Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 15




Ngay chiều hôm sau, một bản thông cáo báo chí đã được đưa ra.

Tất nhiên, mình không thể lên Google News để đọc nó bởi vì chẳng ai buồn mang máy tính vào cho mình. Nhưng mình vẫn đọc được ở phần tít chạy bên dưới kên CNN và sau đó là mục tin tức buổi tối.

Họ thậm chí còn làm hẳn cả một bài phóng sự về mình trên kênh tin tức giải trí Entertainment Tonight.

Xem ra chị Kelly, người phát ngôn của Nikki, đã tốn không ít công sức vào việc lăng xê cho vị khách hàng nổi tiếng nhất của mình.

“Tối nay, làng công nghiệp thời trang và sc đẹp cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi người đại diện của Nikki Howard đưa ra thông báo” – bên góc trái của màn hình TV xuất hiện một bức ảnh nhỏ của Nikki Howard – “làm yên lòng các fan hâm mộ rằng cô siêu mẫu tuổi teen này sẽ quay trở lại làm việc trong tuần này, sau một tháng vắng mặt trên các sàn diễn thời trang và câu lạc bộ của thành phố New York. Những người hâmộ thời trang trên toàn thế giới đã vô cùng lo lắng trước những thông báo về tình trạng sức khỏe của Nikki và chứng giảm đường huyết – Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô bị ngất xỉu tại buổi khai trương trung tâm thương mại Stark tháng trước và làm chấn động tới não bộ, gây ra chứng mất trí nhớ…”.

Bức ảnh tiếp theo xuất hiện trên màn hình đã khiến mình suýt nữa thì mắc nghẹn với món đậu hũ mà Frida lén mang vào theo yêu cầu của mình. Trước đây mình không bao giờ động đến những món như thế này nhưng giờ thì mình mê mẩn, ăn không biết chán. Bác Holcombe nói việc bệnh nhân sau khi ghép não tự dưng thay đổi khẩu vị, không giống như trước đây nữa là chuyện bình thường.

Đó là một bức ảnh bé tí teo chụp bằng di động cảnh mình (Nikki Howard) đang ngồi sau con vespa màu xanh của anh Gabriel Luna. Cả hai bọn mình đang hơi ngoái lại nhìn người chụp ảnh, mặt mũi khá hốt hoảng – thế mà mình chẳng nhớ là có bị chụp ảnh đâu đấy.

Rõ ràng nét mặt hốt hoảng đó của mình và anh Gabriel bắt nguồn từ cuộc rượt đuổi tóe khói của đám học sinh lớp 4 chứ không phải vì phát hiện ra bị ai đó chụp ảnh như cách mấy tay săn tin suy diễn. Họ đúng là biết thêu dệt, phóng đại sự việc mà!

“Có lẽ chứng mất trí nhớ này sẽ là lời giải thích của Nikki dành cho người bạn trai lúc-tan-hợp của mình, Brandon Stark về bức ảnh chộp được ngày hôm qua khi cô đang vui vẻ đi dạo bằng xe máy cùng chàng ca sỹ mới nổi người Anh, Gabriel Luna. Cặp đôi này đã gặp nhau tại buổi khai trương trung tâm thương mại Stark trên phố SoHo, nơi cô người mẫu trẻ đã bị ngất xỉu dẫn đến chấn thương ở đầu còn một fan hâm mộ nữ của cô bị thiệt mạng bởi một sự cố do những người biểu tình của tổ chức E. L. F gây ra…”.

Mình như chết (một lần nữa) lặng đi khi nhìn thấy tấm hình cũ của mình xuất hiện trên màn hình vô tuyến. Tại sao họ phải khơi lại chuyện một cô gái đã chết do bị TV rơi trúng đầu trong khi vẫn thản nhiên chiếu những bức ảnh của Nikki Howard đang hãnh diện bước đi trên thảm đỏ trong chiếc váy xẻ cao tới tận rốn thế kia? Dù sao mình cũng là tin tức của ngày hôm qua rồi mà.

“Phía đại diện của cả cô Howard và anh Luna đều không có bình luận gì về bức ảnh trên. Nhưng có lẽ Nikki có thể nói với Brandon rằng chỉ nhất thời ‘quên béng mất’ là mình đã có bạn trai…”

Ôi Chúa ơi, không thể tin nổi. Mình giận đến không sao thở được nữa.

Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

“Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành tập đoàn Stark Enterprises, ông Robert Stark mới đây đã ra một thông báo” – mình chỉ muốn với tay đập nát cái TV ngay lập tức – “đích thân gửi lời chúc chóng bình phục tới cô Howard, người được coi là gương mặt đại diện của tập đoàn Stark”.

Máy quay chĩa vào một người đàn ông lịch lãm trong chiếc áo sơ mi hở cổ – một phiên bản về già của Brandon Stark – là bố anh ta: “Ban lãnh đạo của Stark Enterprises rất hy vọng rằng trong giai đoạn bình phục này của Nikki, báo giới và các phương tiện truyền thông đại chúng có thể tôn trọng dành cho cô ấy một chút riêng tư cá nhân. Ít nhất trong vòng mấy tuần sắp tới, Nikki sẽ giảm bớt thời gian xuất hiện trước công chúng để tập trung cho việc hồi phục sức khỏe. Nikki thậm chí đã đích thân nói với tôi về khả năng có thể quay lại trường học của mình…” – ông ta khẽ mỉm cười trước những nụ cười khẩy của đám phóng viên bên dưới, như thế việc Nikki Howard muốn lấy bằng tốt nghiệp trung học là điều nực cười nhất trên đời không bằng – “… và đây là quyết định mà chúng tôi, tập đoàn Stark Enterprises luôn ủng hộ cô ấy 100%”.

Cái gì? Mình chưa bao giờ nói với ông già Robert Stark đó bất cứ chuyện gì. Mình thậm chí đã gặp mặt ông ta lần nào đâu. Và sự thật đau đớn hơn, ông chủ của mình – à không ông chủ của Nikki – cũng nghĩ rằng cô ta quá ngu ngốc để có thể tốt nghiệp trung học. Như thế mà gọi là ủng hộ sao? Không lẽ ông ta đã đọc email của cô ta và có những ý nghĩ ấu trĩ như thế?

“Tuy nhiên, nếu vẫn còn suốt ngày vi vu như thế này” – tay phóng viên tiếp tục chiếu hình ảnh mình ngồi sau xe của anh Gabriel – “chắc chắn cô học sinh người mẫu sẽ không tránh khỏi bị kỷ luật”.

Tiếp đến là bản tin về vụ ly dị om sòm của một nhân vật nổi tiếng nào đó hiện nay.

Không thể tin được một trong mấy cô bé học sinh đó đã chụp ảnh mình và anh Gabriel rồi… bán cho các báo. Chẳng lẽ từ nay về sau mình sẽ luôn phải sống một cuộc đời mất tự do như thế này sao? Ngày ngày bị đám paparazzi theo dõi và rình rập, mọi hoạt động dù là trong sáng nhất của mình cũng sẽ được xào nấu thành những tin tức giật gân rẻ tiền?

Mình vẫn còn chưa hết choáng váng trước những gì vừa xem được trên TV nên không chú ý có người vừa bước vào phòng.

“Nikki ơi?” – một người đeo mặt nạ phẫu thuật đang vẫy tay gọi mình.

Lulu Collins lại lẻn vào bệnh viện, vẫn với cái phương thức cũ. Có điều lần này ngoài việc cầm theo tập bệnh án như lần trước, cô nàng còn trang bị thêm bằng một cặp kính trí thức to sụ trên mặt.

Giờ cũng đã muộn rồi, hầu hết các nhân viên trực đêm này – cộng với bố mình – đang tụ tập ở ngoài sảnh xem một chương trình thể thao gì đó. Không biết là môn thể thao gì nhưng mình cũng chẳng quan tâm.

Vì thế Lulu trong bộ dạng thế này làm gì mà không qua mặt được mấy ông nhân viên an ninh.

“Chào cậu, Lulu” – mình ủ rũ nói.

“Cậu nhớ ra mình là ai rồi à?” – Lulu kéo vội cái mặt nạ xuống cười khoái chí – “Ôi, Nikki… khi họ nói cậu bị mất trí nhớ mình đoán ngay ra là họ đang dựng chuyện mà”.

“Không, thật đấy” – mình thanh minh ngay – “Xin lỗi, Lulu nhưng mình chỉ biết về cậu sau buổi hôm trước thôi. Nhớ không? Khi cậu bắt cóc mình ý?”.

