Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 46: Nam nhân của ta






“Đại tỷ! Nhị tỷ!” Đúng lúc Ngọc Băng đang mơ màng chuẩn bị ngủ thì Hoàng Tuyết Mai gấp gáp chạy vào.
“Chuyện gì? Lớn tiếng như vậy?” Dương Tường Vi khẽ cau mày.
“Tường Vi tỷ tỷ, không xong rồi. Yến Dương quốc sứ thần đang mưu đồ bất chính.” Hoàng Tuyết Mai mặt mũi giận đến đỏ lừ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ngọc Băng nghe động tĩnh, lập tức mở mắt.
“Tỷ tỷ, tên Vân Hi kia – là thái tử của bọn chúng ấy, hắn ta đang tìm cách hạ nhục chúng ta, hắn đang bàn bạc với đám tùy tùng trong buổi yến tiệc sắp tới sẽ tìm cách thị uy, còn muốn chúng ta nhượng bộ một số điều kiện vô lý, nếu không sẽ cất binh chinh phạt. Còn nữa,” nàng nhìn tỷ tỷ, khẽ cắn môi, cuối cùng, quyết định thẳng thắn, sớm muộn tỷ tỷ cũng phải biết, chi bằng biết sớm đề phòng sớm: “Sứ đoàn lần này còn có một vị Chiêu Hòa công chúa, nghe nói là nữ nhi của hoàng đế Yến Dương quốc với Dung quý phi mà ông ta thương yêu nhất, năm nay mười bảy tuổi, ả đến đây là để…..” Nói tới đây, nàng vẫn không nhịn được, khẽ ngập ngừng.
“Hòa thân?”

“Hòa thân!” Hai tỷ muội một nằm một ngồi đồng thanh lên tiếng. Kiểu tình huống này không khó đoán, Ngọc Băng đương nhiên biết bọn chúng muốn làm gì, trước nay, chuyện như vậy cũng không hiếm lạ. Tường Vi ở hiện đại đọc cũng không ít tiểu thuyết cổ trang các thể loại, càng không khó khăn để nhận định.
Hoàng Tuyết Mai rối rít gật đầu, giận dữ nói tiếp: “Muội nghe trộm được, nếu chúng ta không đồng ý hôn sự này sẽ bị coi là không có thành ý giao hảo hai nước. Bọn họ còn muốn chúng ta phải cho phép thương nhân nước họ tự do ra vào, còn đòi hỏi chúng ta cống nạp. Nguyên lai, tên khốn Lư Ngạc kia đã hứa với Yến Dương quốc hoàng đế sẽ cắt 5 tòa thành trì phía nam và hàng năm cống nạp cho chúng một lượng hoàng kim và trân phẩm các loại, còn đáp ứng sẽ để vị trí hoàng hậu trong tương lai cho Chiêu Hòa công chúa kia. Nếu hắn ta thật sự đảo chính thành công, ả ta sẽ gả cho Lư gia đại công tử, trở thành thái tử phi. Bây giờ, Lư Ngạc thất bại, bọn chúng hao tài tốn của không cam tâm, muốn lợi dụng binh hùng tướng mạnh đến chèn ép chúng ta.”
“Binh lực của Yến Dương quốc đúng là không đơn giản. Nếu là vài ba năm sau, chúng ta nhất định không sợ họ, nhưng mà bây giờ Đại Uyển đã bị Lư Ngạc quậy phá tan tành, quốc khố trống rỗng, tinh binh điều động được chưa tới hai vạn. Nếu xử lý không khéo để chiến sự nổ ra, phần thắng của chúng ta là rất nhỏ.” Dương Tường Vi nhận định tình hình.
“Vậy xử lý cho khéo là được.” Ngọc Băng nở nụ cười đầy ẩn ý. “Vi nhi, không phải thứ muội gọi là súng và lựu đạn kia rất lợi hại sao?”
“Nhưng mà tỷ tỷ, hai cái đó vẫn chưa hoàn thiện, muội vốn chỉ biết chút da lông, thử đi thử lại rất nhiều lần mới tạm thời có thể sử dụng được chút đỉnh, vẫn còn cách thành phẩm trong bảo thảo ban đầu rất xa.” Dương Tường Vi không an tâm. Kiếp trước, nàng học qua bộ môn ‘giáo dục quốc phòng’ ở bậc cao trung, có tập tành tháo lắp súng, cũng có đọc qua lý thuyết về lựu đạn, nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải người trong nghề, miễn cưỡng lắm mới có thể làm ra dụng cụ dùng được, nhưng so với lựu đạn và súng chân chính thời hiện đại thì còn cách biệt rất lớn.
