Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 8




Lúc Hỷ Hỷ gặp Đới Đức Lễ vào hôm sau, ông ta đang ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế tựa lưng cao trong văn phòng, chiếc ghế to bản khiến ông ta trông thật nhỏ bé. Đới Đức Lễ vận trên người một bộ vest màu ghi tối, đeo chiếc cà-vạt hoa văn nhỏ, nhìn qua trông vẫn chẳng khác gì bộ đồ trẻ em size lớn nhất.

Quả thật, ông ta khiến cho người khác rất khó đoán tuổi.

Cô trộm nghĩ, liệu ông ta có phải là một đứa trẻ thần đồng bị mắc chứng lão hóa không nhỉ? Và biết đâu ông ta cũng giống như cô, là một cô nhi.

Đới Đức Lễ đặt một tập tài liệu trước mặt cô, rồi cất lời:

“Cô Lộ, thủ tục đã làm xong rồi.”

Cô mải nhìn dãy số kia, đó là một khoản tiền cực lớn. Thế nhưng, tại sao cô lại không có cảm giác gì đặc biệt? Tựa như khoản tiền này không phải sự thực.

Cô ngoan ngoãn ký tên trên tập tài liệu, như một học sinh đang trả bài.

“Cô Lộ, nếu sau này có nhu cầu gì khác, mong cô liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Hai bàn tay Đới Đức Lễ đan vào nhau đặt trên bàn, khuôn mặt nở một nụ cười trông vừa thành khẩn vừa hiếu khách. Khoảnh khắc này, trông ông ta giống như một tiểu yêu tinh lương thiện với rất nhiều phép thuật, có thể giúp con người thực hiện được những nguyện vọng thẳm sâu trong trái tim mình.

Cô mở lời hỏi:

“Luật sư Đới... hôm trước khi tôi đến đây... có một người đang đứng bên ngoài chờ ông... anh ta mặc chiếc áo jacket màu xanh... cao chừng này...” CCô dùng tay mô tả, ''tôi thấy... anh ta trông rất quen... không biết có phải ngày trước tôi đã từng gặp anh ta hay không... tên anh ta là gì vậy?”

Tiểu yêu tinh nhíu nhíu chân mày, nhất thời không nhớ ra người mà cô đang nhắc đến là ai.

“Tôi nghe hình như anh ta họ Lâm... còn tên chỉ có một chữ...”

Đới Đức Lễ cuối cùng cũng nhớ ra.

“Ý cô là Lâm Khắc?”

“Ồ... đúng! Anh ta là nhân viên ở đây phải không?”

“Không, anh ta là thám tử, chúng tôi thuê từ một công ty thám tử tư nhân.”

Hóa ra người đó là thám tử tư sao?

Cô bất chợt nghĩ về những nhân vật thám tử tư với trí thông minh tuyệt đỉnh, bộ dạng toát lên vẻ phong trần lang bạt, dường như họ đều có một điểm chung, đó là một quá khứ đầy thương cảm không ai biết đến, ẩn sâu dưới vẻ ngoài lạnh lùng quyết đoán.

Lẽ nào anh ta cũng thuộc cung Bọ Cạp, giống anh trai cô?

Bọ Cạp đều là những thám tử đại tài.

“Mặc dù bây giờ Google đã cướp đi rất nhiều công việc liên quan đến điều tra bối cảnh và thu thập tình báo,” Đới Đức Lễ cười nói, “thế nhưng, có một số chuyện xét cho cùng Google vẫn không thể làm được, ví dụ như, khi cô cần theo dõi hoặc giám sát ai đó, Google sẽ không thể thay thế cho thám tử tư.

“Và anh ta sẽ thay ông làm những công việc như vậy phải không?”

“Đó chỉ là một phần. Còn phải tùy theo trường hợp nữa, vì văn phòng luật sư cũng chỉ làm việc thay cho đương sự. Và đương nhiên, có những yêu cầu của đương sự chúng tôi cũng không thể làm được toàn bộ, ví dụ như, vợ của một ông sếp công an nghi ngờ chồng mình có bồ nhí, chúng tôi cũng không thể bảo Lâm Khắc theo dõi vị sếp công an kia được, trừ phi chúng tôi đã chán sống…”

Nói xong, ông ta bật cười đắc ý, có vẻ rất hào hứng vì khiếu hài hước của mình.

“Ông có thể bảo anh ta theo dõi tôi không?” Cô ngắt lời.

Căn phòng chìm trong im lặng, nét kinh ngạc hiện rõ trên mặt Đới Đức Lễ, tựa như bị ai đó nện một gậy vào giữa đầu vậy, trông thật tội nghiệp.

Vài giây sau, ông ta lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng hỏi:

“Cô Lộ, cô vừa nói gì nhỉ?”

“Tôi muốn nhờ Lâm Khắc theo dõi tôi.” Cô nói.

Cô biết ý nghĩ này thật kỳ quặc biết bao, nhưng cô vẫn chẳng thể kìm được, giống như một người ôm niềm hy vọng chất chứa, thổ lộ với yêu tinh nguyện vọng của mình.

Nụ cười trên môi Đới Đức Lễ tắt lịm.

“Cô Lộ, tôi có thể biết vì sao không?”

Theo dõi cô thì có sao chứ? Cô cũng đâu phải là sếp công an. Nhưng cô vẫn bịa ra một lý do.

“Bây giờ tôi có tiền rồi... có thể làm một việc mà trước nay luôn ấp ủ... đó là viết một cuốn sách... một cuốn tiểu thuyết trinh thám.... có liên quan đến việc theo dõi... vì vậy... tôi muốn tìm chút cảm hứng....”

