Tinh Tế Tu Yêu

Chương 43: Đất Khách (Một)




Thanh Dương bị người đá tỉnh, tốt a, chính xác mà nói là bị nhu nắn mà tỉnh.

Một bàn chân lớn đạp vào mông hắn, vừa đá vừa nói: “Đứng lên, làm việc!”

Dựa theo thể tích tiểu nãi báo, thì bàn chân to như vậy không có khả năng chỉ đạp trúng mông hắn, mà là đạp toàn thân a, mà cũng chẳng có ai lại yêu cầu 1 tiểu nãi báo làm việc cả.

Không sai, Thanh Dương bây giờ đang ở hình người, thậm chí còn mặc cả quần áo.

Kỳ thật đối với kẻ tu yêu, thậm chí đã tu đến Kim Đan kỳ thì việc huyễn hóa ra quần áo với hắn cũng tương tự như con người cần hô hấp, chim chóc sinh ra đã biết bay lượn, con cá sinh ra đã biết bơi, tất cả đều là bản năng. Đương nhiên, tiền đề của bản năng này là yêu tu đó phải biết được rằng hình người cần mặc quần áo.

Trong quá khứ yêu lực của Thanh Dương không đủ, thân thể biến hóa còn thiếu khí quan thì làm sao có tinh lực lo lắng chuyện quần áo. Còn ngày hôm đó, hắn hấp thu nguồn năng khổng lồ đủ để hủy diệt nửa tinh cầu của lồng năng lượng, dù một phần năng lượng đã dùng để chống đỡ lực lượng lỗ đen, nhưng phần năng lượng còn lại cũng đủ để hắn tu bổ yêu đan hoàn chỉnh.

Kỳ thật Thanh Dương cũng không thể hấp thu năng lượng đạn đạo, nhưng loại năng lượng này lúc đầu đã bị Dịch Trạch hấp thu, được chuyển hóa thành loại năng lượng khác mà Thanh Dương có thể hấp thụ. Hắn mỗi ngày ghé vào ngực Dịch Trạch đều sẽ chảy nước miếng, nghĩ đến thời điểm mình có thể hút một chút năng lượng của người này, nhất định ăn thật ngon.

Cho nên mới nói, vị giác của Thanh Dương vĩnh viễn có vấn đề, năng lượng của Dịch Trạch đâu thể tính là ăn ngon, nhưng chính là hắn lại thực thích. Thậm chí trong mơ cũng muốn được hấp thu năng lượng của Dịch Trạch. Giống với thời điểm nãi báo nhắm mắt đi ngủ, 1 bên dùng đệm thịt mềm mềm cọ cọ trong ngực Dịch Trạch, một bên dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm loạn trên ngực, có lúc hứng lên còn liếm điểm nhô ra trên ngực Dịch Trạch, liếm đến phá lệ hăng say.

Thời điểm này Dịch Trạch cho dù muốn chết đi cũng bị nãi báo liếm đến tỉnh lại, sau đó sẽ dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn tiểu nãi báo, ánh mắt lộ ra khát vọng khó hiểu.

Nói thẳng ra là, một người sức trẻ huyết khí phương cương lại bị người trong lòng khiêu khích như vậy, cho dù Thanh Dương đang ở hình nãi báo nên hắn không thể trực tiếp đi vào, nhưng mà liếm như vậy ở đó? Dịch Trạch sao có thể chịu được, cảm giác vừa đau khổ vừa ngọt ngào. Dịch Trạch không phải không thể cường bách người mà là hắn vĩnh viễn không cường bách Thanh Dương, vĩnh viễn sẽ không.

Sau khi Thanh Dương hấp thụ năng lượng của Dịch Trạch, cho dù ngay từ đầu hắn phải chịu rất nhiều đau khổ, cuối cùng thân thể này lại chuyển hóa luồng năng lượng đó thành năng lượng vô thuộc tính nên hắn cũng được lợi rất lớn. Thân thể bị thương tích chồng chất lập tức khôi phục lại đồng thời hắn biến được thành hình người, có thể chế tạo lồng năng lượng để chống cự lại lực hấp dẫn của lỗ đen.

Lực hấp dẫn của lỗ đen thực lớn, lớn đến mức ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát được. Nói cách khác, tốc độ hấp thu của nó còn vượt qua vận tốc ánh sáng, chỉ cần hắn sống sót trong chốc lát là có thể thoát khỏi lỗ đen. Năng lượng của Thanh Dương chống đỡ được hai, ba giây, nhưng chỉ 2,3 giây này thôi cũng đủ cho hắn thoát ra khỏi lỗ đen 1 đoạn rất xa.

