Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 19




Edit: Yunchan

Hắn không cho cô gạt ra, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô cáu muốn hất tay ra, nhưng hắn lại giữ rịt, lúc này cô thẳng thừng dùng cả hai tay đẩy mạnh hắn ra.

“Bỏ ra, huynh bỏ ra…” Cô sụp đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Bỏ ra…”

Hắn không buông tay, không cho cô đẩy, cũng không tránh ra. Hai người cứ xô qua đẩy lại, hắn không hề ép cô ngẩng đầu, mà chỉ kéo cô vào lòng, ôm khẽ lấy cô, đôi môi kề bên trán cô, thì thầm:

“…Xin lỗi… Xin lỗi…”

Cô không nghe được, hắn biết, nhưng hắn vẫn không nén được câu xin lỗi, không nén được ý muốn vỗ về cô.

Bàn tay nhỏ của cô đẩy ngực hắn, khàn giọng ra lệnh: “Buông ra…”

Hắn không muốn, cũng không nguyện, chỉ siết vòng tay rộng ôm cô chặt thêm. Nhiều năm qua, hắn chịu đựng, nhẫn nhịn, rồi lại kiềm chế, chuyện gì hắn cũng nhịn được, nhưng chỉ riêng nước mắt của cô là thứ duy nhất hắn không chịu đựng được.

Bờ vai nho nhỏ run khe khẽ trong vòm ngực hắn, run tới nỗi tim hắn đau xé.

Sau đó, như biết hắn sẽ không buông tay, rốt cuộc cô không giãy dụa nữa, chỉ lấy bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo hắn, chôn mặt mình vào ngực hắn. Hắn có thể cảm giác được giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt lớp áo trên ngực, làm hắn phẫn nộ cùng cực, hắn hận mình không thể bắt tên tổn thương cô quật thẳng vào tường, hận không thể ôm chặt cô vào lòng thế này mãi, bảo vệ cô suốt đời.

Lúc sáng hắn bỏ đi, vì tâm trạng quá phiền muộn nên chưa lấy đồ ăn đã đi mất, hắn không ngờ là cô sẽ tìm hắn, cuối cùng sẽ tìm tới hắn.

Mang đồ ăn tới.

Mấy năm nay, cô chưa tới đây lần nào, toàn là hắn tới chỗ cô.

Hắn biết, biết cô sợ, sợ hãi lời bàn tán của mọi người, sợ người ngoài cũng như hắn lầm tưởng là cô muốn nhờ vả hắn, muốn xin xỏ hắn thứ gì.

Nhưng chẳng ai biết được… ngoại trừ lão Tô Tiểu Mị cáo già… không ai biết, ngay cả cô cũng không biết được, thật ra hắn mới là người có thứ để ham muốn, thỉnh cầu.

Mặt trời chầm chậm lặn xuống phía Tây thành.

Đường xá, đã trở tối.

Đúng lúc này, có người rẽ vào đầu con hẻm.

Hắn biết người nọ sẽ nhìn thấy, biết cô không muốn cho ai nhìn thấy mình đang khóc, cũng biết cô không muốn cho ai nhìn thấy mình ở trong lòng hắn. Cho nên hắn bế bổng cô lên, chân điểm nhẹ bay vút lên nóc nhà, qua mấy lần lên xuống, hắn đã về tới hậu viện trong phường giấy nhà mình.

Trong viện mọi người đã về hết, chỉ còn lại cái nồi to đã chà sạch đang hong khô ở đó. Hắn bế cô đi ngang qua cái nồi to đen sẫm cao hơn người này, chân không chạm đất lách mình vào phòng, gót chân tạt ngang kéo cánh cửa ra.

Ánh tà chiều đã tắt.

Trong phòng mờ tối không thấy chút ánh sáng.

Nhưng cô có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn, từng nhịp từng nhịp, cách qua một lớp áo, gõ vào mặt cô.

Lúc nãy cô còn tức giận xấu hổ, vừa thấy hắn đã lập tức trút hết bao nhiêu tủi thân và bực tức lên đầu hắn, dù biết rõ không phải lỗi của hắn, biết rõ hắn vô tội thế nào, nhưng cô vẫn cáu vẫn giận, chỉ muốn đẩy phứt hắn ra, không muốn để hắn nhìn thấy, nhìn thấy cô không cầm được nước mắt, thấy cô không ngăn được ngu ngốc.

Càng không muốn, thấy hắn hỏi cô tại sao lại tới đây, tại sao lại khóc.

Lúc ấy, cô chỉ muốn về nhà, rúc mình trên giường, chờ cơn đau trong ngực tự tiêu tan.