Mặt Đới Đức Lễ không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Cô không đoán được ông ta đang nghĩ gì, nhưng dường như ông ta cũng chẳng đoán được cô đang nghĩ gì.

“Cứ coi tôi là đương sự của ông là được, bảo anh ta rằng tôi là một thiếu nữ bỏ nhà ra đi từ vài năm trước, bố mẹ tôi muốn biết được hành tung của tôi, muốn biết liệu tôi sống có tốt hay không... Ông xem vậy có được không? Tôi sẽ trả tiền mà.”

Cô cảm thấy Đới Đức Lễ đang do dự.

Cô thầm cầu nguyện trong lòng: Xin ông đấy, đồng ý đi! Đồng ý đi!

Cô kiên trì nhìn về phía ông ta.

Cuối cùng Đới Đức Lễ cũng cất lời:

“Cô Lộ, cô quyết định muốn làm như vậy?”

Cô gật gật đầu, rồi hỏi:

“Luật sư Đới, ông sẽ không nói cho Lâm Khắc và bên công ty thám tử rằng, người nhờ ông chính là tôi chứ?”

Ông ta trả lời một cách nghiêm túc:

“Tôi không có bất cứ lý do gì để làm vậy. Luật sư có trách nhiệm bảo mật cho đương sự.”

“Vậy bao giờ Lâm Khắc có thể chính thức theo dõi tôi?”

“Tôi cần sắp xếp một chút. Cô Lộ, việc này ngoài khoản phí phải trả cho bên công ty thám tử tư, văn phòng luật sư cũng sẽ thu một khoản chi phí, và khoản thu này không bao gồm những chi phí phát sinh khác trong quá trình theo dõi cô.”

“Không thành vấn đề!”

Giờ đây cô đã có rất nhiều tiền! Và rốt cuộc khoản tiền này cũng có chút hữu dụng đối với cô.

“Cô Lộ, cô muốn chỉ định Lâm Khắc theo dõi cô phải không? Bên kia còn có nhiều thám tử khác nữa....”

“Không! Tôi muốn anh ta.”

“Cô có cần một bản báo cáo theo dõi không?”

Cô vẫn chưa nghĩ đến điều này, may mà Đới Đức Lễ nhắc đến.

“Tôi cần một bản báo cáo chi tiết.” Cô trả lời.

“Cô muốn Lâm Khắc theo dõi cô đến khi nào?”

“Tôi vẫn chưa quyết định.”

Đới Đức Lễ nhìn cô một cái, rồi nói:

“Cô Lộ, tôi tính như vậy có được không, bây giờ cô cứ về trước, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ liên lạc với cô.”

Cô đứng dậy, một cảm giác hoan hỷ lan tỏa trong lòng.

Đột nhiên, Đới Đức Lễ ngẩng lên hỏi cô:

“Cô Lộ, cô có mang theo ảnh không?”

Cô lấy từ trong chiếc ví nilon in hình hoa anh túc ra một bức ảnh bán thân. Bức ảnh chụp năm cô 13 tuổi, lọn tóc dài được buộc gọn sau đầu, trên người mặc bộ đồ múa màu đen bó sát người.

Lúc chụp bức ảnh này, cô vừa mới múa xong, đang định rời khỏi căn phòng tập được lắp đầy những tấm gương lớn, không biết ai bỗng nhiên gọi tên cô từ phía sau, cô quay đầu ngoảnh lại, những sợi tóc tơ bay vương quanh khuôn mặt, đôi mắt đen láy mênh mang nhìn về phía trước.

Cô luôn yêu thích bức ảnh này, cô gái trong bức ảnh kia có một thần thái gì đó mà giờ đây cô đã đánh mất. Khi đó cô đang nhìn thứ gì? Rốt cuộc là ai đã gọi tên cô? Cô không còn nhớ nữa.

Nếu nói cô là một thiếu nữ đã bỏ nhà ra đi từ vài năm trước, cha mẹ giàu có của cô muốn biết hành tung của cô, vậy thì, bức ảnh này là phù hợp nhất rồi.

Cô đưa bức ảnh cho tiểu yêu tinh Đới Đức Lễ.

Ông ta nhận lấy bức ảnh, rời khỏi chiếc ghế tựa cao, bước ra trước bàn làm việc để tiễn cô.

Khi cả hai đi ra đến cửa, ông ta hỏi cô:

“Cô Lộ, hiện giờ cô đang ở đâu?”

Hỷ Hỷ đáp:

“Tôi ở ngay khách sạn Tân Nguyệt gần đây, phòng 103.”

Mãi đến ba hôm sau Đới Đức Lễ mới gọi đến. Dường như ông ta cố ý kéo dài ba ngày, để xác minh rằng vị khách này không có bất cứ biểu hiện gì muốn thay đổi ý định điên khùng của mình.

Ông ta thông báo rằng:

“Cô Lộ, đã sắp xếp ổn cả rồi, bắt đầu từ ngày mai, Lâm Khắc sẽ theo dõi cô. Bản báo cáo và giấy tờ hóa đơn nên làm thế nào để gửi cho cô nhỉ?”

“Tạm thời ông cứ gửi đến khách sạn Tân Nguyệt nhé.”

Hỷ Hỷ cúp máy. Lúc này đây, cô đang ngồi trong quán bar nhỏ ngay cạnh khách sạn, và uống cạn một ly vodka vị đào.

Cô trả tiền rồi bỏ cuốn Đời nhẹ khôn kham đã xem được một nửa vào trong túi đeo.

Sau đó cô đứng dậy, sải từng bước dài rời khỏi quán mà không buồn ngoảnh lại.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã không còn đường để quay lại nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.