Tiên Sở

Chương 57: Tử Vi đại đế




Sở Dịch lòng lạnh toát, thầm kêu không hay.

Hắn cùng Tiêu Thái Chân đang đối kháng chính diện đến lúc căng thăng, ở giữa sinh và tử, ai cũng không thể chuyển động được. Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình hai người thì không thể nào động đậy, nếu như Lý Huyền mượn cơ hội này đánh lén, bốn người chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Tiêu Thái Chân hoa dung biến sắc, lập tức hồi thần lại, thu ba lưu chuyển, truyền âm nói: "Sở công tử, chúng ta hai người phân tranh, bất quá chỉ làm cho ngư ông đắc lợi. Không bằng ta đếm đến ba, cùng bỏ tay ra được không?"

Sở Dịch giật mình, nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, suy nghĩ nhanh, nhất thời không biết nên làm gì.

Liền nghiến răng một cái, nghĩ:"Con bà nó, đằng nào cũng chết, không bằng cố thêm một lần, tin nàng một lần cũng được. Nếu như nàng dám dối trá, ta sử dụng Ngọc Thạch Câu Phần đại pháp cùng nàng đồng quy vu tận!"

Sau đó nhè nhẹ gật đầu, miệng ha ha cười to: "Có phải thế không, nói Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi. Lý Huyền tiểu nhân đến rất đúng lúc, trẫm chính là buồn sau khi giải quyết đứa tôn tử bất hiều này, không còn ai tìm ngươi tính sổ, ngươi đã tự mình đưa đầu đến cửa rồi.

Tiêu Thái Chân mày liễu nhíu lại, hoa dung thay đổi, lập tức khôi phục bộ dạng một ma nữ làm điên đảo chúng sinh, khanh khách cười yêu kiều nói: "Lý lang đừng nghe tên tiểu tử này hư trương thế, thiếp thân đã đem hắn hoàn toàn chế trụ rồi! Những lời vừa mới nói đều là cố ý nói ra để nhiễu loạn thần thức của hắn, chàng đừng tin là thật."

Hai người vừa nói, vừa cùng thu dần dần chân khí. Mỗi người đều có lòng nghi kị, sợ bị đối phương lợi dụng, không dám thu về quá nhanh.

"Thái Chân yên tâm, ta cùng nàng biết nhau bốn mươi năm, lời nói đó của nàng là thật hay là giả, hiên tại nghĩ có thể nhận ra được…" Lý Huyền thế như điện, trong khoảnh khắc đã xông đến, dương mày cười nói: "Nếu như không phải ta đã sớm phòng bị, ở trong thân thể của Tình nhi bố trí Bắc cực tinh thạch, một mạch truy tông đến đây, thì lần này chỉ sợ đã bị nàng lừa dối mà tay không quay về rồi. Ai, ân tình một giọt nước, sao có thể không dùng cả dòng suối để báo đáp?"

Nói xong câu đó, ngân quang bạo phát, hốc núi đột nhiên sáng rực.

Tử Vi tinh bàn phi chuyển theo hình xoáy ốc, chụp lên đỉnh đầu hai người. Oang một tiếng, đột nhiên khuếch đại hơn mười lần, lấp lánh tỏa thiên vạn tinh quang, giao thác phi vũ, từng tia một bắn đến người bọn họ.

Sở Dich, Tiêu Thái Chân cùng run người, sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy các đại huyệt toàn thân như bị vô số ngọn kiếm sắc nhanh như chớp xuyên qua, đau đến lỗ chân lông cũng bị thu nhỏ lại, chân khí trong người đồng thời phản kích, ở tứ phía hình thành một lồng khí như sóng biển, chớp tắt bất định.

"Cửu thiên ngân hà!" Tiêu Vãn Tình hai người kinh hãi, thất thanh thấp giọng kêu.

