Tịch Mịch

Chương 19: Mưa gió không ngừng




Lâm Lang ốm hơn mười ngày vẫn chưa hết sốt. Theo lệ, cung nữ bị bệnh chỉ có thể tới phòng thuốc lấy thuốc về uống. Uống mấy thang thuốc cũng chẳng thấy khá hơn. Họa Châu đi làm việc, còn một mình nàng ngủ mê man trong phòng, trở mình hết bên này đên bên kia, cả người ngơ ngẩn như mất hồn. Gió thổi vào cánh cửa sổ, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lúc nàng còn rất nhỏ, vẫn ở trong nhà. Nhũ mẫu bế nàng lên tràng kỷ chơi, mẫu thân đang ngồi ở đầu bên kia khâu vá, thi thoảng ngẩng đầu nhìn nàng rồi cười ấm áp, gọi nhũ danh: “Lâm Lang, sao lại chọc tay vào giấy dán cửa sổ rồi?” Giấy dán là loại giấy bông, vừa dày vừa kín. Đầu ngón tay nàng chọc chọc vào có cảm giác mềm mại, lại hơi dai, vì vậy nàng mới thích chọc không quá mạnh cũng không quá nhẹ, rồi không cẩn thận chọc thủng mất, ánh mắt đen láy bèn nhìn qua lỗ nhỏ ra ngoài...

Ngày hôm đó, nàng cứ nhìn mãi ra ngoài từ chỗ rách trên giấy dán cửa sổ... Cả nhà hỗn loạn, chẳng ai để ý đến nàng. Trong viện đều là binh sĩ cầm đao thương, cứ dăm ba bước lại có một người. Nàng mở to mắt nhìn ông nội và phụ thân bị gông lại rồi đẩy đi. Nàng đang định há miệng gọi người đến thì nhũ mẫu chợt bịt miệng nàng, bế nàng đi thẳng tới một gian phòng ở phía sau. Tất cả nữ quyến trong nhà đều đang ở đó, mẫu thân nhìn thấy nàng, từ xa đã vươn tay ôm lấy, từng giọt nước mắt rơi xuống tóc nàng...

Những bông tuyết rơi vừa nhanh cừa dày... Chiếc kiệu lắc lư, lảo đảo... Nàng buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cứ nghĩ sao mãi mà chưa tới... Cuối cùng thì kiệu cũng dừng lại, nàng nhớ rõ lời của phụ thân, không được làm sai chuyện gì khiến người ta cười nhạo. Vừa nhìn thấy bà ngoại với mái tóc đã bạc hết thì được bà ôm vào lòng. Nước mắt bà chảy dài. “Thật đáng thương cho đứa nhỏ...”

Mấy vị bá mẫu, a hoàn đứng cạnh đều đang lau nước mắt, khó khăn lắm mới khuyên được bà ngoại ngừng khóc. Bà ngoại lại hỏi: “Đông Lang đâu rồi? Gọi nó tới gặp muội muội đi!”

Đông Lang... Đông Lang... Bởi vì sinh vào mùa đông nên mới đặt cái tên như vậy... Lần đầu tiên gặp hắn, trời có tuyết, tuyết rơi lả tả xuống mái ngói. Hắn dẫn theo gã hầu cận đi vào, còn cầm một bó mũi tên, mặt mày sáng ngời, mỉm cười rồi hành lễ. “Thỉnh an Lão thái thái. Ngoài trời tuyết đang rơi ạ!”

Ngoài trời tuyết có rơi không?...

Đông Lang... Đông Lang... Thoáng chốc đã gần mười năm trôi qua... Hình ảnh thời thơ ấu mơ hồ, tâm sự muốn nói lại thôi... Đông Lang... Đông Lang...

Tuyết rơi nhanh và dày, dày đặc như xé sợi bông, lặng lẽ rơi xuống đất. Cổ họng nàng đau nhói rồi cơn đau lan xuống ngực, như có người cầm kéo cắt một đường từ miệng đến trái tim, tạo nên một nỗi đau đứt ruột đứt gan...

