Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 43: Hẹn thám hiểm – dù sao anh cũng sẽ không động tâm




Y Mạn ở lại khách sạn phụ cận học viện Thánh La Thước Á một tuần, mỗi ngày đều mời Lộ Đức Duy Hi dùng cơm.

Nhưng sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên ăn hải sản với Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi không dám có lần thứ hai.

Omega này quá phóng khoáng, cậu có chút chống đỡ không được, cư nhiên có omega cả gan nói ra những lời như ‘anh hi vọng em chủ động dấu hiệu anh, ôm anh không buông tay’ như vậy, tri thức về omega của Lộ Đức Duy Hi hoàn toàn bị Y Mạn phá vỡ, thậm chí còn có chút không dám ở chung với đối phương.

Vì thế lúc Y Mạn mời mình ăn cơm, Lộ Đức Duy Hi quyết đoán cự tuyệt: “Thật xin lỗi, tôi muốn tự mình ăn ở căn tin.”

Kết quả, suốt mấy ngày nay vẫn luôn ‘trùng hợp gặp mặt’ Y Mạn trong học viện.

Y Mạn dùng thân phận bằng hữu của Lạc Phi xin vào học viện tham quan, mỗi ngày khi đến giữa trưa đều tới tìm Lạc Phi, cùng Lộ Đức Duy Hi ngẫu nhiên gặp mặt. Nhìn nụ cười tủm tỉm của Y Mạn, da đầu Lộ Đức Duy Hi run lên, lập tức xoay người tránh đi.

Trưa hôm nay, hai người lại một lần nữa vô tình gặp mặt ở căn tin.

Thấy Lộ Đức Duy Hi bưng khay cơm ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ, Y Mạn cũng bưng khay cơm của mình qua ngồi đối diện, mặt dày nói: “Thực trùng hợp.”

Lộ Đức Duy Hi bất mãn nhướng mày: “Thật là trùng hợp à?”

“Em ghét anh lắm à? Sao mấy hôm nay cứ thấy anh liền trốn vậy?”

Lộ Đức Duy Hi lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”

Y Mạn chẳng những không tức giận, ngược lại cười nói: “Không sao, hiện giờ em chán ghét anh, biết đâu sau này sẽ đặc biệt thích thì sao. Anh sẽ có gắng tranh thủ thời gian hảo hảo theo đuổi em a.”

Lộ Đức Duy Hi trực tiếp bưng khay cơm xoay người bỏ chạy… tựa hồ bị dọa.

Thấy một màn này, Lạc Phi nhịn cười tới sắp nội thương, đi tới ngồi xuống đối diện Y Mạn: “Có phải anh nói gì dọa cậu ta không? Hiện giờ vừa thấy anh liền bỏ chạy kìa.”

Y Mạn híp mắt cười thực vui vẻ: “Cậu ấy chỉ hơi thẹn thùng thôi, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân thiết với omega, anh lại khá lớn gan, nói vài lời kích thích a.”

Lạc Phi tò mò: “Anh đã nói gì vậy?”

“Anh nói anh thích cậu ấy, muốn bổ gục cậu ấy nhưng anh sẽ không cưỡng ép, anh hi vọng cậu ấy chân chính thích anh rồi chủ động dấu hiệu anh.”

Lạc Phi phốc một tiếng suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.

Chả trách hôm đó dùng cơm xong trở về ký túc xá Lộ Đức Duy Hi cứ như mất hồn mất vía, đại khái là bị Y Mạn cả kinh, tam quan hoàn toàn đổi mới, ngay cả tư thế đi đường cũng có chút quái quái. Từ nhỏ Lộ Đức Duy Hi đã lớn lên trong gia đình quân nhân, tác phong làm việc vẫn luôn nghiêm cẩn, đại khái chưa từng nghĩ tới cư nhiên có omega cả gan nói muốn bổ gục mình như vậy.

Nhớ tới hình ảnh toàn thân cứng còng của Lộ Đức Duy Hi, Lạc Phi liền nhịn không được phì cười: “Anh a, đó không chỉ là lớn gan, đại khái trong mắt Lộ Đức Duy Hi, anh chính là cái đồ không biết xấu hổ.”

Y Mạn nhún vai: “Có gì đâu chứ? Thích thì phải chủ động theo đuổi, chẳng lẽ thẹn thùng ngồi chờ đối phương truy mình à? Kia phải chờ đến lúc nào?”

Lạc Phi bật ngón cái: “Có đạo lý.”

Y Mạn cười hắc hắc: “Lần này cám ơn em đã giúp anh, nếu không có em anh đã không vào được trong trường. Nói đi, muốn quà cám ơn gì đây?”