Cửu thiên ngân hà đại pháp là lưỡng thương pháp thuật hung bá yêu quỷ nhất của Tử Vi môn. Một khi xuất ra, có thể đem uy lực của Tử Vi tinh bàn phát huy đến mức cao nhất, vạn kiếm cùng bay, không có vật rắn chắc nào không thể phá.

Chỗ yêu dị nhất của loại pháp thuật này là, có thể đem Tử Vi tinh bàn tạm thời biến thành lập liễm, thành thần khí phản xạ đối phương chân khí, gặp cường thì cường, chân khí phản xạ của người bị đánh càng mạnh, Tử Vi tinh bàn phát xạ ra những kiếm quang càng thêm phần mãnh liệt lăng lệ, đến mức đem nhục thân của người bị đánh hoàn toàn hủy diệt, đồng thời đem nguyên thần của họ phong ấn vào trong bàn.

Nhưng đây là pháp thuật lưỡng thương, uy lực càng lớn, tổn thương đối với người thi triển cũng càng lớn.

Thứ yêu pháp này bị gọi là một trong cửu đại yêu pháp của Tây Đường, trình độ làm bản thân bị thương đạt đến mức độ kinh người, chỉ một chút không cẩn thận, kỳ kinh bát mạch của người thi triển, cũng bị chân khí Tử Vi tinh hoàn dẫn vào chấn đứt đoạn hủy diệt.

Lý Huyền không tiếc tự tổn kinh mạch, chịu đau sát nhân, tự nhiên là có ý quyết giành được Hiên Viên lục bảo, mưu cầu một chiêu đem Sở Dich, Tiêu Thái chân song song đánh chết, không cho họ có cơ hội chuyển mình.

Sở Dịch vừa kinh vừa nộ, ha ha cười nói: "Lý Huyền tiểu nhân, chúng ta có phải là Ngưu Lang Chức Nữ đâu, không dám làm phiền đại giá người, dùng cái cửu thiên ngân hà này ngăn cách!"

Lúc này, hắn cùng Tiêu Thái Chân tứ chưởng tương đối, ai cũng chân khí chưa hoàn toàn rút hết, bị chiêu đó của Lý Huyền như thái sơn áp đỉnh bức bách, lập tức công thủ đều khó, tiến thoái đều không được, hình thành một loại quân bình tam giác vi diệu.

Vô luận bất kỳ người nào rút về, cái thế quân bình ba chân này lập tức bị phá vỡ, chân khí của hai người còn lại sẽ như nước lũ tràn xuống núi xâm nhập thể nội của người ấy, đem hắn hủy diệt triệt để.

Cho dù Sở Dịch hai người toàn lực ứng phó, thì chân khí phản kháng của họ cũng không ngừng bị hút vào trong Tử Vi tinh bàn, phản xạ thành kiếm quang, cái thế quân bình mỏng manh này cũng sẽ bị phá bỏ, biến thành cục thế giống ngân hà tràn xuống.

Lý Huyền mục quang thiểm động, mỉm cười than rằng: "Sở huynh, huynh cùng Tiêu Thái Chân ái hận lẫn lộn, ân oán nan giải, so với Ngưu Lang Chức Nữ còn làm người ta cảm động hơn. Không bằng hôm nay Lý Huyền ta thay huynh kết liễu, cho hai người tại sơn động này cùng chôn một huyệt, cốt nhục tương dung, trong thiếp có chàng, trong chàng có thiếp, có phải tốt hơn không?"

Trong lúc nói chuyện, Tử Vi tinh bàn vu vu trực chuyển, kim quang nộ phát ngang dọc, càng lúc càng chói mắt, đập lên chân khí hộ thể của hai người, tóe ra vô số quang y, thật là rực rỡ đẹp mắt.

Hai người thân thể chao đảo, càng lúc càng khó chống cự, chân khí càng lúc càng thao thao bất tuyệt chảy ta ngoài. Nhưng nếu như chống cự một chút thôi, cũng nhất định bị tinh bàn kiếm khí đâm đến thành muôn vạn lỗ nhỏ.

