Toái Không Đao

Chương 3: Giải liên hoàn




Nại trọng môn tĩnh viện, quang cảnh như tạc

Tận tố tha, biệt hữu lưu tâm, tiện bất niệm đương thời, vũ ý sơ trứ. [1]

1. “Chỉ: Cô chỉ cảm tương khoa châm xảo”

Ba con xúc sắc bày ra trên bàn, Tán Vạn Kim chỉ vào: “Mời Diệp đại hiệp kiểm tra”.

Diệp Phong đâu dám chần chừ, tuy biết Tán Vạn Kim không dùng những thủ pháp hạ thừa như đổ thủy ngân vào trong nhưng gã muốn làm quen với đặc điểm của con xúc sắc.

Sáu mặt của con xúc sắc khắc điểm số khác nhau, trong mắt cao thủ như gã đương nhiên khác nhau rất xa bởi mỗi mặt sẽ có trọng lượng chênh lệch một chút, lúc rơi xuống tạo thành thanh âm bất đồng. Tuy nét khác biệt cực kỳ nhỏ nhưng vẫn là khác biệt.

Cao thủ chỉ cần nghe tiếng con xúc sắc rơi xuống là đoán được điểm số ở mặt úp, đồng nghĩa đoán được bao nhiêu điểm.

Diệp Phong hơi biến sắc, tiếng con xúc sắc không giống bình thường mà được đúc từ sắt đặc.

Xúc sắc làm từ xương thú tự nhiên không nặng như đúc bằng sắt, theo cách nghe bình thường sẽ đoán chính xác điểm số.

Xúc sắc bằng sắt không hẳn không có nhưng cực kỳ hiếm thấy. Xem ra đối phương chuẩn bị trước đâu vào đấy hòng đạt được thành công, cả những tiểu tiết thế này cũng không bỏ qua.

Gã lẩm nhẩm: “Lần đánh xúc sắc cuối cùng của tại hạ hình như đã mấy năm rồi”.

Tán Vạn Kim cười nhạo: “Diệp đại hiệp có cần đổi sang kiểu đánh khác chăng?”

Gã bật cười lắc đầu: “Tại hạ có thể đưa cả lệnh công tử vào phần đặt cược chăng?”

Tán Vạn Kim hừ lạnh, không nói gì thêm.

Diệp Phong đối kháng với Minh tướng quân xưa nay chưa từng nề hà thủ đoạn, nếu chọc giận khiến gã bỏ mặc tất cả mà đi rồi ngầm chĩa mũi dùi vào lão, dù có Đao Vương bảo tiêu cũng vị tất ân toàn.

Bọn Lôi Nộ thấy gã dù ở thế hạ phong vẫn không ngừng đả kích nhuệ khí của đối thủ, đều thầm khen hay.

Thẩm Thiên Thiên nhận ra dù gã đang cười cợt với địch nhân nhưng đầu mày nhíu chặt, hiển nhiên không dám nắm chắc phần thắng, nàng cũng lo lắng cho y nhưng không nghĩ ra cách gì vạn toàn. Nếu với tính cách thường ngày, nhất định gã không cần biết có giải xong huyệt đạo cho nàng không, tất mang nàng đi ngay.

Nhưng hiện giờ Thủy nhi còn trong tay địch, nếu gã thua sẽ phải đối diện với Đao Vương Tần Không, lúc đó làm sao còn cười nói ung dung được.

Hồi lâu sau, Diệp Phong đứng thẳng lên thở dài một hơi, nhìn Thực Chỉ Điểm Giang Sơn chằm chằm: “Mời Điểm huynh”.

Thực Chỉ Điểm Giang Sơn quát vang, không hiểu động tác của hắn thế nào, tay phải vung lên, “đinh” một tiếng lảnh lói, ba con xúc sắc bị hút vào trong ống, giơ tay ngang vai lắc mạnh.

Trong ống không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thẩm Thiên Thiên cùng Chúc Yên Hồng chưa từng thấy người khác đổ xúc sắc nên không có cảm nhận, Lôi Nộ cùng Bát Đại Hộ Pháp đều là lão giang hồ tinh thông trò này, ai nấy đều biến sắc.

Muốn đoán điểm phải dựa vào nhĩ lực, không ngờ công phu của Điểm Giang Sơn lại tinh diệu đến thế, hoàn toàn không nghe được tiếng xúc sắc va vào ống, đoán bằng cách nào?

Lúc Diệp Phong giải huyệt đạo cho Thẩm Thiên Thiên đã biết võ công của Điểm Giang Sơn theo lối âm nhu, hiện giờ chắc đang dùng một cỗ nhu lực hút lấy con xúc sắc, không để va vào ống. Biết trước là một chuyện, còn muốn đoán điểm số trong tình trạng không nghe thấy gì này quyết không thể nào, e rằng gã đành nghe theo mệnh trời đoán liều một lần.

Tán Vạn Kim tỏ vẻ đắc ý, trong lòng cũng ngầm kinh hoàng, ngay cả kẻ mấy chục năm tắm mình trong cờ bạc như lão cũng không đoán được, hà huống Diệp Phong!

Đao Vương Tần Không cũng bất ngờ, thầm thở dài não nuột, xem ra hôm nay khó lòng tránh khỏi đấu một trận với gã.

Ván bạc này, gã thua chắc!

Thực Chỉ Điểm Giang Sơn tỏ vẻ ngưng trọng, đổi liền mấy loại thủ pháp, ngón tay như có ma lực dính chặt vào ống, hoặc đẩy nhẹ hoặc lắc búng, đột nhiên hữu chưởng trầm xuống, ống xúc phảng phất nối liền với mặt bàn nhưng không phát ra mảy may âm thanh.

Sắc mặt hắn trắng nhợt, cơ hồ dốc toàn lực.

Yên lặng.

Hồi lâu.

Bọn Lôi Nộ đều bị thủ pháp lắc ống xuất thần nhập hóa cuốn hút, lại sợ ảnh hưởng đến thính giác của Diệp Phong nên không dám lên tiếng.

Ống lắc đứng lặng trên bàn như tòa bảo tháp phủ đầy linh khí tà dị.

Ngón tay Điểm Giang Sơn chầm chậm rời từng tấc khỏi ống, mục quang như đao xạ vào Diệp Phong: “Diệp đại hiệp, mời!”

2. “Đao: Bảo đao lũ thiết toàn như cát”

Người ngồi đánh bạc ở Ngưỡng Thiên các đều là đại hào một phương, ván nào cũng quăng cả vạn lạng bạc trắng, thành ra bầu không khí ở đây luôn ngưng trọng.

Nhưng bầu không khí Ngưỡng Thiên các chưa bao giờ ngưng trọng đến thế.

Trên mặt bàn bát tiên gỗ đàn dày dặn rộng chừng bảy thước vuông có duy nhất một ống đổ xúc sắc. Chiếc ống như lá bùa đen nhánh, chỉ cần mở ra sẽ dẫn đến biến cố kinh người gì?

Không ai dám đặt tay lên bàn, chỉ sợ có người cố ý dùng nội công thượng thừa truyền lực, ảnh hưởng đến điểm số của con xúc sắc.

Nếu mở ống đổ ra, liệu Ngưỡng Thiên các có biến thành chiến trường đồ sát?

Nếu Diệp Phong thua, gã có địch nổi Đao Vương thành danh bốn mươi năm nay?

