Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 10




Đối với chuyện tình yêu nam nữ dường như Xa Ly Tử chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu muốn cô kiên quyết phải lựa chọn vậy thì nhất định sẽ là Hạ Chí.

Dù sao gười con trai duy nhất mà cô hiểu chính là anh.

Nghĩ như vậy thì mối quan hệ này thật sự rất đáng quý, nếu đánh mất quả thật đáng tiếc, vì thế cô quyết định đến nhà Hạ Chí chơi game với anh sau khi tan học.

Hạ Chí không có nhiều cảm xúc với sự xuất hiện của cô, trông anh vẫn có vẻ thờ ơ, nhưng sau một vài lần ván đấu tính khí trước đây của anh đã lộ ra.

"Cùng xông lên."

"Đúng, ra đại chiêu. Giỏi lắm."

Cuối cùng đại boss đã bị đánh bại bởi sự ăn ý của hai người. Hạ Chí đưa tay vỗ đầu cô, mỉm cười khen ngợi. "Gần đây trình độ có tiến bộ, không tệ."

Xa Ly Tử vui mừng cong cong đôi mắt.

Người xưa nói, cười một tiếng xóa hết oán thù quả không sai, ít nhất thái độ của Hạ Chí đối với cô đã tốt hơn một chút. Tuy Xa Ly Tử vẫn ở thế yếu, nhưng khi đã hòa hợp thì họ vẫn như thường.

Sau khi bước sang tháng 10, thời tiết dần chuyển lạnh. Xa Ly Tử, người chưa bao giờ sợ lạnh bắt đầu khoác lên mình những chiếc áo len cùng chiếc đồng phục học sinh rộng rãi, chúng khiến cô trông càng thêm mập mạp.

Nhìn người con trai trước mặt vẫn cao lớn, cô không khỏi cảm thán ông trời bất công.

Hôm nay thời tiết hơi u ám, mây đen dày đặc, trời có vẻ sắp mưa. Xa Ly Tử đang định tăng tốc thì đột nhiên từ khóe mắt thoáng thấy một cụ già dưới gầm cầu vượt.

Đầu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch, thân thể lấm lem. Ông ấy nhìn người qua đường với ánh mắt mong mỏi, dang tay van xin.

Một vài mảnh tiền lẻ nằm rải rác trong chiếc hộp thiếc cũ.

Những người đi ngang ông cứ thờ ơ bước qua như không nhìn thấy.

Gần như mất kiểm soát, Xa Ly Tử dừng xe.

"Thật đáng thương..." Cô tự lẩm bẩm một mình, nhìn chằm chằm động tác của ông lão, sau đó móc tờ 10 tệ trong túi áo đồng phục, chạy lon ton đến cho ông.

Ông lão ngẩng đầu cười lấy lòng cô, khuôn mặt nhăn nheo đầy cổ quái và bẩn thỉu, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Xa Ly Tử cảm thấy mũi cay xè vì suýt khóc.

Cô cười đáp lại, nhanh chóng bước lên xe bỏ đi.

Phía trước không bao xa, Hạ Chí đang chống một chân đợi cô, trong mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn. Xa Ly Tử vội vàng đuổi theo.

"Tớ vừa thấy một ông già thật đáng thương..." Cô khụt khịt thở dài.

Hạ Chí liếc cô một cái rồi nói. "Cậu không sợ ông ta là kẻ lừa đảo à? Gần đây có rất nhiều tin tức nổ ra."

Xa Ly Tử suy nghĩ vài giây sau khi nghe điều này, rồi lên tiếng bênh vực: "Ở độ tuổi này ông ấy làm gì còn sức lao động, với lại người ta cũng chẳng phải thanh niên trẻ tuổi giả vờ tàn tật."

"Nếu ngay cả cơm ông ấy cũng không có để ăn, vậy tớ sẽ dành một bữa sáng cho ông ấy chống đói."

Nói xong lời này Xa Ly Tử bỗng cảm thấy hưng phấn. Cô nhướn mày nhìn Hạ Chí bên cạnh. "Được không?"

"Được được. Tiểu bồ tát, cậu nên nghĩ bữa sáng ngày mai giải quyết thế nào đi." Anh tăng tốc, bóng dáng lập tức đi xa.

Xa Ly Tử vội vàng đuổi theo. "Chẳng phải vẫn còn có cậu đấy à?"

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ sẽ không giúp cậu đâu."

Sinh hoạt phí mỗi ngày của Xa Ly Tử đều cố định, ngoại trừ tiền ăn cơm thì chỉ có 5 tệ tiền tiêu vặt. Bởi vậy, sau buổi tan học mỗi ngày cô sẽ cầm 5 tệ ấy đưa cho ông lão ở dưới gầm cầu vượt.

Mỗi khi gương mặt kia nở nụ cười cảm kích Xa Ly Tử cảm giác có thứ gì đó lấp đầy cơ thể từ tận đáy lòng, sau đó cô thấy toàn thân rất thoải mái, cả thế giới tràn ngập vẻ đẹp.