Sở Dịch hai người kinh nộ sợ hãi, liên tục suy nghĩ, nhưng không tìm được kế sách nào ứng phó.

"Lý Huyền lão tặc, uổng cho ngươi là Tử Vi đại đế, là thân tản tiên, bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ lợi dụng người khác trong cơn nguy hiểm mà ám toán thâu tập! Nếu để cho người trong thiên hạ biết được, xem ngươi làm sao bá chủ Ma môn, làm sao đứng được trong tu chân giới nữa!" Text được lấy tại Truyện FULL

"Phì, xú lão đầu không biết ngượng, ngươi nếu có gan, sao không cùng đại ca ta công bình đấu ba trăm hiệp. Hứ! Chỉ sợ không cần đến ba trăm chiêu, đã bị đại ca cho một đao hồn rời khỏi xác rồi!"

Tiêu Vãn Tình, Yến tiểu Tiên nhìn thấy tình hình khẩn cấp, nhịn không được cất tiếng chửi, chỉ muốn chọc cho Lý Huyền tức giận, để Sở Dịch hai người có cơ hội phản kích.

Nhưng Lý Huyền không hề tức giận, ngược lại còn ha ha cười nói: "Toàn là hạng đàn bà gió chiều nào xoay chiều ấy, vong ân bội nghĩa, quả là không sai. Ngươi có người mới, quên mất người cũ rồi à. Hắc hắc, nếu không phải năm đó ta nghĩ ra phương pháp bảo hộ ngươi, thì ngươi sớm đã bị sư tôn ngươi biến thành song tu đỉnh lô rồi, sao còn có thể bảo trì thân xử nữ, mà tu luyện Ngọc Nữ Thiên Tiên quyết?"

Tiêu Vãn Tình phì ra một tiếng, khuôn mặt chuyển hồng, thu ba nhịn không được liếc về phía Sở Dịch một cái, thần tình cổ quái, muốn nói lại ngừng.

Tiêu Thái Chân tâm trung nhất động, vừa kinh vừa nghi, khanh khách cười to nói: "Tình nhi, không lẽ ngươi đem thân xử nữ giao cho tên bạc tình lang đó sao? Không lạ, không lạ ngươi dám khi sư diệt tổ, đến mạng cũng không cần!"

Tiêu Vãn Tình thấy Yến Tiểu Tiên kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình, tai nóng bừng, cảm thấy xấu khổ. Trong lòng cay đắng, ngọt ngào, ôn nhu, hoan hỉ… theo nhau xông lên, rồi nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Yến muội muội, ta đối với Sở lang yêu khắc cốt ghi tâm, không quản hắn là tên thư sinh thiện lương thẳng thắn trước đây, hay là gã lãng tử cuông phóng bất kham hiện tại, ta đều quyết tâm cùng hắn đồng sinh cộng tử. Ngươi… ngươi có đồng ý làm tỷ muội của ta không?"

Sở Dịch a lên một tiếng, không ngờ nàng lại đem chuyện đó công nhiên nói ra, tim đập thình thịch, vừa kinh hỉ, vừa cảm động.

Yến Tiểu Tiên cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm hai người, khuôn mặt đỏ hồng, tâm loạn như ma, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ nghe thấy Lý Huyền cất giọng cười dài nói: "Tình nhi, uổng cho ta còn nghĩ thu về Hiên Viên lục bảo, tu thành Hiên Viên tam kinh, sẽ phong ngươi thành Thần môn thiên hậu nữa. Hắc hắc, ngươi không biết tự trọng, không biết thức thời, thế thì đừng trách bổn vương không niệm tình cũ! Đợi sau khi ta tiễn Sở lang của ngươi lên tiên giới, sẽ hút hết nguyên âm của ngươi, đem ngươi cùng tiểu yêu hồ truất thành nữ nô, thưởng cho Lộc Lực đại tiện dạy dỗ!"