Nếu gã tổn thương dưới đao của Tần Không, người của Ngũ Kiếm liên minh liệu có sống sót rời khỏi Khoái Hoạt lâu? Thẩm Thiên Thiên sẽ ra sao?

Tất thảy đều nín thở nhìn gã.

Diệp Phong trầm tư, đầu mày nhíu chặt, chỉ cần gã nói ra một con số sẽ quyết định sống chết cho hầu hết người ở đây.

Nhưng gã đoán được chăng?

Người phá tan im lặng đầu tiên là Đao Vương Tần Không: “Hay cho Thực Chỉ Điểm Giang Sơn, nếu người đánh là lão phu chắc đã nhận thua”.

Tán Vạn Kim cười hăng hắc: “Diệp đại hiệp vị tất muốn chịu thua”.

Diệp Phong khẽ nhướng mày, hỏi một câu như thạch phá thiên kinh: “Thủy Tri Hàn định lúc nào mới tới?”

Điểm Giang Sơn cười lớn: “Đối phó một Ngũ Kiếm liên minh nhỏ xíu cùng một Diệp Phong hà tất cần Tổng quản tự thân ra tay?”

Bọn Lôi Nộ nổi giận, Điểm Giang Sơn nói vậy khác nào không coi Ngũ Kiếm liên minh ra gì.

Lôi Nộ nhìn gương mặt trắng nhợt của Thực Chỉ: “Bất kể hôm nay Diệp huynh đệ thắng hay thua, Lôi mỗ muốn đấu một trận với Điểm huynh”.

Điểm Giang Sơn cười lạnh lùng: “Lôi huynh cứ yên tâm, đến lúc thích hợp, chính tại hạ sẽ là người đầu tiên tiến vào Ngũ Kiếm sơn trang lĩnh giáo Nộ Kiếm của huynh”.

Diệp Phong ngoái nhìn Đao Vương Tần Không, nghiêm túc hỏi: “Vãn bối chỉ không hiểu nếu vãn bối và Lôi minh chủ sa vào đường cùng liều mạng đấu một phen, vãn bối cầm chân tiền bối, liệu Tán lâu chủ cùng Điểm Giang Sơn đã nguyên khí đại thương làm sao chống nổi Ngũ Kiếm liên minh?”

Điểm Giang Sơn quát vang: “Diệp đại hiệp không cần lo bò trắng răng, đừng quên Thẩm tiểu thư còn trong tay bọn tại hạ”.

Diệp Phong lạnh nhạt: “Dù gì cũng chết, sao bọn ta không thể liều mạng?”

Tán Vạn Kim cười lớn: “Diệp đại hiệp nếu định nhận thua, còn định giở trò hòng thoát thân ư?”

Diệp Phong đưa mắt nhìn, lão cũng nhìn lại, mục quang song phương như đao thương va nhau.

Chúng nhân ngầm nắm chặt binh khí, chỉ cần một lời bất hòa thốt ra sẽ lập tức đổ máu.

Chúc Yên Hồng càng khẩn trương, ở đây chỉ mình nàng không biết võ công, nếu xảy ra đại chiến, đương nhiên không ai chiếu cố được.

Nàng không sợ chết, chỉ do dự nên hướng mũi Cầu Tư kiếm vào ngực mình hay ngực địch nhân?

Nàng bơ vơ nhìn sang phía Lôi Nộ, gương mặt y lạnh tanh, không hề cảm giác thấy ánh mắt nàng...

Nàng nhìn sang Bát Đại Hộ Pháp, ai nấy đang chuẩn bị sẵn sàng, tính toán cách tung đòn trí mạng với địch...

Nàng nhìn Thẩm Thiên Thiên, sắc mặt cô đại tiểu thư trắng nhợt nhưng vẫn nhìn Diệp Phong với lòng tin cực độ.

Ánh mắt nàng nương theo thị tuyến của Thẩm Thiên Thiên chuyển hướng sang Diệp Phong.

Nàng cả kinh nhận ra gã mỉm cười!

Gã mỉm cười, nụ cười từ từ lướt qua gương mặt vốn nặng nề rồi đọng hờ trong mắt, đoạn lan khắp đôi mày kiếm xuống khóe môi, tạo thành lòng tin và bá lực vô tận...

Trong khoảnh khắc đó, Chúc Yên Hồng có cảm giác nụ cười của gã cũng như tên gã, là ngọn gió thổi qua chiếc lá non buổi sớm.

Tán Vạn Kim thấy gã đột nhiên mỉm cười, có phần không nắm bắt được hàm ý, cả đời lão gặp vô số người nhưng chưa bao giờ đụng phải ai khiến lão cảm giác sâu không thể dò như Diệp Phong, liền tỏ vẻ ngạc nhiên: “Diệp đại hiệp buồn cười chuyện gì?”

Diệp Phong vẫn giữ nụ cười thần bí: “Tán lâu chủ có biết vì sao tại hạ lại đột nhiên hiểu rõ mọi sự chăng?”

Tán Vạn Kim bỗng thấy tựa hồ cục thế đều nằm trong tay gã, trong sát na tâm thần hoảng hốt, không hiểu mình phạm sai lầm gì nên không thốt lên lời.

Điểm Giang Sơn quát lớn: “Diệp đại hiệp kéo dài thời gian làm gì, là hán tử cứ việc nhận thua rồi phân thắng bại”.

Diệp Phong cười lớn: “Ai nói mỗ nhận thua?”

Mắt Tần Không lóe tinh quang: “Diệp tiểu đệ nắm chắc thắng được ván này?”

Diệp Phong cười không đáp.

Diệp Phong cười vang.

Diệp Phong bạt đao.

Khóe môi khẽ thốt ra ba chữ: “Đại - - báo - - tử”.

Diệp Phong...

Chém... một...nhát...đao!

Ống đổ tách đôi, mặt bàn bát tiên cũng tách thành hai nửa, một nửa bất động, nửa kia đổ xuống đất, dấy lên một làn bụi mỏng.

Trên nửa mặt bàn, ba con xúc sắc vẫn nguyên vẹn, con nào cũng hướng sáu điểm lên trên, chính thị Chí tôn - - Đại báo tử!

“Oa” Thẩm Thiên Thiên để mặc dòng nước mắt cố nén hồi lâu, nếu không phải huyệt đạo chưa được giải, nàng sẽ nhào vào lòng gã, cắn thật mạnh!

Lúc gã bạt đao, Thực Chỉ Điểm Giang Sơn cùng Tán Vạn Kim đồng loạt run rẩy lui lại, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.

Duy nhất Đao Vương Tần Không ngồi yên, bình thản nhìn đạo đao quang vạch một vòng cung mỹ lệ trên không rồi tắt lụi, quay lại trong bao của Diệp Phong.

Điểm Giang Sơn mặt tái như chàm đổ, lẩm nhẩm: “Thế là thế nào?”

Sự thật ban nãy hắn đã dốc toàn lực xuất thủ, cũng chỉ khiến con xúc sắc không va vào thành, bản thân cũng không đoán được bao nhiêu điểm.

Chúng nhân đều hiểu, nhát đao ban nãy của Diệp Phong chẻ đôi ống đổ, nhìn rõ số điểm rồi nhân cơ hội một sát na đó truyền kình vận công, chấn động mặt bàn đổi điểm số theo ý mình.

Tuy là thủ đoạn xảo diệu nhưng ban ngày ban mặt, ai chứng minh được số điểm ban đầu không phải là Đại báo tử mười tám điểm?

