Thủy Chử Đại Thần

Chương 41: Thu săn Hạ




Xe ngựa một đường tiến vào trường săn, không như trước đó, xe ngựa lại đi vào khu vực đường núi gập ghềnh chằng chịt mới khai thác. Dần dần đi sâu vào trong núi, lá rụng gom lại càng dầy, xe ngựa chạy trên lớp lớp lá khô rụng ngược dòng đi lại không ổn định, xa phu xin chỉ thị Dụ vương có cần đổi thành cưỡi ngựa hay không. Dụ vương như trước ôm lấy Đường Đại cùng Hà Hinh: “Cứ chầm chậm đi, không vội.”

Xe ngựa trong rừng xốc nảy nặng nề, sau nửa canh giờ, Đường Đại rốt cục nhìn thấy phía trước có một hồng mã cao to tinh tráng, vóc dáng rất cao, trên lưng yên ngựa cực kỳ tinh xảo, xa xa thấy xe ngựa, nó liền bắt đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Đường Đại một mực nhìn ngựa, mãi cho đến khi lại gần, nàng cuối cùng thấy người trên ngựa, người kia một thân thường phục hoàng sắc, trên người cũng không có gì biểu hiện thân phận hắn, nhưng hoàng sắc rõ ràng ở Đại Huỳnh vương triều chỉ có thể là màu sắc đế quân cùng thái tử mới có thể sử dụng.

Hiện nay Đông Cung thái tử mới ba tuổi, tất nhiên không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, như vậy vị này là…

Đường Đại trong lòng nghiên cứu, lẽ nào đây là Vương thượng trong truyền thuyết của Đại Huỳnh vương triều.

Dụ vương nhảy xuống xe ngựa, hắn vẫn vững vàng ngồi trên lưng ngựa, hai người nhẹ giọng bàn cái gì đó, Đường Đại cùng Hà Hinh ở trên xe liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh nghi. Dụ vương cùng người ngồi trên ngựa nói xong vài lời liền quay lại trên xe: “Trong truyền thuyết ở sâu trong Đông Lộc Sơn có một loại dã thú biết phun hỏa phóng điện, hung mãnh phi thường, Vương thượng dẫn theo hai trăm tinh binh thị vệ, muốn vào trong xem.”

Đường Đại cùng Hà Hinh đều phụt ra: “Sẽ không phải là khủng long chứ?”

Dụ vương lắc đầu: “Bản Vương cũng không biết, chỉ là hoàng huynh là người thích náo nhiệt, hắn muốn đi người bên ngoài cũng không ngăn cản được. Không nói được nên bản Vương cũng chỉ có thể đi cùng mở mang kiến thức một chút.”

Đường Đại vẫn đang hoài nghi: “Mang theo chúng ta, sẽ không phiền phức chứ?”

Hắn cười xoa bóp khuôn mặt Đường Đại: “Coi như mở mang kiến thức đi, quay về viết vào trong sách. Thêm nữa động vật dù hung hãn, còn có thể đấu với thợ săn sao?”

“Các ngươi mang hai trăm thị vệ, coi như là tinh nhuệ cũng có nguy hiểm chứ?”

“Việc này không thể rêu rao, ngươi nghĩ a, nếu trong triều có người hỏi ‘Vương thượng đi tới đâu?’, ngươi nói bản Vương tình nguyện nghe bọn họ trả lời không biết hay là nghe bọn họ trả lời ‘Vương thượng đi xem quái thú’ cái nào thì tốt hả? Nếu như bị người nghe đồn bậy, khụ khụ, hoàng thất Đại Huỳnh sẽ thật mất mặt nha.”

…=.=!

Lần này, xe ngựa tiến vào ngọn núi đã là buổi chiều, một đường sắc núi xanh thẫm, giữa sắc xanh có các cây hoa cúc rực rỡ, Đường Đại thường thường vén mành xe nhìn ra xa, Dụ vương đã đổi thành cưỡi ngựa, cùng Vương thượng sóng vai mà đi.

Ở sâu trong Đông Lộc Sơn, thực sự có quái thú sao?

Thời gian lâu lắm, Đường Đại cùng Hà Hinh rốt cục có chút uể oải, đến lúc hai người buồn ngủ, đột nhiên phía trước có tiếng kêu lên ‘Khởi’, có một mũi tên liên tiếp xuyên thấu ba thị vệ, vút đinh một tiếng lên xe ngựa của các nàng.

Đường Đại tỉnh ngủ, Hà Hinh buồn ngủ toàn bộ không còn, hai người nhìn nhau: “Bọn họ động thủ?”

Hà Hinh lấy tốc độ cực nhanh rút ra mũi tên, trên mặt có hai chữ Thái Bình, nàng gật đầu: “Xem ra đúng rồi.”

Loại chuyện tình cách mạng này, đã trải qua lâu lắm. Những người sinh sau năm 80 như Đường Đại và Hà Hinh chưa từng trải qua những nhiệt huyết không cần mạng sống lừng lẫy này? Tiếng chém giết càng ngày càng kịch liệt, xa phu nói tựa hồ là trong thị vệ có nội ứng. Hai trăm tinh vệ, coi như là tinh nhuệ cũng không đỡ được hơn nghìn người mãnh liệt tấn công của Thái Bình Thiên Quốc, Dụ vương bắt đầu yểm hộ Vương thượng thối lui về sau, theo một con đường hẹp rút ra.