“Đại hỷ của đại ca ca, tiếc là ngày mai muội phải đi ứng tuyển, không gặp được tẩu tẩu mới rồi.”

Nàng mỉm cười nói ra câu này nhưng khóe miệng lại run run, cố kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi, đến mức nỗi đau đớn trào lên trong lòng. Nàng chẳng dám nhìn vẻ mặt hắn, câu nói lạnh lẽo của a hoàn phòng Đại thái thái vẫn văng vẳng bên tai: “Nó thì cách cách cái gì, là đứa con gái mồ côi, con tội thần gia sản bị tịch thu thì có!”

Nhập cung vào Tân Giả Khố... Đời sau của tội thần vĩnh viễn không ngóc đầu lên được...

Chu sa thượng hạng, màu sắc đẹp đẽ như ráng chiều. Ngòi bút đó chầm chậm phác lên một nét mác, trên tay áo gập màu vàng của y thêu hoa văn rồng màu vàng kim, là bậc cửu ngũ chí tôn mới được dùng màu vàng đó... Ngự bút của thiên tử mới được dùng mực đỏ chu sa... Bàn tay y nắm lấy bàn tay nàng, một nét ngang lại một nét sổ... Huyền Diệp... Cái tên này tôn quý như thế, cả thiên hạ không ai dám gọi thẳng. Lúc viết nhất định không được viết đủ nét...

Đông Lang... Đông Lang... Trong lòng như có nước sôi lửa bỏng... Tâm tư quay cuồng, khó nói nên lời. Từng bát, từng bát thuốc, đen đặc, đắng ngắt... Uống vào thấy đắng tới tận tim...

Tiếng Họa Châu gọi nàng: “Lâm Lang... Dậy ăn cháo nào...”

Lâm Lang mơ màng mở mắt, trời đã tối, trong phòng có ánh đèn. Nàng gắng gượng ngồi dậy, người vã đầy mồ hôi. Họa Châu giơ tay sờ trán nàng. “Hôm nay có vẻ đỡ hơn chút rồi.”

Nàng cảm thấy đầu nặng trĩu còn chân tay thì nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng, nàng cố gắng tựa người vào chiếc gối. Họa Châu vội vàng chạy tới chiếc giường khác, cuộn chăn lại rồi đem đặt đến sau lưng nàng. “Hôm nay lạnh cả một ngày, bệnh của muội cứ kéo dài thế này mãi sao được?”

Lâm Lang chậm chạp hỏi: “Chuẩn bị chuyển muội ra ngoài rồi à?”

Họa Châu đáp: “Lý công công còn chưa nói, ai dám nhắc tới? Muội đừng nghĩ lung tung, cứ dưỡng bệnh cho tốt đi!”

Lâm Lang cầm lấy bát cháo, bị bệnh nên chẳng còn sức nữa, tay cầm bát không ngừng run rẩy. Họa Châu vội cầm lấy. “Tỷ bón cho muội.”

Nàng gượng cười. “Muội đâu có yếu đuối như thế.”

Họa Châu cười, nói: “Xem ra cũng đã khỏe hơn nhiều rồi, còn cãi tỷ cơ mà!”

Cuối cùng vẫn là Họa Châu cầm bát, Lâm Lang tự cầm thìa. Ăn được nửa bát cháo thì toát mồ hôi, cả người nhẹ nhõm hẳn. Nàng nằm xuống rồi hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”

Họa Châu đáp: “Mùng Bảy, ngày kia là Tết Trùng cửu.”

Lâm Lang “ừ” một tiếng, vô thức thì thào: “Vừa mới qua Trung thu đã đến Tết Trùng cửu...”

Họa Châu nói: “Thời gian trôi nhanh thật, nháy mắt là đến mùa đông thôi.”