Hà huống dù biết chắc Diệp Phong dùng kế nhưng ai dám chắc có thể phán đoán tinh chuẩn, dụng lực xảo diệu xuất ra một chiêu kinh thiên động địa chẻ đôi hợp thể giữa mặt bàn cương mãnh với con xúc sắc âm nhu trong một khoảnh khắc điện quang hỏa thạch?

Đao Vương Tần Không ngây ra một hồi mới ngửa mặt cười vang: “Sau cùng lão phu cũng thấy được Toái Không Đao, quả nhiên không đến nỗi thất vọng”. Đoạn lắc mình lướt qua cửa, giọng nói từ xa xa truyền lại: “Diệp tiểu đệ thắng oanh liệt lắm, trong một tháng nữa lão phu đợi đệ ở Vong Tâm phong”.

Đao Vương cất bước như thế!

Diệp Phong vừa vỗ vỗ lên vai Thẩm Thiên Thiên vừa cười hì hì nhìn Điểm Giang Sơn cùng Tán Vạn Kim: “Đao Vương thừa nhận tại hạ thắng, nhị vị có dị nghị gì chăng?”

Lúc đó Lôi Nộ mới tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, ha hả cười rộ: “Hay cho Toái Không Đao, Lôi Nộ ta đến giờ mới thật sự phục huynh đệ”.

Diệp Phong cũng cười vang, quay lại vỗ vào tay y, bất ngờ nhận ra Chúc Yên Hồng đứng sau lưng chồng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kích động ẩn chứa ánh lệ, lòng gã chợt thắt lại, cố rặn ra nụ cười: “Lôi đại ca sao còn chưa đưa các huynh đệ đến đại tửu lâu trong thành Tô Châu uống một phen thống khoái”.

3. “Quyền: Nhất quyền tị dịch vạn cổ không”

Hoa Đăng các tịnh không phải là một căn lầu gác, nhưng khí phái không kém hơn kiến trúc bất kỳ một nhà giàu có quyền quý nào ở kinh sư: lưng tựa vào núi, bên ngoài kề với ao trong, tuy cũng sơn son rực rỡ, mái diềm uốn lượn như một phủ đệ thân vương nhưng tường dài lầu thoáng, điện rộng đình cao, cộng thêm được bảo vệ nghiêm ngặt, cao thủ dày đặc khác nào một tòa Tử cấm thành thu nhỏ.

Đó là phủ Tướng Quân danh chấn triều cương, uy thế vang vọng giang hồ!

Nhưng giữa quần thể kiến trúc của Hoa Đăng các có một gian tiểu sảnh hoàn toàn khác biệt.

Gian tiểu sảnh đen nhánh, tất thảy đều phủ một tầng màu đen quỷ dị, toát ra phong vị kỳ quái. Cửa chính, cửa sổ, cột trụ, xà đều tinh tế như trong các hộ giàu có nhưng quan sát cẩn thận sẽ thấy cả gian sảnh là một chỉnh thể, đều do thiết mộc thượng đẳng chế tạo thành, kiên cố dị thường.

Tường đen, trướng đen, ngay cả ánh đèn cũng thấp thoáng đen, phảng phất phát ra màu đen mờ mờ.

Nơi đây là cấm địa trong Hoa Đăng các, chốn luyện công của thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tôn Việt Minh tướng quân.

Gian sảnh này được gọi là Tướng quân sảnh.

Thủy Tri Hàn chầm chậm bước đến trước sảnh, cúi đầu nói: “Thủy Tri Hàn cầu kiến tướng quân”.

Từ trong sảnh vang lên một giọng nói nhu hòa nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm: “Tri Hàn vào đi”.

Mỗi lần đến gian tiểu sảnh không có gì khác thường này, Thủy Tri Hàn đều trở nên vô cùng cẩn thận.

Một ngọn núi không dung hai hổ, y và Minh tướng quân đều là người trong Hắc Đạo Lục Đại Tôn Sư, nhưng y cam tâm làm một Tổng quản trong phủ Tướng Quân, bất kể giữ gìn thế nào, thu mình thế nào vẫn cứ lo lắng sẽ khiến Minh tướng quân nghi kỵ.

Hà huống miệng đời hiểm ác, Minh Tôn Việt tín nhiệm y thế nào cũng sẽ có lời đồn đại lọt vào tai ông ta...

Nếu ông ta thật sự nghi ngờ, hậu quả thế nào, chính y cũng không tưởng tượng được.

Tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ.

Y hít sâu một hơi, đẩy cửa gian tiểu sảnh bước vào.

Minh tướng quân không phải là người đặc biệt cao lớn.

Nhưng dù ông ta hiện đang ngồi trên ghế, chỉ mặc trang phục bình thường, gương mặt mơ hồ dưới ánh đèn, cũng không vận Lưu Chuyển thần công danh động thiên hạ mà vẫn tạo cho người đối diện cảm giác cao cao tại thượng.

“Tri Hàn có việc gì chăng?”

Lúc không có người ngoài, Minh tướng quân đều gọi y bằng cái tên Tri Hàn, nếu có mặt người thứ ba, sẽ gọi bằng danh xưng Tổng quản. Điều đó khiến y không thoải mái, cảm giác bản thân mình có hai thân phận trong lòng ông ta, không hiểu ông ta coi mình chỉ là một Tổng quản phủ Tướng Quân hay là một bằng hữu.

Đương nhiên y không đời nào dám hỏi.

Y tỏ vẻ không cảm giác được khí thế của Minh tướng quân át tới, thong thả đáp: “Tấm Tướng Quân lệnh thứ hai đã truyền tới Ngũ Kiếm liên minh, cả Ngũ Kiếm sơn trang trừ Lôi Nộ cùng Bát Đại Hộ Pháp, đều tháo chạy hết nhưng người câm truyền lệnh bị Toái Không Đao Diệp Phong giết. Thuộc hạ đã sai Thực Chỉ Điểm Giang Sơn cùng Trung Chỉ Hành Vân Sinh chia ra đến Tô Châu, ngầm giám thị động tĩnh của Ngũ Kiếm sơn trang”.

Minh tướng quân chỉ điềm đạm a một tiếng rồi không hỏi tiếp, tựa hồ không hứng thú với bất kỳ điều gì.

Thủy Tri Hàn tiếp tục: “Mỗ Chỉ Bằng Thiên Hành đến Xuyên Tây truyền tin cho Long Phán Quan, Tiểu Chỉ Thiêu Thiên Sầu đang ở Quan Trung làm việc cho bộ Hình, bất quá Vô Danh Chỉ Vô Danh đã ẩn mình trong thành Tô Châu. Lịch lão quỷ cũng nói nếu thuộc hạ hành động, hắn sẽ đến Tô Châu tham dự náo nhiệt”.

Lịch lão quỷ mà y nói tới chính là một trong Hắc Đạo Lục Đại Tôn Sư: Lịch Khinh Sinh ở Uổng Tử thành tại Giang Tây.

Minh tướng quân hơi ngẩn người: “Đối phó với Ngũ Kiếm liên minh có cần hưng sư động chúng đến thế không?”

Thủy Tri Hàn đáp: “Bề ngoài lần này đối phó Ngũ Kiếm liên minh, thật ra nhắm vào Toái Không Đao Diệp Phong”.

Minh tướng quân gật đầu: “Diệp Phong còn trẻ đã có phong phạm của bậc đại gia, hành động luôn bất ngờ, linh hoạt mà không mất đi nét trầm hùng, khoa trương nhưng vẫn chắc chắn, thật sự là nhân tài trăm năm khó gặp. Nếu có thời gian tất trở thành một đối thủ hiếm có”.