Nhưng Vương thượng chủ trương tử chiến, hắn vốn là hoàng đế trưởng thành trên lưng ngựa, lúc này ở trong đám người giống như dao bổ dưa chém giết đỏ cả mắt. Dụ vương mọi cách khuyên can, hắn cũng không chịu rút lui.

Đường Đại chỉ nhìn thấy người phía trước càng lúc càng ít, giữa núi rừng không khí vốn là thơm mát, nhưng hôm nay lại vương đầy mùi máu tanh. Dụ vương cuối cùng lôi Vương thượng thối lui, đột nhiên một mũi tên bay đến, ở giữa ngực Vương thượng, thị vệ tàn dư hét lên một tiếng kinh hãi, một xuyên không giả mạnh mẽ cầm trường kích trong tay, trường kích lực đạo hung mãnh, đem Vương thượng trên lưng ngựa hất xuống đất.

Giữa lúc đó Vương thượng lập tức lăn xuống đất, là rơi vào bên cạnh xe ngựa của Đường Đại, toàn thân Đường Đại run lên, chân tay đều không còn khí lực. Có lẽ là rất vô dụng, nhưng nàng từ trước đến nay chưa một lần nhìn qua người chết. Ngay cả bà nội đã cao tuổi của nàng, khi chết không có máu, người trong nhà tuy rằng bi thương, nhưng cũng có cổ nhạc tuyên thiên.

Loại chiến đấu tàn nhẫn này, nhìn gần vào vẻ mặt Vương thượng thống khổ mà vặn vẹo, trên người vết thương dữ tợn cùng máu tươi, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Ngược lại Hà Hinh trấn tĩnh hơn: “Muốn giúp hắn một chút không?” Nàng thấp giọng hỏi Đường Đại, Đường Đại môi run rẩy một hồi mới nói: “Không, Hà Hinh, bình tĩnh, chúng ta không động thủ.”

Hà Hinh tự nhiên là cảm giác được sự khẩn trương của nàng, nắm lấy tay nàng: “Đại tử ngươi sợ sao?”

Đường Đại gật đầu như gà mổ thóc: “Ta sợ!”

Hà Hinh giơ tay gõ đầu nàng: “Ngươi chưa từng nghe qua tâm lý ám thị a, ta hỏi ngươi ngươi có sợ không, ngươi phải trả lời không sợ.”

Đường Đại trơ trẽn: “Ta… cho dù là ta nói không sợ, ta cũng vẫn sợ a!”

Hà Hinh cầm chặt tay nàng: “Đại tử ngươi sợ sao?”

Mới đầu Đường Đại cũng như cũ run run mà trả lời, mùi máu tươi hắc vào trong phổi, nàng có chút cảm thấy muốn nôn. Nhưng mà khi Hà Hinh hỏi đến lần thứ 10, Đường Đại cuối cùng bắt đầu trả lời: “Ta không sợ.”

Như vậy trả lời hơn mười lần nữa, nàng đứng dậy. Có thị vệ tàn dư đã thu đi thi thể Vương thượng, Thái Bình Thiên Quốc quần chúng phấn chấn. Đường Đại trên xe nhìn những thân ảnh xung phong liều chết xung quanh: “Hà Hinh, dọc đường ngươi có nhìn thấy Hình Viễn không?”

Hà Hinh lắc đầu: “Không có, từ sau khi bắt đầu thu săn, hắn vẫn chưa liên lạc với ta.”

Đường Đại từ trên xe bước xuống: “Hay là không liên lạc…chính là thông tin tốt nhất hắn đưa cho ngươi.” Đang nói đột nhiên có một trận rối loạn hỗn chiến, Đường Đại phóng mắt nhìn qua, chỉ thấy Dụ vương gia vẻ mặt đầy máu, hắn nắm trong tay đầu của một xuyên không giả, trường thương của người kia thì hung hăng đâm vào trong ngực hắn.

Hơn tám mươi thị vệ đều đỏ mắt, liều mạng đưa hắn đến trước xa giá của Đường Đại , hắn đã ném cái đầu của xuyên không giả kia đi, tay bưng ngực, khí tức yếu ớt. Đường Đại tiến lên giúp đỡ hắn, trên trang phục màu đen của hắn đều là máu, cũng không biết là của hắn hay của người khác. Bàn tay ôm ngực đã sớm thành một mảnh máu đỏ tươi.

“Vương gia ?” Đường Đại cố nén không nhìn đến máu tươi, nhẹ giọng gọi hắn. Hắn hơi mở mắt ra, môi run rẩy một trận, nhưng không phát ra âm. Hà Hinh đưa tay đến sau lưng Đường Đại, nhẹ nhàng viết lên lưng của nàng: giết hắn!

Đường Đại bất vi sở động, vẫn nói với Dụ vương gia: “Vương gia ngài muốn nói cái gì?”

