Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 21




CHƯƠNG 21

Liễu Dược Dược vì lo lắng cho Vương Nam, chưa tan tầm đã vội bỏ việc chạy đến. Gõ cửa một hồi vẫn không thấy động tĩnh, nàng chuẩn bị xuống lầu họi điện cho Vương Nam. Vừa lúc gặp 2 người họ. 

Vương Nam có chút xấu hổ, gặp phải tình huống này, không biết xử trí sao cho phải, liền vội vã giãy dụa. Lí Trọng vừa lúc nhìn thấy Liễu Dược Dược, cũng không buông Vương Nam ra, phì phò cười với cô: “Người này chơi xấu, nhất định bắt tôi phải cõng lên lầu. Nhìn cậu ấy hôm nay bệnh đến thế này, tôi xem như làm cu-li một lần”. Liễu Dược Dược liền nói: “Vương Nam cậu da mặt thật dày, lớn rồi còn nghĩ mình là con nít sao?”. Vương Nam không biết đáp sao, liền thuận theo: “Hiếm khi ngã bệnh, sai bảo ai được thì cứ sai bảo nha”. Lí Trọng xốc người cậu lên, nói cậu mau đưa chìa khóa cho đồng nghiệp, để nàng mở cửa. Vương Nam nói để tôi xuống đi. Lí Trọng liền bảo: sao? gặp đồng nghiệp nên xấu hổ? Sau đó lại quay đầu thanh minh với Liễu Dược Dược: cô nhất định phải tuyên truyền thật tốt sự tích anh hùng của tôi ở công ty. Liễu Dược Dược cười nói: “Nhất định nhất định”. Bầu không khí lúng túng liền được hóa giải.

Vào cửa, Lí Trọng buông Vương Nam xuống, sau lại vào bếp tìm bát để đổ cháo ra, mang đến bên giường Vương Nam, nói ăn đi cho nóng. Liễu Dược Dược ngồi bên cạnh muốn giúp cũng không thể giúp, vì Lí Trọng đã kịp mở lời bảo cô chỉ cần ngồi bên cạnh phiếm chuyện với Vương Nam là được rồi. Hai người vây quanh giường cậu. Lí Trọng nói: “Vương Nam cậu mau ăn đi, bây giờ cậu là công thần, hai người tôi liền hầu hạ cậu”. Liễu Dược Dược lại phụ họa: đúng cậy, cậu cảm mạo cũng làm nên chuyện thật lớn, kinh động đến cả giám đốc Lí.

– “Vậy là cô không biết rồi, chiều nay tôi gọi điện cho cậu ấy, đã cảm giác không ổn. Tôi còn tưởng hôm nay phải đi dự lễ truy điệu”. Lí Trọng hiển nhiên đang khoa trương diễn kịch, Vương Nam cũng ngại thanh minh, liền ngây ngô cười, tiếp tục ăn cháo. Nghe 2 người bên cạnh người 1 câu ta 1 cậu hạ thấp lẫn nhau. Cảm thấy thật vui.

Đây là lần đầu tiên Lí Trọng đến phòng trọ của Vương Nam, trong lúc phiếm chuyện, anh cẩn thận quan sát không gian sống của cậu. Căn phòng không lớn, một phòng một bếp, Vương Nam cũng xem như là người sạch sẽ, nhưng gian bếp trống rỗng lạnh lạnh, có thể hiểu cậu không thường xuyên vào bếp. “Phòng của tiểu tử cậu thật sạch a”. 

– “Đương nhiên, anh nghĩ tôi là ai?”. Thật khó khăn Vương Nam mới có cơ hội nói chuyện.

– “Cậu còn không biết xấu hổ, nhìn bếp nhà cậu xem, không phải bẩn kinh hồn là gì”. Liễu Dược Dược ở một bên chế nhạo. Đêm đó là lần đầu tiên Lí Trọng và Liễu Dược Dược thân mật trò chuyện, lại cùng đồng lòng chọc cười Vương Nam. Hai người quả thật rất ăn ý, người một câu ta một câu cố tình chế giễu cậu, Vương Nam cũng không giận, cậu thích những công kích thiện ý như vậy.

