Thủy Chử Đại Thần

Chương 32: Nô




Hà Hinh xem chặt đầu xong, cùng nha hoàn tiểu Y đi về: “ Rất đẫm máu! Đại tử, may mà ngươi không đi.” Nàng ôm vai Đường Đại: “Dưới đất đầy máu, đầu trực tiếp rơi trên mặt đất…”

Đường Đại quay đầu nhìn về phía sau: “Tiểu Y, ta cùng Hà Hinh sẽ đi dạo, ngươi cầm mấy món đồ này về trước đi.”

Tiểu Y lên tiếng, đem thành quả mua sắm của các nàng trở về Phù Vân tiểu trúc.

Đường Đại cùng Hà Hinh tiếp tục đi dạo về phía trước: “Hà Hinh…” Đường Đại đem âm thanh hạ xuống cực thấp: “Bọn họ hẹn ước xuyên không giả canh ba tối nay hội nghị.”

“Ai…” Một chữ mới ra miệng, Hà Hinh đã tỉnh lại, nàng làm như đang nhìn cái chong chóng tinh xảo trên sạp hàng: “Ở đâu?”

Đường Đại thổi chong chóng: “Lan Nhược Tự.”

Hà Hinh có chút khẩn trương, con người, lúc không có gì mong muốn, hắn có thể không sợ bất cứ thứ gì. Nhưng nếu có một tia mong muốn, ngược lại sẽ kinh hoàng bất an: “Đi làm sao?”

Đường Đại cùng nàng sóng vai: “Ta lại lo lắng, ta nghĩ chúng ta không nên đi.”

“Ta không thể hiểu, cuộc sống này… Lẽ nào ngươi thích?” Trường An không hổ là kinh đô của Đại Huỳnh vương triều, dọc theo đường đi, hàng quán tiểu thương rất nhiều. Hà Hinh dùng hai quan tiền mua một món đồ chơi làm bằng đường, màu hổ phách đưa cho Đường Đại: “Ngươi cho là ngươi có cam lòng hay không.”

Đường Đại nắm tờ giấy vo tròn trong tay, nàng chỉ cảm thấy người rất run: “Ta ban đầu là muốn đi, thế nhưng Hà Hinh, này bất quá chỉ là một tờ giấy, chúng ta làm thế nào biết được thực sự có đúng là Thái Bình Thiên Quốc? Nhà của ta trước kia có sáu người làm quảng cáo, từ trên từ áp phích treo tường cho đến Ti-vi truyền thông, cho nên ta chưa bao giờ tin tưởng quảng cáo.”

Hà Hinh rõ ràng cũng ngây người một chút, trên đường có xe ngựa chạy qua, thỉnh thoảng có tiếng hỗn loạn của roi ngựa cùng tiếng quát của xa phu: “Ngươi là nói có khả năng người của triều đình thử chúng ta?”

Đường Đại đem tờ giấy vò chặt: “Có lẽ không chỉ thử chúng ta, là thử hết tất cả các xuyên không giả. Hà Hinh, khả năng buổi tối ngày hôm nay, Lan Nhược Tự sẽ có một hồi tàn sát.”

Hai người đi về trước, phía trước là chợ bán thức ăn, người vừa mới bị giết ở đây, nên mấy quầy hàng thưa thớt hơn một ít, Đường Đại đi đến, ở một rổ hàng của đại thẩm bán rau xanh giở lên xem, đại thẩm thấy có khách, thập phần vui vẻ: “Cô nương xem đi, rau này rất tươi, mới hái trong vườn nhà ta ra a.”

Đường Đại chọn một bó rau to, đại thẩm hết sức vui vẻ: “Cô nương cái này tính 6 quan tiền, cái này 2 quan tiền, cái này mắc một chút 8 quan tiền. Tổng cộng 16 quan tiền.”

Đường Đại lấy một mẩu bạc vụn ra: “Đại thẩm không cần thối lại.”

