần, bé bỗng thấy ánh nhìn đạm mạc của Vân Thần lại còn ấm áp hơn cha mẹ, ít nhất nó không hề có chút chán ghét cùng phiền phức nào. Nghe nói trẻ con có thể biết được ai tốt ai xấu, điều này thật sựcũng không sai lắm. Mọi người đều cho rằng trẻ nhỏ vô tri nên khi đối mặt với một đứa bé đâu cần phải che giấu tính cách của mình! Vì vậy, Cung Quân Lăng không khó nhận ra sự chán ghét của cha mẹ mỗi khi nhìn bé.

Vân Thiên thuận thế quay đầu lại, thấy ánh mắt Cung Quân Lăng tựa như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ thì có chút đồng cảm. Chỉ với sắc mặt trắng bệch kia đã đủchứng tỏ bé chịu không ít khổ sở bệnh tật a!

Dạ Thiên Minh nổi lên nho nhỏ áy náy, hình như bé quên mất người này. Chợt nhớ đến câu hỏi của Vân Thần, bé lập tức phủ nhận: "Lăng Lăng không phải là anh họ của em mà là cháu họ ngoại."

"Cái gì?" Vân Thiên và Vân Thần kinh ngạc.

Vừa rồi Cung Tịch Tuyết gọi Cung Quân Lăng là cháu, các bé chỉ nghĩ là cô - cháu, lại thấy Cung Quân Lăng lớn hơn Dạ Thiên Minh nên mới đoán là anh em họ, ai ngờ thứ bậc lại cách xa đến vậy.

Bất quá, dù ngạc nhiên nhưng hai bé cũng không biểu hiện ra ngoài. Vân Thiên xoa xoa cằm ra dáng một nhân vật lớn suy tư: "Vậy chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như thế nào đây? Không lẽ cũng xưng anh gọi em?"

Bé vừa dứt lời, Dạ Thiên Minh liền không đồng ý, bé vừa lên chức chú a, bé vẫn chưa muốn bị hạ cấp đâu nha.

Có một căn bệnh được xem như là bệnh chung của xã hội và, từ lâu rồi nó vẫn chưa có thuốc giải: chỉ thích lên chứ chẳng muốn xuống.

Đôi mắt Vân Thiên lóe tinh mang, bé đẩy vấn đề sang cho em trai mới nhận: "Thế thì phải làm thế nào?"

Vân Thần liếc nhìn người anh song sinh của mình, dù biết rõ Vân Thiên có ý định gì nhưng bé không hề ngăn cản. Hai bé đều được Thủy Thiên Phong giáo dục kĩ lưỡng nên một khi đã xác định quan hệ tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ đối phương. Mặc dù mới gặp Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng anh em Vân Thần đều thực sự quý mến hai đứa bé này. Cho nên Vân Thiên mới cười đáp ứng Dạ Thiên Minh, Vân Thần mới đề cập đến Cung Quân Lăng.

Nhiều năm về sau, mỗi khi nhớ lại đọan kí ức này, cả bốn đều cảm khái — Duyên phận thật là kì diệu!

Dạ Thiên Minh lệch cái đầu nhỏ, nhìnnhìn đứa cháu gầy ốm nhà mình, sau một lúc đề nghị: "Lăng Lăng là cháu em, mà hai người là anh của em, cũng tức là chú của Lăng Lăng." Bé vỗ tay một cái, lập tức quyết định "Sau này Lăng Lăng sẽ gọi hai anh là chú Thiên và chú Thần."

Vân Thiên rũ mi che đi 'ý đồ đạt được' hiện lên trong mắt. Gần 7 năm là những người nhỏ nhất trong nhà, nay bỗng nhiên nhảy ra một em trai và một đứa cháu, cuối cùng cũng được hưởng thụ cảm giác 'Ta là người lớn' rồi!

Vân Thần lại nhìn Cung Quân Lăng, bé luôn tôn trọng ý kiến của mọi người.

Cung Quân Lăng nhất thời nghệch ra, bé nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể cùng một nhóm với họ nên cứ lẳng lặng đi theo, không nói một lời. Chẳng ngờ họ lại chủ động vươn tay với mình khiến bé có phần không phản ứng kịp.

Dạ Thiên Minh thấy Cung Quân Lăng sững sờ bất động, bé tiến lên lay nhẹ tay Cung Quân Lăng. Bé không dám lay mạnh vì lo thân thể ốm yếu của đứa cháu này sẽ ngã thì nguy, gọi nhỏ: "Lăng Lăng, cháu đồng ý hay không a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.