Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 30: Mực nướng và rượu ngải đắng




Edit: Thố Lạt

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có rà rốt là do cô cắt đấy. Xe ra biểu hiện ở sau bếp của cô không tệ."

Giọng nói của Elis vang lên, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình như bị kim đâm, ra sức thu tay lại.

Cô có thể cảm thấy rõ khoảnh khắc kia Giang Thiên Phàm dùng lực giữ chặt cô, nhưng sau khi do dự không đến nửa giây, anh vẫn buông cô ra.

"Vô cùng cảm ơn sự chỉ bảo của cô." Lâm Khả Tụng xoay người bày tỏ lòng biết ơn với Elis.

"Tôi cũng không chỉ bảo cô gì cả, người luôn đứng bên cạnh quan sát cô là Bội Phách."

Nói xong, Elis gọi Bội Phách.

Cô ta chống cằm, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Bội Phách: "Hôm nay thực sự vất vả cho anh rồi."

"Tôi phải làm hế tất cả mọi thứ." Bội Phách vuốt cằm, xem ra anh ta rất tôn trọng Elis.

" Hôm nay, anh cảm thấy biểu hiện của Khả Tụng thế nào?" Ngón tay Elis chậm rãi lướt qua chân mày, phong thái nhàn hạ như vậy, nhưng lại khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy áp lực.

"Động tác quá chậm." Bội Phách dùng giọng nói cực kì nghiêm túc trả lời.

Dường như Elis đã sớm đoán trước được lời bình này, gật gật đầu cười nói: "Đây là truyện khó tránh khỏi. Trước đây, cô ấy chưa từng vào phòng bếp. Ngoại trừ chậm chạp, còn có gì nữa không?"

"Thậm chí ngay cả cá hồi cô ấy cũng không biết."

Bội Phách vừa dứt lời, Elis liền cười thành tiếng.

Lâm Khả Tụng đỏ mặt, cúi đầu. Cô cũng không dám nhìn Giang Thiên Phàm bên cạnh.

"Những thứ này từ từ học hỏi là được. Còn gì khác không?"

"Thiếu tính chủ động trong việc phụ bếp."

Elis nhìn về phái Giang Thiên Phàm, dường như đang đợi anh nói gì đó, nhưng anh lại vẫn im lặng.

"Bội Phách, dù sao cô ấy cũng có chút ưu điểm. Người mới cần được khích lệ." Elis kéo Lâm Khả Tụng đến cạnh mình, vỗ vỗ vai cô.

Bội Phách hít một hơi, nhíu mày.

Lâm Khả Tụng càng thêm chán nản. Không ngờ muốn nói ra một ưu điễm của cô cũng khó như vậy...

Tuy biết bản thân và những đầu bếp chuyên nghiệp này vốn không có cách nào so sánh được, nhưng cảm giác thót tim này không thể mất đi được.

"Đầu bếp, cô thấy da cá hồi cắt như thế nào?"

"Không tệ, thịt cá không rời rạc, hình dạng hoàn chỉnh, vết cắt cũng rất gọn gàng, phong cách trước sau như một của anh." Trong mắt Elis rõ ràng là sự tán thưởng.

"Đó là phần Lâm Khả Tụng cắt."

Elis dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Cô ta nhìn Bội Phách, sau hai ba giây mới mở miệng: "Anh tự dạy cô ấy?"

"Tôi làm mẫu một lần cho cô ấy xem, cô ấy liền nhớ kỹ. Tuy động tác của cô ấy chậm đến nỗi khiến người ta không thể kiên nhẫn chờ, nhưng cô ấy không phạm bất kì sai lầm chết người nào."

Câu cuối cùng của Bội Phách, Khiến Lâm Khả Tụng cuối cùng cũng được thở phảo nhẹ nhõm.

Bội Phách ơi Bội Phách! Anh đúng là anh em tốt của tôi! Tuy anh quát tôi, lại túm cổ áo tôi, không dịu dàng đáng yêu chút nào, nhưng anh thật sự là người tốt!