“Cậu có chắc không?” – Lulu xịu mặt xuống – “Lúc mình xem tin trên TV, mình đã nghĩ có thể hai cậu đã hoán đổi trở lại. Cậu và cái cô Em gì đó. Bởi vì… mấy chuyện nhảy lên ngồi sau xe máy của một anh chàng lạ mặt thì quá giống Nikki rồi. Anh Brandon đang điên lắm!”

“Brandon? Nổi điên với mình á?”

“Chứ còn gì nữa” – Lulu ngồi ghé xuống giường mình – “Không hiểu sao anh ta vẫn có những suy nghĩ rằng anh ta có quyền nhảy nhót cả đêm với bất cứ đứa con gái nào anh ta thích nhưng cậu thì không được phép ngồi sau xe máy một anh chàng nào hết? Bọn con trai thằng nào cũng ích kỷ như thế thì phải”.

“Cậu cũng bị đối xử như thế hả?” – mình dò hỏi.

“Chính xác” – Lulu thở dài – “Thôi, kệ mấy tên đấy đi. Mà này, cậu có biết mình vui thế nào khi thấy bức ảnh đó trên TV không? Mình đã ngỡ là cậu quay trở lại cơ đấy, Nikki ngày trước của mình ý. Cosabella cũng đột nhiên mất tích nên mình nghĩ cậu đã về nhà và đem nó đi…”.

“Lulu” – mình nhe răng cười kéo tấm chăn trên người xuống để lộ cục bông trắng đang ngủ ngon lành kế bên cạnh –“Cosabella đang ở đây. Xin lỗi nhé. Tại sáng hôm qua nó khóc lóc kêu gào thảm thiết quá và mình thì không nỡ lòng bỏ nó lại”.

“Ồ, ra vậy. Không sao. Cosy nhớ cậu lắm mà. Ý mình là Nikki. À không… Ôi giờiũng chẳng biết là ai nữa. Thế nghĩa là chính cậu đã ngồi sau xe anh ta, chứ không phải… Nikki thật?”

“Ừ” – mình gật gù – “Là mình. Nghe này, Lulu, về chuyện hoán đổi linh hồn…”

“Sao cơ?” – giọng Lulu nghèn nghẹn. Không phải cô ấy đang khóc đấy chứ?

Ôi mà mình cũng chẳng có thời gian quan tâm tới nước mắt của Lulu. Bất cứ lúc nào, bố hay một cô y tá nào đó – và trường hợp xấu nhất là bác sỹ Holcombe – có thể bước vào phòng và phát hiện ra có người lạ trong phòng.

Sau cuộc nói chuyện sáng nay với người bên phía tập đoàn Stark, về các khoản bồi thường và kiện tụng tòa án… rõ ràng họ sẽ không để yên nếu vụ việc lần này bị tiết lộ ra ngoài. Và mình cũng không muốn Lulu gặp rắc rối. Mặc dù cô ta hơi ngốc nhưng được cái có tấm lòng nhiệt tình với bạn bè.

“Lulu” – mình nhẹ nhàng giải thích – “Không hề có hoán đổi linh hồn hay thân xác nào hết. Chỉ là mình đã bị trấn thương ở đầu và giờ mình bị mất trí nhớ. Đó là lý do tại sao mình không hề nhận ra cậu. Hay anh Brandon”.

Im lặng. Lulu lặng im giương mắt lên nhìn mình trước khi lắc đầu quầy quậy và quả quyết tuyên bố: “Không thể có chuyện đó!”

“Ờ, có đấy” – mình cũng không chịu lùi – “Chuyện thực sự đã xảy ra như vậy. Mọi tin tức trên TV đều là thật”.

“Mình không tin cậu” – Lulu khăng khăng – “Hay tin tức. Mình biết đó chỉ là những gì chị Kelly đang cố muốn mọi người tin thôi. Nhưng đó không phải là sự thật”.

“Lulu” – mình nài nỉ. Phải làm mọi cách để cô ta tin lời mình mới được. Không thể mạo hiểm bắt bố mẹ phải trả 2 triệu đôla kia hay là tuyên bố phá sản được – “Đó là sự thật. Tại sao cậu không chịu tin mình thế?”.

“Bởi vì cho dù có mất trí nhớ thật thì Nikki cũng không bao giờ làm như thế với móng tay của mình cả”.

Vừa nói Lulu vừa nắm lấy bàn tay mình giơ lên chỉ cho mình thấy.