Nhưng mà, có đôi khi cô sẽ không thể kìm lòng muốn mua đồ ăn vặt.

Sáng sớm, Xa Ly Tử khom lưng đi theo Hạ Chí, kéo vạt áo của anh, vẻ mặt sắp chết tới nơi. "Hạ Chí...tớ đói quá."

"Đã ba ngày rồi tớ không được ăn sáng..." Giọng nói tựa như hơi thở mong manh, rất phù hợp với vẻ mặt xong đời của cô.

Hạ Chí không dừng chân, giọng điệu rất bình tĩnh. "Sáng hôm qua cậu đã ăn hai cái bánh mì rồi."

"Sao cậu biết?!" Xa Ly Tử đứng thẳng người vì ngạc nhiên, rõ ràng là cô đã ăn nó dưới gầm bàn trong lớp!

"Miệng đây mỡ." Hạ Chí không thể chịu nổi nữa, anh gạt tay cô ra khỏi người mình.

"A..haha..." Xa Ly Tử cười khan, mím môi một cách mất tự nhiên. "Tớ quên lau miệng sau khi ăn."

"..." Hạ Chí tăng nhanh tốc độ, cố gắng tạo khoảng cách với Xa Ly Tử. Còn cô thì biến thành cái đuôi cứ lẽo đẽo theo anh, lần này cô tóm lấy tay áo của anh.

"Hạ Chí, hôm nay tớ thật sự không ăn sáng. Nếu không mua cho tớ, tớ sẽ chết đói..." Cô đáng thương nói, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh. Hạ Chí không chịu nổi nữa.

Anh quay mặt sang một bên, mím chặt môi nhưng bước chân lại đổi hướng đi về phía nhà ăn của trường.

Xa Ly Tử vui mừng khôn xiết, hớn hở nắm lấy cổ tay anh lắc lắc như một chú cún đang vẫy tay chào chủ nhân.

"Hạ Hạ, cậu thật tốt—"

"Tớ biết cậu sẽ không mặc kệ tớ mà..."

Hạ Chí chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không thể không nói. "Ai mượn cậu mỗi ngày đều làm người tốt!"

"Cậu không cảm thấy ông ấy rất đáng thương à! Đúng là tên quỷ máu lạnh."

"Tốt lắm." Hạ Chí dừng chân, định quay người: "Tên quỷ này muốn đi học, cậu tìm thiên thần mời mình ăn sáng đi!"

"Thiên thần thiên thần." Xa Ly Tử lập tức bắt lấy cánh tay Hạ Chí, nịnh nọt anh. "Có thể mời tớ một bữa sáng 3 tệ 5 đồng không..."

Hạ Chí tức giận đến bật cười, nhìn khuôn mặt chân chó đó, khẽ khịt mũi rồi đi về phía nhà ăn.

Xa Ly Tử ở phía sau thở phào nhẹ nhõm.

Tên kiêu ngạo!!! đồ quỷ đồ quỷ...

Một lúc sau, cô không khỏi chửi rủa trong lòng.

Hạ Chí ở phía trước hát hơi một cái thật to. Anh quay đầu nhìn Xa Ly Tử đứng đó, nheo mắt. "Trong lòng cậu đang âm thầm mắng tớ đúng không? Có muốn ăn bữa sáng nữa không đây?"

"Oan cho tớ quá..." Xa Ly Tử khóc lóc chạy tới, túm lấy cánh tay anh vì sợ người chạy mất.

"Thiên thần, tớ đâu có gan dám mắng cậu. Cậu chính là tim gan, là 3/4 sinh mạng của tớ."

"Được rồi, cậu im miệng đi." Hạ Chí không nghe nổi nữa.

Nhờ có anh, Xa Ly Tử đã có bữa sáng thịnh soạn nhất trong những ngày qua, món mì bò đắt nhất ở cửa thứ ba của căng tin.

Mặc dù vẫn kém hơn so với mì thịt bò ở khu bọn họ, nhưng vẫn là thịt bò. Xa Ly Tử vô cùng thỏa mãn, môi vì cay mà đỏ bừng, chóp mũi toát ra những giọt mồ hôi.

Đôi má trắng nõn cũng được nhuộm một chút ửng hồng, như thể chúng đã được đánh phấn hồng tự nhiên.

Các đường nét trên khuôn mặt của Xa Ly Tử rất cân đối, tuy không phải là dung mạo vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, nhưng càng nhìn lâu càng cảm thấy dễ chịu, làn da trắng trẻo, thanh tú.

Cặp mắt to tròn, đôi lông mày được tạo hình gọn gàng, sắc môi hồng hào khỏe khoắn. Đặt trong đám đông cô không phải là người nổi bật nhất, nhưng nếu nhìn một cách đơn giản thì cô có thể xem là một tiểu mỹ nữ.

Không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này Hạ Chí đều không có sức chống cự, từ lúc cô xuất hiện trước mặt tâm trạng anh bỗng trở nên nhẹ nhàng, mọi buồn vui đều bị cô khơi dậy một cách dễ dàng.

