Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 39: Rời xa




Ngọc Môn Ngũ Chuyển Cuối cùng Vệ Gia cũng có thiên tài thứ 2 sau Kế Vệ Thanh, nhưng đều là con gái. Vệ Gia là gia đình trọng nam kinh nữ, đây quả là một đã kích lớn.

Nói xong Vệ Điệp bỏ đi.

Đường Kiếp muốn gọi nàng ta, nhưng do dự một hồi rồi không kêu nàng, chỉ thấy dáng nàng dần biến mất trong vườn trúc.

Rời khỏi vườn trúc, trong đầu Đường Kiếp vẫn còn cảm thấy mơ màng.

Nụ hôn của Vệ Điệp là nụ hôn đầu tiên của hắn nhận được từ con gái. Cũng có thể xem là nụ hôn đầu tiên.

Động tác tuy nhẹ nhưng giống như dao khắc sau trong tim Đường Kiếp. Đường Kiếp biết rằng, bản thân hắn không thể nào quên được nụ hôn này.

Trong lòng gợn sóng chưa yên, thì Đường Kiếp phát hiện có một người con gái đứng ở đằng xa.

- Thị Nguyệt? Đường Kiếp ngạc nhiên.

Đứng trước rừng trúc, Thị Nguyệt nhìn Đường Kiếp, sắc mặt trắng bệch một mảng.

Nhìn hắn một cái thật sâu rồi nàng quay đầu bước đi.

- Thị Nguyệt. Đường Kiếp đuổi theo, giơ tay giữ nàng lại và nói: - Nàng đã nhìn thấy?

Bị Đường Kiếp giữ lại, Thị Nguyệt giận giữ vung tay - Ta hi vọng cái gì cũng không nhìn thấy. Ta thật không nghĩ tới Ngươi, ngay cả tứ tiểu thư cũng quan hệ với ngươi.

Đường Kiếp cười khổ: - Sự tình không phải như ngươi nghĩ, ta cùng tứ tiểu thư không có quan hệ gì hết.

- Không có gì? Ta tận mắt thấy nàng trong rừng trúc đi ra, trên má ửng hồng, ngươi còn dám nói ngươi cùng nàng không làm cái gì? Thị Nguyệt gần như sắp khóc:

- Cuối cùng là ta quá ngây thơ, nghĩ ngươi là một người có thể nương tựa Chẳng trách ngươi không hề có ý gì đối với ta, hóa ra trong lòng ngươi còn có đối tượng cao hơn cơ!

Đường Kiếp bất đắc dĩ nói: - Ngươi cần gì phải vậy, mà nói tiếp, tỷ tỷ thích ta chưa hẳn ta phải thích nàng phải không?

Thị Nguyệt ngẩn ra: - Lời này của ngươi có ý tứ gì?

- Có một số việc, ta không cần phải nói hết, thế nhưng ngươi và ta đều hiểu, mọi người đều hiểu.

Thị Nguyệt cảm thấy bị lăng nhục vô cùng: - Ngươi cảm thấy là ta coi trọng ngươi có thể trở thành học đồ, cho nên cố ý lấy lòng ngươi? Cho nên ngươi khinh thường ta?

Đường Kiếp im lặng không trả lời.

Có một số việc, cả hai đều hiểu được là được, không cần nói hết ra.

Đáng tiếc, hắn không muốn nói rõ, Thị Nguyệt lại không cam lòng.

Nàng nhìn Đường Kiếp nói: - Đúng vậy, ta thừa nhận ngay từ đầu đối tốt với ngươi, chính xác là liên quan với việc phu nhân yêu thích ngươi, ta không phủ nhận ta có tâm tư riêng. Nhưng chúng ta cùng thân phận là người hầu, suy xét vì chính mình thì có gì là sai? Ta tuy rằng là có ý đồ với ngươi nhưng cũng cảm thấy ngươi đối nhân xử thế không tệ, là một người để ta có thể dựa vào, cho nên một lòng đối tốt với ngươi, nhưng ngươi thì

Nàng nói xong nói xong liền bắt đầu nức nở đứng lên.

Đường Kiếp thở dài: - Ta chưa từng bởi vì mục đích của ngươi mà khinh thường ngươi.

Thị Nguyệt hơi ngơ ngác một chút: - Lời này của ngươi là thật sao?