Lạc Phi nhìn nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai chú ý tới bàn bọn họ mới áp sát bên tai Y Mạn nhỏ giọng nói: “Em giúp anh truy Lộ Đức Duy Hi, anh cũng giúp em truy Mạc Hàm đi.”

Y Mạn ngẩn người: “Ai? Em nói muốn truy ai cơ?”

Lạc Phi mỉm cười: “Mạc Hàm.” Hai chữ vô cùng rõ ràng.

Lần này đổi thành Y Mạn suýt chút nữa phun nước, liều mạn ho khan một lúc mới bình ổn trở lại, trừng to mắt nhìn Lạc Phi: “Em nói cái gì? Em muốn truy Mạc Hàm? Cậu ta là alpha a!”

Lạc Phi suỵt một tiếng: “Nhỏ giọng thôi.”

Y Mạn gật đầu, lập tức hạ giọng: “Không phải nói đùa chứ? Em thật sự thích Mạc Hàm à?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Lạc Phi vừa nghiêm túc lại ôn nhu: “Tuy thời gian nhận thức không lâu nhưng em thật sự thích Mạc Hàm, anh ấy làm em có cảm giác vô cùng đặc biệt, mỗi khi ở chung với anh ấy em đều rất vui vẻ, em muốn theo đuổi Mạc Hàm, làm anh ấy cũng thích em.”

“… ….” Y Mạn ngây ngốc nhìn Lạc Phi, giống như đang nhìn một con quái vật.

Biểu tình Lạc Phi vô cùng bình tĩnh: “Đương nhiên, chuyện anh ấy là alpha sẽ trở thành lực cản khá lớn. Nhưng không sao cả, cho dù khó khăn thế nào, vì Mạc Hàm em nhất định sẽ nghĩ cách vượt qua. Trong mắt em, Mạc Hàm là A hay O không quan trọng, em thích chính là con người anh ấy chứ không phải tin tức tố hay dấu hiệu.”

Lạc Phi bưng cốc nước lên uống một ngụm: “Em cảm thấy, dấu hiệu thể xác kém xa độ hòa hợp tâm hồn. Tiêu chuẩn tìm kiếm bầu bạn của em chỉ có một, chính là em phải thích đối phương, Mạc Hàm chính là người em thích nhất.”

Y Mạn ngây ngốc nghe Lạc Phi nói một đống đạo lý, một lát sau mới hồi phục tinh thần, dùng sức vỗ đùi: “Có chính kiến! Lạc Phi, anh cảm thấy em thực sự trưởng thành rồi a!”

Lạc Phi nhướng mi: “Chứ sao? Chẳng lẽ anh nghĩ em còn là con nít à?”

Y Mạn cười hì hì: “Trong ấn tượng của anh, em quả thật là đứa con nít được phụ vương mình bảo hộ. Bất quá nghe em nói những lời đó, anh mới ý thức được em thực sự đã trưởng thành, trở thành một nam nhân có thể đảm đương.”

Y Mạn nghiêm túc nhìn Lạc Phi: “Muốn theo đuổi người mình thích, làm người đó hạnh phúc, cho dù có khó khăn cách mấy cũng không e sợ, em là một nam nhân bản lĩnh. Anh cảm thấy em nói rất có đạo lý, tâm hồn đồng điệu quan trọng hơn hẳn dấu hiệu thể xác, Mạc Hàm thật sự rất xuất sắc, em thích anh ta cũng không có gì sai, điểm này anh thực ủng hộ!”

Lạc Phi sớm đã biệt được, với tính cách của Y Mạn khẳng định sẽ không quá để tâm tới quan niệm thế tục, một omega chủ động theo đuổi người mình thích như Y Mạn chắc chắc sẽ không để ý chuyện Lạc Phi thích alpha. Lạc Phi cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Chuyện này chỉ có Lạc Ninh biết, hiện giờ anh cũng biết rồi, nhớ giữ bí mật giúp em.”

“Không thành vấn đề!” Y Mạn bình thường rất tùy tiện nhưng những chuyện quan trọng nhất định sẽ để tâm, Lạc Phi cũng rất hiểu tính cách Y Mạn nên mới để đối phương biết bí mật này.