Trong vũ trụ ngoại trừ lỗ đen còn có 1 loại thiên thể gọi là lỗ trắng. Lỗ đen hấp thu tất cả mọi thứ, còn lỗ trắng lại là bài xích tất cả mọi thứ. Vũ trụ còn tràn ngập bí ẩn, cho nên mối quan hệ giữa lỗ đen và lỗ trắng vĩnh viến khiến người khác phải tò mò. Trên thực tế, chỉ cần có thể đi qua lỗ đen, thì ngay lập tức sẽ bị lỗ trắng bài xích ra ngoài. Nhưng trên thế giới này có bao nhiêu người có thể thoát khỏi lỗ đen? Nếu không phải Thanh Dương có thể chuyển hóa năng lượng của Dịch Trạch tạo ra lồng năng lượng thì dựa vào lực lượng của bản thân hắn cũng không thể tránh được.

Mà chỉ ngắn ngủi vài giây như vậy, Thanh Dương cũng không biết mình đã bị dịch chuyển cách xa bao nhiêu triệu năm ánh sáng. Hắn bị ép đến hồ hồ, nếu không phải hắn đã tu thành yêu đan thì cũng không thể chống lại sức ép của không khí khi chuyển động với tốc độ như vậy. Hơn nữa hắn còn vừa mới tu thành yêu đan, cần phải tĩnh tâm rèn luyện ổn định năng lượng, cho nên sau khi bị vứt đến 1 tinh cầu xa xôi, hắn lập tức lâm vào hôn mê, yêu khí vận chuyển trong cơ thể lần đầu tiên có thể dùng Thiếu Dương Tông tâm pháp để hấp thụ năng lượng ngoại giới!

Quả nhiên, yêu đan thành hình đối với yêu tu mà nói đó chính là được tái sinh một lần nữa, thân thể loại đi các chất độc hại khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường có thể bắt đầu tu luyện. Thậm chí bởi vì Thanh Dương hiểu biết nhiều về cơ thể con người cho nên sau khi hình thành yêu đan hắn còn vô ý dựa theo hệ thống kinh mạch của con người để chải chuốt càng ngày càng tiêu sái thông thuận. Dù không thể biến yêu tu thành con người nhưng thế cũng đủ để cho Thanh Dương dùng Thiếu Dương Tông tâm pháp để tu luyện, nếu không, lấy thân yêu tu để luyện tập tâm pháp cho con người thực sự rất khó khăn.

Lần hôn mê này, hắn hôn mê đến tận ba ngày ba đêm. Đương nhiên, đối với một người tu chân mà nói, ba ngày ba đêm căn bản không tính là nhiều, nhưng đối nhân loại thì đó cũng là 1 khoảng thời gian khá dài, người vừa được nhặt được hắn thiếu chút nghĩ rằng mình đã nhặt được 1 người thực vật. Bị lỗ đen hút vào, rồi lại bị lỗ trắng bắn ra, trên cơ bản sẽ không có đường sống, cho dù sống sót thì cơ thể cũng phải chịu những tổn thương cả đời không thể cứu vãn được. Hắn còn tưởng rằng lần này hắn có vận khí tốt, nhặt được 1 người bình thường, ai biết sự thật còn nghiêm trọng hơn, não trực tiếp tử vong a.

Nhìn quần áo người này, mặc dù có điểm kỳ quái, vừa dài vừa không tiện hoạt động, còn dễ bị bẩn, nhưng loại quần áo xuyên qua được cả lỗ đen cũng không hề hấn gì hẳn là hàng cực tốt a, nói không chừng kẻ lần này xuyên tới cùng là 1 kẻ có tiền. Bất quá đã đến đây rồi thì có tiền phỏng có ích gì, nơi này không cần tiền, chỉ cần sức lao động a. Mà quần áo này có lẽ cũng có chức năng phòng ngự, nếu ta lấy nó chắc cũng sẽ có tác dụng. Bất quá…

Người nọ vuốt cằm, đột nhiên cảm thấy nếu những người khác biết có 1 thiếu niên mặt mũi xinh đẹp như vậy xuyên tới đây vậy thì cảnh tượng một đám người đặt người này ở dưới thân..xem nhất định không tồi a.

Từ trước đến giờ hắn luôn thích thú khi được nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của người khác, thật sự là quá sung sướng!