Cho nên cô cố sống cố chết cúi gầm đầu, đẩy hắn hết sức, mãi tới khi hắn kéo mạnh cô vào lòng, mãi tới khi cô nhìn thấy cái gấu quần xắn cao và cái chân trần của hắn.

Một đôi chân to dính đầy cát đất.

Tim run khẽ, sực ngộ ra, hắn chạy ra ngoài mà không mang giày.

Chân trần, chạy tới đây, tới tìm cô.

Trong chớp mắt, cô không còn sức để đẩy hắn ra nữa, cô cắn môi, nước mắt lại càng cuộn trào mãnh liệt hơn.

Nếu hắn không tốt với cô đến thế, thì mọi chuyện cũng không khó chấp nhận đến thế.

Hẳn là cô nên tiếp tục đẩy hắn ra, hẳn là từ giờ trở đi phải chặn hắn ngoài cửa, không qua lại với hắn nữa. Nhưng hắn dỗ dành cô, dễ chịu như lúc mẹ sinh, cha cũng ôm cô vỗ về như vậy, vòng tay rộng của hắn bao trọn lấy cô, hơi thở phả ra trên trán cô.

Mà cô thì rất đau lòng, thật sự rất đau lòng, được hắn dỗ dành như vậy, bao nhiêu buồn tủi nhục nhã bị người ta cười nhạo, ức hiếp đè nén trong lòng bao năm nay bỗng ồ ạt dâng lên như đê vỡ, rồi tuôn tràn qua vành mắt.

Cô biết hắn bế cô ra khỏi con hẻm nhỏ kia, nhưng cô không quan tâm, cũng không còn sức để quan tâm. Cô thầm nghĩ cứ chôn mặt vào trong ngực hắn như vậy mãi, cảm giác nhịp tim của hắn, cảm giác hơi ấm của hắn, cảm giác vòng ôm âu yếm như nâng niu báu vật của hắn, thận trọng vỗ về an ủi cô.

Sau đó, nước mắt, vì được hắn truyền cho hơi ấm mà không chảy ra nữa, nhịp thở dần bình thường trở lại.

Cô hít mũi, ngửi thấy trên người hắn thoang thoảng mùi mồ hôi, mùi đậu, và lẫn chút mùi gỗ đàn.

Hắn vẫn ôm trọn lấy cô, bàn tay to vỗ về lưng cô, nhưng không nói gì thêm cả, vì cô không cảm giác được sự dao động nào ngoài tiếng tim đập trong ngực hắn, đôi môi hắn áp lên trán cô cũng không phả ra hơi nóng nữa, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề có quy luật.

Trong mơ hồ, dường như cô có thể nghe thấy nhịp tim của hắn, đập lên thình thịch.

Nhưng đây chẳng qua chỉ là ảo giác, vì cô còn nhớ rõ tiếng tim đập, nhớ rõ lúc áp lên người mẹ, ghé vào ngực cha, từng nghe thấy thứ âm thanh có quy luật ấy.

Âm hưởng, rung động, tất cả khiến cô an lòng.

Cô không nghe được, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được.

Bất giác, cô mở bàn tay nhỏ bé ra, áp lên cái nơi rung động chầm chậm đó, cảm giác nó đánh từng nhịp vào bàn tay mình.

Lúc này mới biết, áo hắn đã bị nước mắt của cô thấm ướt.

Ngượng ngùng và lúng túng lặng lẽ bò lên trong lòng.

Cô ở trong lòng hắn, len lén mở mắt ra, phát hiện mình đã được hắn đưa tới một gian phòng. Trời ngoài cửa sổ đã tối, trong phòng không đốt đèn, tối như hũ nút, mặc dù không tới nỗi chẳng thấy năm ngón tay đâu, nhưng cũng khó thấy rõ được toàn cảnh. Trong ánh sáng tù mù, cô chỉ nhìn thấy cái bóng chập chờn của bàn và bình phong.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã bế cô ngồi xuống đất, để cho cô ngồi trên đùi hắn, rúc gọn trong lòng hắn.

Ở đây có mùi giấy và mực, trên sàn nhà gỗ hình như còn chất thứ gì đó, cô lờ mờ nhận ra một đống là sách, mấy đống còn lại thì cô không biết là gì.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ có ánh sáng lọt vào, cô hơi hốt hoảng, khẽ co người lại, nhưng bàn tay hắn đã ôm lấy vai cô, từ từ trấn an cô.

Cô bất giác bình tĩnh lại, nhìn lần nữa, chỉ thấy trên cửa sổ hắt lên bóng một người, người nọ xách một cái đèn lồng, tháo cái đèn lồng treo trên hành lang xuống, nhóm lửa rồi treo lại, sau đó người nọ quay qua đối diện với cửa.