“Sau lần trước, suốt khoảng thời gian này Mạc Hàm không hề chủ động liên lạc với em, em cũng không định liên lạc thường xuyên, sợ làm anh ấy phản cảm. Tạm thời em sẽ để anh ấy bình tĩnh một đoạn thời gian, sau đó em sẽ tới trường tìm anh ấy, khi đó anh nhớ giúp hỏi thăm những chỗ Mạc Hàm thích đi hộ em, dù sao thì quan hệ của hai người khá thân thiết, Mạc Hàm cũng rất thích nói chuyện cơ giáp với anh.”

“Được.” Y Mạn hào khí vỗ vỗ ngực: “Chuyện nhỏ này cứ giao cho anh!”

****

Gần nhất Mạc Hàm khá bận rộn, bởi vì sau khi quay lại trường anh nhận được bưu kiện, luận văn tốt nghiệp của anh trong giai đoạn xem xét có một vị giáo sư không đồng ý thông qua.

Chế độ xét duyệt luận văn ở đại học Hách Nhĩ Mạn rất nghiêm khắc, giai đoạn xét duyệt sẽ không lộ tên học viên lẫn người hướng dẫn, nhóm giáo sư tham gia xét duyệt hoàn toàn không biết luận văn này của ai, vì thế đại đa số giáo sư đều đưa ra ý kiến rất khách quan. Luận văn của Mạc Hàm được gửi cho năm vị giáo sư xét duyệt, trong đó bốn vị cho điểm hơn 90, thế nhưng có một người có ý tưởng khác, ông ấy vẫn chưa cho điểm, nói là số liệu chứng minh không đủ, bảo học viên chỉnh sửa lại một chút rồi tái xét duyệt.

Trường có quy định, nhất định phải thông qua cả năm vị giáo sư mới có thể tiến vào giai đoạn biện hộ. Cứ vậy, Mạc Hàm không có cách nào tiến hành biện hộ sớm.

Nghe thấy tin này, Phất Lan Khắc nhịn không được lầm bầm: “Cậu viết tốt như vậy mà còn không được thông qua, anh thực hoài nghi không biết mình có thể thuận lợi tốt nghiệp không nữa!”

Khải Tư Lâm nói: “Chị cũng cảm thấy vậy, nội quy trường cũng quá nghiêm khắc đi? Giáo sư không thể nương tay một chút sao?”

Mạc Hàm không cho là vậy, bởi vì sau khi cẩn thận đọc phần ý kiến của vị giáo sư kia, anh cảm thấy đối phương nói rất có lý chứ không phải cố ý khó xử mình.

Nhìn hai người bạn tốt đang bất bình thay mình, Mạc Hàm thực bình tĩnh nói: “Không sao, dù sao vị giáo sư kia cũng chỉ bảo tôi chỉnh sửa lại một chút, tăng thêm số liệu chứng minh chứ không phải nói luận văn không đủ tiêu chuẩn, tôi sửa lại là được, chẳng qua là tốt nghiệp chậm lại vài tháng mà thôi.”

Phất Lan Khắc đau đầu đỡ trán: “Khó trách người kẹt lại cửa tốt nghiệp mỗi năm nhiều như vậy, anh nghe nói có một vị học trưởng lưu lại suốt ba năm mới thuận lợi tốt nghiệp, đúng là biến thái mà!”

Mạc Hàm nói: “Khoảng kiểm duyệt đầu ra của đại học Hách Nhĩ Mạn rất nghiêm khắc, bất quá như vậy cũng có ưu đãi, ít nhất sau khi thuận lợi có được học vị, mọi người đều không phải người vô dụng.”

Nhóm người từ phòng cơm đi ra, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh quen thuộc: “Mạc Hàm? Mọi người tới đây ăn cơm à?”

Là Y Mạn cùng nhị hoàng tử Lạc Ninh.

Giá cả thức ăn trong căn tin trường khá rẻ, bất quá học viên rất nhiều nên không tiện bàn chuyện. Giá cả ở nhà ăn nhỏ đắt hơn, nhưng bù lại hoàn cảnh cũng tốt hơn, trong phòng lại có hiệu ứng cách âm, nhóm học viên mỗi khi có chuyện muốn tán gẫu đều chọn loại nhà ăn nhỏ này. Hôm nay Y Mạn cùng Lạc Ninh tới đây ăn cơm thuận tiện tâm sự, kết quả trùng hợp gặp nhóm Mạc Hàm.

Lạc Ninh lễ phép đi tới chào hỏi, Mạc Hàm cũng khách khí chào lại.

Y Mạn cười hì hì hỏi: “Mạc Hàm, gần nhất cậu bận rộn gì vậy? Không thấy lên mạng a!”

Phất Lan Khắc nói: “Luận văn của Mạc Hàm có một vị giáo sư không thông qua, phải chỉnh sửa lại.”