Mà chính anh rõ ràng là một người lạnh lùng, giỏi kiếm chế.

Công cuộc dâng hiến tình thương của Xa Ly Tử kéo dài gần 1 tháng. Sau vô số lần ăn ké bữa sáng của Hạ Chí, vào một ngày nọ cô bị anh gọi lúc đang ở nhà.

Gần bước vào mùa đông trời cũng nhanh tối hơn, giờ này xung quanh đã thắp lên những ngọn đèn điện. Xa Ly Tử mặc một chiếc áo khoác nhỏ, nhìn người trước mặt đầy vẻ nghi ngờ. "Giờ này cậu tìm tớ có chuyện gì?"

"Đưa cậu đi xem cái này." Hạ Chí nói rồi vỗ nhẹ vào ghế sau xe, ra hiệu cho cô ngồi lên.

Xa Ly Tử từ từ leo lên, đưa hai tay ôm eo anh, vẫn không thể không hỏi. "Xem gì vậy?"

"Đến nơi cậu sẽ biết."

Hạ Chí nói, tốc độ dưới chân ngày một tăng lên, từng cơn gió thổi tới khiến cho anh cảm thấy hơi lạnh. Xa Ly Tử đội mũ áo lên đầu, đưa tay sờ soạng chiếc áo đồng phục mỏng manh trên người anh.

"Cậu có lạnh không?"

"Không."

"Thật hay giả vậy? Đồng phục của cậu mỏng như vậy mà, chẳng lẽ áo len của cậu rất dày hả..." Xa Ly Tử đưa tay nhéo vào bên eo của anh, chiếc xe bất ngờ chao đảo hai cái.

"Kít..." Tiếng phanh xe vang lên chói tai. Hạ Chí tức giận quay đầu nhìn. "Xa Ly Tử, cậu đừng có sờ lung tung, ngồi im cho tớ."

"Tớ không sờ..." Xa Ly Tử oan ức nói, cô chỉ kiểm tra độ dày của áo thôi mà.

"Tớ lo cậu mặc ít sẽ bị cảm." Cô mặc áo dày như vậy mà còn thấy lạnh đây này. Xa Ly Tử vừa tức giận vừa ấm ức nghĩ.

"Được rồi, lên đi." Hạ Chí thu hồi cảm xúc, tiếp tục giữ xe, hai người tiếp tục hành trình, chỉ là lần này Xa Ly Tử không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngồi phía sau.

Phong cảnh dọc đường càng ngày càng quen thuộc, cho đến khi cây cầu vượt xuất hiện ở phía xa xa. Xa Ly Tử tò mò hỏi. "Cậu đưa tớ đến đây làm gì?"

Hạ Chí không nói gì, ngay sau đó hai người nhìn thấy ông lão ăn xin. Xa Ly Tử đang định lên tiếng thì nhìn thấy ông ta thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.

"Im lặng." Hạ Chí quay đầu dặn dò, sau đó chậm rãi đi theo phía sau vài mét.

Khoảng 20 phút sau, cả hai đến bên ngoài khu đất được mệnh danh là tấc đất tấc vàng ở phía nam thành phố, họ nhìn thấy ông già quần áo rách rưới bước vào nhà vệ sinh.

Không lâu sau họ nhìn thấy một ông lão quần áo chỉnh tề với khuôn mặt hiền từ bước ra, nếu không nhờ chiếc túi trên tay ông ta thì bọn họ sẽ không thể nào nhận ra đó là cùng một người.

Xa Ly Tử chỉ biết trơ mắt nhìn người kia lấy thẻ thuần thục mở cánh cửa sắt, rồi biến mất trong tòa nhà kia.

Gió lạnh rít gào, nhưng không bằng sự lạnh lẽo trong tim. Xa Ly Tử rùng mình một cái, cúi đầu không biết là đang nói với Hạ Chí hay là đang lẩm bẩm một mình. "Có lẽ bạn ông ấy sống trong đó..."

"Chà, bạn ông ta giàu thật đấy."

Xa Ly Tử sụt sịt, mắt hơi nhức. "Có thể là do gia đình gặp nhiều khó khăn. Căn nhà này sắp thế chấp, bán đi..."

"Tớ hỏi bác bảo vệ ở cửa, ông ta sống ở đây mấy năm rồi. Ngày nào cũng đi sớm mà về muộn cùng với cái túi lớn đó. "

Hạ Chí cúi đầu nhìn người trước mặt, không đành lòng nói tiếp, đưa tay xoa đầu cô. "Được rồi, chúng ta quay về đi."

Bóng dáng nhỏ bé đứng bất động. Hạ Chí không khỏi cúi đầu nhìn cô, trên má đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi.

Xa Ly Tử đang rơi nước mắt.

Lúc này, anh không thể phân biệt được là hối hận hay là cảm xúc gì đang lan tràn trong lòng. Hạ Chí không thể không ôm cô vào lòng.

"Đừng khóc." Có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng chỉ có một câu được thốt ra khỏi miệng. Anh áp đầu cô vào ngực, cảm thấy trái tim mình trở nên ướt nhẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.