“Ai nha, như vậy sao được hả.” Đại thẩm nóng nảy: “Tiền của ai cũng là cực nhọc mới kiếm ra được a.” Nàng cuống quýt lục lọi cái hộp nhỏ của mình, nơi đựng tất cả tiền bán hàng hôm nay.

Đường Đại vô ý nhìn bó rau hẹ, đột nhiên tay nàng khẽ lật, thanh âm kỳ quái: “Đại thẩm, dưới đáy rổ của bà sao có tờ giấy này .”

Đại thẩm vừa nghe lại thay đổi sắc mặt, vừa nhìn viên giấy trong tay Đường Đại, khi nàng gần mở ra một phen đoạt lại ném ra xa: “Cô nương cái này không nhìn được, nhìn không được, là tai họa a.” Đại thẩm vẻ mặt khẩn trương, cũng không nguyện nhắc lại: “Sau này ngàn vạn lần đừng xem, rau hẹ này không tệ, cô nương có mua không?”

Nàng đưa đến tiền thối, Đường Đại chỉ mỉm cười: “Không cần, bà giữ đi.”

Dứt lời cùng Hà Hinh mang theo bó lớn rau xanh trở về, Hà Hinh chỉ cảm thấy trong lòng còn sợ hãi: “Dân chúng đều hiểu, người ở đây không thích xuyên không giả, khẳng định có người báo tin, như vậy, quan phủ khẳng định sẽ biết. Đại tử, nếu chúng ta đi…”

Đường Đại đem rau hẹ quấy quấy mặt của nàng: “Mặc dù chúng ta đi thì đã làm sao? Cũng chỉ là thêm hai cái xác chết, đổ thêm chút máu.”

Nói chuyện xong Hà Hinh cũng hào khí đứng lên: “Chúng ta đây vẫn đi?”

“Đi cái mông! Ngươi ngốc sao a.”

“Đệch, không phải ngươi nói chỉ là thêm hai cái xác chết, đổ thêm chút máu sao.”

“Ta là tùy tiện nói một chút, vậy ngươi cũng tin?”

“… =.=!”

Một chiêu này tung ra cực kỳ hung ác, phái người lấy danh nghĩa Thái Bình Thiên Quốc tụ họp mọi người mà tàn sát, đến sau cùng thật giả khó phân, trông gà hóa cuốc, ai còn dám quy phục?

Đường Đại thấy tiểu thuyết xuyên qua vộ tận này, thực sự là coi thường trí tuệ của nhân dân cổ đại a.

>_

Chờ hai người trở về Phù Vân tiểu trúc, Đường Đại cùng Hà Hinh trở về phòng của mình tắm. Sau đó Đường Đại phát hiện hương liệu của mình dùng hết, nàng liền qua chỗ Hà Hinh. Cửa phòng khép hờ, còn chưa vào cửa liền nghe bên trong tiếng nước không ngừng, nàng nhẹ chân nhẹ tay đi vào, định cho Hà Hinh bất ngờ.

Lách qua bình phong tường vân trân cầm, Đường Đại nhảy mạnh ra, hù một tiếng, sau đó nàng choáng váng.

Sau bình phong là bồn tắm thếp vàng khắc hoa, Hà Hinh thân trên trống trải dựa vào trong lòng một nam giới, tay ôm cả cần cổ hắn, người nam cũng trần trụi, chôn ở mái tóc ướt đẫm môi hôn gáy ngọc của nàng, phần dưới đều ở trong nước, không thấy rõ tình huống. Nàng hù một tiếng này, hai người động tác đều dừng lại, trên mặt đất áo quần mất trật tự, không phân rõ là ai.

…Sáu mắt nhìn nhau, chuyện xấu hổ nhất trong cuộc sống, cùng lắm chỉ như thế này thôi.

Hình Viễn phản ứng so với hai người nhanh hơn, kiếm hắn để trên bàn gỗ lê hoa cạnh bồn tắm, Đường Đại không thấy rõ động tác của hắn, hắn đã lấy kiếm gảy ngoại sam, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai choàng vào.