Y Mạn kinh ngạc trừng mắt: “Sao có thể chứ? Học bá như Mạc Hàm mà còn không được thông qua á? Hệ máy tính của các cậu cũng biến thái quá đi.”

Phất Lan Khắc nhún vai: “Anh cũng thấy vậy, yêu cầu của nhóm giáo sư rất nghiêm khắc.”

Y Mạn cảm thán: “Vẫn là hệ cơ giáp bên tôi tốt, tốt nghiệp chỉ cần thiết kế tác phẩm của mình, chỉ cần không quá kém thì có thể thông qua.”

Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Tính chất chức nghiệp không giống nhau, hệ cơ giáp chú trọng thực tiễn, muốn trở thành đại sư cơ giáp chỉ cần tích lũy kinh nghiệm cùng thực tiễn. Thế nhưng hệ máy tính, thiết kế trang web hay viết trình tự đều là tri thức lý luận nên luận văn tốt nghiệp mới nghiêm khắc như vậy. Giống như sự kiện virus Locker lần trước, nếu không xử lý đúng lúc thì toàn bộ tư liệu của học viên đại học Hách Nhĩ Mạn sẽ mất đi, tổn thất không thể nào đo lường được.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạc Hàm, Y Mạn có chút hiểu được vì sao Lạc Phi lại mê muội alpha này.

Mạc Hàm quả thật rất có mị lực, Lạc Phi bị Mạc Hàm hấp dẫn cũng thực bình thường.

Nghĩ đến đây, Y Mạn liền hỏi: “Vậy kế tiếp cậu tính thế nào? Biện hộ bị lùi lại à?”

Mạc Hàm gật đầu: “Ân, giai đoạn xét duyệt xảy ra vấn đề, một lần nửa chỉnh sửa luận văn rồi gửi xét duyệt, đại khái phải lùi lại ba tháng.”

Y Mạn an ủi: “Đừng gấp, cậu đã tốt nghiệp sớm hơn các học trưởng rồi, thêm vài tháng cũng không sao mà!”

Mạc Hàm mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ vậy, gần nhất viết luận văn mãi cũng đau đầu, trước tiên nghỉ ngơi vài ngày, qua một đoạn thời gian nữa rồi chỉnh sửa lại từ đầu.”

Y Mạn ân cần hỏi han: “Cậu có thích loại giải trí nào không? Tạm thời cứ thả lỏng đầu óc đi.”

“Bình thường lúc muốn thả lỏng tôi thường leo núi, đi bơi, hoặc tham gia mấy hoạt động vận động.”

Y Mạn kinh ngạc nói: “Cậu thích leo núi à? Tôi biết một nơi rất thích hợp.” Nói xong liền mở quang não tùy thân, mở vài bức hình: “Nơi này ở gần học viện Thánh La Thước Á, gọi là núi Mông Tư, là ngọn núi hiểm trở nhất đế quốc, cũng là thiên đường của những người thích leo núi! Năm ngoái tôi có cùng hội thám hiểm trong trường đi một lần, đặc biệt mạo hiểm thích thích, so với trò chơi tuyệt vời hơn rất nhiều. Vách núi ở nơi này rất đáng sợ, người sợ độ cao nhất định sẽ sợ tới nhũn chân.”

Mạc Hàm cũng từng nghe nói tới núi Mông Tư, nơi này địa thế hiểm trở lại bảo tồn được cảnh sắc thiên nhiên tinh khiết, không bị nhân loại khai phá thành thắng địa du lịch nên du khách cũng không nhiều. Bởi vì núi rất cao, đường đi chật hẹp, một bên là vực sâu không đáy, người nhát gan căn bản không dám đi, phần lớn người tới đây đều là người có sở thích leo núi.

Đại học Hách Nhĩ Mạn có một hội thám hiểm dã ngoại, năm trước có tổ chức thám hiểm núi Mông Tư, khi đó Mạc Hàm đang bận rộn xử lý virus locker nên không tham gia, không ngờ omega tràn đầy sức sống Y Mạn cư nhiên lại tham gia hoạt động thám hiểm này.

Y Mạn nói: “Mấy ngày gần đây trời nắng tốt lắm, bằng không cuối tuần này chúng ta đi một chuyến đi?”

Mạc Hàm khẽ nhíu mày, Y Mạn quen biết Lạc Phi, nếu mình đáp ứng thì phỏng chừng Y Mạn sẽ nói chuyện này với Lạc Phi.

Cứ vậy, rất có thể khi đó sẽ nhìn thấy Lạc Phi.