Elis nhắm mắt lại, thở dài: "Anh Giang, anh nghe rồi đấy. Bội Phách đánh giá cô ấy rất cao."

"Cô ấy sẽ làm việc ở đây sao?" Bội Phách hỏi.

Elis nhìn về phía Giang Thiên Phàm: "Chuyện đó phải xem ý của anh Giang."

"Anh hi vọng cô ấy làm việc ở đây sao?" Cuối cùng Giang Thiên Phàm cũng mở miệng.

Lâm Khả Tụng bỗng căng thẳng. nếu Bội Phách nói hi vọng, giang Thiên Phàm sẽ đồng ý sao?

Nơi này chính là nhà dáng có sao Micellin, nếu có thể phụ bếp ở đây, có thể nhìn thấy cách xử lí các loại thực vật, đứng ngoài nhìn kĩ xảo của các bậc thầy một chút, cô nhất định sẽ tiến bộ nhanh hơn.

"Tuy cô ấy không có nền tảng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thiên phú."

"Vậy đợi cô ấy có đầy đủ nền tảng rồi mới trở lại nơi này làm việc." giọng điệu của Giang Thiên Phàm cực kì bình thản.

Không nghe được là hài lòng hay không hài lòng với biểu hiện hôm nay của Lâm Khả Tụng.

Nụ cười trên môi Elis càng sâu hơn.

Không biết vì sao, Lâm Khả Tụng có thể mơ hồ cảm nhận được địch ý của Elis với cô. Muốn đoán được nơi phát ra địch ý này thật ra rất dễ, rõ ràng Elis thích Giang Thiên Phàm. mà bản thân lạ là học trò tạm thời của anh, thật sự cách anh quá gần, cho nên trong lòng Elis mới không thoải mái.

Ài, cô ưu tú như vậy lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn ở cùng một nước với khối băng lớn Giang Thiên Phàm này, người mới bé nhỏ tôi đây đứng trước mặt cô khác nhau như trứng rồng với trứng thối... Cần gì phải để ý đến tôi chứ? Tự hạ thấp giá trị bản thân đó, nữ thần.

"Bội Phách, đưa đồ ăn mới sáng tạo ra của chúng ta lên, để anh Giang bình luận một chút." Elis nói với Bội Phách.

Bội Phách gật đầu, Lâm Khả Tụng cũng cũng hiểu được không còn chuyện gì của mình, muốn rời khỏi cùng Bội Phách, Giang Thiên Phàm lại khẽ đập bàn.

"Ngồi đi."

Đơn giản rõ ràng, chỉ có một từ.

Thậm chí Lâm Khả Tụng cảm thấy mình đã nghe lầm. Giang Thiên Phàm đang kêu ai ngồi xuống?

Elis? Cô ta vốn chưa hề đứng dậy!

Bội Phách? Không phải anh ta phải đi truyền đồ ăn sao?

Vậy cũng chỉ còn lại mình cô thôi đúng không?

Lâm Khả Tụng bế tắc, không biết nên làm sao cho phải.

Bội Phách đã xuống cầu thang rồi.

Anh bạn, anh đi nhanh như vậy làm gì! Tương thân tương ái lúc nãy đi đâu rồi?

Mãi không nghe thấy tiếng Lâm Khả Tụng ngồi xuống, Giang Thiên Phàm chậm rãi đứng dậy. Ngón tay anh xác định phương hướng dọc theo mặt bàn, đi đến bên cạnh Lâm Khả Tụng, thay cô kéo ghế ra.

Tay anh đặt trên ghế, nói lại một lần nữa: "Ngồi đi."

Lâm Khả Tụng cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, càng khỏi phải nói đến Elis đang dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Giang Thiên Phàm.

"Anh khẳng định sẽ để Khả Tụng... cũng ở lại đây?"

"Đồ ăn cô sáng tạo, đại diện cho trình độ bậc nhất của giới ẩm thực. Dịp này đối với cô ấy mà nói, là cơ hội học tập tốt nhất."