Sở Dịch như bị sét đánh, lửa giận phừng phừng, Lộc Lực đại tiên là tên dâm ma hung tàn biến thái nhất trong Ma môn, nếu nữ tử nào vào trong tay hắn, đều bị chết nhục đến cầu sinh không được, cầu tử không xong. "Mình chết thì còn được, nếu như liên lụy đến Tiên muội cùng Tình nhi bị bọn yêu ma lăng nhục, thì chết cũng không nhắm mắt!"

Sau đó liền thu gom chân khí toàn thân, tìm kẽ hở để phản kích, lạnh lùng cười to nói: "Lý Huyền tiểu nhân, như lời ngươi nói, hôm nay ta nhất định phải xé ngươi ra thành vạn đoạn, lóc xương lột da rồi!

Lý Huyền song nhãn hàn quang thiểm động, cười dữ tợn: "Chết đến nơi rồi, còn dám nói cứng, xem xem ai là người bị xẻ làm tám khúc, hồn phi phách tán trước!" Chân khí cổ động, mười ngón tay không ngừng niết quyết biến ảo.

Tử Vi tinh bàn ngân quang bạo xạ, ngàn vạn quang kiếm như tinh hà đổ xuống phía dưới, đinh đinh loạn hưởng, đập mạnh tỏa ra muôn vạn quang diễm lưu lệ, dưới sự phản chiểu của sắc trăng ánh tuyết, huyền lệ đa đoạn, phức tạp mê ly.

Sở Dịch, Tiêu Thái Chân hoa mắt, hô hấp như ngừng lại, hộ thể quang cầu bị bức bách cấp kỳ thu nhỏ, chân khí cuồn cuồn từ ngoài chảy vào càng thêm lợi hải, trong lòng lạnh toát, biết rằng sinh tử quyết chiến đã đến gần, nếu còn chần chừ, ngày cả cơ hội mạo hiểm phản công cũng không còn nữa.

"Đại ca!" Yến Tiểu Tiên nước mắt lưng tròng, thấp giọng gọi, trong lòng dâng lên tình cảm ôn nhu, ngọt ngào nồng nàn mà lại thê lương, nói to: "Đại ca, Tiêu tỷ tỷ, chúng ta ba người, không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Sinh tử cùng nhau, không rời bỏ, so với một mình lẻ bóng sống trên thế gian, còn hạnh phúc hơn nhiều lần!"

Tiêu Vãn Tình đại hỷ, biết nàng ta đã chấp nhận minh, mặt cười như hoa, dịu dàng nói:" hảo muội tử, cảm tạ muội nhiều!"

Hai người nhìn nhau mà cười,rào cản được dẹp bỏ, ngầm đã tự hạ quyết tâm, nếu như Sở Dịch có gì bất trắc, sẽ tự đoạn tâm mạch, tuẫn tiết theo hắn.

Sở Dịch trong lòng vừa vui vừa buồn,khó có thể miêu ta, hào tình bốc cao, ha ha cuồng tiếu nói:" Khéo thay khéo thay! Nhân sinh tại thế, có một má hồng chịu cồng sinh cộng tử, đã là vạn hạnh. Sở mỗ có hai người, còn cầu gì nữa.

Tiêu Thái Chân sắc mặt trắng toát, thấp giọng nhắc lại:" Sinh tử có nhau, không rời không bỏ! Sinh tử có nhau, không rời không bỏ!" Trong chớp mắt, những chuyện cũ hiện lại trong đầu, nụ cười cuồng ngạo bất bá của Sở Cuồng Ca không ngừng đung đưa trước mắt.

Nhìn thấy ba người trước mặt trong lúc khó khăn, đồng sinh cộng tử,lại nghĩ đến người đó đối với mình vô tình vô nghĩa,càng thấy trong lòng đau khôt, như muôn đao giằng xé.

Nàng nhắm mắt lại,nước mắt tuôn trào, lẩm bẩm nói:" Sở lang, Sở lang, ta yêu chàng khắc cốt ghi tâm, cũng muốn cùng chàng đồng sinh cộng tử, không rời bỏ, nhưng chàng… nhưng chàng si sao lại đối với ta tệ như thế?"