Bất quá núi Mông Tư thật sự là điểm đến mà anh muốn khám phá.

Khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện giờ rất phát đạt, muốn leo lên đỉnh núi chỉ cần ngồi cơ giáp phi hành là có thể trực tiếp bay lên. Thế nhưng bản năng muốn khám phá thiên nhiên vẫn khắc sâu trong xương tủy nhân loại, ngồi cơ giáp cùng tự mình từng bước leo lên là hai thể nghiệm hoàn toàn khác biệt, cũng vì thế mà hình thức vận động truyền thống này vẫn như cũ được hoan nghênh.

Mạc Hàm suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được rồi, cuối tuần chúng ta cùng đi.”

Dù sao khi đó cũng đáp ứng cấp cho Lạc Phi một năm thời gian, cũng đáp ứng không cố ý tránh đối phương, để Lạc Phi tiếp tục theo đuổi mình thì có sao đâu? Dù sao mình cũng sẽ không động tâm.

Chỉ cần mình không động tâm, quản Lạc Phi làm gì cũng vô dụng.

Nghĩ đến đây, Mạc Hàm liền cảm thấy thông suốt, trực tiếp hỏi: “Có phải cậu muốn nói cho Lạc Phi không?”

Y Mạn giật mình, xấu hổ sở sờ mũi: “Ách… Lạc Phi kỳ thực cũng rất thích hoạt động thám hiểm thế này, có thể gọi cậu ấy đi chung không?”

Mạc Hàm thản nhiên nói: “Tùy cậu.”

Y Mạn khá bất ngờ khi nghe Mạc Hàm nói vậy, có chút không hiểu được suy nghĩ của Mạc Hàm. Nghe Lạc Phi nói Mạc Hàm đã đáp ứng cấp Lạc Phi một năm thời gian, hiện giờ tỏ ra bình tĩnh như vậy, xem ra hoàn toàn không có cảm giác gì với Lạc Phi đi? Vì thế mới dùng thái độ lãnh tĩnh, kiểu Lạc Phi có tới hay không cũng không sao cả à?

Bất quá Mạc Hàm như vậy ít nhất cũng chứng tỏ Mạc Hàm không chán ghét Lạc Phi. Nếu cho Lạc Phi cơ hội cũng tương đương với việc cho Lạc Phi hi vọng!

*****

Sau khi tạm biệt Mạc Hàm, Y Mạn mới hưng phấn nói: “Leo núi chính là chủ ý tốt, đến khi đó nếu Mạc Hàm đi không nổi thì để Lạc Phi nắm tay cậu ấy, không thì cõng lên núi luôn, lỡ như gặp nguy hiểm này nọ thì có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân…”

Y Mạn bổ não thực hăng say, kết quả giây tiếp theo bị Lạc Ninh thản nhiên nói: “Mạc Hàm từng giành được giải quán quân leo núi, căn bản không cần hoành huynh cõng đâu.”

“Ách?” Màn bổ não của Y Mạn bị khựng lại, lúc này mới nhớ ra Mạc Hàm không phải omega yếu ớt, không cần đại hoàng tử chiếu cố.

Bất quá mặc dù không cần chiếu cố nhưng sóng vai nhau vượt qua chặng đường hiểm trở, khẳng định cũng rất lãng mạn a.

Y Mạn nhìn qua Lạc Ninh nói: “Núi Mông Tư thực sự rất thú vị, em đi không?”

Sắc mặt Lạc Ninh thực bình tĩnh: “Em nói rồi, em không thích mấy trò mạo hiểm kích thích, còn không bằng…”

Y Mạn tiếp lời: “Còn không bằng tới thư viện đọc sách.”

Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: “Ừm.”

Y Mạn bất đắc dĩ đỡ trán: “Em đúng là cái đồ siêu cấp trạch nam! Thật không biết tương lai alpha nào có thể đả động được trái tim em nữa, nếu muốn kết hôn với em, chắc phải xây cho em cả một tòa thư viện nhỉ?”

Lạc Ninh nhún vai: “Không quan tâm, em theo chủ nghĩa không hôn nhân. Độc thân vui vẻ vẫn tốt hơn hôn nhân thất bại. Thay vì ở chung với một người mà mình không hề có cảm giác gì cả, em thà đọc sách còn hơn.”

“… ….”

Quan niệm của nhóm hoàng tử thực kỳ lạ, đại hoàng tử thích alpha, nhị hoàng tử là con mọt sách theo chủ nghĩa không hôn nhân, nếu bệ hạ biết phỏng chừng sẽ đau đầu chết mất!

…(cont)…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.