Thủy Tri Hàn thầm cả kinh, Diệp Phong vốn coi Minh tướng quân là tử địch nhưng được ông ta nhận xét như thế, nếu đến tai người giang hồ, e rằng uy danh của gã sẽ vượt hơn tất cả những hậu bối đang nổi lên.

Y cúi đầu báo cáo: “Đao Vương cũng xuất sơn rồi, mấy hôm nữa sẽ có tin tức”.

Mục quang như điện của Minh tướng quân quét tới: “Đao Vương chỉ thiếu ta một món nhân tình, dùng để đối phó với Diệp Phong quả thật không đúng chỗ”.

Y đáp: “Đao Vương chỉ đáp ứng so đao với Diệp Phong trong tình huống công bình, thuộc hạ sợ có biến cố, mấy hôm nữa sẽ tự thân đến thành Tô Châu, mọi việc ở đây sẽ do Quỷ Thất Kinh lo liệu”.

Minh tướng quân hơi ngạc nhiên: “Mấy năm rồi Tri Hàn không tự ra tay! Khiến ta ngạc nhiên hơn là Tri Hàn không phái Quỷ Thất Kinh mà tự đi một chuyến, thật ra vì sao?”

Thủy Tri Hàn bình thản: “Ngũ Kiếm liên minh không đáng gì, đánh tan Lôi Nộ chẳng qua muốn lập uy với giang hồ. Nhưng Toái Không Đao mới ngần ấy tuổi đã vươn cao, lại luôn chống đối tướng quân, nếu không sớm trừ đi, e rằng sẽ tổn hại đến thanh uy của tướng quân”.

Minh tướng quân dịu giọng: “Mấy năm nay, việc giang hồ ta đều để Tri Hàn thoải mái nhúng tay, lần nay Tướng Quân lệnh sau ba năm mới xuất hiện tại võ lâm Trung Nguyên tất không thể thất bại, Tri Hàn muốn vạn toàn cũng đúng”.

Thủy Tri Hàn khiêm tốn: “Tri Hàn toàn nhờ tướng quân chỉ điểm”.

Minh tướng quân cười ha hả: “Tri Hàn cứ thẳng tay, ta muốn xem dưới thủ đoạn của Tri Hàn, giang hồ sẽ trở thành thế nào!”

Tiếng cười của ông ta vang vang nhưng Thủy Tri Hàn vẫn cảm giác thấy hàn ý dâng lên, có phải y quá để lộ hào quang?

Minh tướng quân thở dài một tiếng gần như không ai nghe thấy: “Sau trận chiến ba năm trước với Ám Khí Vương, ta đột nhiên hiểu được chân lý thiên địa vạn vật thuận theo tự nhiên, bất kể là kẻ nhỏ bé hay vĩ đại, ngu độn hay trí tuệ, dẫu cho xuân thu đại nghiệp hay danh lợi quyền thế, sau cùng cũng chỉ là hư không. Từ lúc ấy ta nảy ra ý định rút lui, nếu không vì không đành lòng thấy triều cương đại loạn, loạn đảng hoành hành, tất đã rũ tay, chuyên tâm vào võ học thiên đạo...”

Ám Khí Vương Lâm Thanh từng là một trong bát đại cao thủ hiệu xưng “Bát Phương Danh Động” ở kinh sư. Y một lòng muốn leo lên đỉnh cao của võ đạo, nhờ cơ duyên được Xảo Chuyết đại sư, sư thúc của Minh tướng quân tặng cho cây Thâu Thiên cung dùng để khắc chế Lưu Chuyển thần công liền ước hẹn Minh Tôn Việt đại chiến trên tuyệt đỉnh Thái Sơn. Trận chiến đó vang danh thiên hạ, Ám Khí Vương tuy thất bại mất mạng nhưng Minh tướng quân lại nói rằng so về võ công, Ám Khí Vương Lâm Thanh cao hơn một chút, thành ra y tuy bại mà vinh!

Thủy Tri Hàn đương nhiên biết được nguyên do trận chiến, nhưng nào ngờ Minh tướng quân lại vì trận chiến đó nảy ra nhiều suy tưởng như vậy, nhất thời cảm xúc đan xen trong lòng, không thốt thành lời.

Minh tướng quân tiếp tục: “Ta từ nhỏ đang ôm chí lớn nhất thống giang hồ, chẳng qua hy vọng làm được những việc tiền nhân chưa từng, mở ra một giang hồ theo trật tự. Nhưng hiện giờ lòng đã nguội, muốn đem việc trần thế giao vào tay người khác, bản thân rũ tay mà đi, Tri Hàn có ý đó, vậy thực lực trong tay ta sẽ chuyển giao dần dần. Chỉ hy vọng Tri Hàn hoàn thành được ý nguyện ta không còn lòng dạ nào thực hiện nữa”.

Trong lòng Thủy Tri Hàn rung chuyển, tuyệt không ngờ Minh tướng quân lại thổ lộ tấm lòng với mình như vậy, nhất thời không biết lời ông ta nói là thật hay giả, là phúc hay họa...

Minh tướng quân cười điềm nhiên, đưa tay ngăn lời y đang định phân biện lại, khí độ khiến người khác không dám cãi lại: “Ta và Tri Hàn tương giao hơn mười năm, từ lâu đã biết Tri Hàn không phải hạng người cam chịu ở dưới người khác, nếu Tri Hàn không thừa nhận, tức là coi thường trí tuệ của ta”.

Thủy Tri Hàn rúng động toàn thân, tự hỏi bản thân quả thật chưa từng nghĩ có ngày sẽ lên thay Minh tướng quân, nhưng dã tâm tranh hùng giang hồ thì đúng như lời ông ta nói.

Minh tướng quân không để y lên tiếng, đứng dậy quay lưng lại, chắp tay nhìn lên bức tranh trên tường, ngâm nga: “Tam quân dụng mệnh thiên lý động, nhất quyền tị dịch vạn cổ không. Tri Hàn lui gót đi”. [2]

Thủy Tri Hàn nhìn bóng dáng ông ta trầm tĩnh in lên tường, trong lòng bất ngờ dấy lên ý niệm xưa nay chưa dám nghĩ tới...

- Nếu y đột nhiên xuất thủ, liệu có phá được Lưu Chuyển thần công danh động giang hồ?

- Trong tình huống ông ta hoàn toàn không phòng bị, Hàn Tẩm chưởng của y có thể một đòn thành công?

- Nếu không ra tay, ông ta đã hiểu được dã tâm của y, liệu còn dung nạp y nữa chăng?

Trăm ngàn ý niệm dâng lên trong một sát na, lòng y rối bời, bàng hoàng không cất bước nổi.

Trước giờ y chưa từng khó quyết định thế này, một cỗ nội tức liên tục lưu chuyển khắc các đại huyệt toàn thân, cơ hồ xuất ra khỏi chưởng...

Y nhìn sang chiếc bóng Minh tướng quân nhàn tản in trên tưởng, quả thật đó là cơ hội ngàn năm khó gặp, thật ra ông ta muốn thử tâm ý của y hay hoàn toàn không phòng bị?

Y, có nên xuất thủ?

Y, không, dám!

Y cung cung kính kính lui ra ngoài sảnh, ngước nhìn ngàn sao lấp lánh, thở phào một hơi, trong tâm hiện lên hai câu thơ Minh tướng quân vừa ngâm:

Tam quân dụng mệnh thiên lý động,

Nhất quyền tị dịch vạn cổ không!