Gần đến Tết Trùng cửu, cả thành ẩn mình trong màn mưa gió lất phất. Trong tháng Chin đã có liên tiếp mấy trận mưa. Cơn mưa hôm nay như màn nước dày đặc được dệt từ hàng ngàn, hàng vạn sợi chỉ, bao phủ lên vạn vật. Càn Thanh cung cũng ẩn hiện thấp thoáng dưới làn mưa, trông vô cùng nghiêm nghị. Hoàng đế bãi triều trở về, thay y phục. Lý Đức Toàn nhớ ra một chuyện liền bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Lâm Lang ốm đã lâu chưa khỏi, sẽ làm theo quy định, chuyển nàng ra ngoài chứ ạ?”

Họa Châu đang quỳ dưới đất để cài khuy trên vạt áo, nghe thấy câu này thì không khỏi ngước mắt liếc trộm vẻ mặt của Hoàng đế. Hoàng đế chỉ đáp: “Việc nhỏ nhặt đó mà cũng phải hỏi sao?”

Đúng lúc này, Họa Châu mở khuy cài chiếc áo kép màu xanh, giúp Hoàng đế mặc. Hoàng đế giơ tay xỏ vào ống tay áo, vô thức ngoảnh mặt sang một bên, đập vào mắt là hoa văn đám mây tứ hợp như ý được thêu lên vai áo. Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế ngẩn người thì không hiểu vì sao. Hoàng đế từ từ giơ tay còn lại để người hầu choàng áo vào, rồi hỏi Lý Đức Toàn: “Việc trà nước còn có ai nữa?”

Lý Đức Toàn đáp: “Ngoài Lâm Lang thì chỉ còn Phương Cảnh có kinh nghiệm... Năm tới Phương Cảnh sẽ xuất cung.”

Hoàng đế nói: “Đã như vậy, nếu như bây giờ chọn người khác thì càng khó có thể làm việc chu đáo.”

Ý trong lời nói đã rất rõ ràng, Lý Đức Toàn đáp một tiếng “vâng” rồi cũng không đề cập đến nữa.

Mưa thêm mấy ngày nữa, bầu trời vẫn âm u. Mùa này, ngày ngắn dần, buổi trưa Hoàng đế chỉ chợp mắt có một lúc liền tỉnh giấc. Trời mát mẻ nhưng chăn đệm gấm mới thay lại quá nóng khiến người ta thấy khát, y gọi: “Người đâu?”

Lý Đức Toàn đang trực vội đáp lời, vém chiếc rèm lụa vàng lên, hỏi: “Hoàng đế cần gì ạ?”

Hoàng đế nói: “Bảo bọn họ pha trà dâng lên!”

Lý Đức Toàn lập tức đi ra cửa, khẽ vỗ tay một cái. Rèm cửa vén lên, một bóng người nhỏ nhắn, thướt tha dâng trà lên. Đã gần một tháng Hoàng đế không nhìn thấy nàng, lúc này thấy sắc mặt nàng trắng xanh, người tiều tụy.

Sau khi ốm dậy, Lâm Lang càng yếu ớt. Lâu rồi nàng không gặp Hoàng đế, lúc này thấy y đang dựa người vào chiếc gối to, nàng bèn quỳ xuống, nói nhỏ: “Mời Hoàng thượng dùng trà!”

Hoàng đế vừa cầm lấy tách trà vừa nói với Lý Đức Toàn: “Ngươi ra ngoài xem mưa thế nào rồi?”

Lý Đức Toàn vâng lời lui xuống. Hoàng đế chưa nhấp ngụm nào đã đặt tách trà xuống. Trên bàn có một chiếc đồng hồ tinh xảo của phương Tây. Lâm Lang chỉ nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc. Trong điện yên tĩnh hẳn, dường như còn nghe thấy tiếng mưa rào rào bên ngoài.

Cuối cùng Hoàng đế mở miệng hỏi: “Khỏe rồi à?”

Nàng khẽ đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, nô tỳ đã khỏe hẳn rồi.”

Hoàng đế thấy nàng vẫn đang quỳ bèn nói: “Đứng lên đi!”