Hắn cúi đầu nhìn Hà Hinh, Hà Hinh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không có việc gì. Nhưng Đường Đại giận: “Làm chi, ngươi muốn giết người diệt khẩu a?”

“Hừ ——“ hắn ý bảo Đường Đại yên lặng, lấy ngón tay chỉ lên trên đầu, Đường Đại tự nhiên cái gì cũng nghe không thấy, nhưng hai người ám vệ của nàng cũng đã theo đến. Hình Viễn nghĩ cách điều động Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng không đề phòng Đường Đại qua đây.

Vừa rồi hắn thật sự là quá sơ suất, hoan ái khiến người ta cảm giác trì độn, đương nhiên không phát hiện Đường Đại tiến vào.

Đường Đại cũng không có ý ngây ngốc lâu,, nàng tự nhiên là có nhìn qua đàn ông XX, bất quá là áp-phích ở thế kỷ 21, AV, hay là Dụ vương của Đại Huỳnh vương triều, nhưng lúc này đối mặt với thân thể cường tráng nửa lộ ra ngoài của Hình Viễn, nàng mới xác thực thực chiến so với kinh nghiệm không đủ oa: “Ặc… Ta vào lấy chút hương liệu, là cái này, cái này đi…” Nàng mang theo một nụ cười gian, cầm hộp hương liệu trên bàn hoa lê , vừa đi còn không hiền lành: “ Tiếp tục, tiếp tục a…”

Buổi chiều Dụ vương gia đến, Đồng Bình nhi tự nhiên đã duyệt một ít khoản mục, hai người ở thư phòng nói chuyện một trận, nội dung, dĩ nhiên Đường Đại sẽ không được biết rồi.

Bọn họ bàn chuyện, tất cả mọi người không dám ăn. Vì vậy thời gian cơm tối chậm lại. Đợi đến khi hai người đi ra, Dụ vương như trước ngồi, Đồng Bình nhi rất tự nhiên an vị bên tay phải Dụ vương, Hà Hinh nhìn Đường Đại một chút, cũng không nói nhiều, liền nhường Đường Đại ngồi bên tay trái Dụ vương, Đường Đại lắc đầu—— tuy rằng lòng có khó chịu, nhưng nàng càng mừng rỡ khi cách xa một chút.

Vì vậy liền ngồi bên cạnh Đồng Bình nhi, Đồng Bình có lẽ thường xuyên tự mình phục vụ Dụ vương gia, nàng rất tỉ mỉ chia thức ăn, cá cũng thật cẩn thận mà gỡ xương mới bỏ vào chén Dụ vương.

Trong bữa ăn có con cua, nàng rửa tay bằng nước hoa cúc bên cạnh xong, lột cua, dùng cái muỗng bạc tỉ mỉ gỡ thịt chấm tương mới bỏ vào trong chén Dụ vương.

Cô nàng một miếng cũng không nếm, một loạt động tác làm lưu loát tự nhiên, nếu là hiện đại, Đường Đại có thể thấy hai người họ ân ái, thế nhưng lúc này ở trên bàn, nàng chỉ thấy bi ai.

Từ đầu tới cuối Dụ vương thần sắc tự nhiên, cảnh tình này như hắn nuôi dưỡng một con chó, con chó đó giúp hắn cất dép là chuyện tự nhiên.

Đồng Bình cũng coi là đương nhiên, đó là một người xuyên không bị thuần hóa, trên người nàng đã không thấy sự văn minh nhân loại ở thế kỷ 21, nàng không có bản thân, chỉ là mù quáng như thế này đuổi theo hắn, vì hắn buồn vui, coi như là buồn vui của mình, coi hắn nặng hơn cả sinh mệnh, có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì.

