Tiên Trúc

Chương 39: Nói Khéo Như Rót Mật






Edit: MNMC
Hôm nay Phong Vô thành như trước bận rộn buôn bán, bên ngoài Ma Cơ Điện có vô số tu sĩ bay lượn, không ai để ý đến một người bước ra từ góc Viêm Hoả Đường.
Hòa Thuận tóc tai rối bù đứng ở cửa, nàng ngước nhìn trăng tròn trên bầu trời, muốn hét lên một tiếng.

Ngày thường tu sĩ tu luyện được hay không chính là bế quan mấy năm đến chục năm.

Luyện Khí cũng tùy tiện như vậy đóng cửa mấy tháng, có gì khó khăn.
Vậy nên nàng coi đó là điều hiển nhiên, nghĩ rằng có thể ở đó vài tháng cũng được, ai dè sau khi tu luyện được hai tháng, Hoà Thuận cảm thấy như mình sắp chết rồi.

Nàng mang theo mấy lọ tích cốc đan, nghĩ rằng mình không cần uống nước nên nói Tiểu Hắc chỉ mang theo vài túi nước cho nó mà không nghĩ đến bản thân còn phải tắm rửa, rửa mặt, nàng còn không mang theo bất cứ thứ gì để giải trí nữa chứ.

Lúc chờ đợi tài liệu luyện hóa nàng không nhập định tu luyện, lại không có gì để giết thời gian, đành phải ngồi đờ ra bên trong, Lâm Hoà Thuận suýt thì phát điên.
Tiểu Hắc khuyên nàng thử nghiên cứu một chút pháp chú cấp thấp xem xem nhưng chính nàng phát hiện bút cũng không có.

Hoà Thuận muốn tìm thứ gì đó để vẽ pháp chú lên đá nhưng không tìm thấy gì có thể thay thế bút cả.

Đành phải mỗi ngày nhắm hai mắt ở bên trong nằm đơ ra, ngủ đến choáng váng đầu ốc.
Tiểu Hắc cũng đã hai tháng không làm sạch lông chim, thế nhưng bản thân nó chính là tối đen như mực, nhìn cũng không ra bộ dáng nhếch nhác.


Thế nhưng không thoải mái cũng chỉ có tự mình biết, nó không ngừng dùng miệng mổ mổ trên người, chắc hẳn là đã sớm ngứa ngáy.
Cuối cùng chịu đựng không nổi, đợi luyện khí hoàn thành hai người chạy vội về nhà đun nước tắm rửa.

Sau khi tẩy rửa toàn thân thì đến Tuý Tiên Lâu ăn một bữa no nê rồi thoải mái về nhà ngắm nhìn thành quả sau hai tháng.
"Một đôi Hồ Điệp đao hạ phẩm, một chuỗi xương châu hạ phẩm, một mảnh khăn gấm hạ phẩm, cuối cùng là năm cái phi đao luyện chế." Hòa Thuận đem ra toàn bộ pháp khí hai tháng này luyện được bày trên giường, nàng càng lúc càng luyện thuần thục.

Lần này luyện khí chỉ thất bại năm lần, tài liệu tiêu hủy một phần ba, thế nhưng vẫn làm được tới 4 kiện pháp khí.
Xem ra chính mình lần đầu luyện khí vận khí thực sự thật quá tốt.

Một lần không thất bại không nói lại còn luyện được tất cả đều là pháp khí trung phẩm.
Bộ phòng cụ cùng tơ nhện trắng Hòa Thuận quyết định cũng muốn bán đi, phi đao một lần nữa luyện hóa qua, bả đao phía sau kéo tơ nhện được luyện thành tiểu chuôi đao hình hoa sen.
Hòa Thuận hài lòng cực kỳ, đem pháp khí toàn bộ thu vào túi đựng đồ, hạnh phúc nói với Tiểu Hắc: "Sáng mai chúng ta liền đi bày hàng bán pháp khí, lần này có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi.

Bán được linh thạch, chúng ta sẽ đi mua nội đan cho ngươi luôn."
Tiểu Hắc tham ăn lần này đến là khách khí nói: "Không vội không vội, nói chuyện bán đồ trước đã."
"Ngươi hiện tại khách khí thế, hiếm thấy lại không gắp đồ ăn." Hoà Thuận nghe vậy cười ha ha.
Tiểu Hắc sinh khí trừng mắt liếc nàng một cái, tức giận chạy đi nghỉ ngơi.

Hòa Thuận cũng lười biếng nằm thoải mái trên giường, suy nghĩ lần sau mang hai cái chăn bông vào Viêm Hoả Đường nằm, chứ sàn ở đấy người ngủ không nổi.
Phía sau Ma Cơ điện cũng có động phủ luyện khí, thế nhưng Hòa Thuận không biết bay.

Cho dù có mấy vạn linh thạch thuê một năm cũng không có khả năng về tới nhà.

Do vậy nàng dự định sẽ ở lại Viêm Hoả Đường lâu dài.
Ngày hôm sau Hòa Thuận liền mang theo Tiểu Hắc đi tới quảng trường, chỗ đó có một khu chợ ngoài trời.

