Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 6: Đánh nhau




Edit: Tagoon


Hùng Dã vừa nói chuyện vừa ngửi ngửi mùi vị trong không khí.


Là người thức tỉnh thành gấu ngựa, cho dù không biến thành hình thú thì khứu giác của y vẫn phi thường nhanh nhạy.


Y có thể rõ ràng ngửi ra được người trước mắt chính là Sư Lệ.


Chỉ là...... Sư Lệ không phải như thế này.


Hùng Dã nhíu mày nhìn Sư Lệ.


Sư Lệ nghe Hùng Dã nói thì cảm thấy sửng sốt.


Hùng Dã đột nhiên hỏi như vậy...... Gã ý thức được, phản ứng của mình đã làm cho Hùng Dã hoài nghi.


Gã theo bản năng nói: "Ta đã nói về sau chúng ta ở bên nhau, ta mỗi ngày đều sẽ cho ngươi ăn thứ thịt tốt nhất."


Câu hứa hẹn này, Sư Lệ vẫn nhớ rất rõ. Rốt cuộc đời trước sau khi trở thành Thú Vương, Hùng Dã vẫn liên tục nhắc lại. Mà gã vẫn luôn cảm thấy lời hứa hẹn này của mình đặc biệt ngốc.


Có thực lực cường đại rồi, ai còn thiếu một ngụm thịt?


Chẳng qua, sau khi một lần nữa nói ra câu hứa hẹn này...... Sư Lệ không tránh khỏi mà nhớ lại một chút sự tình lúc đó.


Thời gã còn trẻ tuổi thật sự rất thích Hùng Dã, mà Hùng Dã, cũng là lựa chọn tốt nhất của gã khi đó.


Gã cùng mẹ và em trai bị người trong bộ lạc ban đầu đuổi đi. Mẹ gã thực nhỏ yếu, gã lúc ấy lại chưa thức tỉnh, bọn họ thiếu chút nữa đã chết đói, đồng thời cũng gặp rất nhiều nguy hiểm.


Trong một lần nọ gặp phải nguy hiểm gã mới thức tỉnh. Nhưng gã khi đó còn nhỏ, hình thú thức tỉnh cũng là hình thái nhỏ tuổi, căn bản không thể đi săn.


Nếu như gã thức tỉnh sớm một chút, xem ở phân thượng thú hình của gã, một nhà bọn họ có lẽ sẽ không bị đuổi ra khỏi bộ lạc. Cố tình gã lại thức tỉnh chậm.


Một đứa trẻ vừa mới thức tỉnh, cho dù có thức tỉnh thành hình thú cường đại thì cũng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì. Gã thậm chí bởi vì nhu cầu ăn uống nhiều hơn mà càng thêm đói bụng.


Thẳng đến khi trộm cá của Hùng Dã, gã mới có được sinh hoạt tương đối yên ổn —— Nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú là do tư tế đời trước của bộ lạc Đại Hùng tuyển chọn, bên cạnh có sông, bốn phía còn sinh trưởng rất nhiều thực vật có thể ăn được, ở tại khe núi lại cực kỳ an toàn...... Bọn họ rốt cuộc không cần lo lắng buổi tối khi ngủ sẽ bị đánh lén, không thấy được mặt trời của ngày mai.


Nhưng mẹ và em trai chính là hai toà núi lớn đè ở trên người gã, gã cần phải tìm biện pháp có thể cho bọn họ được ăn no.


Những năm đó, gã mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng áp lực, ngày nào cũng phát phiền vì đồ ăn. Những năm tháng đó, cũng chỉ Hùng Dã mới có thể giúp gã cảm thấy nhẹ nhàng một chút.


Là Hùng Dã tuổi nhỏ mang theo gã đến bờ sông bắt cá bẫy tôm, là Hùng Dã nói cho gã cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, cũng là Hùng Dã, ở rất nhiều lần gã sắp gượng không nổi nữa, đã cho gã một ít thức ăn.