Vì sở thích biến thái này, lúc ở ngòai kia hắn đã bị người ta hợp lực đánh đuổi rồi rơi vào trong lỗ đen, hiện giờ lực lượng còn giữ lại không được đến 1/10. Vậy mà tật xấu vẫn không đổi được, dù sao ai cuối cùng chả phải chết, tại sao hắn không thể nhân lúc mình còn sống để làm điều mình thích chứ?

Nhưng mà người này có lẽ đã trở thành người thực vật rồi, không thể thực thi kế hoạch kia được, chết não còn đáng sợ hơn là chết, chết thì chỉ việc an táng là xong, nhưng chết não thì vẫn còn hy vọng sống sót, còn phải nuôi, nuôi 1 hoạt tử nhân thì có gì hay chứ? Hắn đá đá 2 chân người này thấy vẫn bất động.. hay là lấy quần áo rồi chôn người xuống 1 thân cây to làm phân bón.

Hắn nâng chân không chút khách khí đạp đạp niết niết vào mông người nọ. Cũng không phải do hắn thích mông nam nhân, mà do hắn nhìn bộ dạng người nọ giống kiểu hay bị nam nhân đặt dưới thân, nhất định có rất nhiều người muốn áp dạng này, nếu người này thật sự tỉnh, thấy có người đang bính mông thì không biết sẽ có vẻ mặt gì a, là xấu hổ giận giữ hay ngượng ngừng khao khát? Dù là vẻ mặt gì hắn cũng rất chờ mong.

Thanh Dương bị đá vừa vặn lúc hắn đã chải chuốt xong toàn bộ cơ thể, năng lượng toàn bộ đã thành thành thật thật nằm im trong đan điền. Nếu người nọ đá hắn sớm vài phút đồng hồ lại đúng thời khắc mấu chốt khi Thanh Dương thu phục yêu khí, chỉ sợ hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, may mà hắn có vận khí tốt nên mới không bị quấy nhiễu ở thời điểm mấu chốt.

Mông bị người nhu niết đương nhiên không phải chuyện gì thoải mái, huống chi người nọ còn cố ý dùng 1 phương thức nhục nhã để niết mông hắn, hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Hắn mở to mắt, nghiêng người tránh thoát tầm chân của người kia, rồi xoay người đứng lên, lẳng lặng nhìn kẻ đã niết mông hắn còn muốn hắn làm việc.

Bộ dạng người kia thật sự không tốt, ít nhất so với bây giờ nơi nơi đều là tuấn nam mỹ nữ thì bộ dạng người này có thể nói là không dễ nhìn, thoạt nhìn đã ba mươi tuổi ( tương đương tuổi ở liên minh là 60), khuôn mặt còn tục tằng hơn Đổng Toàn, môi nhếch lên tới miện giống tên bị bệnh thần kinh, trên mặt trên cổ trên tay còn có rất nhiều sẹo khiến người kia càng thêm khó nhìn.

Nhưng mà, nếu đặt hắn trong 1 đám người thì lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, dù xung quanh toàn các minh tinh thì ánh mắt mọi người đều không khống chế được mà chú ý đến người này.

Không phải bởi vì tóc hắn vừa ngắn còn có màu đỏ mà bởi vì trên người hắn có 1 loại khí chất dụ người. Tà ác, bá đạo, cường hãn, đôi mắt giống như dã thú cuồng đại, tùy thời muốn xé rách thân thể của ngươi, cắn đứt yết hầu của ngươi.

Giống như ma tu tu luyện nhiều năm vậy, Thanh Dương nhớ lần trước khi mình và sư phụ đi tiêu diệt 1 kẻ rơi vào ma đạo, người nọ mang một thân ma khí, hai mắt đỏ bừng, huyết tinh mười phần. Nhưng mà tà ma đó mạnh như vậy lại không có khí thế như người này.

Vốn là 1 kẻ không nên tiếp cận vậy mà quanh người hắn còn tỏa ra 1 loại khí chất hấp dẫn người khác đến gần.

Thanh Dương sửng sốt nhìn hắn, thật kỳ quái, trên đời này lại tồn tại kẻ tà ác mà hấp dẫn người khác chạy theo hắn như vịt sao. Lúc này Thanh Dương còn không biết, có một loại người, chính là người có sức quyến rũ như vậy, vừa có thể dùng hung bạo của mình trấn áp mọi người, lại có thể dùng sức quyến rũ hấp dẫn một đám thủ hạ tử trung. Người như vậy, mới có thể sống sót đứng trên mọi người ở khu lạc hậu chịu mọi khổ cực từ gió lốc này.

