Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 33: Khoảnh khắc lướt qua




Vân Nhàn nhìn ra trong mắt hai tiểu bảo bối tràn ngập kiên định, nội tâm cô phần lo lắng lúc trước lặng yên thế chỗ cho sự cao hứng. Với tư cách một người mẹ, cô vừa e ngại con gặp thiệt thòi; đồng thời cũng hi vọng các con bằng sức mình vượt qua trở ngại, bởi vì chỉ có như vậy các bé mới học được cách trưởng thành. Vân Nhàn khi đưa quyền quyết định cho hai tiểu bảo bảo, cô thực sự nghiêng về học viện Thiên Tinh nhiều hơn. Dùng cách nói của Thủy Thiên Phong thì: Vân Nhàn là một bà mẹ vô cùng tự phụ với năng lực của con mình.

Học viện Thiên Tinh ngoài biệt danh 'Vườn ươm tương lai của nam thành', nó còn được xem như xã hội của thế hệ trẻ hay thế giới quan thu nhỏ. Tại đây, chỉ có trí tuệ học tập là chưa đủ, nếu không có năng lực tự bảo vệ bản thân, ngươi sẽ 'bị loại khỏi vòng chơi', trở thành nhân vật không ai để ý hoặc bị tùy ý chà đạp. Theo độ tuổi tăng lên thì mức độ cạnh tranh càng cao, đơn giản là vì khi ngươi có một chỗ đứng vững chắc ở học viện thì lúc ngươi tốt nghiệp, xã hội sẽ đưa tay chào đón ngươi nồng nhiệt, tương lai của ngươi sẽ tràn ngập màu hồng. Do đó có thể tưởng tượng được sự tranh đấu trong học viện là cỡ nào hấp dẫn, nhất là với khối học viên 'tân quý tộc' vốn kém ưu thế về hậu trường so với khối 'thuần quý tộc' thì sự cố gắng nỗ lực ít nhất phải gấp đôi người thường.

Vân Nhàn nhìn hai bé thật sâu, giọng điệu phức tạp: "Mẹ sẽ đưa các con đến học viện Thiên Tinh, các con chuẩn bị đi. Nên nhớ, đây là lựa chọn do chính các con đưa ra, nếu trong lúc học xảy ra chuyện nào đó chưa đến mức nghiêm trọng, các con phải tự xử lý."

"Chúng con đã biết!" Hai bé tỏ ý đã hiểu rồi cùng lên phòng lấy balo.

***

Học viện Thiên Tinh tọa lạc cách nơi tập trung những tập đoàn, công ty công nghệ điện tử đứng đầu thành phố K chưa đến 2km. Nếu Vân Nhàn làm việc tại tập đoàn N.W thì từ nhà cô đến nơi làm việcsẽ đi ngang học viện Thiên Tinh, điều này rất thuận lợi trong việc đưa đón các bé đi học. Khuôn viên học viện sở hữu diện tích gần 10km² , phân ra thành nhiều khu vực nhỏ đào tạo các cấp bậc khác nhau. Có thể nói, học viện là một hệ thống giáo dục liên hoàn từ tiểu học đến đại học.

Hiện tại, ba mẹ con Vân Nhàn đang đứng trước Học viện Thiên Tinh, ba cặp mắt linh động cùng đánh giá ngôi trường nổi tiếng này.

Hào quang trong mắt Vân Nhàn lập lòe. Bảy năm sinh sống ở nước ngoài, cô đã từng đến tham quan những trường hàng đầu tại Bắc Mỹ và Châu Âu, đa số chúng đều có danh tiếng lớn trên thế giới. Dù vậy, cô vẫn nhịn không được sự tán thưởng đối với tòa kiến trúc trước mặt. Khác hẳn với 4 học viện còn lại trong ngũ viện của thành phố K ít nhiều còn mang nét cổ kính, Học viện Thiên Tinh hoàn toàn là sản phẩm của thời đại này. Cả học viện được xây dựng theo thiết kế hiện đại nhất, các tòa nhà được sắp xếp với nhau theo kiểu vòng cung, xung quanh là sân vườn rộng lớn. Chỉ dựa vào khí thế bề ngoài thì Học viện Thiên Tinh tuyệt không thua kém chút nào so với các ngôi trường lớn trên thế giới. Những tấm kính phản xạ ánh sáng mặt trời khiến cho học viện như tỏa sáng rực rỡ.

Ngay cả Vân Nhàn còn bị kinh diễm như thế, hai anh em Vân Thiên càng rung động nhiều hơn. Mặc dù trước đó các bé đã nhìn thấy hình ảnh học viện qua màn hình, nhưng chứng kiến 'vật thật' thì mới hiểu nó đồ sộ đến mức nào. Ngay lập tức, cả hai tiểu bảo bối thu hồi lòng tự ngạo, các bé hiểu rõ, ngôi trường này không đơn giản như các bé nghĩ.