Tận giờ y mới phát hiện, trong bàn tay nắm chặt vô tình đọng toàn mồ hôi!

4. “Kiếm: Đạn kiếm tác ca tấu khổ thanh”

Thẩm Thiên Thiên uống cạn một bát rượu lớn, sặc gần như không thể nói thành tiếng khiến cả Diệp Phong và Lôi Nộ cười ha hả.

Cả toán đến Thiên Nguyên lâu, tửu lầu lớn nhất thành Tô Châu, chơi trò đoán quyền uống rượu, bao nhiêu u uất suốt mấy ngày được rũ sạch. Ngay cả Chúc Yên Hồng cũng cùng uống mấy ngụm nhỏ, mặt ửng lên một áng mây hồng.

Ban nãy trong Khoái Hoạt lâu, Đao Vương Tần Không rũ áo đi mất, Tán Vạn Kim cùng Thực Chỉ Điểm Giang Sơn không dám ngăn cản, tuân theo ước hẹn, giải huyệt cho Thẩm Thiên Thiên, cả Thủy nhi cũng được giao ra.

Từ khi chống đối với thế lực của Minh tướng quân, chưa bao giờ Diệp Phong oanh liệt như lần này.

Nhận thấy trời đã đứng bóng, Diệp Phong cầm một bát rượu lên cười bảo: “Các vị huynh đệ chắc không muốn đêm mau tướng quân đến cướp sơn trang, sau bát này nên uống một bát canh giải rượu”.

Chúng nhân cùng hưởng hứng.

Thẩm Thiên Thiên lại cãi: “Bản tiểu thư không cần nghĩ lắm thế, tối nay nhất định ngủ một giấc thật ngon, Diệp Phong ngươi làm hộ pháp cho bản tiểu thư”.

Thủy nhi thất thanh: “Tối nay tiểu tỳ không phải phục thị tiểu thư nữa?”

Tất cả đều bật cười, buông lời trêu ghẹo, Thẩm Thiên Thiên tự biết lỡ lời, liên tục giậm chân.

Diệp Phong cười nhăn nhó: “Thẩm cô nương không cần theo bọn tại hạ về Ngũ Kiếm sơn trang”.

Thẩm Thiên Thiên lấy làm lạ: “Vì sao?”

Gã dịu giọng: “Lạc Hoa cung chủ mà biết cô nương có mặt ở thành Tô Châu đầy nguy hiểm này tất sẽ lo lắng”.

Thẩm Thiên Thiên cướp lời: “Có Diệp đại hiệp ở đây, bản tiểu thư còn sợ gì?”

Diệp Phong nóng lòng, định cho nàng biết tình hình hung hiểm, lại sợ ảnh hưởng đến sĩ khí, đành tìm cớ: “Có phải cô nương lại trốn Triệu cung chủ đi chơi?”

Thẩm Thiên Thiên đắc ý: “Lần này đại hiệp sai rồi, mẫu thân cho bản tiểu thư hành tẩu giang hồ tăng thêm lịch duyệt”.

Diệp Phong thầm kêu khổ, Thẩm Thiên Thiên tuy xuất thân danh môn, võ công không tệ, nhưng kinh nghiệm đối địch tuyệt đối không đủ, lại chưa từng chứng kiến cảnh máu đổ trên giang hồ, hà huống người phủ Tướng Quân đều là cao thủ nhất lưu, gã muốn chiếu cố nàng cũng e rằng lực bất tòng tâm.

Nhưng gã cũng hiểu tính khí nàng, nếu bảo võ công của nàng thấp sẽ trở thành gánh nặng, ắt mình lãnh đủ trước. Nhất thời gã trầm ngâm, thuận miệng hỏi: “Phu nhân lại yên tâm cho hai cô bé hành tẩu giang hồ sao?”

Thủy nhi chen lời: “Vốn có Long đại bá đi cùng, nhưng tiểu thư lại bảo có mặt đại bá sẽ vướng chân vướng tay nên lúc ở thành Tương Dương mới lặng lẽ trốn đi. Bằng không sao lại bị tên tiểu tặc Tán Phục Lai bắt”. Nói đoạn cô lại run lên.

Thẩm Thiên Thiên sầm mặt: “Ai nói ta bị tên tiểu tặc đó bắt, chẳng qua trúng kế của hắn, bị đầu độc mà thôi”.

Diệp Phong nín cười: “Không sai, không sai, Thẩm đại tiểu thư chỉ là nhất thời bất cẩn, để gian nhân thừa cơ”.

Lôi Nộ hỏi: “Long đại bá mà Thủy nhi cô nương nói đến là ai?”

Thủy nhi hiển nhiên hơi sợ vị Minh chủ Ngũ Kiếm minh này, vội cung kính đáp: “Long đại bá ở Lưu Thủy hiên, cách Lạc Hoa cung ba dặm, công phu cực cao, ngay cả Cung chủ cũng thường thường nhắc tới trước mặt bọn tiểu tỳ”.

Lôi Nộ hỏi: “Lão nhân gia tên là gì?”

Thẩm Thiên Thiên đáp: “Bình thường bọn tiểu nữ vẫn gọi là Long đại bá, chưa từng nghe mẫu thân nhắc đến tên của đại bá”.

Lôi Nộ ngẫm nghĩ: “Có phải ngày thường lão nhân gia hay mặc áo tơi, thích ngồi câu cá bên bờ suối chăng?”

Thủy nhi lấy làm lạ: “Sao Lôi minh chủ lại biết, có quen đại bá ư?”

Lôi Nộ vỗ đùi, mặt hiện lên sắc vui mừng: “Nếu lão nhân gia đến nữa, cộng với Diệp huynh đệ, chúng ta càng nắm chắc đối phó được với người của phủ Tướng Quân”.

Nhận ra Diệp Phong cùng Bát Đại Hộ Pháp đều nghi hoặc, y giải thích: “Nếu tại hạ đoán không lầm, lão nhân gia là người hơn hai mươi năm trước dựa vào bảy mươi hai chiêu Đằng Không chưởng pháp tiếu ngạo giang hồ: Dược Mã Đằng Không Long Đằng Không”.

Bát Đại Hộ Pháp động dung, Diệp Phong còn trẻ nên không thông thuộc lắm những danh nhân giang hồ lớp trước.

Lôi Nộ kể tiếp: “Hai mươi năm trước, Lạc Hoa cung chủ Triệu Tinh Sương dựa vào độc môn ám khí Lưu Hoa Phi Diệp hành tẩu giang hồ, người lại xinh đẹp như hoa, được coi là giang hồ đệ nhất đại mỹ nữ, kẻ theo đuổi vô số. Nhưng Triệu cung chủ như hoa đàm chợt hiện rồi biến mất, ba năm sau liền quay về Hải Nam Lạc Hoa cung. Lúc đó nhân vật nổi danh nhất là Long Đằng Không cũng mất bóng theo, không ít người nhận định...”

Thủy nhi bất chấp thân phận, lớn tiếng quát: “Long đại bá và Cung chủ lấy lễ đối đãi nhau, Lôi minh chủ không nên tin vào lời đồn”.

Lôi Nộ cười ngượng ngùng: “Đó chỉ là mấy lời đồn thổi, bất quá Long Đằng Không danh chấn giang hồ đột nhiên biến mất, quả thật khiến không ít người đoán già đoán non”.