Nên hiện tại Thanh Dương chỉ có chút bất mãn nhìn người nọ, ánh mắt chỉ trích hắn, không nên tùy tiện vũ nhục người khác.

Từ sau khi hắn bị Dịch Trạch sờ sờ mông cùng tiểu Thanh Dương, Thanh Dương đã tự giác coi 2 bộ vị trước sau đó thành vật sở hữu của Dịch Trạch…

Ách, hảo đi, là chỉ có Dịch Trạch mới có thể chạm vào đó.

Người tóc hồng đánh giá Thanh Dương một phen, hơi hơi nhíu mày.

Người này có một đôi mặt trong suốt không nhiễm bụi trần, người này không chỉ không học được thói lõi đời cùng hiện thực tàn khốc của thế giới này thậm chí còn không có cái vẻ kiêu xa phóng túng do bị nuông chiều từ nhỏ. Hắn bất mãn đối với hành vi vũ nhục của mình nhưng lại không có chút phẫn nộ, hắn chỉ dùng ánh mắt chỉ trích mình giống ánh mắt chỉ chích 1 hài tử không hiểu chuyện.

Khóe môi tóc hồng hơi gợi lên, người như vậy, nếu làm cho người này đau đớn phải khóc lóc cầu xin hắn sẽ có bao nhiêu thú vị đây. Hắn đá một cước về hướng Thanh Dương, Thanh Dương muốn né nhưng thân thủ không đủ nhanh nhẹn nên không né được 1 cước nhanh như gió lốc kia.

Cho dù Thanh Dương đã tu thành yêu đan, nhưng việc này cũng không đại biểu cho việc hắn giỏi đánh nhau a. Giống như Đoàn Dự có một thân nội lực lại bị người ta đuổi giết khổ không thể tả. Dù yêu lực của hắn không đơn giản như nội lực, thân thủ không tốt còn có thể sử dụng yêu thuật, nhưng Thanh Dương trời sinh tính cách hiền hoà, đâu có thể tự nhiên dùng yêu pháp để đả thương người.

Người nọ ra chiêu cực kỳ âm độc, nếu là người bình thường lúc này chỉ sợ xương đùi đã bị đá gãy còn Thanh Dương chỉ giật giật chân một chút, không có bộ dáng đau đớn gì.

Người nọ hơi hơi sửng sốt, chậm rãi thu hồi chân, nhìn chằm chằm Thanh Dương hỏi: “Ngươi tên gì?”

Thanh âm hắn có chút trầm thấp giống như tại cổ họng có mắc cái gì đó, thật khó nghe.

Thanh Dương thành thật trả lời: “Ta kêu Thanh Dương, ngươi là ai?”

Người nọ cao thấp đánh giá hắn một phen, dùng tay đè người lên tường, rồi dùng hai cánh tay xâm lược vây khốn Thanh Dương.

“Ở trong này, ngươi không quyền hỏi ta là ai, ngươi chỉ có thể cầu xin ta, liều mạng làm việc đổi lấy chút thức ăn. Bất quá…” Hắn vuốt cằm dùng ánh mắt khiêu khích đánh giá Thanh Dương, “Ngươi có thể dùng bản thân mình để đổi, cái này còn đáng giá hơn so với sức lao động của ngươi. Đương nhiên, ngươi hiện tại vẫn chưa biết được nhưng chỉ 1 tháng thôi ngươi sẽ phải quỳ xuống van xin ta.”

Ý tứ trong đó ai cũng có thể hiểu được, duy độc chỉ có Thanh Dương lại thỏi dài tiếc nuối nói: “Thật sự rất xin lỗi, khả năng là ta không cần thức ăn từ chỗ các ngươi, cũng không muốn nói chuyện với 1 người mà ngay cả tên cũng không muốn nói cho ta biết.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, muốn tìm hiểu nơi này và tìm cách về lại liên minh.

“Từ từ, ” người nọ nhìn bóng dáng Thanh Dương, đột nhiên mở miệng gọi hắn lại, “Ta kêu khắc lai thụy đức, bất quá rất nhiều người đều thói quen gọi ta là hồng hồ tử.”

Nếu Dịch Trạch Hà Thành Hâm Tư Diệu Tiền nghe được cái tên này nhất định sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại người nghe được cái tên này là Thanh Dương, cho nên hắn chỉ hỏi một câu: “Ngươi có râu mép sao?”

Thật sự rất kỳ quái, một kẻ không có râu mép còn gọi hồng hồ tử, chẳng lẽ tất cả mọi người nghĩ đầu của hắn trở thành cằm, nghĩ tóc là râu mép sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.