Chỉ cần nộp lên đủ linh thạch là có thể thuê gian bán hàng.

Phong Vô thành đến là nhiều chợ, trừ nơi này do Phong Vô quản lý ra vẫn còn có rất nhiều khu khác mở rộng, là chợ tự phát không được hộ vệ bảo đảm an toàn.
Hòa Thuận chính là nhìn trúng chỗ này gần truyền tống điểm, lượng người đi lại đặc biệt nhiều.

Hơn nữa còn có Kim Đan Kỳ quỷ hộ vệ đi tuần tra, sinh mệnh được bảo đảm, giá đắt cũng đáng.
Sáng sớm chợ bị thuê hết phân nửa, Hoà Thuận vội vàng thuê một gian hàng tại phòng quản lý, tốn năm viên linh thạch hạ phẩm.

Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng giá năm viên linh thạch hạ phẩm/ ngày vẫn khiến Hoà Thuận sợ hãi.

Đây chính là dùng thực lực cướp người a, chỉ phái ba Kim Đan kỳ hộ vệ ở đây mà muốn thu giá cao như vậy.
Cũng may gian hàng tương đối tinh xảo, mỗi gian hàng đều được phủ một tấm thảm, phía trước bày một cái bàn dài thấp để mọi người bày đồ vật.


Ngoài ra còn có một số chậu thấp và thùng cao được chuẩn bị bên cạnh, thuận tiện cho mọi người phân loại và đặt hàng hóa.
Hoà Thuận chất đầy bảy món pháp khí lên chiếc bàn nhỏ, sau đó cùng Tiểu Hắc
khoanh chân ngồi trên thảm nhìn quầy hàng bên cạnh.
Bên phải là một vị chừng ba mươi tuổi tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Hòa Thuận sớm đã mua cái pháp bàn kiểm tra tu vi, dùng rất thuận tiện.
Tu sĩ kia trên bàn bày lộn xộn đến là nhiều thứ, Hòa Thuận đưa mắt nhìn một hồi.

Pháp khí, bùa cùng tài liệu cái gì cũng có, còn có sách ngọc giản cũng bày mấy khối, thoạt nhìn không phải đến làm ăn, mà là đến bán rác không dùng là chính.
Hắn cũng không quản Hòa Thuận nhìn chằm chằm gian hàng của mình, chỉ nhắm hai mắt ngồi thiền.

Hoà Thuận bĩu môi, thầm nghĩ người này thật là chăm chỉ, đến bán hàng còn không quên ngồi hấp thu linh khí.
Gian hàng bên trái thì chuyên nghiệp hơn, toàn bộ là nội đan ma thú cấp 4, cấp 5 đủ mọi màu sắc được đặt trong hộp ngọc xinh đẹp.

Hòa Thuận hai mắt ánh lên phát quang, đây chính là ma thú cấp 4 đó nha.
Chủ gian hàng là một vị lão tu sĩ chừng năm mươi tuổi tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhìn thấy Hòa Thuận ngó nghiêng nội đan của mình thì hắn khịt mũi, nặng nề hừ một tiếng rất không hiền lành trừng Hòa Thuận.

Hòa Thuận thu về ánh mắt, lui cổ bất mãn nhìn chằm chằm bàn của mình.

Hung dữ cái gì, có bản lĩnh ngươi lấy ra nội đan cấp 6 cấp 7 xem nào, đem đi đấu giá cũng đủ cho ngươi sống cả đời.
Trong sân tu sĩ đến ngày càng nhiều, gian hàng bên trái đã khai trương nhưng gian của Hòa Thuận cái gì cũng chưa bán được.

Căn bản là nàng tóc bạc trắng, tu sĩ thấy nàng liền trực tiếp nhảy vọt qua, suy nghĩ một phàm nhân có thể có cái gì tốt mà bán?
Tiểu Hắc phi thường buồn chán nói với Hòa Thuận: "Ngươi xem, tu sĩ nhiều như vậy mà không đến gian hàng chúng ta.

Năm viên linh thạch hạ phẩm này coi như vứt đi rồi, ngày mai liền chả đủ tiền mà thuê tiếp."
Hoà Thuận phớt lờ nó, chỉ nhìn chằm chằm vào những tu sĩ đến và đi trên đường.

Đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, nàng giả vờ rụt rè, nhẹ giọng gọi hai vị tu sĩ đang tới gần: "Tiên tử, ngươi thật là đẹp quá đi."
"Gì?"
Triệu Thần đang cùng Trân sư muội yêu quý đi dạo trong chợ, ven đường đi qua gian hàng thấy một phàm nhân hô lên.