- Thật sao. Đường Kiếp trả lời: - Mỗi người đều có quyền suy xét vì tương lai của mình, ta cho tới bây giờ không cho rằng ngươi đã làm cái gì sai lầm. Ở quê quán của ta, có một câu nói như vậy, nam nhân có bản lĩnh, không sợ nữ nhân vì vật chất (nữ nhân ham tiền tài), chỉ sợ nữ nhân không ham vật chất. Thân là nữ nhân, ở thế giới này cuộc sống không dễ dàng, mặc kệ vì mục đích gì đi nữa, chỉ cần có trả giá, liền tự nhiên cũng nên có thu hoạch, cho nên ta chưa bao giờ cho rằng nữ nhân như vậy là có vấn đề, càng không tồn tại khinh thường.

Đường Kiếp từ thế giới hiện đại đi tới thế giới này, sớm không để ý tới việc nữ nhân quan tâm tới vật chất. Trong mắt hắn, cái gọi là nữ nhân không vì vật chất căn bản không tồn tại, chỉ có khác biệt là khinh hoặc trọng.

Chính nam nhân cũng tham tiền tài, dựa vào cái gì mà nữ nhân lại không thể?

Thị Nguyệt đối với hắn có mưu đồ, nhưng cũng giống như hắn đến Vệ phủ cũng có mưu đồ, cũng là vì chính mình mà tranh thủ lợi ích, nhưng chưa hại người, ngược lại trước đó trả một cái giá rất lớn và trợ giúp, bởi vậy không cần bị chỉ trích.

Cũng chính vì nghĩ như vậy, cho nên Đường Kiếp cứ như vậy nói ra, nói một lời thiên kinh địa nghĩa, Thị Nguyệt nghe xong thì ngơ ngác nhìn hắn.

Nàng rốt cục không kìm nổi hỏi: - Vậy ngươi vì sao không để ý tới ta?

- Bởi vì người ngươi muốn tìm không phải là ta. Đường Kiếp trả lời: - Tỷ tỷ đối tốt với ta, ta đều nhớ kỹ, tương lai nếu ta tu tiên thành công, tất không quên đại ân của tỷ tỷ, tất sẽ có hồi báo, nhưng không bao gồm con người ta, dù sao ta vốn cũng không phải là người mà ngươi theo đuổi.

Nếu nữ nhân muốn hồi báo, việc này không hề gì.

Nhưng nếu muốn vật chất tiền tài, vậy thì hồi báo thật nhiều tiền bạc là được, cần gì phải là đi đến hôn nhân.

Ở trong mắt Đường Kiếp, Nữ nhân muốn vật chất tiền tài không phải là sai. Sai ở chỗ lấy danh nghĩa vợ chồng, lấy thư khế ước để trói buộc, thoạt nhìn như rất vui vẻ, kỳ thật lại lộ rõ thói xấu của người đời, chính là trả giá chút ít mà muốn thu lại vô tận hồi báo.

Đây là điều mà Đường Kiếp không thể tiếp nhận được.

Thị Nguyệt muốn Dường Kiếp trong tương lai hồi báo cho nàng, nếu như thế thì cho nàng thật nhiều hồi báo là được.

Về phần lấy thân báo đáp, danh chính ngôn thuận làm Linh Sư phu nhân? Hay là thôi đi.

Bởi Thị Nguyệt lỗi không phải ở nàng nghĩ muốn cái gì, mà ở chỗ nàng muốn rất nhiều.

Đường Kiếp không có một tình yêu thuần khiết, nhưng nếu có một nữ nhân không thực sự yêu hắn, đồng thời cũng không có đủ tài hoa để khiến hắn để ý, vậy thì nàng ta cũng đừng trách hắn kén cá chọn canh.

Nghe Đường Kiếp nói, Thị Nguyệt kinh ngạc nhìn lại Đường Kiếp.

Một hồi lâu, nàng nói: - Ngươi nói như vậy, không phải là ta dụng tâm kín đáo? Ta đối với ngươi, cũng không hoàn toàn là... Đường Kiếp nắt lời nàng: - Ta biết rằng tỷ tỷ có tâm ý, có thể tỷ tỷ trong lòng tự hỏi, nếu có một ngày, ta bị tuyên bố không thể trở thành người hầu học, tỷ tỷ còn sẽ đối với ta tốt như vậy? Còn sẽ đem cả đời ký gửi cho ta?

