Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 42




Đó là những lời yêu thương làm lay động lòng người nhất.

Vẻ mặt của Hạ Chí không thay đổi nhiều, giống như đang nói một câu chuyện bình thường, nhưng giọng nói từ tính, trầm thấp phun ra hết từ này đến từ khác khiến trái tim người ta run lên.

Xa Ly Tử cảm thấy cơ thể mình mềm đi từng li từng tí. Cô dừng chân, nhìn Hạ Chí với vẻ mặt xúc động.

"Sao anh giỏi dỗ con gái thế, em không cưỡng nổi nữa rồi..."

"Không có nha."

Hạ Chí kéo cô tiếp tục bước đi, giọng nói rất rõ ràng.

"Anh không dỗ con gái, anh chỉ bày tỏ tấm lòng của mình."

"Được rồi..." Xa Ly Tử nắm chặt tay anh, dụi mặt xuống vai anh rồi thì thầm: "Xấu hổ quá."

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Hạ Chí, đôi mắt anh chứa đầy sự dung túng và dịu dàng.

Căn cứ của đội gần khu vực trung tâm Kiềm Thành, đi ô tô đến nơi mất hơn mười phút. Xa Ly Tử hiếu kỳ đánh giá.

Đây là khu biệt thự, hoàn cảnh yên tĩnh, cây cối tươi tốt, chỉ có điều dọc đường đi không thấy một bóng người. Hạ Chí đưa cô đến một biệt thự nhỏ hai tầng.

Trang trí bên ngoài cũng giống như những tòa nhà khác, chỉ khác là trên tường có treo một logo màu xanh lam, ngoài ra không có gì khác. Hạ Chí nhập mật khẩu để mở cửa.

Đại sảnh rất vắng vẻ, tương đối sạch sẽ, ngăn nắp. Ngoại trừ dãy máy tính được đặt ở sảnh ngoài cùng bên phải thì nơi đây không khác gì một ngôi nhà bình thường.

Gần 12 giờ trưa, cả căn nhà không có một bóng người.

"Ề?" Xa Ly Tử nhìn xung quanh, có chút tò mò. Hạ Chí đưa cô lên lầu, thản nhiên giải thích: "Mọi người vẫn chưa dậy."

"Sinh hoạt của anh có bị đảo lộn như thế này không?"

"Ừm."

Hạ Chí trả lời xong, mãi không nghe thấy giọng của Xa Ly Tử. Anh liếc mắt thấy cô đang cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Đừng lo."

Hạ Chí xoa đầu cô, ấm áp nói: "Mỗi ngày anh đều tập thể dục."

"Thật không?" Xa Ly Tử ngước nhìn anh.

"Thật."

Trong lúc nói chuyện hai người đã đến trước cửa phòng của Hạ Chí, trang trí bên trong rất đơn giản, giống với phong cách phòng anh từng ở nhưng rộng rãi, quạnh quẽ hơn một chút.

Ngay khi Xa Ly Tử ngồi xuống ghế, Hạ Chí đã đi tới một góc bưng đống đồ ăn vặt lại đây.

Đó là bánh quy, sữa và khoai tây chiên yêu thích của Xa Ly Tử.

"Phải đợi lát nữa mới có cơm trưa, em ăn tạm cái này trước đi."

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, Xa Ly Tử ngồi một lúc đã thấy không thoải mái, theo thói quen cô cởi giày leo lên giường của anh. Hạ Chí bất lực ngồi đối diện với cô.

"Cẩn thận, đừng làm rơi vụn bánh."

Ngày xưa anh là người mắc bệnh sạch sẽ ở mức độ nhẹ, nhưng kể từ khi Xa Ly Tử ngồi trên giường ăn vặt, nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ đã biến mất.

Hai người nói chuyện với nhau thời gian trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian này Hạ Chí đưa tay xoa vai mấy lần. Xa Ly Tử không nhìn nổi nữa, kéo ghế lôi người trước mặt lên.

"Để em đấm bóp giúp anh."

"Ừm."

Hạ Chí thả lỏng người, ngả đầu ra sau ghế. Xa Ly Tử ngồi trên giường xoa bóp vai cho anh từ phía sau.

Đôi tay nhỏ bé dùng sức vừa phải, giúp giảm bớt cơn đau. Hạ Chí nhắm mắt, vẻ mặt nhu hòa, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Không khí yên tĩnh, ấm áp và yên bình.

Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch theo từng tiếng.

"Hạ Chí, chưa dậy à..."

Giọng nói đột ngột dừng lại khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, giọng điệu của cậu ta lập tức trở nên bối rối.

"Xin lỗi đã làm phiền."

Đại Bàn lập tức đóng cửa, vội vàng quay lưng dựa vào tấm cửa, sợ tới mức không dám phát ra tiếng động, sau khi bình tĩnh thì đi xuống lầu.

Trên bàn ăn ở phòng khách, các thành viên khác trong đội đã ngồi sẵn ở đó, khi nhìn thấy cậu ta trở lại họ không khỏi thắc mắc.

"Hạ Chí chưa dậy à?"