Tiêu Thái Chân liền đổi ý, vồng chân khí hoa quang thu lại, chỉ nghe thấy những tiếng viu viu, mười mấy đạo quang kiếm theo thanh âm xâm nhập vào cơ thể bà, tiên huyết bay ra tứ phía.

"Tiêu tiên thiên! Người…" Sở Dịch ngạc nhiên,dưới anh trăng, mái tóc đen của nàng đột nhiên biến thành trắng như sương tuyết, da thịt yêu kiều trơn láng biến thành nhăn nheo, cả người dường như trong khoảnh khắc lão hóa mấy mươi tuổi.

Tiêu Vãn Tình hai người thất thanh hét lên, Lý Huyền thì ha ha cười to, đắc ý cùng cực.

Tiêu Thái Chân nghe mà như không,si si nhìn chằm chằm hắn, như khóc như cười, thấp giọng nói:" Sở công tử, ngươi còn nhớ Sở lang trước lúc chết nói với ngươi cái gì không? Hắn… hắn có nói đến ta không?"

Sở Dịch tâm đầu đại chuyển, lòng dâng lên cảm giác tội nghiệp, chỉ muốn nói một câu hoang đường làm yên lòng bà, nhưng không nghĩ ra câu nào để nói, lắc đầu nói:" Ông chỉ muốn ra lúc nguyên tiêu, thay ông đến thiên niên ngân hạnh bên ngoài kinh thành trường an treo một ngọn tuyết liên hoa đăng thôi…"

Tiêu Thái Chân như bị trùy nặng đánh trúng, hoa dung càng trăng, thổ ra một phún máu tươi,toàn thân lập tức lại bị thêm mười mấy đạo kiếm quang đâm trúng, thân thể trăng như tuyết loang lổ máu, nhìn thấy mà kinh tâm.

Sở Dịch lạnh người, quát nói:" tiền bối, ngưng thần tụ ý, đừng suy nghĩ lung tung nữa!" lúc này địch ý của hắn đối với nàng đã tiêu biến đi đâu mất, đến cách gọi tên cũng biến thành khách khí hơn nhiều.

Tiêu Thái Chân nước mắt lã chã rơi, khoe miệng nhếch lên cười thê lương, thảm thiết lắc đầu nói:" Sở công tử, người không biết, tên bạc tình lang đó năm đó tiết nguyên tiêu, lúc đi thưởng đăng ở bên ngoài an phúc môn, đã quen con tặc nhân đó. Hắn đến chết không quên, vẫn là con tặc nhân đó.Ta ở trong lòng hắn, cuối cùng chẳng là cái gì…"

Lúc này tim đau đớn, như bị vò nát cấu xé, nửa cuối câu cuối nghẹn trong cổ họng, thốt không ra lời.

Lại nhớ đến câu nói của Yến Tiểu Tiên:" Sơ với một mình một bóng sống trên đời, còn hạnh phúc hơn vạn lần", đột nhiên cảm thấy mọi thứ có được, đều không còn hứng thứ, thế gian này thật không còn gì để nàng lưu luyến…

Liền cười mỉm, nhìn chằm chằm Sở Dịch, dịu dàng nói:" Sở công tử, Tình nhi tuy cùng ta trở mặt thành cừu, nhưng trong tim ta, thực ra như là đứa con gái ruột.Hiên viên ngũ bảo này, ta cho các ngươi làm quà hôn lễ. Tình nhi đối với ngươi là thật lòng, ngươi nhất định phải đối đãi tốt với nó, cùng sinh tử, không ly khai…"

Nói đến câu cuối cùng, nàng cười yêu kiều, đột nhiên hai tay thu lại, lục quang tiêu tán, chân khí có được đều thâm nhập vào trong cơ thể.