Thẩm Thiên Thiên nghe đến những chuyện chưa bao giờ mẫu thân đề cập với mình, bất giác nài nỉ: “Muội từ nhỏ đã mất phụ thân, mẫu thân không cho hỏi đến những chuyện quá khứ. Lôi đại ca mau kể tường tận cho muội nghe”. Nàng học theo Diệp Phong, gọi Lôi Nộ là đại ca.

Lôi Nộ cười: “Thẩm cô nương có ý định đó, chi bằng đến Ngũ Kiếm sơn trang ở chơi vài hôm, tại hạ sẽ kể rõ ràng mọi chuyện”.

Thẩm Thiên Thiên che miệng mỉm cười, lại nhìn Diệp Phong với vẻ đắc ý: “Đấy nhá, Lôi đại ca mời bản tiểu thư đến Ngũ Kiếm sơn trang, không liên quan đến ngươi”.

Diệp Phong than thầm, Ngũ Kiếm liên minh đang lúc chỉ mành treo chuông, Lôi Nộ vì muốn có viện trợ, kéo Lạc Hoa cung cùng đối kháng Minh tướng quân nên sẵn sàng làm bất cứ việc gì, một khi Thẩm Thiên Thiên đến sơn trang, gã quyết không thể buông lơi được.

Thoáng chốc, đầu óc gã sáng láng, hiểu rõ dụng ý của Minh tướng quân.

Gã hạ quyết tâm, đảo mắt nhìn quanh, định cương quyết ngăn Thẩm Thiên Thiên đến sơn trang, chợt chạm phải Chúc Yên Hồng vừa lắng nghe đối thoại, vừa nhìn trộm Thẩm Thiên Thiên, dáng vẻ vui buồn lẫn lộn.

Trong lòng gã nảy sinh cả trăm ý niệm, nhớ đến vị Trang chủ phu nhân đường đường này cũng cần người bảo vệ, lập có tính toán, lớn tiếng hỏi: “Thủy nhi có biết nấu ăn chăng?”

Thân hình Chúc Yên Hồng run lên, nhớ lại tình cảnh thổi lửa trong bếp lúc trước, không dám ngẩng nhìn gã nữa.

Thủy nhi đáp ngay: “Diệp đại hiệp hỏi lạ thật, Thủy nhi từ nhỏ đã biết”.

Gã cười ha hả: “Thẩm đại tiểu thư là khách của Lôi minh chủ, tại hạ mời Thủy nhi cô nương làm đại quản gia cho Ngũ Kiếm sơn trang”.

Thủy nhi hớn hở: “Hóa ra tiểu tỳ cũng có phúc làm quản gia”.

Gã bảo: “Quản gia này là quản lý việc ăn uống cho sơn trang”.

Thẩm Thiên Thiên thấy gã không phản đối mình đến sơn trang, trong lòng vui vẻ: “Thủy nhi sẽ nấu mấy món ngon cho chư vị đại ca, để các vị nếm tay nghề của Giang Nam đại danh trù do Thẩm Thiên Thiên dạy dỗ thành”.

Trong lòng Diệp Phong dâng tràn tráng chí, lớn tiếng ngâm: “Đạn kiếm tác ca tấu khổ thanh, Duệ cư vương môn bất xưng tình”. [3]

Câu thơ này trong bài “Hành lộ nan” của Thi tiên Lý Bạch, lời lẽ bất khuất thấm đượm đấu chí không ngại cường quyền.

Trong giây phút này, gã thầm quyết tâm, mặc kệ Minh tướng quân có âm mưu quỷ kế gì, gã cũng bất chấp sống chết bảo vệ an toàn cho những bằng hữu này.

5. “Dung: Yểm dung liễm mục ý khiên sầu”

Chiều muộn.

Bóng tối dần buông phủ.

Vầng trăng trong treo lơ lửng góc trời đông, thoáng ẩn thoáng hiện giữa lúc chạng vạng.

Diệp Phong nằm trong một sơn động tại lưng hòn giả sơn tọa lạc giữa hậu hoa viên Ngũ Kiếm sơn trang, ngẩng nhìn vòm không u ám, lòng xáo động.

Thẩm Thiên Thiên cùng Thủy nhi đi suốt đêm, lại chịu vất vả suốt ngày, về đến sơn trang liền vào phòng nghỉ ngơi ngay.

Lôi Nộ và Bát Đại Hộ Pháp ở trong Phong Lẫm các nghiên cứu đối sách với phủ Tướng Quân.

Gã mượn cớ đi tuần tra, từ chối lời mời của Lôi Nộ, một mình đến đây. Lúc này gã chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Lần này gã vốn định ở lại Giang Nam hơn một tháng du sơn ngoạn thủy, không ngờ Tướng Quân lệnh xuất hiện tại Ngũ Kiếm sơn trang khiến giang hồ nổi sóng, gã vội vã tới cùng Lôi Nộ kháng cự Minh tướng quân.

Trước đây Tướng Quân lệnh năm lần xuất hiện trên giang hồ, người nhận được đều không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng cả năm lần đó đều nhắm vào những kẻ trực tiếp đối địch với tướng quân, hiện tại Ngũ Kiếm liên minh tuy đang phát triển nhưng ở tận Giang Nam xa xôi, tuyệt không ảnh hưởng đến thực lực của ông ta ở kinh sư.

Lần này phủ Tướng Quân huy động lần lượt Tán Vạn Kim xưa nay chưa công khai ngả về thế lực nào, Thực Chỉ Điểm Giang Sơn trong Ngũ Chỉ, mời được cả Đao Vương Tần Không, không hiểu còn những ai sẽ tới Tô Châu? Hôm nay lúc ở trên Khoái Hoạt lâu, Tán Vạn Kim ung dung đối diện với uy hiếp của gã đến thế chắc vì lão còn thực lực chưa thể hiện ra.

Địch nhân quả thật cực mạnh mà đến giờ vẫn chưa phát động, mặc cho Ngũ Kiếm liên minh khôi phục nguyên khí, thậm chí đưa cả Thẩm Thiên Thiên của Lạc Hoa cung gia nhập, thật ra là vì sao?

Ở Khoái Hoạt lâu, gã lờ mờ nhận ra nhưng tình thế lúc đó sắp bùng phát, gã không có thời gian cân nhắc, giờ hồi tưởng lại liền tỉnh ngộ, thầm kinh hãi.

Tiếng bước chân dịu dàng vang lên bên tai, kéo gã khỏi luồng suy ngẫm.

Bước chân ưu nhã, ung dung, khép nép như chất chứa tâm sự, thoáng đôi chút sợ hãi này, trừ Lôi phu nhân của Ngũ Kiếm sơn trang còn ai nữa?

Diệp Phong không lên tiếng, không hiểu sao từ lần đầu tiên thấy nàng, gã luôn có cảm giác khác thường...

Lúc vào Phong Lẫm các, gã lập tức nhận ra duy nhất mục quang của nàng không có địch ý với mình mà ẩn chứa ý vị muốn nghiên cứu.

Gã liền biết ngay nàng là ai, nhưng có nén niềm hoài nghi mình nhận sai người.

Vì trong tình huống kiếm bạt cung trương, ai nấy đều căng thẳng đó, nàng tạo cho gã cảm giác của một người ngoài cuộc, thong thả đứng ngoài mỉm cười với mây gió.

Trên gương mặt nàng lúc đó vốn lạnh như băng sương lại lấp lánh đôi đồng tử trong veo tựa thủy tinh...