Elis im lặng nở nụ cười, quay đầu sang chỗ khác bĩu môi.

Bây giờ, Lâm Khả Tụng cảm nhận được sự khinh thường hết sức rõ ràng.

Cô biết Elis nghĩ gì. Làm một người mới, ngay cả cá hồi cô cũng không nhận ra, thưởng thức tác phẩm của đầu bếp bậc thầy như Elis, thật giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, không nếm ra mùi vị gì.

Nhưng Giang Thiên Phàm đã kéo ghế cho cô, có vẻ rất có phong độ, thật ra chính là anh bắt cô ngồi xuống.

Lâm Khả Tụng cúi đầu ngồi xuống. Ngay cả khi đi tới nơi mang phong cách Tây Cao cấp như Khách sạn Hoa Lãng cùng với Tống Ý Nhiên và một Sở Đình, Lâm Khả Tụng cũng không cảm thấy hoàn toàn xa lạ như giờ phút này.

Bội Phách bưng bàn ăn lên. Anh ta kiểm tra rất cẩn thận, đưa hai phần món chính đến trước mặt Giang Thiên Phàm và Elis.

Khi anh ta chú ý tới Lâm Khả Tụng cũng ngồi ở chỗ kia, không khỏi mở miệng hỏi: "Xin hỏi, có cần chuẩn bị thêm một phần món chính không?"

"Không cần, chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn là được."

"Vâng, anh Giang."

Lâm Khả Tụng chăm chú nhìn chén đĩa trước mặt Giang Thiên Phàm, bày biện vô cũng đẹp đẽ, khiến người ta hoàn toàn không đành lòng phá hoại mỹ cảm này.

Một con mực nằm ở một phần ba đĩa, mặt ngoài của mực được chiên có màu vàng nhạt, trên mực là một chút hỗn hợp xanh nhạt, mang đến chút điểm sáng cho món ăn. Dưới khay là một chất lỏng sệt sệt màu vàng nhạt, mang đến một tia ấm áp khi quan sát. Lá cần tây non trang trí bên trên, có phần như dương liễu rũ xuống lúc bình minh.

Elis ngược lại cầm dao nĩa lên như không thấy gì, tao nhã cắt mực ra,  lúc này Lâm Khả Tụng mới phát hiện thì ra cuốn trong mực là nhân bánh. Elis chấm nhẹ mực vào nước sốt dưới khay, sau đó đưa vào trong miệng, gật đầu.

"Ừ, là hương vị và cảm giác này. Anh Giang, anh có cảm nhận được không?"

Giang Thiên Phàm nâng dao nĩa lên, dao ăn nhẹ nhàng vẽ một vòng dọc theo đĩa ăn, sau khi xác định vị trí của mực, anh mới hạ dao.

Lâm Khả Tụng rất muốn nhìn anh, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Elis, đánh phải cúi đầu.

Sau khi Giang Thiên Phàm nuốt xuống, cũng không nói lời nhận xét, mà chuyển đĩa ăn về phía Lâm Khả Tụng.

"Cô có thể phân biệt được những nguyên liệu náu ăn trong đó không?"

Lâm Khả Tụng bỗng nhớ tới tám bát canh cải trắng bạc hà.

Không phải chứ... lại là cùng một khuôn?

Ánh mắt Elis nhìn qua, mày nhăn lại, dường như rất hoảng hốt.

Da đầu Lâm Khả Tụng bắt đầu tê dại, phân chia các thứ trong đĩa ăn của Giang Thiên Phàm trước mặt Elis...

Đối với cái tên Giang Thiên Phàm luôn ăn một miếng này mà nói, Lâm Khả Tụng ăn phần còn lại quả thực không có gì đáng ngại. Nhưng mà trong mắt người khác, rốt cuộc thầy trò bọn họ có bao nhiêu thân thiết gắn bó? Hay là anh cảm thấy cô ăn phần thừa của anh là được rồi?