“Khoảng cách đó không lớn hơn vài ngàn năm. Dùng không được, nhưng dọa được.” Ý cười trên mặt Ngọc Băng càng lúc càng sâu. Không sai, nàng đã nghe qua về sức công phá của sản phẩm hiện đại mà Tường Vi mô tả, nhưng tiểu muội muội của nàng đã quên mất một chuyện, thời đại này chưa hề có loại vũ khí với lực sát thương lớn như vậy xuất hiện. Cho dù chỉ có thể hù dọa đôi chút cũng đã là quá đủ. “Chờ ta xem tỷ phu của muội có tính toán gì rồi sẽ quyết định tiếp. Nhưng mà, muội cứ sắp xếp chuẩn bị đối phó đi. Yến Dương quốc muốn tấn công vào Đại Uyển bắt buộc phải đi qua Nam hải, Hoàng gia chúng ta cũng không phải ngồi không. Đằng nào các muội cũng đã tiến cung, tốt xấu gì cũng nên ra chào khách một tiếng.”
Dường Tường Vi sững người trong chốc lát rồi bật cười, không sai, nàng đã lo quá xa. Cách biệt văn hóa mấy ngàn năm đối với nàng là một lợi thế lớn. Xem ra, cuối cùng, nàng cũng có thể góp chút sức giúp đỡ tỷ tỷ.
Hoàng Tuyết Mai nhìn nhìn hai vị tỷ tỷ vô duyên vô cớ cười bí hiểm, nàng dẫm chân: “Hai người nói cái gì vậy? Muội nghe không hiểu gì hết. Còn nữa, lúc muội đang thám thính thì có gặp cha, cha nói khi nào tỷ tỷ tinh thần tốt trở lại thì giao cho tỷ tỷ cái này. Muội cũng không biết cha muốn làm gì? Lúc nãy không phải ở trong phòng bí mật bàn chuyện với tỷ tỷ sao? Sao không nói luôn một lần đi?” Nói xong, nàng nhét một phong thư vào tay Ngọc Băng.
Ngọc Băng ngờ vực cầm lên nhìn, thủ bút trên bao thư rõ ràng là của Hoàng Lãnh, nhưng mà không phải vừa nãy ông còn ở với nàng, nói với nàng rất nhiều chuyện sao? Quay lưng đi lại đưa thư, rốt lại là vì cái gì? Quên đi, cái này tính sau, nàng đã nghe tiếng bước chân của Bách Lý Tịnh đến rất gần.
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng Lâm Phúc cất cao ngoài cửa tẩm cung. Bách Lý Tịnh một thân hoàng bào bước nhanh vào tẩm cung. Sắc mặt của hắn không tốt lắm, mãi tới khi nhìn thấy Ngọc Băng thì mới hòa hoãn chút ít, nhưng đáy mắt lại lập tức hiện ra mộ tia lúng túng.
Tỷ muội Ngọc Băng nhìn nhau khẽ cười, Dương Tường Vi và Hoàng Tuyết Mai ý tứ lui ra ngoài, trả không gian riêng lại cho phu thê hai người.
“Muội thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không? Sao không ngủ thêm một chút?” Thứ đầu tiên Bách Lý Tịnh quan tâm vẫn là thân thể của thê tử.

“Muội không sao.” Ngọc Băng nhẹ nhàng cười với hắn, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Nam nhân này, vô luận trong hoàn cảnh gì cũng đều dành cho nàng một vị trí rất quan trọng. Một lần hôn mê này cho nàng thời gian ngẫm lại rất nhiều chuyện, nàng biết, bản thân đã không thể lạnh lùng với hắn được nữa rồi. Thôi thì, đằng nào cũng là phu thê, nếu đã có tình cảm, cũng không cần thiết giấu giếm làm gì.
“Vậy thì tốt.” Bách Lý Tịnh thở dài một hơi, rồi lại ngập ngừng đôi chút. Chuyện này hắn không phải không có năng lực xử lý, Chiêu Hòa công chúa kia hắn nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng trong cung tai vách mạch rừng, để lời đồn qua tam sao thất bản truyền tới tai nàng chi bằng hắn trực tiếp thẳng thắn với nàng sẽ tốt hơn. Chỉ là, nhìn nàng mệt mỏi nằm trên giường như vậy lại khiến hắn không nỡ mở lời.
