Tiên Thiên Hữu Luân

Chương 19: Hắc Ngục




Nguyên Sinh cũng cảm phục Ưng Tích. Là một dạ quỷ đã thành thần Ưng Tích không chỉ thông hiểu nhiều điều, tiếp xúc với con người là điều thường, thậm chí con người cũng tôn thờ cả chiến thần chính là Ưng Tích. Ưng Tích cũng theo Thần trí tuệ vài trăm năm lên cũng học được không ít về loài người.

Ưng Tích bổng nảy ra một ý tưởng.

" Ngươi bây giờ quá yếu, ta chỉ chỉ cho ngươi một số mẹo để tu luyện nhanh hơn, ví dụ như lúc ngươi hập thụ linh khí, ngươi lên tìm chỗ nào thanh tịnh để dễ tập trung, hơn nữa nhưng nơi đó có ít người qua lại linh khí tụ tập nhiều hơn nhưng nơi khác, ngươi sẽ hấp thụ được nhiều linh khí hơn. Ngoài ra còn một phương pháp khác nhanh hơn đó là đi giết yêu thú. Ngươi đang tu linh thì giết nhưng con linh thú lọai nhỏ, khi giết linh thú, một lượng linh lực dư thừa sẽ còn sót lại trong cá thể ngươi chỉ việc hấp thu nó. " - Ưng Tích cần mẫn giải thích.

Nguyên Sinh lại có một lúc thắc mắc.

" Nếu vậy, sao không tìm nhưng con to và mạnh hơn giết đi rồi hấp thụ có phải được nhiều hơn không? "

Ưng Tích cười phá lên:

" Quả nhiên hầu hết ai cũng nghĩ thế, nhưng sai. Ngươi chật vật đi giết một con tứ giai linh thú mất một giờ, không hấp thu được nhiều bằng ngươi giết một trăm con nhất giai linh thú trong vòng một giờ. "

Nguyên Sinh nghe vậy cũng thấy có lý.

Đang di chuyển một đoạn Nguyên Sinh nhận thấy các tán cây ngày càng dày đặc, bên dưới tối đen như màn đêm rất khó nhìn. Khu rừng này to thật những thân cây ở đây đường kính rộng ít cũng phải bằng một xải tay, cao cũng phải trên mười lăm thước. Các tán dày đặc, sải rộng vô cùng ánh nắng gần như không lọt qua nổi. Nguyên Sinh di chuyển cũng thấy vô cùng khó khăn.

Bỗng Nguyên Sinh cảm nhận được một cảm giác vô cùng quên thuộc, là sát khí đang nhắm thẳng vào mính.

" Xoẹtttt... "

Nguyên Sinh không biết từ lúc nào bị cắn nát một bên cánh tay trái, Nguyên Sinh hốt hoảng nhảy bật lên trên bám vào một cành cây. Chỉ trong vài giây cánh tay bỗng mọc xương từ chỗ vết thương các sợi cơ được nối lại các mạch máu hình thành, làn da dần hồi phục lại như cũ. Nguyên Sinh quan sát mà không thấy dõ thứ gì vừa tấn công mình.

Ưng Tính thét lớn:

" Đằng sau... "

Nguyên Sinh nhanh chóng nhả tay không ngờ vẫn bị thứ gì chém nát cả bàn tay.

Ưng Tích nghiêm túc phân tích:

" Con yêu thú này thuộc ám hệ, thoắt ẩn thoắt hiện, sống trong rừng chắc chắn là linh thú, khả năng là... "

Nguyên Sinh thúc giục:

" Là gì? "

Ưng Tích cười trừ:

" Ta cũng chịu. "

Nguyên Sinh đang như có chút hi vọng bỗng lại trở về tuyệt vọng.

" Chết tiệt, đã không biết thì im đi. "

Nguyên Sinh lúc này không biết làm thế nào mọi thứ tối đen, con linh thú này có lẽ đang đi săn gặp phải Nguyên Sinh liền tấn công. Nguyên Sinh lập tức thắp một ngọn vương hỏa trên lòng bàn tay. Vừa thắp lên một thứ sinh vật mặt quỷ toàn thân lẫn mặt đều có lông đen xì, hai mắt tòn xoe, con ngươi rất lớn như chiếm toàn bộ mắt, không có miệng.

Nó vừa nhìn Nguyên Sinh thắp vương hỏa liền giật mình nhe hàn răng vừa dài vừa nhọn ra cười một cách ma mị quỷ dị rồi biến mất.

Nguyên Sinh vừa nhìn thấy bản mặt quỷ dị ấy, liền giật bắn mình thét lớn rồi bứt tốc chạy theo bản năng.