Gã khi đó, là thiệt tình cảm kích Hùng Dã, cũng thích Hùng Dã. Cho nên, Hùng Dã ở thời điểm sau khi bọn họ thành niên ngỏ ý muốn cùng gã kết làm bạn lữ, gã đã đồng ý không chút do dự.


Nhưng sau lại...... Sư Lệ cảm thấy, bởi vì một chút ơn huệ nhỏ mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình, thật sự rất ngốc.


Gã còn bắt đầu chán ghét Hùng Dã tồn tại.


Tất cả mọi người đều biết, gã khi còn nhỏ thiếu chút nữa thì đói chết, là Hùng Dã đã cứu gã.


Tất cả mọi người đều cảm thấy, nếu như không có Hùng Dã, thì sẽ không có gã sau này.


Tất cả mọi người đều cho rằng, gã có thể trở thành Thú Vương cường đại, là nhờ vào Hùng Dã.


......


Hùng Dã còn vẫn luôn biểu hiện rất tốt, mọi người xung quanh đều thích Hùng Dã.


Gã chán ghét điều này. Sau khi Hùng Dã chết, gã thậm chí có loại cảm giác rốt cuộc được giải phóng.


Hùng Dã xác thật đã giúp đỡ gã, nhưng chỉ là mấy thứ vụn vặt mà thôi, Hùng Dã cũng không phải chỉ giúp mỗi mình gã...... Dựa vào cái gì gã lại phải vì chuyện đó mà trói định với Hùng Dã cả đời?


Sư Lệ thật sự không muốn giống như đời trước, cả đời phải sống dưới cái bóng của Hùng Dã.


Trọng sinh, gã muốn vì mình mà sống một lần.


Hùng Dã nghe thấy Sư Lệ nói ra lời đã từng hứa hẹn liền yên tâm.


Y không biết mình từ khi nào thì bắt đầu yêu thích Sư Lệ, chỉ biết, trong khi đám con trai cùng tuổi đang bàn tán về Hổ Nguyệt, về Hùng Bạch, về Lang Âm xinh đẹp nhất bộ lạc, y cũng chỉ nghĩ tới Sư Lệ.


Con gái trong bộ lạc đều thích con trai cường đại hoặc là đẹp. Có một vài chàng trai không tìm được cô gái nào nguyện ý ở bên bọn họ thì sẽ ở bên một chàng trai khác.


Y biết có chuyện như vậy, nhưng trước lúc mười lăm tuổi y chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ như vậy. Rốt cuộc y rất cường đại, y biết nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân nguyện ý ở bên cạnh y.


Chẳng qua, y từ nhỏ đã không nghĩ tới việc có nhiều nữ nhân ở bên, chỉ muốn tìm một người bạn lữ, sau đó cẩn thận nuôi lớn đứa con của bọn họ......


Đương nhiên, đó đều là những chuyện trước kia, thời điểm y mười lăm tuổi liền phát hiện ra mình thích nam nhân, thích Sư Lệ.


Mà Sư Lệ, hẳn là cũng thích y. Bọn họ luôn ngốc ở cạnh nhau, cuối năm ngoái lúc y hỏi Sư Lệ có nguyện ý cùng y ở bên nhau hay không, Sư Lệ càng không chút do dự đồng ý luôn.


Sư Lệ hai ngày này khác thường, có lẽ chỉ là gặp phải chuyện gì —— Dương Oánh, Dương Tốc luôn luôn nói bậy với hắn.


"Sư Lệ, ngươi có phải đã gặp chuyện gì hay không?" Hùng Dã hỏi.


Sư Lệ nhìn về phía Hùng Dã, bực bội lắc lắc đầu: "Không có."


"Thịt Lăng Bối long này cho ngươi một nửa, ngươi mấy ngày này ăn nhiều một chút, qua nửa tháng nữa là chúng ta sắp phải kết làm bạn lữ rồi." Hùng Dã nói, loại chuyện kết bạn lữ này y vẫn luôn có chút chờ mong.