Lâm Khả Tụng chỉ có thể hoàn toàn không thành thục bắt chước tư thái dùng cơm của Giang Thiên Phàm, cắt một miếng mực nhỏ, chấm một chút nước sốt, đưa vào trong miệng.

Khi vị ngon của mực và hương vị của các nguyên liệu phối hợp khác lan tỏa trong miệng cô, cô không liềm chế được "Ừ--" lên một tiếng.

Cảm giác kia thật giống như ngủ một giấc no cuối cùng cũng tỉnh lại.

Elis lại nực cười nhìn cô: "Rất rõ ràng, vai chính của món này là mực. Ngoài mực, cô còn ăn được gì nữa à?"

Ngoại trừ cá mực, trọng điểm của món ăn này nằm ngay ở nước sốt và phần nhân bên trong.

Lâm Khả Tụng nhớ lại tất cả hương vị vừa lướt qua đầu lưỡi cùng với các dư vị còn lại, nhớ Giang Thiên Phàm từng nói, nghệ thuật nấu ăn thật ra chính là cân bằng vị giác.

Hương vị của một món ăn, có các tầng.

Mà trong món ăn này, cùng tỏa sáng với vị ngon của mực, là thịt cá lớn nào đó. Đó hẳn là một phần của nhân bánh.

Cá mực phía ngoài hẳn là chiên bằng mỡ bò. Trong nhân bánh hình như có loại cá biển nào đó. Tôi rất ít khi ăn cá biển, cho nên thật sự không nhận ra cá gì." Lâm Khả Tụng nhìn về phía Giang Thiên Phàm, chờ đợi câu trả lời của anh.

"Chuyện này cũng khó trách, dù sao ngay cả cá hồi cô ấy cũng không biết. Anh Giang, muốn một người bình thường nhận ra nguyên liệu nấu ăn và nguyên liệu phối hợp trong một món chính phức tạp, quá khó rồi."

Mặt ngoài là Elis giải thích vì Lâm Khả Tụng, trên thực tế thì không ngừng nhắc nhở cô sự thật "cô không chuyên nghiệp".

"Là cá đối. Loài cá này cũng không lớn, tương tự cá mòi, giá trị dinh dưỡng rất cao, vị ngon. Cơ hội được ăn cá đối ở Trung Quốc không nhiều lắm. Trừ cái này, cô còn ăn được cái gì?"

Nói cách khác, Giang Thiên Phàm không hề để ý tới việc cô không nhận ra loại cá biển này à?

Đúng ra phải nói là, cá biền nhiều như vậy, nếu loài nào cũng có thể nếm ra, vậy không phải người, là thần... bệnh thần kinh!

"Tôi còn ăn được sò biển, nó cũng là một phần của phần nhân."

"Ừ."

"Gạo nếp và hạt bo bo."

"Ừ."

"Còn có..." Lâm Khả Tụng nhíu mày cẩn thận phân biệt. Vị tươi đó rốt cuộc đến từ cái gì? Hình như là trứng tôm, nhưng cô không nếm được bất kì miếng thịt tôm nào... Hơn nữa hương vị thuộc vô cùng nguyên thủy về biển cả này...

"Còn có tôm vàng!"

"Ừ."

Khi Giang Thiên Phàm gật đầu, Lâm Khả Tụng có cảm giác mở cờ trong bụng.

Ngay cả Elis cũng dùng ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn cô.

"Vậy còn nước sốt? Cô có thể nếm được trong nước sốt có gì không?" Vẻ mặt của Elis bát đầu nghiêm túc, lập tức khiến áp lực của Lâm Khả Tụng tăng lên gấp bội.

Đến khi nào cô mới có thể yên ổn ăn cơm đây!

Lâm Khả Tụng đã không còn nhớ rõ vị nước sốt, vì vậy cô chấm một ít nước sốt trên đĩa ăn, không giữ hình tượng liếm một cái.