Nàng thong thả bước tới, ánh mắt lơ đãng, thần sắc thoạt sáng thoạt tối, nửa muốn níu kéo nửa muốn buông xuôi, dáng vẻ như mệt mỏi lại như thư thả...

Gã đương nhiên biết tên nàng, Chúc Yên Hồng, con gái Giang Nam Đại Nho Chúc Trọng Ninh không chỉ xinh đẹp nức tiếng Giang Nam, cũng là tài nữ lừng danh, tám năm trước vâng mệnh cha gả cho Lôi Nộ khiến bao kẻ trong giang hồ tiếc nuối.

Chỉ là Lôi Nộ không còn như xưa, Tướng Quân lệnh vừa tới, y lâm vào cảnh ngộ thân hữu ly tán, mà nàng vẫn ở cạnh y, không chỉ khiến người khác kính trọng mà dâng lên cảm giác hồng nhan bạc mệnh.

Gã khâm phục nàng, giữa chốn giang hồ hiểm ác, một nữ tử không biết võ công mà vẫn như ao nước trong ngần, giữ được góc độ độc lập quan sát, tựa hồ kiên trì chờ đợi số mệnh tất nhiên phải tới.

Nàng không thấy gã, dịu dàng dời gót ngọc đứng lên một tảng nham thạch bật khỏi hòn giả sơn, ngẩng nhìn trời... thoạt ngẫm nghĩ xa xăm, thoạt nhíu mày, thoạt nhăn trán... hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài, tiếng thở dài mỏng tang cơ hồ không nghe rõ.

Tiếng thở dài như từ trời cao thẳm thằm, từ bóng tối chạng vạng vọng về, như một viên đá tiến vào thế giới của gã, liên tục vang vang trong tâm tư tựa tiếng hô hoán tâm linh đúc rút từ linh hồn, tựa tiếng ngâm ngợi thánh khiết lúc sinh mệnh gã sắp tàn...

Mặc cho sen hồng liễu biếc, mặc cho ve rền oanh múa, trong khoảnh khắc này, gã chỉ muốn níu tiếng thở dài như bóng nhạn mù khơi lại, bóp nát chút u oán trong lòng tay mới mở, để đem lại tiếng cười hoan hỷ cho nàng.

Nhớ lại tình cảnh trong nhà bếp lúc sáng - nàng rơi lệ vì không nhóm được lửa

Lúc đó, gã rất muốn lau sạch nước mặt cho nàng, hoặc đúng hơn là xua tan nét u sầu trên làn my nàng.

Gã tựa hồ quên hết vòm không đang đăm đắm nhìn lên, phảng phất dấn thân vào thế giới của một người khác, biến nó thành của mình, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát tất thảy, hiểu rõ mọi biến hóa của nhân tình thế thái. Thế giới ấy xinh đẹp nhưng không giả tạo, cô độc mà không buồn chán.

Gã lập tức hiểu rằng nàng là một nữ tử mâu thuẫn, ẩn chứa bên trong nội tâm mạnh mẽ hòa cùng vẻ đẹp tột cùng không hề che giấu là niềm do dự sau khi lãng đãng, buông lơi sau khi cân nhắc, lại như ánh sáng lóe lên sau tăm tối, khí chất xuất trần bật lên khỏi u uất... .

Ánh trăng tô điểm gương mặt nàng sáng lấp lánh.

Diệp Phong có cảm giác nàng như một nữ tử y phục rực rỡ soi mình trước tấm gương cô đơn trong gian đại sảnh rộng lớn.

Cảm giác tràn tới đột nhiên nhưng dứt khoát, trói chặt lòng gã, không để nội tâm cự tuyệt.

Nếu gã lên tiếng bây giờ, liệu nàng có cất cánh bay xa như cánh chim nhỏ nhoi?

Gã không được quấy nhiễu nàng, thậm chí không muốn quấy nhiễu nàng trong giây phút được sắc đêm ánh xạ, trở nên mỹ lệ tuyệt luân.

6. “Kế: Giải kế liên hoàn mạn trì lưu”

Lúc Diệp Phong đến Phong Lẫm các đã đầu canh một.

Lôi Nộ vẫn đang cùng Bát Đại Hộ Pháp thương nghị, ngồi cạnh là Thẩm Thiên Thiên đầy hứng trí cùng Thủy nhi liên tục ngáp dài.

“Ngươi đi đâu nhỉ? Bản tiểu thư ngủ xong một giấc mà không thấy”. Thẩm Thiên Thiên thấy gã, ánh mắt chợt sáng lên.

Không hiểu vì cớ gì, Diệp Phong có cảm giác ánh mắt ấy tựa một thanh bảo kiếm sáng rực khiến tâm lý gã cứng lại.

Gã cười điềm đạm: “Tại hạ đi quanh sơn trang xem xét địa hình”.

Lưu Ảnh Kiếm Triệu Hành Viễn tán tụng: “Diệp đại hiệp quả nhiên hiểu rõ tầm ảnh hưởng của địa lợi khi giao chiến”

Hồng Hoang Kiếm Giang Chấp Phong tỏ vẻ lo lắng: “Ngũ Kiếm sơn trang tọa lạc ở nơi bằng phẳng, không có gì che chắn, nếu nhân mã của tướng quân từ chung quanh ập tới, thật sự khó lòng chống nổi”.

Lôi Nộ cũng than: “Diệp huynh đến đúng lúc lắm, bọn lão ca đang thảo luận vạn nhất không địch nổi nên rút lui theo hướng nào...”

Diệp Phong thầm thẹn, kỳ thật gã ở lỳ trong hòn giả sơn, mãi đến khi Chúc Yên Hồng về phòng mới đi ra.

Cũng may trong sơn trang không còn người hầu, nên không ai biết gã vừa đi đâu.

Chia ra tất yếu đi, Ngũ Kiếm sơn trang chỉ còn lại mấy người này, lúc nào cũng phải ở cạnh nhau, tránh bị địch nhân tấn công lúc đi đơn lẻ. Gã nghĩ vậy, bất giác lòng lạnh buốt: “Lôi phu nhân ở một mình tại hậu đường, sao không phải người bảo vệ?”

Lôi Nộ ngượng ngùng: “Lão ca quên mất điểm này, Yên Hồng xưa nay chỉ thích yên tĩnh, không cho ai quấy nhiễu, đã thành thói quen. Lẽ ra trong hoàn cảnh này lão ca không nên để nàng một mình mới phải”.

Thẩm Thiên Thiên nói: “Bản tiểu thư đi gọi Chúc thư thư tới”.

Diệp Phong thầm thở dài, giơ tay ngăn nàng: “Cứ để thế cũng được, Tướng Quân lệnh xuất hiện năm lần, mỗi lần lại chết ít người hơn, trừ lần xuất hiện đầu tiên ở Trường Bạch, toàn phái chết mất năm trăm đệ tử, sau này phàm là phụ nữ trẻ con không biết võ công đều bình an vô sự...”

Lôi Nộ nói: “Phiền Thẩm cô nương cùng Thủy nhi đến chỗ nội tử, nhân thể các vị có thể trò chuyện”.

Thủy nhi vui mừng: “Từ lâu nghe danh Lôi phu nhân là Giang Nam tài nữ, tiểu tỳ định hỏi phu nhân một chút việc nữ công, tiểu thư không đưa tiểu tỳ đi chơi ở Hàng Châu, lần này phải dẫn tiểu tỳ đến gặp Lôi phu nhân...”