“Nếu huynh muốn nói đến chuyện của sứ thần thì không cần nữa, những gì cần biết muội đều đã biết.” Ngọc Băng nhàn nhạt nói, nàng hiểu được tâm tình của hắn. Không biết từ bao giờ, hai con người xa lạ lại không mưu mà hợp, không biết từ bao giờ, suy nghĩ của hai người đã ăn khớp nhịp nhàng đến khó tin.
Bách Lý Tịnh có chút giật mình, rồi rất nhanh trấn định trở lại, tin tức của nàng quả nhiên rất nhanh nhạy, nhưng mà hắn không quan tâm, cái hắn để ý là nàng thẳng thắn cho hắn biết, không hề có ý định giấu giếm. Bất kể nàng dùng phương thức gì hắn đều không quản, phu thê với nhau, cho dù nàng không tự tìm hiểu, sớm muộn hắn cũng cho nàng biết thôi, không phải sao?
Nhưng mà Ngọc Băng lại vô cùng thành thật, nàng biết những gì cha nàng nói đều rất có đạo lý, sự tôn trọng là yếu tố quan trọng nhất quyết định sự bền vững của hôn nhân. Cho dù hắn không hỏi, nàng cũng sẽ cho hắn biết: “Mai nhi lúc nãy có đi thám thính tin tức, tiểu nha đầu đó nói, tên Vân Hi kia không những muốn đưa Chiêu Hòa công chúa vào hậu cung mà còn đang âm mưu làm khó chúng ta, đưa ra một số điều kiện vô lý, lăng nhục quốc thể.”
“Hừ, hắn muốn là được sao?” Bách Lý Tịnh khịt mũi khinh thường. Hắn ngồi xuống cạnh giường, vươn tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Ngọc Băng. “Muội không cần quản, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng là được rồi. Chuyện còn lại cứ để ta lo.”
“Huynh không cần muội giúp một tay sao?”
“Nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo hộ được thì ta còn xứng là nam nhân sao? Thân thể muội yếu đến như vậy nếu ta còn mặt dày bắt muội lao lực sẽ bị nước bọt thế nhân dìm chết.” Bách Lý Tịnh khẽ cười.
Ngọc Băng không phản kháng, bây giờ nàng thật sự rất mệt, đấu trí, đấu lực gì nàng cũng không có hứng thú, nhưng nàng biết, hắn cũng là không dễ dàng gì. Triều đình rối ren chưa ổn định, tuy nói Đại Uyển nhân tài không ít, nhưng quan lại trong triều vẫn chưa thanh lọc lại. Bách Lý Tịnh không tiện ra mặt tranh hơn thua nhưng nếu người đứng ra dàn xếp lại mang tâm thuật bất chính sau này Bách Lý Tịnh có muốn xử trí hắn cũng sẽ gánh phải tiếng nhơ ‘qua cầu rút ván’, e sẽ khó thu phục nhân tâm.
“Muội có muốn lao lực cũng không nổi. Chuyện này, muội sẽ không quản, nhưng nếu huynh cần có thể để Vi nhi giúp một tay. Đằng nào Hoàng gia muôn đời vẫn luôn quán triệt nguyên tắc ‘công thành thân thoái’ tuyệt sẽ không dây dưa với triều đình, vả lại, thân phận Hoàng gia tướng có chút đặc thù, hành sự so với thành viên hoàng thất hay quan viên thông thường cũng sẽ có điểm tiện lợi hơn.” Nàng nhàn nhạt nói, hai mắt từ từ nhắm lại. Nàng, mệt mỏi. Đây là sự thật, người không thể quá tham lam, ôm hết tất cả mọi thứ sẽ chẳng khác gì tự hành hạ bản thân.
Bách Lý Tịnh gật đầu. Hắn biết nàng xưa nay nói một là một, nàng đã nói không quản sẽ tuyệt đối không nhúng tay, vả lại đám muội muội của nàng có bao nhiêu bản lĩnh hắn cũng đã lĩnh giáo qua, nếu họ chịu giúp thì e là đám người Vân Hi kia sẽ hối hận về lần đi sứ này. Chuyện duy nhất khiến hắn bận tâm lúc này là cô công chúa hòa thân kia sẽ khiến Ngọc Băng không thoải mái.