"Ừm! Có cần tây, tỏi... tiêu... bơ..." Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, vẫn đang suy nghĩ xem vị mềm nhẵn trong nước sốt kia rốt cuộc là gì.

"Còn có gì nữa?" Ánh mắt Elis vô tư nhìn chằm chằm Lâm Khả Tụng, điều này khiến cô không khỏi bối rối.

"Còn có... còn có..." Lâm Khả Tụng không nói nên lời.

"Vậy thì ăn thêm một miếng." Giang Thiên Phàm nói.

Giọng nói vốn khiến Lâm Khả Tụng cảm thấy lạnh lẽo vô tình giờ phút này lại giúp cô bình tĩnh lại.

Từng lớp hương vị bị kéo ra tại đầu lưỡi của cô, mùi thơm ngát của cần tây, vị của tỏi, vị của hồ tiêu, sự nhẹ nhàng của bơ...

Nguyên liệu nấu ăn hỗ trợ lẫn nhau, không phải sứ phối hợp đơn giản. Luôn có thứ gì đó kết hợp chúng lại một chỗ.

"... Là lòng đỏ trứng? Lòng đỏ rứng sống?"

Lâm Khả Tụng không phải rất chắc chắn hỏi.

"Ừ."

Lời khẳng định của Giang Thiên Phàm khiến cô lộ ra nụ cười thoáng qua.

Mà ánh mắt Elis càng thêm trầm lạnh, cô ta dùng giọng điệu gần như bắt lỗi nói: "Lòng đỏ trứng là nguyên liệu thường dùng trong việc chế biến cơm Tây, cô nếm ra cũng không có gì lạ. Nhưng món ăn này còn có một nguyên liệu phối hợp rất quan trọng, cô có biết đó là gì không?"

Nếm được vị lòng đỏ trứng cũng không có gì lạ? Nữ thần, cô yêu cầu quá cao rồi!

Còn có nguyên liệu phối hợp quan trọng nào sao?

"Muốn ăn thêm một miếng không?" Elis nhướng mày.

Cô ta rất tự tin, Lâm Khả Tụng không nếm ra nguyên liệu phối hợp cuối cùng.

Trong món ăn này sử dụng ba loại hải sản, mực, sò biển, cá đối, độ sệt của nước sốt cũng khá đậm đặc, rốt cuộc là cái gì khiến mùi hải sản trở nên dịu đây. Không phải chỉ vì nướng lò hay là mùi của mỡ bò sống, mùi thơm say lòng người này...

"Là rượu!"

"Rượu đó hay là rượu nho?" Elis cau mày hỏi.

"Không phải rượu đó..."

Rượu đỏ thường dùng để làm bít tết, trái lại rượu nho trắng với hải sản nghe qua rất xứng, nhưng mà... Lâm Khả Tụng không biết đây là rượu nho.

Cô cau mày, không quá chắc chắn nói: "Mùi rượu này rất nhẹ. Mang chút mùi của hồi hương và cần tây. Tôi không nghiên cứu về rượu... nên không biết là rượu gì. nhưng tôi cảm thấy chắc chắn không phải rượu đỏ hay rượu nho trắng..."

Lâm Khả Tụng càng nói giọng càng nhỏ.

Cô có cảm thấy hổ thẹn đần độn múa rìu qua mắt thợ.

Nhưng cô không phát hiện ra dưới bàn ăn, Elis đang nắm chặt quả đấm.

"Là rượu ngải đắng." Giang Thiên Phàm mở miệng.

Lúc này, tất cả nghi ngờ và suy đoán đều sáng tỏ.

Lâm Khả Tụng kinh ngạc nhìn anh. Anh thật sự chỉ ăn một miếng, đã biết rõ tất rả nguyên liệu trong món ăn này. Cô biết vị giác của anh nhạy cảm, nhưng thật không ngờ lại nhạy cảm đến mức này!

Lúc này, Giang Thiên Phàm dời đĩa ăn về trước mặt mình, không nhanh không chậm tiếp tục ăn phần còn sót lại trong đĩa.