Nàng tạ ơn rồi đứng dậy. Trên người nàng mặc áo lụa Giang Ninh màu tím còn mới, bên ngoài là chiếc áo dài không tay màu tím nhạt. Phần eo trống trải khiến người ta cảm thấy không đủ một vòng ôm, như hoa trong gió, ngả nghiêng như sắp gãy.

Hoàng đế không nói gì, nàng đành đứng lặng im. Lý Đức Toàn đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại. Nàng thấy Hoàng đế định đứng dậy liền vội vàng ngồi xuống giúp người đi giày. Mới khỏi bệnh nên khi định đứng lên, mới chỉ ngẩng đầu thì mắt nàng đã hoa lên, rồi nàng ngã dúi về phía trước. May mà Hoàng đế nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng, nàng mới không bị đập đầu vào mép giường. Lâm Lang không kịp lùi lại, ngã vào vòng tay Hoàng đế, mặt mũi nàng đỏ bừng, nói lí nhí: “Nô tỳ thất lễ!”

Hoàng đế chỉ thấy trong lòng mềm mại, ấm áp, cánh tay không tự chủ được mà ôm chặt hơn. Lâm Lang chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, nàng không dám giãy ra, chỉ cúi thấp đầu. Một lúc lâu sau mới nghe tiếng Hoàng đế nói nhỏ: “Nàng cố ý.”

Nàng hoảng hốt, lúng túng đáp: “Nô tỳ không dám!” Trong lúc bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn lên. Hoàng đế từ từ buông lỏng tay, nhìn nàng chăm chú rồi bảo: “Được rồi, coi như nàng không cố ý.”

Lâm Lang cắn môi, vốn dĩ sắc mặt nàng đã trắng bệch, trên môi cũng chẳng còn mấy sắc hồng. Nàng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Nô tỳ biết mình sai rồi!”

Hoàng đế không nén được cười một cái, lại nghe thấy Lý Đức Toàn khẽ ho ở bên ngoài liền cầm tách trà lên uống. Lý Đức Toàn vào hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, ngoài trời vẫn đang mưa, vậy bây giờ sẽ cho gọi người vào?”

Vì việc triều chính và việc quân bận rộn, nghe giảng xong còn phải gặp đại thần các bộ nên Hoàng đế gật đầu. Được hầu hạ rửa mặt, thay y phục xong y mới tới Hoằng Đức điện.

Tháng Mười có một trận tuyết. Tuy tuyết rơi nhẹ nhưng trên ngói cũng được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Nền đá đen dưới đất cũng dần bị tuyết che hết, trở thành màu xám. Noãn các đã bật lò sưởi, Lâm Lang đi từ ngoài vào liền cảm thấy một luồng khí nóng có lẫn long diên hương phả vào mặt. Cả phòng ấm áp như mùa xuân. Hoàng đế chỉ mặc một bộ áo gấm xanh thường ngày, hoa văn tròn chữ phúc, đang ngồi trước ngự án xem tấu sớ.

Nàng không dám quấy rầy, lặng lẽ đặt tách trà xuống rồi lùi một bước. Hoàng đế không ngẩng lên mà chỉ hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi có nhiều không?”

Nàng đáp: “Bẩm Hoàng thường, tuyết chỉ rơi nhẹ thôi.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Vào đông rồi, trong cung ngày càng bí. Tuy cung điện ở Nam Uyển nhỏ nhưng còn ấm áp hơn, cũng tự do tự tại hơn ở đây.”

Lâm Lang nghe Hoàng thượng nói vậy thì cũng chẳng biết tiếp lời thế nào. Hoàng đế buông bút, dường như có chút đăm chiêu. “Đợi qua đợt bận rộn này sẽ đi Nam Uyển.”

Lâm Lang nghe tiếng gió bắc ngoài cửa sổ rít gào, bông tuyết rơi xuống mái ngói lưu ly tạo thành tiếng lộp độp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.