“Vương gia, ta múc canh cho ngài.” Nàng trước mặt hắn vẫn nhu tình như nước, mười tám tuổi, đã hiện ra thái độ quyến rũ của người phụ nữ thành thục.

Dụ vương gật đầu, quay đầu thì đụng phải ánh mắt Đường Đại, thấy nàng không chớp mắt bất di bất dịch nhìn Đồng Bình, hắn đột nhiên tỉnh người: “Bình nhi, ngươi làm sao lại chiếm vị trí của chủ nhân, một chút quy củ cũng không hiểu.”

Đồng Bình nghe vậy cứng đờ, tuy không có tình nguyện, nhưng không dám trái ý hắn: “Bình nhi sai rồi, Đường Đại tỷ tỷ, qua bên này ngồi đi.”

Đường Đại gắp rau: “Chỉ là một cái ghế, chủ tọa chủ vị cũng là chủ, nô cho dù ngồi vào chủ vị, cũng không qua được nô.” Nàng nói có ý, đối với Đồng Bình nhi xuyên không này có chút trào phúng. Đồng Bình quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt càng thêm một tia oán hận, ngữ khí nàng ấy cũng ngầm trào phúng: “Mới nãy Đường Đại tỷ tỷ nhìn chằm chằm Binh nhi, Bình nhi nghĩ tỷ tỷ muốn xông đến, ai ngờ tỷ tỷ không thèm để ý.”

Dụ vương có hứng thú nhìn hai người, hắn sớm có thói quen phụ nữ vì hắn tranh giành ghen tuông.

Đường Đại cười càng khổ: “Ta nhìn chằm chằm ngươi, là nghĩ bản lĩnh hầu hạ của ngươi, quả nhiên lưu loát không gì sánh được, học thật lâu sao?”

Đồng Bình nhi trong lời nói mỉa mai quá nặng, trong Vương phủ có mấy cơ thiếp, Vương gia thích nhất là nàng hầu ăn, nàng coi đây là quang vinh: “Tỷ tỷ nếu như muốn học, muội muội có thể dạy cho tỷ. Thói quen ăn uống ngày thường của Vương gia, Bình nhi có thể báo cho lệnh tỷ biết.”

Hóa ra nàng nghĩ sự thương tiếc của Đường Đại, xem thành lục đục tranh thủ tình cảm.

Đường Đại cười nhìn nàng, trên mặt Đồng Bình mang theo ý vênh váo tự đắc, ánh mắt… Ngươi có thấy qua gà chọi chưa? Khi gà chọi thấy kẻ địch, ánh mắt ấy lúc này so với Đồng Bình nhi không khác biệt lắm.

Dụ vương buổi chiều chưa từng ngủ lại Phù Vân tiểu trúc, trở về phòng Hà Hinh còn sợ nàng mất hứng: “Ngươi không đến mức cùng Đồng Bình tị nạnh nhau chứ? Ta đoán Dụ vương là nghĩ các ngươi tranh giành ghen tuông đây! Coi dáng dấp nàng ấy… Ta van ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài nàng là người xuyên không đến.”

Đường Đại lại không chút nào để ý: “Yên tâm đi, ta là vai chính.” Ánh mắt của nàng ở trong ánh sáng đèn cầy bất định sáng rực như ánh sao: “Vai chính hà tất theo một cái quần chúng tị nạnh?” Nàng kéo Hà Hinh , bên tai thấp giọng nói: “Đem thân phận xuyên không giả của chúng ta tuyên dương một chút, nếu thật có Thái Bình Thiên Quốc, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách liên hệ với chúng ta. Lần sau nếu gặp lại Hình Viễn, nói bóng gió hỏi về chuyện của tổ chức này. Quan trọng nhất là phương thức liên hệ, hiện tại không phân rõ thật giả, lòng ta không nắm chắc.”

Hà Hinh gật đầu, Đường Đại đã ngồi xuống bên án. Ý tưởng sách mới của nàng cũng đi ra, tên của nó rất đơn giản ——>.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.