Việc đột nhiên diễn ra, Sở Dịch chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng, áp lực toàn thân tiêu tán, hai đạo chân khí cuồng mãnh cuồn cuộn theo tay ra ngoài, không kịp thu thế, kích trúng vào ngực bà.

"bình" Tiêu Thái Chan tiên huyết cuồng phún, phiên thân bay ra phía sau,ngọc thủ phât vũ, đêm hiên viên lục bảo không sai không lệch tống vào trong tay Sở Dịch.

Cũng đồng thời, đầy trời vang lên tiếng viu viu, Tử Vi tinh bàn cuồng loạn nộ vũ, ngân mang loạn thiểm, như huyết tiễn bắn tới, ngàn van tia kiếm quang liên miên bất tuyệt đổ xuống, đồng thời xuyên phá qua cơ thể, bắn qua nàng thủng lỗ chỗ.

" tiền bối!" Sở Dịch tâm đầu đại loạn, nước mắt chảy quanh, biết nàng đã cố ý hi sinh bản thân phá vỡ thế cân bằng, cứu hắn ra khỏi nguy hiểm.

Nhưng nếu làm như thế, nàng không còn sưc đề kháng, phải chịu đương thế lưỡng đại tản tiên cùng công kích, chu dù có mượn sức trời, cũng khó có thể cứu được tính mạng.

Lý Huyền ngạc nhiên kinh hồ, vạn vạn không ngờ được Tiêu Thái Chân vốn tự tư ngoan độc lạ chấp nhận xả mình cứu người, không kịp phòng bị, chân khí có được như nước lũ vỡ đê, không thể thu hồi

Viu viu liên thanh, ngân quang bạo pháp, hắn cả người lẫn tinh bàn xông thẳng xuống dưới,nhắm đầu Tiêu Thái Chân hoành không phi tới.

Thế thấn công này nhanh nhẹn cuồng mãnh thái quá, trong nháy mắt, kỳ kinh bát mạch của hắn bị chính chân khí của mình thiêu đốt chấn thương, đau thấu xương,nhịn không được kêu lên khổ sở.

Sở Dịch trong lòng bi phẫn, cảm kích, thương tâm, hận nộ… theo nhau xông lên, chỉ muốn nổ tung, hống to nói:" Lý Huyền tiểu nhân, nạp mạng đi!"

Song luân phong vũ dưới chân bạo phát,thiểm điện xung xuất, tay phải nắm chặt thiên xu kiếm, kiêm quang oanh nhiên nộ vũ, đâm tới lưng Lý Huyền.

"Viu" kiếm khí như cầu vồng, bích quang cuồn cuồn, bốn phía sông băng vách đá bích quang lưu ly lập tức bị xé ra thành vô số vết nứt dài.

Lý huyền kinh nộ giao nhau, vội vàng tụ lại thần lực,bạt xuất tinh bàn, một cước đá rơi Tiêu Thái Chân, thuận thế xung thiên bay lên, cười nham hiểm quát to:"Di tinh hoán đẩu, túng địa kim quang, mau!"

Tử Vi tinh bàn phá không quay tròn, kim quang nộ phóng, ngàn vạn quang kim như tuyết cúc nở hoa,, lưu tinh tụ họp, bao vây chụp Sở Dịch vào giữa.

Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tĩnh sợ hãi, thất thanh hét to:" Đại ca, cẩn thận!"

Lý Huyền kỳ kinh bát mạch vốn dĩ đã bị trọng thương, lúc này lại chuẩn bị không kịp,làm sao có thể đối phó được với một chiêu Sở Dịch tập trung toàn bộ sức lực công kích như sấm sét. Vì thế định dùng chiêu lưỡng bại câu thương, lấy mạng đổi mạng, định éo Sở Dịch phải né tránh tiếp chiêu, chừa cho hắn một cơ hội đào sinh.

