Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 10: Vương phi Tĩnh An Vương: Trầm Lưu Như Ca




Sáng hôm sau, hai người ôm nhau ngủ thẳng đến tận giờ thìn mới dậy.


Cảm xúc thật tốt khi mở mắt ra người đầu tiên ta nhìn thấy là chàng, hai khuôn mặt gần sát vào nhau đôi tay chàng vẫn còn đang vắt trên eo ta. Ta lẳng lặng đưa tay sờ khắp ngũ quan trên khuôn mặt chàng sờ đôi lông mày rậm anh tuấn soái khí, lại lướt đến đôi mắt đang nhắm cùng với hàng lông mi như cánh hồ điệp, một đường trượt qua sống mũi cao thẳng và đặt tại nơi cánh môi chàng, xúc cảm thật tốt ~~.


Như cảm nhận được đôi tay ta đôi mắt chàng khẽ run rồi mở ra, bên trong đôi mắt ấy là đôi con ngươi đen thẫm thanh tỉnh nhưng lại nhuốm chút lười biếng sau giấc ngủ dài.


Chàng bắt lấy đôi tay đang nghịch ngợm của ta, đặt nụ hôn lên từng ngón tay rồi đến mu bàn tay, lòng bàn tay, cổ tay chàng lại nhẹ cắn cất giọng trầm khàn nói:" Thật muốn nuốt thẳng nàng vào bụng"


Nghĩ đến cảnh kinh diễm nào đó đêm qua hai má của ta cũng bất giác chợt nóng lên trong khi ta vẫn đang thơ thẩn thì chàng xốc ta lên, dịu dàng cẩn thận mặc từng lớp áo cho ta, điều làm ta vô cùng ngạc nhiên chính là một cái đại nam nhân như chàng tại sao mặc quần áo của nữ nhân lại nhuần nhuyễn động tác sạch sẽ nhanh nhẹn thậm chí đến ta còn cảm thấy ta cũng không thể buộc các nút thắt đẹp được như chàng.


Như phát giác được sự ngạc nhiên của ta, chàng nở một nụ cười mỉm cúi người hướng về phía tai ta giải thích:" Hôm qua lúc cởi....cũng có nghiên cứu qua, để làm một trượng phu tốt thì kĩ năng này cũng không thể thiếu được"


Mặt ta lần thứ hai lại nóng cháy, đến mức sắp có thể rán trứng luôn được rồi.


Sau đó chúng ta cùng dùng thiện với nhau, không khí hòa quyện ấm áp dần dần có cảm giác của một gia đình.


Ăn xong ta và chàng cùng đi tản bộ tiêu thực, ta nhìn chàng cười, chàng nhìn ta cười ấm áp tràn lấp đầy cõi lòng ta. Ta mỉm cười nói với chàng:" Ước gì phu thê chúng ta cứ mãi như vậy đến khi bạc đầu giai lão". Chàng nhẹ nhàng nói nhưng ngữ khí lại đi đôi với sự khẳng định chắc chắn:" Sẽ!!! Ta và nàng sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời này". Bốn mắt nhìn nhau, chúng ta tâm linh tương thông cùng nở một nụ cười mãn nguyện.


Cùng nhau ngủ trưa, đến chiều chàng xử lý công vụ, ta ngồi bên cạnh đọc sách thỉnh thoảng lại ngắm chàng, dùng bữa tối xong chúng ta cùng nhau đi dạo chợ đêm trong thành, mười ngón tay đan nhau khăng khít mãi mãi không xa rời....


Ngày ngày đều là trình tự như vậy, sáng mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là chàng, buổi tối cũng là một mảng hương diễm sau đó lại ôm nhau đi vào giấc ngủ.


Vì lo lắng cho sự an toàn của ta nên chàng phái bốn tử sĩ ưu tú nhất luôn theo sát bên cạnh ta, ta thấy chàng gọi họ theo con số 4,6, 12,18 nhưng ta không thích gọi họ theo những con số đó, dù gì cũng là một người sống sờ sờ vẫn là nên có tên gọi đoàng hoàng. Cho nên ta gọi họ là Tùng, Trúc, Cúc, Mai, trong đó có ba nam một nữ Tùng, Trúc, Cúc là nam, Mai là nữ.


Những việc như chàng nuôi dưỡng tử sĩ này ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, phải nói rằng mỗi hoàng cung của một quốc gia đều có những thế lực hắc ám giấu trong bóng tối và tử sĩ là đều không thể thiếu. Khi ta còn là cửu công chúa cũng đã từng có ảnh vệ, chỉ là hắn cũng chưa từng được sử dụng đến, sau lại vì loạn lạc nên cũng không biết hắn bây giờ như thế nào. Ảnh vệ trung thành lại thiện chiến giỏi ẩn nấp và đặc biệt là họ không sợ chết.


Khác với ảnh vệ mà phụ hoàng để bên cạnh ta, bốn người này lại mang một cảm giác sợ hãi, ta cảm nhận được thấy sát khí vô cùng nặng trên người bọn họ, họ giống như một thứ vũ khí sắc bén lạnh giá không có tình cảm cũng không có thương tiếc.


Ta cũng đã từng nhiều lần muốn xin chàng thu lại họ vì ta đã được bảo vệ quá hoàn hảo rồi. Ở trong phủ thì như tường đồng vách sắt, tử sĩ thì luôn ẩn núp trong bóng tối, người hầu trong phủ thì ai ai trên tay cũng có vết chai do dùng kiếm. Đi ra ngoài thì càng không phải nói nhất định sẽ có thêm một món đồ trang sức là chàng theo bên cạnh, cùng với vô số tử sĩ ẩn nấp bên cạnh chàng. Liệu còn có con cá nào lọt lưới tiếp cận nổi ta nữa?


Nhưng mà chàng luôn bác bỏ ý kiến thu lại tử sĩ, chàng nói chàng lo lắng cho ta nếu ta bị thương chỉ một đầu ngón tay cũng khiến cho chàng đau đớn hận không thể phanh thây vạn đoạn tên đã gây ra vết tích ấy. Để tích đức, vậy nên ta đành phải chấp nhận để bốn tên sát thần treo trên người.


Thật ra ta vẫn luôn biết là chàng sợ hãi ta lại biến mất, kí ức 2 tháng đó đã khắc sâu vào trong tim khiến chàng sinh ra cảm giác thiếu an toàn, chàng không nói ra không có nghĩa là chàng buông bỏ đối với sự việc ấy. Ta biết chàng là người cố chấp đến nhường nào, khác xa với vẻ dịu dàng ôn nhuận vô dục vô cầu ấy chính là một tâm hồn cường đại, thiếu cảm giác an toàn, và vô cùng cố chấp.


Một số lúc ta cảm thấy chàng nhìn ta bằng ánh mắt vô hạn chiếm hữu, có đôi chút cố chấp và cuồng si ta liền biết chàng là một người vô cùng nguy hiểm, trực giác của ta năm 12 tuổi cũng đã từng cảm nhận thấy chàng như vậy nhưng lại vẫn trầm luân, sa ngã, trao tình yêu cho chàng.


Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ta yêu mặt dịu dàng ôn nhuận ánh mắt nhu tình mật ý cùng với sự trân trọng khi chàng nhìn ta, cũng yêu cả sự hắc ám cố chấp của chàng.


Ta là Trầm Lưu Như Ca Vương phi của Tĩnh An Vương, là Trầm Lưu Như Ca thê tử của Trầm Lưu Phụng Kỳ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.