Dù thông minh đến đâu thì hai bé vẫn còn là trẻ con, huống chi có thêm thành tựu trong WIND WORLD đã khiến tinh thần hai anh em bay bổng và có phần xem nhẹ đồng lứa. Đừng nói các bé chỉ hơn 6 tuổi, hầu như bất kỳ người trưởng thành nào có được thành công như hai tiểu thiên thần đều khó tránh khỏi tự ngạo. Nay đứng trước Học viện Thiên Tinh, cảm nhận được khí thế của nơi này, hai bé bỗng chốc nhận ra bản thân quá tự tin rồi, thiên tài trên thế giới này không phải chỉ có hai anh em nhà mình, chỉ là trước nay chưa gặp nhau mà thôi. Nơi này, chính là thế giới thiên tài tụ họp.

Hiểu con không i bằng cha mẹ, Vân Nhàn tinh ý nhận ra được cảm xúc của hai tiểu thiên thần biến đổi. Sự mâu thuẫn vốn bị đè ép nay bỗng nhiên trỗi dậy, cô chăm chú nhìn các con, xác nhận lần cuối: "Không đổi ý?"

Bước qua cánh cổng này, các bé không có lựa chọn quay lại. Hai tiểu thiếu gia nhà họ Vân đồng thời gật đầu, đồng âm non nớt mà chắc nịch: "Không đổi!" Một nơi thú vị như thế, các bé làm sao chịu bỏ qua?

Vậy thì,các con, chúc may mắn! Vân Nhàn nói thầm trong lòng.

Thế là, ba mẹ con ung dung bước qua cánh cổng của một trong ngũ đại học viện thành phố K.

Ngay lúc bóng dáng hai nhỏ một lớn kia vừa khuất sau cánh cổng to lớn, một chiếc xe sang trọng màu đen huyền lướt qua. Bên trong, ngoài người lái xe ngồi ghế trước thì chỉ có một người đàn ông mặc bộ vest đen, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, mắt kính đen che đi đôi mắt thâm thúy. Hắn dựa nửa người lên ghế êm, toàn thân tỏa ra hai loại khí chất bất đồng mà kết hợp hoàn mỹ: vừa biếng nhác vừa trầm ổn. Khoang xe vốn im lặng bỗng vang lên tiếng gọi khẽ: "Ah!"

Người lái xe còn đang giật mình không biết có nghe lầm không thì chợt thấy boss nhà mình quay đầu nhìn ra cửa sổ, mày rậm hơi nhíu lại khiến hắn suýt bị hù lạc tay lái. Kỳ thực kinh nghiệm lái xe của hắn chẳng những không hề yếu chút nào mà đã đạt cấp độ quốc tế, thứ có thể khiến tay lái kì cựu như vậy luống cuống, chính là thái độ bất thường của boss. Bao nhiêu năm đảm nhiệm công việc lái xe cho người đàn ông cấp lãnh đạo này, hắn chưa bao giờ thấy anh ta có một cử chỉ dư thừa. Nhưng hành động vừa rồi, rõ ràng là vô ý làm nên. Phát hiện này khiến hắn bình tĩnh cũng khó. Thấy boss vẫn duy trì tư thế nhìn ra bên ngoài, người lái xe nuốt nước bọt, thử thăm dò: "Boss!"

Cung Cảnh Hàn như sực tĩnh, quay người ngồi như lúc đầu, bạc môi phun ra hai chữ: "Đi tiếp!" Giọng nói trầm thấp mà hữu lực, lại mang theo chút hấp dẫn cuốn người ta vào con đường không có lối về.

Người lái xe nghe xong, phảng phất có ảo giác vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn gật đầu, tiếp tục chuyên chú nhiệm vụ của mình.

Từ biểu hiện bên ngoài, Cung Cảnh Hàn vẫn đạm mạc như 1 phút trước đó, chẳng ai biết rằng, ẩn sau cặp mắt kính đen kia là một đôi mắt chứa đầy mê man cùng khó hiểu. Trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như có thứ gì đó rất nhanh xẹt qua tâm trí hắn, dù sau đó hắn thử cố gắng cảm nhận lại cũng không được. Có điều, hắn không hề chán ghét cảm giác đó, ngược lại có chút hưng phấn và chờ mong. Nếu hắn nhớ không lầm thì khi nãy đi ngang Học viện Thiên Tinh hắn mới xuất hiện loại cảm giác kì dị này.

Học viện Thiên Tinh.... Có dịp, hắn sẽ ghé thăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.