Lâm Khả Tụng mở to hai mắt muốn nhắc nhở đối phuông, phần đồ ăn này đã bị cô ăn vài miếng rồi!

Elis lại mở miệng trước cô một bước: "Tôi có thể nói Bội Phách chuẩn bị thêm một phần!"

"không sao. Món ăn này rất xuất sắc. Cô không dùng rượu nho hay rượu ngon, mà chọn rượu ngải đắng, ý tưởng vô cùng tài tình và sáng suốt. Tôi rất mong chờ món ăn này xuất hiện trên thực đơn nhà hàng này."

Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng nghe thấy Giang Thiên Phàm khen ngợi một ai đó, tuy giọng điệu của anh rất bình thản, giống như tất cả đều là chuyện Elis phải làm.

"Cảm ơn."

Ăn xong món ăn này, Giang Thiên Phàm đứng dậy, ra hiệu "đi theo tôi" với Lâm Khả Tụng, hai người cùng rời khỏi phòng ăn.

Lâm Khả Tụng có phần thất vọng, cơm trưa của cô chạy đi đâu rồi hả? Chẳng lẽ chỉ có hai miếng mực cuốn kia sao?

Cô thừa nhận mực cuốn là món ăn ngon hảo hạng, nhưng cô chẳng ăn được mấy miếng! Bữa sáng đã tiêu hóa hết rồi, lại vội vàng phụ bếp đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ bao tử lại bị hai miếng mực cuốn kia làm cho ngực dán vào lưng... Cô muốn ăn cơm!

Lâm Khả Tụng nói nhảm trong lòng, Giang Thiên Phàm lại không có ý dừng lại chút nào.

Khi bọn họ đi ngang qua cửa phòng phụ bếp, giọng nói của Bội Phách truyền đến: "Này! Khả Tụng! Muốn ăn sandwich không!"

Lâm Khả Tụng sáng mắt, không chút suy nghĩ liền thốt ra: "Muốn muốn!"

Khi cô nhận lấy sandwixh cắn xuống một miếng, bỗng phát hiện món ăn bình thường như vậy giờ phút này cũng trở thành món ngon quý lạ.

"Bội Phách! Sandwich của anh ngon thật!"

"Đương nhiên rồi, nó là sandwich có giá gấp năm lần bình thường." Bội Phách liếc Lâm Khả Tụng.

Sau đó sandwich có giá gấp năm lần này càng trở nên to lớn hơn!

Nhét miếng cuối cùng vào miệng, lâm Khả Tụng mới phát hiện Giang Thiên Phàm đã đến cổng nhà hàng.

Một tay anh đút túi áo, một tay đỡ gậy dò đường, đóng dáng ngược sáng có mỹ cảm cực kì tinh tế.

Khi có người đi đường tình cơ đi ngang qua anh, cũng không nhịn được nhìn anh thêm một lần.

Một luồng gió nhẹ thổi qua sợi tóc anh, khẽ đung đưa, toàn bộ thế giới như được đựng trong ly rượu nhẹ nhàng lay động.

"lâm Khả Tụng." Dường như không nghe được bước chân đuổi theo của cô, Giang Thiên Phàm gọi tên cô.

"Tôi... Tôi ở đây!"

"Cô ăn gì chưa?"

"Rồi, sandwich Bội Phách làm!"

"Anh không cho tôi ăn, tôi không thể ăn đồ của người khác sao? Hơn nữa anh Meirie cũng không nói ngay cả ăn gì cũng phải thông qua sự cho phép của anh đúng không?

"Vốn tôi định làm bánh nhung đỏ cho cô uống trà chiều, cô đã ăn no, vậy không cần phiền phức nữa."

Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, lái xe Miler đã chờ ở cửa.

Cái gì? Giang Thiên Phàm không mặc kệ bữa trưa của cô, mà đã chuẩn bị làm trà chiều?

A! Sớm biết vậy đã không ăn cái sandwich kia rồi!