" A a a a!! Có quỷ!! "

Nguyên Sinh hì hục chạy không được bao lâu, phía trước suất hiện một, hai, ba... hai mươi đến tận hàng trăm con mắt tròn xoe kinh dị, suất hiện xung quanh, nhìn thẳng vào Nguyên Sinh.

Nguyên Sinh bị bao vây bởi hàng trăm con linh thú ám hệ, bọn chúng có lẽ đang nhăm nhe xem lên tấn công Nguyên Sinh theo cách nào, rồi chia khẩu phần cho đồng bọn ra sao.

" Ngươi nhượng lại thân thể cho ta để ta giải quyết bọn chúng, bọn này toàn nhất giai và nhị giai sẽ giải quyết nhanh thôi. " - Ưng Tích khẩn trương nói.

" Không cần, chỉ là nhất giai và nhị giai mà ta còn không đánh lại được thì sao có thể giám ra ngoài kia đối mặt với vô số cường giả đỉnh phong, ngươi yên tâm nếu quá sức ta, ta sẽ nhượng lại cơ thể cho ngươi. " - Nguyên Sinh sau khi đã bình tĩnh lại, lấy lại tinh thần.

Bọn linh thú ám hệ có vài con không nhịn được cơn khát máu lao lên rất nhanh cùng với sát ý, con nào cũng xòe ra đôi móng vuốt dài ngoằng chuyên dùng để xé thịt nhắm thẳng vào Nguyên Sinh.

Nguyên Sinh lập tức tụ vương hỏa thành dạng đại cầu rồi ném thẳng tới bọn linh thú từng con một bị thiêu đốt cùng với tiếng kêu gào thảm thiết. Sau đó vài con rồi lại vài con lần lượt lao lên. Nguyên Sinh triệu hồi thanh đoản kiếm liên tục nhất kích nhất sát bọn linh thú. hàng chục con rồi đến hàng trăm con chết dưới tay Nguyên Sinh.

Sau hai giờ đồng hộ liên tục chém giết, trên người Nguyên Sinh dính đầy màu tanh, đôi mắt ma mị vô cảm vẫn còn hiện trên mắt Nguyên Sinh.

" Hai trăm lẻ tám con linh thú ám hệ, đếm được mười ba loài khác nhau. Cuối cùng cũng kết thúc. " - Nguyên Sinh vừa thở hổn hển vùa nói.

Ưng Tích liên tục phấn khích và tán dương, không ngờ nguyên Sinh một mình chọi hơn hai trăm con yêu thú trong vòng hai giờ.

" Ngươi quá đỉnh, nhất kích nhất sát, kiếm kỹ của ngươi không ngờ lại thâm thúy ảo diệu đến vậy, trước giờ ta chưa từng thấy kiếm kỹ nào mà động tác đơn giản mà lại mạnh đến thế, ít cũng phải là thánh giai kiếm kỹ, kết hợp với thánh khí thì bọn yêu thú này chẳng là gì. Hơn nữa khả năng điều khiển linh khí của ngươi cũng đạt đến triệt để rồi, có thể trụ được đến hai giờ là do ngươi đã hạn chế tối đa việc cường hóa và bị thương. Rất tốt, và điều đáng nói nhất ở đây ngươi đạt đến đỉnh phong đồ cấp rồi, ngươi đúng là nghịch thiên, quả là thiên phú trời cho của tiên thiên. "

Nguyên Sinh cũng không động lòng qua lời nói của Ưng Tích, liền ngồi bệt xuống đất, hấp thụ nốt số linh khí còn dưa thừa qua xác yêu thú.

Lúc này trong cơ tâm thức Nguyên Sinh nhìn thấy hai loại linh dạng một trắng một đen. Linh dạng màu trắng liên tục phình to ra rồi thu lại như nhịp tim rồi trở nên xao động bỗng linh dạng này nén lại rồi rạn to ra gấp đôi bạn đầu. Linh dạng xoay chuyển không ngừng tạo thành hai vong xoáy liên tục cọ sát vào nhau như hai dòng xoáy nước ngược chiều, tuy cọ sát nhưng chúng lại giao thoa với nhau rất mượt mà.

Nguyên Sinh từ từ mở mắt, cuối cùng thì cũng đột phá lên khởi cấp nhất tầng. Không ngờ việc chém giết yêu thú lại nâng cao thực lực nhanh đến vậy. Nguyên Sinh nhận thấy đây là nơi vô cùng nguy hiểm, yêu thú nhiều vô kể, nơi đây giống như hắc ngục vậy. Tốt nhất lên sớm rời khỏi đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.