Trân sư muội vốn không hứng thú với gian hàng này nhưng lại bị một tiếng tiên tử của Hoà Thuận mà ngừng lại.
Hòa Thuận nhìn thấy nữ tu sĩ dừng lại, lập tức bày ra một bộ biểu tình hâm mộ nói: "Tiên tữ tỷ tỷ, ta có một kiện pháp khí ở đây, chỉ khi gặp được mỹ nhân như tỷ nó mới có thể phát huy ra công dụng độc nhất vô nhị."
Trân sư muội chau mày, tò mò hỏi: "Nơi này ngươi có gì đặc biệt? Nếu như lừa gạt ta sẽ làm cho ngươi đẹp mặt."
Hoà Thuận vội vàng mở một cái hộp trên bàn ra, lấy ra một kiện pháp khí, cung kính đưa qua: "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy nó có gì đặc biệt?"
Trân sư muội cúi đầu nhìn, Hòa Thuận cầm trên tay chính là một cái cái trâm.

Trên trâm có hình một con phượng hoàng màu trắng bạc, mắt và cánh của nó được khảm đá nhiều màu, ba vây đuôi hình thù đặc sắc cũng được khảm đá khác nhau.
Con phượng hoàng được làm vô cùng tinh xảo, dưới ánh trăng của Phong Vô thành nó tỏa sáng rực rỡ, chói mắt người nhìn, không biết nếu đặt dưới ánh mặt trời của nhân gian còn chói mắt thế nào nữa.
Trân sư muội chỉ nhìn một lần lập tức bị thu hút ngay, nàng cầm cây trâm kinh ngạc hỏi Hoà Thuận: "Đây là chất liệu gì? Ta chưa từng thấy qua pháp khí nào đẹp vậy.


Đây thật sự là pháp khí sao?"
Hoà Thuận lấy ra một chiếc gương đồng, nâng nó lên nói với Trân sư muội: "Tỷ tỷ ngươi đeo vào thử xem."
Trân sư muội không chút do dự tháo chiếc trâm ngọc trên đầu, ném qua cho Triệu Thần bên cạnh, nàng đem trâm phượng cắm vào búi tóc, đứng trước gương đồng soi xét.
Hòa Thuận nâng gương đồng lên, lời nói không khỏi ngọt như mía lùi: "Tỷ tỷ ngươi xem, ngươi mang trâm này nhìn càng xinh đẹp đi.

Mặt trên có đá năm màu phối hợp cùng làn da bóng loáng của tỷ quả thực tiên nữ Linh Giới cũng không sánh bằng."
Hoà Thuận lại lấy từ trong hộp ra một đôi hoa tai và một chiếc vòng cổ, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, đây là một bộ, tỷ đeo thử hai món này đi.

Nhìn đôi hoa tai này, bên trái là phượng hoàng đang tắm trong lửa, bên phải là phượng hoàng tái sinh, tất cả đều mang những viên đá màu khác nhau.

Ngươi đeo chúng thì đẹp thôi rồi."
"Tỷ ơi, ngươi xem da ngươi trắng quá.

Đá phượng hoàng này kết hợp với làn da của ngươi thật khiến người ta không dám nhìn thẳng mà! Tu sĩ đại ca ngươi nói xem tỷ tỷ đeo bộ pháp khí này thế nào?"
Trân sư muội bị Hoà Thuận khen tới mức bay bổng, quên mất rằng pháp khí này chỉ làm bằng chất liệu rẻ tiền.
Triệu Thần cũng bị bộ pháp khí hoa lệ này làm cho chói mắt, thế nhưng vẫn rất lý trí hỏi Hòa Thuận: "Bộ pháp khí trung phẩm này ngươi bán bao nhiêu linh thạch?"
Hòa Thuận lau lau nước mặt, mang theo âm điệu nức nở nói: "Đây là đồ tổ tiên nhà ta để lại, đáng tiếc ta không có linh căn, không vào được tiên môn nên cả đời không dùng được.

Ta muốn bán giá 800 linh thạch hạ phẩm để kiếm sống thế nhưng tỷ tỷ ngươi đeo đẹp như vậy, ta chỉ lấy 600 viên linh thạch hạ phẩm thôi.

Tổ tiên ta mà biết bộ trang sức này được mỹ nhân đẹp như tỷ đeo khẳng định vui đến phát khóc.

Sau khi ta chết cũng có mặt mũi gặp tổ tiên, cảm ơn tỷ tỷ."
Hòa Thuận lời vừa dứt mang theo một chút khóc nức nở, đem Tiểu Hắc cùng hai chủ sạp bên cạnh doạ cho kinh ngạc.

Mà Triệu Thần cũng bị Hòa Thuận làm cho cho kinh ngạc, nhưng nguyên nhân là vì giá quá cao.
Triệu Thần kịp phản ứng, một phen giật trâm phượng trong tay Trân sư muội, tức giận mắng: "Trả lại cho ngươi, sư muội chúng ta đi.

Trâm này ngươi thích bán cho ai thì bán, chúng ta sẽ không chi 600 linh thạch hạ phẩm chỉ để mua ba kiện pháp khí loại trung!"
Sau đó hắn cầm trâm mắng Hòa Thuận mũi: "Ngươi nhìn cái này mà là pháp khí á? đồ trong gian hàng tồi tàn của ngươi đều không đáng giá một đồng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.