Vương Nam là thật đói, cũng không cùng bọn họ chấp nhất, một lát sau đã ăn hết cháo. Lí Trọng mang bát vào bếp, Liễu Dược Dược liền tranh phần đi dọn dẹp, trong phòng liền chỉ còn 2 người Lí Trọng Vương Nam. Vương Nam nhìn Lí Trọng, muốn nói thực ra anh cũng không cần làm vậy, nhưng còn chưa kịp nói, đã vừa lúc gặp phải ánh mắt Lí Trọng. Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu dời mắt trước, Vương Nam cảm thấy thân dưới bắt đầu có phản ứng. Lúc này, Liễu Dược Dược tại nhà bếp liền hô:“Vương Nam, bếp nhà cậu thật đáng kinh tởm!”. Ánh mắt Vương Nam không rời khỏi Lí Trọng, nói: “Cô gắng dùng đi”. Lúc này, Lí Trọng mới dời tầm mắt, xoay người nói với Liễu Dược Dược: “Cô còn rửa làm gì? Vứt luôn đi”. Vương Nam nhân cơ hội muốn đấm Lí Trọng một quyền, nhưng tay liền bị anh giữ lấy. Không nói gì, chỉ nắm thật chặt, Vương Nam cũng không giãy, cứ để anh nắm tay như thế, trải nghiệm độ ấm từ lòng tay người kia.

Lúc sau, Liễu Dược Dược quay về phòng. Lí Trọng rất tự nhiên buông tay, nói với cô:“Không thì cô ở lại thêm lát nữa đi, tôi có việc phải đi trước”. Liễu Dược Dược nói:“Cũng được, anh bận thì về trước đi, tôi ở lại với cậu ấy lát nữa”. Vương Nam vội ngăn cản: “Hai người về đi, muộn rồi. Liễu Dược Dược, cô về khuya không an toàn, nếu không thì để Lí Trọng đưa về”. Lí Trọng nói: “Cậu thực sự không sao chứ? Nếu đã ổn, chúng tôi sẽ đi”. Vương Nam xua tay: “Đi mau đi mau, đêm nay hai người làm tôi phiền đến chết”. Lí Trọng mỉa mai: “Tiểu tử cậu vừa qua cầu đã rút ván, không được, phải giáo huấn”. Nói xong liền đến bên cạnh Vương Nam đang trên giường, đè cậu ra mà cắn một ngụm. Vương Nam không còn sức phản kháng, chỉ mở miệng kêu to: “Cứu mạng cứu mạng”. Liễu Dược Dược lại phụ họa: “Hai người thế nào lại như trẻ con vậy?”. Cắn xong, Lí Trọng liền vọt đến bên cạnh Liễu Dược Dược: “Đi, tôi đưa cô về”. Vương Nam nghiến răng nghiến lợi: “Anh nhớ đấy, đợi hết bệnh rồi xem tôi trả thù như thế nào”. Lí Trọng dọa: “Tiểu tử cậu còn mạnh miệng?! Nói nữa, tôi cắn tiếp”. Vương Nam lúng túng, liền cười nói: “Tôi thua rồi, đi nhanh đi”. Lí Trọng nhìn đồng hồ, cũng đã muộn nên liền kéo Liễu Dược Dược ra về.

Trên xe, nàng nói: “Giám đốc Lí đối với Vương Nam rất tốt”. Lí Trọng vẫn nhìn con đường trước mặt: “Khụ, trẻ tuổi đã phải một thân một mình lập nghiệp tại thành phố này cũng đã đủ đáng thương, tôi là đàn anh mà không chiếu cố cậu ấy thì còn ai vào đây?”. Liễu Dược Dược không nói gì, lát sau lại mở lời: “Vương Nam quả thực rất may mắn mới gặp được anh”. Lí Trọng nói: “Cô cảm thấy Vương Nam thế nào? Tôi thấy cậu ấy không tệ. Hai người cố gắng bồi dưỡng tình cảm đi, sau này nhiệm vụ chiếu cố cậu ấy sẽ giao lại cho cô”. Liễu Dược Dược thở dài nói: “Khụ, ai biết được điều gì. Có khi, tôi thực sự không hiểu Vương Nam đang nghĩ gì”.

Lí Trọng nghĩ thầm: đúng vậy, trên đời này, ai có thể đoán được tâm ý kẻ khác? Trời lạnh, xe chạy qua những đoạn đường tranh tối tranh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.