“Lúc nãy trên triều, hắn hẹn chúng ta trong yến tiệc thết đãi sứ thần sẽ để cao thủ hai bên hiển lộ chút tài năng, coi như để mở rộng tầm mắt. Giọng điệu vô cùng ngạo mạn. Chỉ là, triều cương chưa ổn định, quốc khố trống rỗng, nếu hắn cố ý giở trò thật sự có chút chật vật. Nếu xử lý không khéo, động đến đao thương, e là trăm hại mà không có một lợi. Nhưng nếu các vị muội muội chịu hỗ trợ thì thật tốt quá. Còn Chiêu Hòa công chúa kia muội cũng đừng nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không chấp nhận, cô ta…”

“đến thế nào thì về thế ấy.” Ngọc Băng một lần nữa mở mắt, nàng nằm trên giường, dáng vẻ mệt mỏi nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết.
Bách Lý Tịnh mở to hai mắt nhìn nàng, hắn vẫn biết, không nữ nhân nào nguyện ý để bên cạnh phu quân mình có hoa đào, nhưng trước giờ vẫn chỉ có nhạc phụ lên tiếng, bản thân nàng vẫn không tỏ thái độ gì, lại chưa từng nhắc đến chuyện này. Lần trước, lúc hắn hứa hẹn với nàng, thái độ của nàng vẫn lành lạnh, không thể hiện tâm trạng gì đặc biệt, tại sao hôm nay lại…?
Ngọc Băng dùng ánh mắt trong suốt đối diện với hắn, khẽ gọi: “Tịnh ca ca.”
“Ân?” Bách Lý Tịnh giật mình, lấy lại tinh thần, hắn chờ câu tiếp theo.
“Trước đây, lúc gả về cho huynh, muội chỉ muốn dùng thân phận hoàng hậu làm chút gì đó cho lê dân bách tính. Chuyện tam cung lục viện, muội cũng từng nghĩ qua, muội vốn cho rằng, chỉ cần huynh và muội tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau là đủ, còn lại muội sẽ không để tâm. Nhưng mà, huynh lại từng chút từng chút quan tâm muội, thật lòng thật dạ yêu thương muội. Người cũng không phải cỏ cây….” Ngừng một lát, nàng nói tiếp: “Thật sự không biết từ khi nào, chỉ cần thấy huynh không thoải mái, muội cũng sẽ không vui. Thấy huynh vất vả, muội lại đau lòng. Mấy hôm trước, lúc tên hắc y nhân đó có ý định đồng quy ư tận với huynh, giây phút thanh kiếm của hắn hướng thẳng đến tim huynh, muội suýt chút phát điên. Có lẽ, cuối cùng muội cũng hiểu được tình cảm cha dành cho mẹ là loại tình cảm gì.”
Ngọc Băng nguyên khí tổn thương, thể lực không đủ, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, nhưng Bách Lý Tịnh nghe cứ như tiếng trời, từng câu từng chữ cứ như dòng suối ấm áp quẩn quanh người hắn. Nàng hít sâu một hơi, đổi luôn cách xưng hô, dùng thân phận thê tử nói thẳng với nam nhân trước mặt.
“Ta không có hứng thú tranh sủng, cũng chán ghét chuyện giành giật chàng với nữ nhân khác. Chúng ta nói trước, nếu có một ngày chàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ lập tức rời đi, nhường không gian lại cho hai người. Ta rất ích kỷ, nam nhân của ta trong mắt không thể có nữ nhân khác. Ta có thể tính toán, sử dụng thủ đoạn lên tất cả mọi việc, nhưng sẽ không làm vậy với tình cảm. Nếu yêu thương cũng cần động não, ta thà là buông tay.”
Cảm xúc của Bách Lý Tịnh ban đầu là kinh ngạc, sau đó là mừng như điên, hắn hiểu điều này có nghĩa là gì. Từ này về sau, tình cảm của hắn không bao giờ còn là đơn phương nữa. Hắn kích động nắm chặt tay nàng: “Sẽ không, ta tuyệt đối không cho nàng cơ hội ruồng bỏ ta. Không bao giờ! Ta sẽ không cho phép nữ nhân khác xen vào giữa chúng ta. Ai cũng không cho phép! Sau này đến một người đuổi một người, đến hai người đuổi một cặp.” Hắn trảm định tiệt thiết nói.
Ngọc Băng nhợt nhạt cười, nghe hết câu này thì nàng đã không chi trì nổi nữa, hai mắt đóng lại, từ từ chìm vào giấc ngủ bỏ mặc Bách Lý Tịnh đang vô cùng hưng phấn. ‘Nam nhân của ta’, đây là bốn chữ hắn thích nghe nhất.
Ôn nhu kéo lại chăn cho nàng. Hắn dứt khoát đứng dậy đi tìm Dương Tường Vi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.