Nàng cúi xuống ghé lỗ tai vào hắn, thanh âm Dụ vương cực nhẹ cực yếu: “Đại tử, bản Vương… bản vương không được. Các ngươi… khụ khụ, các ngươi giết bản Vương… Nương nhập vào bọn họ đi thôi…” Ánh mắt hắn nhìn Đường Đại, đương nhiên là lưu luyến triền miên: “Các ngươi đều là người xuyên không… hắn… Bọn họ sẽ không làm khó các ngươi, khụ khụ…”

Hắn kịch liệt ho khan, Đường Đại vỗ nhẹ lưng hắn, Hà Hinh lại thúc giục, Đường Đại ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, sau đó lại cúi đầu thanh âm vẫn nhẹ như cũ, cũng dẫn theo một chút không nhiều không ít đau thương: “Vương gia nói gì vậy, tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng tỷ muội chúng ta hai người cũng không phải hạng người phi bạc tình nghĩa…” Nàng nói dối một phen, lại nói ra chữ chữ thành khẩn: “Nếu thiên ý là như vậy, chúng ta tất sẽ không vì Đại Huỳnh mà khổ sở. Nhưng chúng ta thủ giữ vì Vương gia, mãi cho đến cuối cùng.”

Bàn tay dính máu của Dụ vương nắm lấy tay nàng: “Đại tử… trong lòng ngươi, thật sự là muốn làm như vậy?”

Đường Đại tự mình có chủ ý, nàng nghĩ dù sao thì khi Thái Bình Thiên Quốc thành công cũng không giết nàng, đến lúc đó cái mạng nhỏ của Dụ vương cũng không giữ được, mình cần gì phải làm điều thừa?

Hơn nữa lần này xuất hành, điểm đáng ngờ rất nhiều, Hình Viễn đến bây giờ cũng chưa từng lộ mặt ra. Nàng trong lòng kinh nghi bất định. Lập tức đối mặt với câu hỏi của Dụ vương, nàng liền không chút do dự gật đầu: “Tiểu dân mới cùng Hà Hinh nói chuyện với nhau, hai người chúng ta đều nghĩ như vậy.”

“Có hồng nhan như vậy… Bản vương…” Dụ vương gia cổ họng xen kẽ tiếng ho khan, thanh âm tự như than nhẹ: “Bản Vương cuối cùng cũng đáng giá.”

Dứt lời, hắn nhắm mắt, cổ tay mất lực rơi vào nửa đùi Đường Đại đang quỳ.

Lúc này mặt trời đỏ đang lặn, rừng rậm thâm sơn lá rụng bị tẩm một màu vàng óng, có những con chim mệt mỏi bắt đầu về tổ, tiếng ve sầu thỉnh thoảng kêu vang. Thẩm Dụ một tay che trước ngực, một tay ở trong lòng nàng, dung nhan an tường, giống như là đang ngủ say.

Có lẽ là người chết là hết, kỳ ngôn dã thiện, sinh mạng tới điểm cuối cùng, những yêu, hận đều cùng nhau kết thúc. Đường Đại nắm bàn tay buông xuống của hắn, bàn tay này, ngón tay ấm áp như vẫn còn sống.Nàng bỗng nhớ tới một câu thơ “Độc tại tha hương”, tháng 10 vốn là tuần lễ quốc khánh hoàng kim, thế nhưng ở Đại Huỳnh vương triều, giữa Đông Lộc Sơn, mùa thu gió rét lạnh, không thể không hoài niệm người thân a.

Một lúc lâu, đột nhiên Hà Hinh chọt chọt Đường Đại, Đường Đại ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Viễn đi tới, không biết từ lúc nào, giữa núi rừng lại vang lên tiếng ‘Khởi’, không, đã không còn tiếng đao kiếm nữa, quân đội của Đại Huỳnh vương triều đã dồn người của Thái Bình Thiên Quốc vào chân núi, bọn họ vây quanh các cửa khẩu trong yếu, trực tiếp bắn cung. Đó là một trận vây săn vô cùng nhuần nhuyễn, tất cả mọi người lấy nhân số bắn chết làm quang vinh.

Hình Viễn cách Đường Đại không xa dừng lại, một đầu gối nửa quỳ: “Gia, đều làm tốt theo an bài bố trí của người.”

Dụ vương như trước vẫn nằm ở giữa cánh tay Đường Đại, không có nhúc nhích.

Hình Viễn xụ mặt: “Gia, đừng đùa.”

Một lát, Dụ vương đã chết trong lòng Đường Đại xoay người ngồi xuống, khóe môi mỉm cười, khí thế phong lưu nói không hết, nhưng đợi đến khi hắn liếc mắt nhìn về phía trước thì hắn đập bàn: “Hoàng huynh rất quá đáng, bản Vương còn chưa tới nha, hắn đã bảo bắt đầu rồi! Ê, các ngươi không được bắn cung, chờ bản Vương một chút!!!”

Hắn rút trường cung trong tay Hình Viễn, bao đựng tên, nhanh chân chạy đi. Đường Đại nhìn khuỷu tay trống trơn, nhìn nhìn lại Dụ vương đang vui vẻ, hóa đá tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.