"Tôi còn ăn được! Tôi vẫn chưa no!"

Bánh nhung đỏ! Bánh nhung đỏ đấy! Cô chưa từng ăn đâu! Hơn nữa còn do Giang Thiên Phàm làm!

Giang Thiên Phàm không nói lời nào ngồi vào trong xe.

Lâm Khả Tụng bị lỡ mất bánh nhung đỏ rồi.

Có lẽ vì đã mệt mỏi cả buổi sáng, lại thêm căng thẳng cao độ khi phụ bếp, Lâm Khả Tụng tựa vào cửa kính xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, di động trong túi Lâm Khả Tụng rung lên, khiến cô tỉnh lại.

Cô lục túi áo của mình, nâng đầu, chợt hoảng sợ, mình không dựa vào cửa kính xe, mà là Giang Thiên Phàm!

Khi cô giương mắt, thấy đối phương quay mặt, súy nữa bị dọa đến hốn bay phách tán!

Giữa mũi là mùi hương đặc trưng của Giang Thiên Phàm, đường nét trên áo khoác là mỹ cảm tinh tế.

Cô căng thẳng ngồi dậy, sờ sờ khóe miệng. Vô cùng may mắn! Không chảy nước miếng!

Giang Thiên Phàm luôn không nhúc nhích, điều này khiến Lâm Khả Tụng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói với bản thân: Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi!

Cô di chuyển sang bên cạnh, giữa khoảng cách với dôi phương, mãi đến khi rời khỏi hơi thở khiến người ta cảm thấy tâm tình cởi mở sáng khoái kia, nỗi lo sợ bất an của Lâm Khả Tụng cuối cùng cũng lắng xuống.

Cô lấy điện thoại di động ra, thấy được một tin nhắn: Đêm nay về nhà ăn cơm không?

Là tin nhắn của chú.

Khi Lâm Khả Tụng vừa thấy, mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật chú!

Mình tới New York, vẫn luôn được chú giúp đỡ, nếu cô không tới sinh nhật chú, có phải quá bất hiếu không?

Cô có thể xin phép Giang Thiên Phàm không?

Khối băng lớn có vẻ chỉ không dễ ở chung thôi, thật ra cũng không quá tệ...

Cô há miệng thở dốc, nhìn mặt bên lạnh lùng của anh, bắt đầu tìm từ để nói.

"Có gì cứ nói." Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mở miệng.

"Sao anh biết tôi có chuyện muốn nói?" Lâm Khả Tụng cảm thấy đối phương thật sự quá thần kì.

"Bởi vì hơi thở của cô nói cho tôi biết cô muốn nói lại thôi."

Lâm Khả Tụng giật giật khóe miệng. tai khối băng lớn còn tốt như vậy nữa.

"Chuyện đó, hôm nay là sinh nhật chú tôi, tôi có thể về đó ăn tối không?"

"Có thể."

"Tối nay tôi có thể ở lại nhà chú không? Tôi nghĩ ăn cơm sẽ ăn vào lúc tối, sau chín giờ về không phải không được tắm sao?"

"Chín giờ tôi sẽ bảo Miller tới đón cô."

"A..." Lâm Khả Tụng lộ vẻ thất vọng, đây là nhịp điệu muốn cô đêm nay không tắm sao?

"Tôi cũng không nói sẽ không cho cô tắm."

Câu trả lời của Giang Thiên Phàm khiến Lâm Khả Tụng vô cùng kinh ngạc. Cô cho rằng tất cả các quy tắc của Giang Thiên Phàm đều không thể vượt quá.

Nhưng mà hôm nay, hình như cô đã phá tất cả quy tắc rồi?

Ví dụ như cô nắm tay Giang Thiên Phàm trên tàu điện ngầm; ví dụ như cô và Giang Thiên Phàm dùng chung một phần đồ ăn; lại ví dụ như giờ phút này anh đồng ý cho cô dùng phòng tắm sau chín giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.