Mình nhìn xuống theo và hiểu ngay ý cậu ta muốn nói gì.

Trong cuộc gặp gỡ với bác sỹ Holcombe và chú Phillips ban sáng mình đã cắn nham nhở mấy đầu ngón tay vốn được gọt dũa cẩn thận của … và giờ trông nó cụt lủn chẳng khác gì mấy cái móng cũ của mình.

“Nikki sẽ không bao giờ làm chuyện gì gây tổn hại tới cơ thể của mình hoặc làm xấu bản thân” – Lulu tiếp tục cuộc lý luận của mình – “Vì thế mình không biết cậu thực ra là ai nhưng có một điều chắc chắn… cậu không phải là Nikki. Do đó đừng có giở bài mất trí nhớ ra với mình làm gì. Có thể nó có tác dụng với người khác nhưng nên nhớ rằng mình là bạn thân nhất của Nikki và mình biết mọi điều về cậu ấy. Cậu ấy thà chết chứ không bao giờ làm cái việc kinh khủng này”.

Cái miệng xinh xắn kia ăn nói đáo để ra phết nhỉ! Mỗi tội cô ta không phải là đã biết mọi thứ về người được coi là “bạn thân” đó. Đơn cử là chuyện cô bạn thân nhất đời Nikki ấy bấy lâu nay vẫn lén lút quan hệ với Justin Bay, bạn trai của Lulu đằng sau lưng Lulu đấy thôi.

Tất nhiên không đời nào mình lại đem chuyện đó ra kể với Lulu.

Nhưng dù sao cô ta cũng cần phải biết sự thật.

“OK, Lulu, cậu nói đúng. Mình không phải là Nikki Howard. Sự thật là các bác sỹ ở đây đã ghép não của Emerson Watts vào cơ thể của Nikki Howard. Và mình không được phép tiết lộ điều đó với bất kì ai, bởi nếu không bố mẹ mình sẽ phải trả 2 triệu đôla – tất nhiên nhà mình thì đào đâu ra số tiền lớn đến như vậy – cho tập đoàn Stark Enterprises, người đã đứng ra trả toàn bộ tiền chi phí cho cuộc phẫu thuật lần này. Mình đoán là họ làm như vậy để cứu sống gương mặt đại diện của tập đoàn. Nikki bị chứng phình động mạch bẩm sinh và đã bị phát hiện ngay trong buổi khai trương trung tâm thương mại Stark”.

Lulu chớp mắt nhìn mình một lúc rất lâu.

Sau đó phá lên cười hô hố thật thô lỗ.

“Ha ha. Chuyện hay đấy!”

Giờ thì đến lượt mình chớp mắt nhìn cô ấy. “Mình biết, nghe thì có vẻ giống kịch bản một bộ phim truyền hình nhưng cậu cũng biết Nikki Howard vừa cho ra mắt một dòng mỹ phẩm và thời trang mới rồi còn gì. Mình đoán họ đã đổ vào đó không ít tiền nên giờ mình phải thế thân Nikki để tiếp tục quảng bá cho dòng sản phẩm này…”.

“Ha!” – Lulu cười tới mức ngã lộn cổ xuống giường – “Cậu cứ làm như chỉ cần chọn đại một đứa chẳng biết gì như cậu để làm một việc quan trọng như thế!” – cô nàng giơ tay lên quệt nước mắt vì cười nhiều – “Xin lỗi, mình không có ý chê cậu kém ci hay gì hết. Nhưng công việc của Nikki không hề đơn giản. Mà cậu đã có tí kinh nghiệm người mẫu nào chưa?”.

Mình suýt thì phì cười trước cái câu công việc của Nikki không hề đơn giản của Lulu.

“Chưa” – mình thản nhiên nói – “Nhưng mình nghĩ mình sẽ có thể xử lý được”.

“Vậy sao?” – Lulu càng cười lớn hơn – “Cậu thậm chí có biết bí quyết Manolo là gì không?”.

“Ừm…” – mình cố nhớ lại những gì đã đọc được trên mấy tờ CosmoGIRL! của Frida – “Manolo là tên một loại giày đúng không?”.

Lulu ngửa cổ ra cười sằng sặc, pha một chút thương hại kèm khinh bỉ: “Ôi Chúa ơi! Không thể tin được cậu! Chuyện gì thế này? Nikki mà nghe được chuyện này chắc sẽ cười chết mất. Với kiến thức như thế cậu sẽ không trụ nổi lấy một phút trong làng thời trang đâu, có biết không?”.