Nghi thức kết làm bạn lữ cần phải biến thành hình thú. Y quyết định mấy ngày nay ăn nhiều một chút, như vậy đến lúc đó, da lông y mới có thể mượt mà, mới có thể sáng loáng như gương.


Đương nhiên, Sư Lệ cũng giống như vậy. Sư Lệ cực kỳ để ý cái bờm của hắn, Hùng Dã cũng hy vọng Sư Lệ có thể xinh xinh đẹp đẹp.


Sư Lệ giật mình một cái, đột nhiên ý thức được không tới mấy ngày nữa, gã liền phải cùng Hùng Dã kết làm bạn lữ.


Bất kể như thế nào cũng không được.


Sư Lệ không chút nghĩ ngợi liền nói: "Chúng ta còn trẻ, có thể không cần gấp như vậy được không?"


Tâm tư vừa mới yên ổn xuống của Hùng Dã lại bắt đầu nổi gió: "Ngươi có ý tứ gì?"


Sư Lệ hơi sợ Hùng Dã, nhưng người gã sợ tuyệt không phải "Hùng Dã" trước mắt này: "Hùng Dã, ngươi xác định muốn cả đời ở bên cạnh ta sao? Chúng ta về sau còn tận vài chục năm sinh hoạt, ngươi......"


"Ta xác định." Hùng Dã nói. Hôm nay y từ sáng sớm đã ra khỏi cửa, không màng mưa gió săn thú, trước đó vẫn luôn không cảm thấy lạnh, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy...... Cơn mưa phùn hoà lẫn gió lạnh sáng nay thổi tới trên người, thật sự làm người cảm thấy phát run.


"Nhưng ta lại không xác định. Hùng Dã, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta muốn có con." Sư Lệ nói.


Hùng Dã xem như minh bạch Sư Lệ hai ngày này tại sao lại như vậy.


Sư Lệ hối hận!


Tuy rằng là y đề nghị, nhưng cùng y kết làm bạn lữ, là Sư Lệ tự mình đồng ý. Bây giờ chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, Sư Lệ thế nhưng muốn đổi ý!


Toàn bộ người trong bộ lạc, đều biết bọn họ muốn kết làm bạn lữ!


Hùng Dã lạnh mặt hỏi: "Ngươi muốn đổi ý, không kết thành bạn lữ với ta?"


Sư Lệ gật gật đầu, sau đó liền nhìn thấy một tảng thịt lớn huyết nhục mơ hồ bay về phía gã......


Hùng Dã ném miếng thịt Lăng Bối long trên tay về phía Sư Lệ đồng thời lao vọt tới, một quyền đánh lên trên khuôn mặt đang né tránh tảng thịt của Sư Lệ.


Sư Lệ phát ra tiếng gầm giận dữ, lập tức biến thành hình thú. Hùng Dã cũng không chút do dự biến hình, sau đó bắt đầu đè nặng Sư Lệ mà đánh.


Ở trong mắt người bộ lạc, sức chiến đấu của Sư Lệ và Hùng Dã không khác nhau mấy, sự thật cũng đúng là như vậy.


Hùng Dã hình thể lớn, sức lực lớn, thể trọng cũng gấp hai lần Sư Lệ, nhưng động tác của y không linh hoạt bằng Sư Lệ. Móng vuốt y tuy rằng dài tận mười centimet, nhưng bởi vì bình thường không thể thu hồi vào trong nên hoàn toàn không sắc nhọn.


Ở thời điểm đi săn, y cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế.


Nhưng hiện tại hai người là ôm nhau vật lộn, cái đài trước huyệt động lại rất nhỏ hẹp.


Hơn nữa...... Sư Lệ sau khi trở thành Thú Vương thì không cần phải mài giũa kỹ xảo chiến đấu nữa, mà chỉ cần dùng thực lực bản thân cũng đủ để nghiền áp tất cả khủng long cùng tuyệt đại đa số thú nhân. Gã đã vài thập niên không tự mình đi săn.