Ai ngờ Sở Dịch không hề tránh, lệ thanh cười to nói:"Hạt châu to bằng hạt gạo, mà cũng dám cùng nhật nguyệt tranh quang!Huýnh Thiên phản nhật, mau!" Tay trái khua lên, Tử Quang thần kính hoa quang nộ phát, tạo thành một cái quang thuẫn khổng lồ, lập tức đem kiếm quang của tinh bàn toàn bộ phản xạ lạ.

Cũng cùng lúc ấy, Thiên Xu kiếm mang thế như sấm sét, cuồn cuồn dâng cao, đánh mạnh vào chính trung tâm của tử vi tinh bàn.

"oang" như tiếng sấm. huyễn quang bùng nổ bốc cao lên trời.

Đất rung núi đảo,tuyết cuồn cuộn lở ra, thiên địa một trời trắng xóa.

Lý Huyền mắt hoa lên, chỉ thấy một cuồng mãnh khí lãng khó tưởng tưởng đập vào ngực, khí huyết nhộn nhạo, lập tức bị đẩy bay về phía sau, đập mạnh vào trên vách núi, vang lên một trận lách cách, xương cốt vỡ ra, tiên huyết cuồng phún.

Còn chưa kịp kêu đau, Tử Vi tinh bàn đã viu viu cuồng chần,vo vo cuộn chuyển bay tới

"Rít rít rít…"

Tinh bàn như thiểm điện lao vào trong người hắn, kim mang,máu tươi bắn ra tứ phía, vô số quang kiếm ngang dọc chuyển động trong người hắn, nháy mắt tạo thành vết thương ngang dọc.

Lý Huyền kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân máu tươi rỏ giọt,giống như một phong ma, hai tay cuồng khua muốn nắm láy Tử Vi tinh bàn lôi ra, nhưng không thể làm được.

Sở Dịch ha ha cuồng tiếu nói:" Lý Huyền tiểu nhân, gia gia hôm nay đêm ngươi giã thành phấn,băm thành ngươi nát như tương."

Không cho hắn có cơ hội phản công, nhanh chóng xông đến, kiếm quang tung hoành, huyết nhục bắn tung tóe đaqỳ trời, đêm hai tay, hai chân Lý Huyền chém thành mạnh vụn, rồi cho một kiếm vào tim, cắm hắn lên trên vách băng.

Lý Huyền thảm hô thê lệ không ngừng, hai mắt lồi ra, cuồng loạn kinh hãi trừng trừng nhìn Sở Dịch, miệng còn run run,máu tươi cùng nước bọt lục bục trào ra, muốn nói gì đó, nhưng gì cũng không thể nói ra được.

Hắn ỷ vào tà công yêu pháp tung hoành thiên hạ mấy mươi năm, làm việc ác rất nhiều,hiếm gặp địch thủ, không ngờ hôm nay trộm gà không được còn mất thúc, công bại không thành thì không nói, lại bị một tiểu tử thai hóa dịch hình đánh vào dường cùng, sinh tử lương nan! Trong lòng kinh nộ hận sợ, thật khó lời nào giải thích được.

Trong khoảnh khắc thắng bại đã phân, Yến Tiểu Tiên, Tiêu Vãn Tình vừa kinh vừa hỉ, đồng thanh hoan hô.

Sở Dịch trong lòng hả hê, lạnh lẽ liếc Lý Huyền âm u cười mỉm nói:" Lý Huyền tiểu nhân,ngươi thử đoán xem giờ ai là người bị phân làm tám mảnh, hồn phi phách tán nào?đoán đúng thì, gia gia thương cho ngươi một cục thịt chó trộn cơm ăn, nhưng đó là chuyện nếu như ngươi còn có răng."

Lý Huyền oán độc trừng trừng nhìn hắn,cổ họng gầm gừ,nghẽn giọng tức thở nói:" Xú tiểu tử, ngươi lợi dụng kinh mạch của bổn vương bị thương, đột kích ám toán… thế thì… thế thì đạo nghĩa ở đâu? Có… có tài năng thì đợi bổn vương dưỡng thương, hẹn…hẹn lại một ngày, đường đường chính chính tỷ đấu…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.