Nếu là tình yêu thật sự? Đương nhiên là có.

Đáng tiếc tình không phải một giá trị tuyệt đối, không phải hoặc là có hoặc là không có, nó thường thường trộn lẫn các loại nhân tố, chân chính là tình yêu thuần khiết, có lẽ chỉ có thể tìm kiếm ở trong mộng.

Nữ nhân tính toán lấy thân thể của chính mình trói chặt một người đàn ông, cho dù là không có tình yêu thực sự, thì cũng tự thôi miên chính mình là mình có tình yêu với đối phương.

Đường Kiếp vóc người coi như đẹp trai, phong độ, lại biết làm người, phải lừa gạt mình yêu đối phương, thật đúng là không là việc khó gì, bởi vậy Thị Nguyệt nói mình thích hắn, cảm tình có lẽ không giả, sự tình chưa hẳn là thật.

Hoặc là nói thích, cũng chỉ là thích, có thể thích hắn, cũng có thể thích người khác.

Nàng có thể lừa gạt chính mình nhưng lại không lừa gạt được người khác.

Câu trả lời của Đường Kiếp khiến Thị Nguyệt không nói gì, một khắc này nàng phát hiện mình thật sự trả lời không được vấn đề này, tâm tình cũng theo đó hạ xuống.

Nhìn nàng bộ dạng u ám, Đường Kiếp thở dài: - Lòng ta ở đại đạo (đường lớn), đích xác không có gì cùng tứ tiểu thư, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Về phần Thị Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng chỉ nói một tiếng thật có lỗi. Nhưng lời ta nói, tương lai tu tiên thành công, ta tất không dám vong ân tỷ tỷ!

Nói xong, hắn đã hướng về phía sau thối lui.

Si ngốc nhìn hắn rời khỏi, Thị Nguyệt đột nhiên cảm thấy thật hối hận.

Có lẽ ở vừa rồi nàng nên nói cho Đường Kiếp, ta có thể làm được, bất kể ngươi cái dạng tình huống gì, ta đều sẽ cùng theo ngươi chịu khổ đến già.

Nhưng mà nàng cuối cùng là do dự.

Trong nháy mắt do dự, bỏ qua chính là vĩnh hằng.

Một khắc này, Thị Nguyệt nước mắt rơi như mưa.

Ba ngày sau, Vệ Điệp rời khỏi Vệ phủ, đi Duyện Châu Tuyệt Tình Thư Viện.

Trước khi đi, Vệ Điệp ôm mẫu thân khóc lớn một hồi, trình diễn ra hình ảnh lưu luyến chia tay, lúc không ai chú ý tới ở một góc đội ngũ đưa tiễn, một người hầu nam vô danh trẻ tuổi liền đứng yên lặng ở nơi đó.

Hắn nhìn Vệ Điệp, thẳng đến khi hai ánh mắt chạm nhau, hai người trong lòng liền khẽ run.

Tần quản sự đối với cái này cũng cảm thấy an tâm, đêm đó lôi kéo Đường Kiếp uống rượu, phải say một cuộc, ở trong mộng gọi lên Như nhi, Như nhi...

Đưa Tần quản sự về nhà, Đường Kiếp lúc này mới trở lại trong phòng mình.

Trong lòng cũng có chút phiền muộn, lại không phải nói cái gì mới tốt, nằm ở trên giường, hoá ra như thế nào cũng ngủ không được

Chợt nghe bên tai nghe tiếng vang.

Nhìn kỹ lại, thì ra là Y Y theo bên giường bò lên.

Nhóc con theo bên mép tai chui vào mền, tiến vào ổ chăn, ôm lấy Đường Kiếp nằm ngủ.

Nhìn nhóc con an tường ngủ, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy ngực một trận ấm áp, sầu não không hiểu từ đâu đến cũng bị hòa tan rất nhiều.

Vì ngăn ngừa tự mình đè lên ranh con này, Đường Kiếp hơi ngiêng người đi, hôn một cái trên trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương: - Quỷ nghịch ngợm, không ở trong ổ mình ngủ, chạy ta chỗ này làm gì?

Nhóc con tựa như nói nói mớ giống như, trong miệng thì thào: - Nơi này... Ấm áp...

Đường Kiếp ngơ ngẩn.

Y Y có thể nói rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.