Hùng Dã lại không giống như vậy. Ở tuổi này, y cả ngày đều nghiên cứu nên đi săn như thế nào, cả ngày cân nhắc nên lợi dụng sức mạnh của mình như thế nào để tạo ưu thế chiến đấu, là cân nhắc ra một bộ phương pháp chiến đấu.


Gấu ngựa qua một mùa đông gầy đi rất nhiều đè sư tử ở dưới thân, móng vuốt vung loạn xạ, cào lên bả vai và cả mông sư tử ra vài vết máu. Lông tơ ngắn ngủn trên người sư tử bị dứt đứt rất nhiều, sư tử quay đầu muốn cắn y, lại bị y tát một cái lên trên đầu.


Sư tử kia kịch liệt giãy giụa, cố tình lại không tài nào giãy ra được, chỉ có thể ô ô kêu lên.


Hùng Dã tóm được Sư Lệ đánh vài cái liền buông tay.


Y biết Sư Lệ thực lực không đến mức yếu như vậy, Sư Lệ hiện tại không phản kháng, phỏng chừng là cảm thấy có lỗi với y cho nên chột dạ.


Hùng Dã đứng lên muốn biến thành hình người, lại cảm thấy mình như bây giờ quá chật vật...... Gấu ngựa cao gần 3 mét đá con sư tử kia một cái, nhặt thịt Lăng Bối long lên rồi đi ra ngoài.


Đi được vài bước, y lại xoay người lại, nhặt tấm da thú mình mặc trước khi biến thân lên.


Động tĩnh bên này rất lớn, rất nhiều người trong bộ lạc đều nhìn lại đây, một đám đều đầy mặt khó hiểu.


Đối diện với ánh mắt của những người này, Hùng Dã cảm thấy có chút mất mặt, nhanh chân rời khỏi.


Nhưng càng cảm thấy mất mặt hơn chính là Sư Lệ.


Sư Lệ không nghĩ tới mình ở dưới tay Hùng Dã, thế nhưng lại không hề có chút lực chống cự nào!


Không, không phải gã không có sức chống cự, chỉ là gã khinh địch thôi. Hơn nữa, gã không làm được như Hùng Dã đánh nhau dã man tới như vậy.


Chờ gã hảo hảo tu luyện, biến cường một chút, Hùng Dã đừng mơ thắng nổi gã!


Sư Lệ cũng không còn mặt mũi biến thành hình người. Gã xoay người dùng hình thú trở về.


Gã muốn đi một cách tiêu sái, nhưng bị miệng vết thương trên người liên lụy...... Gã cuối cùng khập khiễng bước vào huyệt động của mình, ngay cả quần áo mình làm rơi cũng chưa nhặt.


Cuối cùng, là Dương Tốc không biết từ nơi nào vụt ra nhặt quần áo Sư Lệ trở về sơn động.


Trong sơn động truyền đến một trận sư tử gầm, Dương Tốc thực mau lại bước ra khỏi huyệt động, biểu tình của nó khá hậm hực, đóng lại cửa huyệt động, xám xịt đi ra ngoài.


Đi chưa được mấy bước, nó liền nhìn thấy bên cạnh một cái huyệt động đang mở, Chu Tịch lười biếng ngồi ở cửa, nhìn về nơi anh trai nó và Hùng Dã vừa đánh nhau.


Dương Tốc tức điên, cầm một cục đá bên cạnh ném tới Chu Tịch —— trong bộ lạc những người khác nó không dám chọc, nhưng Chu Tịch thì nó một chút cũng không sợ.


Chu Tịch nghiêng người né tránh viên đá, lại dùng chân móc lấy cửa huyệt động rồi đóng lại, chặn Dương Tốc ở bên ngoài.


Dương Tốc phun nước miếng về phía cửa huyện động của Chu Tịch rồi chạy xuống phía dưới. Kết quả chạy không được vài bước đã bị mắc phải một cái rễ cây không biết từ đâu ra ngã lăn, mụ mị cả đầu óc.


Trong huyệt động, Chu Tịch lấy ra một loại trái cây thời tiết này không nên có, cắn một miếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.