“Ờ thì…” – mình cảm thấy hơi tự ái – “vì thế họ mới nghĩ ra chuyện mất trí nhớ. Nếu mình có sai sót gì thì cứ đổ cho căn bệnh đó là được. Mà bí quyết Manolo là gì thế?”.

Nhưng Lulu lờ đi không buồn trả lời câu hỏi của mình “Chúa ơi. Buồn cười chết mất thôi. Brandon mà nghe được vụ này chắc…”.

“Không được” – mình rú ầm lên, chộp vội lấy cô tay mảnh khảnh của Lulu – “Lulu! Cậu không thể kể cho anh ta nghe! Mình đã nói đây là bí mật mà. Mình sẽ chuyển tới sống cùng cậu – ở nhà của Nikki. Chúng ta sẽ trở thành bạn cùng nhà với nhau. Nhưng cậu không được phép tiết lộ với bất kì ai. Nếu không bố mẹ mình sẽ gặp rắc rối lớn”.

Lulu ngưng bặt cười, đứng bật dậy khỏi giường. “OK, Nik… hay Em… hay ai cũng được. Nghe này, cậu có muốn mình gọi cho chị Bliss không? Mình hoàn toàn có thể thu xếp một cuộc hẹn làm móng khẩn cấp cho cậu ngay lập tức”.

“Không cần đâu” – mình lắc đầu – “Lulu này, lúc ở nhà của cậu – ý mình là nhà của bọn mình – mình phát hiện ra một thứ liên quan đến máy tính của Nikki”.

“Ờ, thì sao?” – cô ta nói với giọng ỉu xìu, chán nản.

“Ai đó đã và đang theo dõi trộm email của Nikki” – mình nói – “Nói chung là mọi thứ cô ta gõ lên bàn phím hoặc tra cứu trên máy tính. Cậu có đoán ra được là ai đã làm chuyện đó

“Không” – Lulu khẽ nhún vai – “Đó là cái máy tính mới tinh bác Stark tặng cho cậu ấy. Mình cũng được tặng một cái. Cả hai đều màu hồng”.

“Ừ, mình biết nó màu hồng rồi. Ông Stark cũng tặng cho cậu một cái sao?”

“Ừa. Đó là mẫu thiết kế mới nhất của Stark Enterprises thì phải” – Lulu nhóp nhép nhai kẹo cao su và thổi bong bóng – “Mà cậu nói ai theo dõi email của Nikki là sao?”.

Ngay lúc đó một cô y tá đẩy cửa bước vào, tay cầm bệnh án của mình.

“Xin chào” – cô ta nhìn trừng trừng về phía Lulu đang ngồi chồm hổm cuối giường mình – “Tôi có biết chị không?”.

“À không” – Lulu tụt vội xuống khỏi giường, giả vờ chăm chú xem bệnh án (chôm được ở đâu đó) – “Tôi chỉ đi tua một vòng thôi”.

Dĩ nhiên cô y tá đâu phải ngu ngốc gì mà không phân biệt được thật giả – chưa kể chẳng nữ y tá nào trong cái bệnh viện này đi giầy cao gót 7 phân như thế kia. “Xin lỗi nhưng có thể cho tôi xem thẻ của cô không?”.

“Úi, tôi có tin nhắn gọi cấp cứu rồi” – Lulu nhanh nhảu nói – “Tôi phải đi đây. Tạm biệt!”. Nói rồi cô nàng lỉnh rất nhanh ra khỏi phòng, trong khi nữ y tá kia chạy rượt theo gọi í ới: “Cô kia! Dừng lại!”.

Hy vọng là Lulu chạy thoát được.

Thật là không giống với mình một tẹo nào. Cách đây một tháng nếu có ai hỏi mình nghĩ sao về Lulu Collins, chắc chắn mình sẽ liệt cô ta vào danh sách những cô nàng nổi tiếng hời hợt và nông cạn, tối ngày bị ám ảnh bởi áo quần và tiệc tùng.

Giờ mình vẫn nghĩ cô ta như thế.

Nhưng… mình có vẻ cũng bắt đầu thấy thinh thích cô ta.

Và như vậy thì mình là loại người như thế nào nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.