Cô hơi sợ, lo người đó sẽ mở cửa vào phòng, trong lúc hoang mang vội vàng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay trên vai vẫn bất động như núi, trái lại còn nắm chặt hơn, tay còn lại của hắn ôm siết ngang lưng cô, cô có thể cảm giác được hơi thở hắn phả ra, cảm giác được tiếng tim đập của hắn.

Hình như hắn đang nói gì đó, nhưng cô không nghe được, làm cô phải ngẩng đầu nhìn lên.

Ngẩng lên lần này, cô chỉ thấy ánh lửa tỏa ra từ ngọn đèn lồng trên hành lang, chiếu qua song cửa sổ, rọi vào gương mặt anh tuấn, cặp mắt đen và cả bờ môi gần như ngay trước mắt của hắn.

“Đừng sợ, chỉ tới đốt đèn thôi.”

Cô không cảm giác được hơi hắn phả ra, nên biết là hắn không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình để giải thích cho cô hiểu.

“Ta không gọi, không ai dám tự ý vào phòng ta đâu.”

Chẳng biết sao, nhìn hắn trái lại còn làm cô hồi hộp hơn, tim đập nhanh không lý do. Cô hấp tấp dứt tầm mắt, nhìn người bên ngoài phòng.

Người bên ngoài phòng đang quay lưng bước tới cửa bên kia, tháo chiếc đèn lồng khác trên hành lang xuống, đốt đèn rồi treo lên, xong xuôi mới quay lưng đi.

Ánh lửa của đèn lồng hắt qua song cửa sổ, chiếu sáng hơn nửa căn phòng.

Giờ đây cô mới nhìn thấy, hai người đang ngồi trên đệm ở giữa phòng, còn căn phòng thì bừa như bị quỷ phá, bên này chổng chơ một bộ quần áo, bên kia ngây đơ một mảnh vải, sách vứt đống ngổn ngang, có mấy chồng sách còn lặt lìa nghiêng ngả như núi lở, bên chân cô có một cuốn sách còn đang mở banh ra.

Cô thất kinh, quên bẵng mất chuyện của mình, ngẩng phắt đầu lên, kinh hoàng nhìn hắn nhỏ giọng hỏi: “Phòng huynh bị trộm à?”

Hắn xấu hổ ra mặt, lí nhí trả lời: “Không có.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khó hiểu hỏi: “Vậy sao phòng huynh cứ như bị người ta xới tung thế?”

“Chỗ ta bình thường là vậy.” Hắn hơi lúng túng, cụp mắt nhìn cô rồi cười khổ nói: “Quá bận nên ta không có thời gian dọn, vào độ này ai cũng bận, không rảnh.”

“A.” Đông Đông bừng tỉnh, đáp khẽ một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nói: “Xin lỗi, là ta có lỗi, ta không nghĩ tới…”

Thấy cô không rơi lệ nữa, ngực hắn thả lỏng, cúi đầu cười khẽ: “Không sao, chỗ ta vốn bừa bộn, muội hiểu lầm là bình thường thôi.”

Nụ cười của người này lúc nào cũng làm tim cô đập nhanh như nai chạy, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lúc hắn cười lên cô mới ý thức được mình còn đang dựa sát vào hắn, hai bàn tay nhỏ còn dán chặt lên ngực hắn, sự thật là cả người cô đều ngồi lọt thỏm trên đùi hắn.

Bình thường hắn luôn cách cô một khoảng, cô còn có thể từ từ ổn định bản thân, nhưng hôm nay gần như vậy, làm cô có muốn giấu cũng không được, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập cực nhanh, cảm thấy hắn nhất định đã nhận ra trái tim đang loạn nhịp của cô.

Luống cuống, cô lại cố đứng lên lần nữa, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tay, cánh tay ôm ngang eo cô còn thoáng siết chặt, đôi mắt còn khẽ híp lại.

“Muội…”

Hắn nhướng mày, chờ đợi.

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, lời chực tới miệng lại không thốt ra nổi, chỉ có mặt là đỏ hơn, làm cô sụp mắt xuống, lẩn tránh tầm mắt của hắn.

Không hiểu tại sao hắn không buông tay, mặt cô đã đỏ tới mang tai, hồi hộp tới nỗi chẳng biết nói gì. Nhưng một khắc sau, cô chợt phát hiện hắn đang nới lỏng tay ra.

Rõ ràng hắn đã nới tay ra như cô mong muốn, nhưng tim lại bỗng dưng thắt lại.

Nào ngờ, bàn tay kia lại phủ lên má làm cô khẽ run lên, chậm nửa nhịp mới phát giác ra, hắn chỉ thả bàn tay đang vòng qua vai cô, còn cánh tay đang ôm trên eo thì vẫn không nhúc nhích.