Đại Bàn ngồi vào chỗ của mình với biểu cảm sống sót sau tai nạn, cầm cốc nước trước mặt lên uống cạn rồi vỗ mạnh vào ngực mình kể lại câu chuyện khó tin.

"Mẹ ơi! Bạn gái Hạ Chí đến rồi! Hai người bọn họ ở trong phòng, sợ chết khiếp."

"Chết tiệt!"

"Thật hay giả!"

"Cậu nhìn thấy cái gì! Có phải so với lần trước còn hấp dẫn hơn không?"

Ánh mắt của mấy người trước mặt lập tức nhìn chằm chằm vào cậu ta, bên trong lóe lên thứ ánh sáng hưng phấn và nhiều chuyện.

"Không tới mức ấy..." Đại Bàn nói, nhưng mà...

Cậu ta nhớ lại hình ảnh vừa rồi, biểu cảm trên mặt Hạ Chí là vẻ thoải mái chưa từng thấy, không hiểu sao nó lại cho người ta cảm giác hạnh phúc.

Sự xuất hiện của mình giống như một tội lỗi, làm xáo trộn hạnh phúc của họ.

Xa Ly Tử đi theo Hạ Chí xuống lầu, mỉm cười chào hỏi mọi người. Vẻ mặt của Hạ Chí vẫn như thường lệ, anh kéo ghế, đặt bộ đồ ăn và đũa đến trước mặt cô.

Sau lần gặp trước bọn họ đã tương đối quen thuộc, nhờ vậy những câu chuyện trên bàn ăn không bị giới hạn. Xa Ly Tử lắng nghe cuộc sống hàng ngày của cả đội. Dù không hiểu nhiều nhưng cô rất thích thú.

Buổi chiều còn phải tập luyện, Xa Ly Tử quan sát một lúc rồi trở về phòng của Hạ Chí, làm bài tập trên máy tính.

Bất tri bất giác trời đã tối, Xa Ly Tử tắt máy tính đi xuống lầu, nhóm con trai vẫn đang quây quần bên nhau gõ chuột, gõ bàn phím.

Phòng khách nồng nặc mùi cơm, dì giúp việc bán thời gian đang bưng bát đĩa ra ngoài. Xa Ly Tử vội vàng chạy tới giúp.

"Để dì." Bà ấy từ chối.

Xa Ly Tử mặc kệ. "Không sao đâu dì, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi ạ."

"Cô gái, cháu có phải là bạn gái của chàng trai nào trong đó không?"

Xa Ly Tử ngượng ngùng gật đầu.

"Họ nhìn vào máy tính hơn 10 tiếng mỗi ngày, trông rất mệt mỏi. Dì không thể hiểu những việc làm của người trẻ các cháu..." Bà ấy giống như đã tìm được người để nói chuyện, thấp giọng nói giông dài.

Xa Ly Tử gật đầu phối hợp. "Vâng, cháu cũng thấy anh ấy gầy đi."

"Bạn trai của cháu có phải là anh chàng đẹp trai nhất ở kia không, người ít nói nhất ấy?"

Xa Ly Tử tò mò hỏi. "Sao dì biết ạ?"

Bà ấy mỉm cười: "Những người khác sẽ nghỉ ngơi sau khi ăn, thằng nhóc kia là người duy nhất thường xuyên tìm nơi vắng vẻ để gọi điện, mỗi lần như vậy nó đều cười rất vui vẻ. Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với bạn gái."

"Vậy à..." Xa Ly Tử khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Chí. Như tâm linh tương thông anh vừa vặn ngước mặt lên, nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt.

Xa Ly Tử nháy mắt với anh.

Không khí bữa tối rất hài hòa, vui vẻ. Mọi người trò chuyện với Xa Ly Tử nhiệt tình hơn so với Hạ Chí, so với người luôn keo kiệt lời nói thì sự hoạt bát, dễ thương của Xa Ly Tử rõ ràng đáng yêu hơn.

Hạ Chí không ngừng gắp thức ăn đưa lên miệng Xa Ly Tử.

"Đừng gắp nữa, em no rồi."

Xa Ly Tử cau mày khi nhìn thấy anh gắp khoai tây đưa tới. Hạ Chí lập tức rút tay về, một âm thanh giòn tan vang lên.

Đó là tiếng đũa va vào bàn.

"Ăn no rồi thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Anh nói một cách điềm tĩnh, mặc dù Xa Ly Tử có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

"Tối nay anh có phải tập luyện không?"

"Ừm."

"Được, vậy em đi lên đây."

"Để anh chỉ em cách sử dụng các thiết bị phòng tắm."

Hai người cùng nhau bước lên lầu, để lại mấy người ngồi trước bàn ăn nhìn nhau.

"Tôi không nghĩ nhiều đâu nhỉ..." Tiểu Mễ lên tiếng, vài người khác lần lượt lắc đầu. Đội trưởng Tô Lập khẳng định.

"Tôi cũng không nghĩ nhiều, vừa rồi Hạ Chí nhất định là đang ăn giấm."

"..."

"Đáng sợ."

"Tính chiếm hữu quá mạnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.