Thẩm Thiên Thiên tuy không muốn tách khỏi Diệp Phong, nhưng Lôi Nộ muốn thế, lại thêm Thủy nhi mè nheo, đành phải cất bước.

Chúng nhân thấy nàng không hề muốn đi, đều hiểu rõ sự tình, thầm bật cười.

Lôi Nộ thong thả dặn Ảo Diệt Kiếm Lưu Thông: “Hiện tại Thẩm đại tiểu thư của Lạc Hoa cung đã đến sơn trang, không tính đến việc Minh tướng quân ném chuột sợ bể đồ, ắt sẽ tạo ra sức hấp dẫn với những môn phái có giao hảo với Lạc Hoa cung. Huynh đệ phụ trách tin tức tình báo của Ngũ Kiếm liên minh, nhất định phải lan truyền tin tức này”.

Lưu Thông vâng lời.

Khi Lôi Nộ mời Thẩm Thiên Thiên về sơn trang, Diệp Phong đã lờ mờ hiểu ra, giờ đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng dấy lên tình cảm khó nói thành lời. Trong lúc liên quan đến tồn vong của Ngũ Kiếm sơn trang, y làm vậy cũng hợp lý nhưng dù thế nào vẫn khiến gã không thoải mái.

Lôi Nộ đương nhiên hiểu được cảm thụ của gã, quay sang thở dài: “Lão ca cũng chỉ bất đắc dĩ, thực lực của Ngũ Kiếm sơn trang so với tướng quân quá chênh lệch, đành phải tìm cách mời thêm viện trợ”.

Miệng Diệp Phong cơ hồ ngậm đầy cát, gật đầu mà dư vị chát đắng.

Đệ nhất mưu sĩ của Ngũ Kiếm liên minh Bôn Lôi Kiếm Phương Thanh Bình hỏi gã: “Lôi minh chủ ban nãy cho rằng chúng ta nên tiên phát chế nhân, tập kích Khoái Hoạt lâu, Diệp đại hiệp thấy thế nào?”

Diệp Phong tỏ vẻ kinh ngạc, Lôi Nộ mỉm cười: “Lão ca nghe lời Diệp huynh đệ nói sáng nay, bèn quyết định cho thiên hạ thấy Ngũ Kiếm liên minh không phải loại bó tay chịu trói mà cũng đủ khả năng đấu một phen, tiện thể đoàn kết các lực lượng đối kháng Minh tướng quân lại. Nếu đánh động được những bang hội lớn như Liệt Không bang nhúng tay, e rằng Minh tướng quân cũng phải e dè”.

Phương Thanh Bình nối lời: “Tại hạ cho rằng nên bàn bạc đã, Khoái Hoạt lâu dù sao cũng là đổ lâu lớn nhất Giang Nam, người khác chưa chắc đã biết chúng có liên hệ với Minh tướng quân, nếu chúng ta mạo muội hành động, trên giang hồ sẽ cho rằng chúng ta không lượng sức, khắp nơi đều thụ địch...”

Lôi Nộ cắt lời: “Nhưng hiện tại chúng ta không biết được thực lực của tướng quân, đành lấy Khoái Hoạt lâu khai đao. Hà huống Khoái Hoạt lâu bắt cóc Thẩm cô nương, khiến sáng nay Diệp huynh đệ đại náo đổ lâu, kẻ nào tinh mắt là hiểu ngọn ngành”.

Phương Thanh Bình định nói nhưng Lôi Nộ đã gạt đi: “Diệp huynh đệ có ý kiến gì xin cứ nói ra”.

Diệp Phong ngẩng nhìn, Bát Đại Hộ Pháp đều dồn ánh mắt chờ đợi lên mình gã.

Trong lòng gã chợt hiểu, hôm nay mình nhất đao lập uy, dĩ nhiên họ tâm phục, coi gã là cứu tinh duy nhất có thể xoay chuyển tình thế bất lợi, Lôi Nộ một lòng muốn hạ lệnh xuất kích, phần lớn nguyên nhân vì sợ gã lập nhiều công lao hơn.

Giang hồ đồn rằng Lôi Nộ tuy quả cảm hào nghĩa, không chịu khuất phục cường quyền nhưng lòng dạ hẹp hòi, hay làm càn vì thanh danh. Trong chốn giang hồ chú trọng thực lực, ai cũng chỉ chịu phục người có võ công cao hơn, bản thân gã quá bộc lộ, e rằng khiến Lôi Nộ e dè.

Nhưng đến nước này, đối diện với các chiến hữu tín nhiệm mình, gã đành xuôi tay ư? Gã nhẫn tâm thấy Ngũ Kiếm sơn trang máu chảy thành sông? Dù gã đành lòng bỏ đi, Thẩm Thiên Thiên chắc sẽ đi theo, nhưng vẫn có người không đi.

Gã trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Các vị có biết sáng nay ở Khoái Hoạt lâu, tại hạ nhìn vào mắt Tán Vạn Kim, đột nhiên hiểu ra điều gì chăng?”

Chúng nhân nhớ lại thái độ của gã lúc dùng đao chẻ ống đổ xúc sắc để thắng ván bạc nhưng lại tỏ ra sẵn sàng liều mạng với Tán Vạn Kim, quả nhiên có vấn đề.

Gã tiếp tục: “Với tình hình lúc đó, nếu chúng ta liều mạng ra tay, tại hạ kiềm chế Đao Vương, vậy Khoái Hoạt lâu bất quá chỉ còn là một đổ lâu, tuy không thiếu cao thủ nhưng dựa vào đâu để địch lại Ngũ Kiếm liên minh?”

Chúng nhân đều trầm tư.

Gã nghiêm mặt: “Các vị còn nhớ dáng vẻ Tán Vạn Kim không? Lão cậy vào đâu để ung dung đến thế?”

Khi đó, Diệp Phong cố ý để lộ ý định liều sống chết, Điểm Giang Sơn hao mất nửa công lực vì đổ xúc sắc, nhưng Tán Vạn Kim vẫn không hề e dè.

Nhớ lại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, chúng nhân đều thầm gật đầu, tự hiểu ra.

Tán Vạn Kim chỉ cần không phải kẻ điên, ắt trong Khoái Hoạt lâu còn kỳ binh khác.

Diệp Phong thở dài: “Nếu tại hạ đoán không sai, trong Khoái Hoạt lâu còn có cao nhân nữa, nếu chúng ta mạo hiểm tập kích Khoái Hoạt lâu, chỉ e sẽ hao binh tổn tướng vô ích”.

Sau rốt Lôi Nộ cũng động dung: “Nếu Khoái Hoạt lâu đủ thực lực nuốt tươi chúng ta, vì sao còn chưa ra tay?”

Đó cũng là nghi vấn trong lòng mỗi người.

Diệp Phong ngẩng nhìn ánh nến lập lòe trong Phong Lẫm các, nhấn mạnh từng chữ: “Vì người Minh tướng quân muốn giết là tại hạ”.

---------------------------------------------------------------------------

[1] Tạm dịch: Cổng dày sân vắng, quang cảnh như xưa. Người đừng vương vấn, nhắc làm gì ngày cũ, cơn mưa đang nhẹ buông.

[2] Tạm dịch: Ba quân vâng lệnh đi ngàn dặm, Một quyền đổi lấy vạn cổ sầu.

[3] Múa gươm đàn hát xót cho mình, Vén áo sân vua chẳng hợp tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.