Cô nín thở, cảm giác được tên nam nhân trước mặt này đang lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, ngón tay qua lại khẽ khàng, khơi dậy từng luồng nhiệt ấm áp tê dại, làm tim cô đập càng nhanh hơn.

Trái tim dưới lòng bàn tay cô, dường như cũng đập nhanh hơn.

Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nên rút tay về mới đúng, cô nên bắt hắn dừng sờ mặt cô lại mới đúng. Nhưng đúng lúc này hắn lại nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, muốn cô nhìn hắn. Hàng mi cô run rẩy, đấu tranh một lát, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự bức bách trong im lặng của hắn, cô thoáng nâng mi lên, nhìn môi hắn.

Nụ cười trên môi mới đó đã biến mất rồi.

Cứ tưởng rằng, chỉ cần vừa nhấc mắt sẽ thấy hắn nói gì đó. Ai ngờ đôi môi hắn lại hoàn toàn bất động, không nói câu nào.

Không hiểu hắn đang nghĩ gì, chẳng biết hắn đang muốn gì, cô vừa luống cuống vừa nghi hoặc, đành thu hết can đảm, run run nâng hàng mi lên cao hơn, nhìn vào mắt hắn.

Lại thấy hắn đang nhìn cô chăm chú, đôi đồng tử sâu hun hút.

Ngực, bỗng dưng run bần bật.

Thình lình, ngón tay hắn chậm rãi áp lên cánh môi mềm mại của cô, khiến môi cô hơi nhếch lên, khẽ hít vào một hơi.

Trong một thoáng, cô cuống cuồng tới nỗi muốn bỏ trốn, toan đứng dậy lần nữa. Nhưng từ đầu tới chân cô hệt như bị điểm huyệt, hay có lẽ là trúng phải lời nguyền, nên chẳng làm sao nhúc nhích nổi, chỉ muốn ở lại mãi trong vòng tay êm ái của hắn.

Sau đó, tay hắn rời khỏi môi cô, dịu dàng vuốt ve mặt cô. Cô nín thở, thấy hắn cúi đầu tới gần, thật chậm, thật chậm kề sát tới.

Cô chẳng tài nào thở nổi, chẳng tài nào tin được hắn thực sự định…

Hắn hôn cô.

Ngay khoảnh khắc hắn chạm vào cánh môi mình, Đông Đông xấu hổ tới đỏ bừng mặt, run lẩy bẩy co rúm ra sau theo phản xạ, run rẩy thở gấp, nhưng chỉ nếm thấy mùi vị của hắn.

Dáng co rúm của cô làm hắn ngừng lại, không tiến sát hơn nữa, môi hắn cứ dừng như vậy, gần như sắp dán lên môi cô, rất gần rất gần, dừng lại ở đó.

Hắn không dồn ép cô nữa, cô có thể dùng sức đẩy hắn ra.

Như vậy không đúng, cô không nên để hắn muốn làm gì thì làm, cô không nên để hắn tiến lên bước nữa. Nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim dưới lòng bàn tay mình, đập rất nhanh, giống hệt như cô.

Cô không dám nhìn hắn, chỉ cụp mắt.

Bỗng dưng, hắn lại sấn lên, cảm giác được môi hắn kề sát môi mình làm cô run bắn, nhưng vẫn chẳng tài nào đẩy hắn ra. Bờ môi hắn mềm mại biết bao, còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, tựa như cánh bướm mùa xuân, lá rụng mùa thu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lướt đến.

Cảm xúc êm ái này làm cô gần như say đắm, đôi môi khẽ hé ra, lặng lẽ hít vào một hơi, hít cả mùi hương của hắn vào tim phổi.

Giây tiếp theo, hắn dùng đầu lưỡi nóng liếm bờ môi đang run rẩy của cô.

Cô run lên dữ dội hơn, nhưng lần này không lùi lại nữa, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn mất tự chủ níu chặt lấy vạt áo thô dày.

Trái tim trong lồng ngực đập nhanh vô cùng, cứ như sắp nhảy lên cổ họng tới nơi. Môi lưỡi ấm nóng của hắn lại đảo qua lần nữa, lần sau so với lần trước càng thân thiết hơn, tới khi cô còn chưa hay biết thì đôi môi đỏ mọng đã hé ra, nếm được hắn thật sự.

Làm vậy là sai, không đúng.

Hắn không phải phu quân của cô, cũng không phải nam nhân của cô, cô không thể để hắn làm vậy với mình, cô nên tuân thủ lễ giáo mới đúng. Thế nhưng cô lại thích hắn thế này, thích cảm giác chạm vào hắn thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.