Thương Thiên

Chương 27: Khiêu chiến




Sau khi bình tĩnh lại, Nhạc Phàm xem xét tình huống của bản thân, phát hiện trong nội thể thất tình chi khí đã trở nên sung mãn hơn, mà tinh thần lực đã có thể nhận biết mọi hoàn cảnh xảy ra trong chu vi ba mươi trượng, so với trước kia rõ ràng đã gấp ba lần, điều này khiến hắn vui sướng không thôi, phải biết rằng tu luyện tinh thần lực khó khăn phi thường.
Vuốt nhẹ cây thương tùng bên cạnh, Nhạc Phàm thành thật nói: "Đa tạ ngươi! Ta biết ngươi rất cô độc, nhưng ta dù sao cũng không phải là người cô độc, cho nên ta vẫn là ta, nhưng ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi." Nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị xuống núi.
Mọi người đều nói lên núi dễ, xuống núi mới khó, nhưng theo nhìn nhận của Nhạc Phàm, trèo lên đỉnh núi hắn phải mất thời gian là hơn ba năm, nhưng lúc đi xuống lại chỉ cần hai ba động tác. Chỉ thấy hắn cắm chủy thủ sâu vào vách đá, thuận thế mà trượt xuống, rồi đi đến chỗ thi thể của cự mãng, vác lên vai kéo xuống núi.
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi, trên đỉnh núi một trận gió mạnh thổi tới, tại nơi hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một vị lão nhân, đích xác là người lần trước đã xuất hiện gần thác nước. Lão nhân nhìn Nhạc Phàm rời khỏi gật đầu nói: "Hảo thiên đạo chi cảnh!" Nói xong lão nhìn sang cây thương tùng, một làn gió nhẹ thổi qua, không còn thấy ai ở đó nữa.
Kể từ đây, Nhạc Phàm mỗi ngày đều trèo lên đỉnh núi, lưu lại một chút để gặp thương tùng, tuy chỉ là ngồi yên không nói gì, nhưng thực sự yên lặng cảm nhận sự cô độc của nó.
''Cao xử tịch mịch vô nhân tri,
Duy độc cô tùng lập thương mang.
Thiếu niên tri tâm mặc tương phan,
Diêu vọng vô tế thiên địa gian.''
(Dịch ý:
Ở trên cao tịch mịch không ai biết
Chỉ có một cây tùng đứng giữa trời
Thiếu niên tri kỉ cùng ngồi yên lặng
Nhìn quanh thấy thiên địa thật to lớn vô cùng)
Sau gian nhà cỏ, Lý Đàm đang đốn củi, thấy Nhạc Phàm trở về liền đi tới nói: "Tiểu Phàm, Vương Sung có đến tìm con vài lần."
"Ồ? Xem ra hắn cũng có nghị lực." Nhạc Phàm cười nói.
Sau nhiều năm tập luyện, hiện tại Nhạc Phàm đã cao hơn nhiều. Hắn cao tới năm thước rưỡi (176cm), gần như có thể sóng vai với phụ thân.
Vỗ vai Nhạc Phàm, Lý Đàm cười nói: "Con đã cao lên không ít a!" Sau đó liền ngưng cười, cảm khái nói: "Con năm nay cũng đã được mười sáu tuổi rồi, mười sáu năm thoáng qua trước mắt, quả thật rất nhanh!"
"Cha không phải mới nói rằng con vẫn còn trẻ, có gì mà phải cảm thán chứ, hắc hắc!'' Thấy phụ thân như thế Nhạc Phàm không nhịn nổi cười nói.
"
Đến đây, bớt lời thừa đi, chỗ này giao lại cho con, không chặt xong thì đừng có mà ăn cơm!" Ông chỉ vào bó củi cả giận nói.
Nhìn mấy chồng củi lớn bên cạnh, Nhạc Phàm nhún vai, nhẹ nhàng nói: "
Tốt thôi!"
Lý Đàm cũng biết Nhạc Phàm hiện tại tu luyện đã thành công, so với ông còn mạnh hơn, cho nên cũng không nói gì mà chuyển thân rời khỏi.
Nhạc Phàm nhìn thanh tiểu tài đao trước mặt có chút buồn cười, nếu so với đại đao mà hắn dùng để tu luyện, thì thanh tiểu tài đao này đích xác rất nhỏ bé, cầm trong tay mà cảm giác như không có gì. Nắm chắc đao trong tay, Nhạc Phàm đột nhiên vung lên, nhẹ nhàng nhắm khối gỗ trước mặt mà chém xuống, khối gỗ vẫn bất động, nhưng trên khuôn mặt Nhạc Phàm thoáng nở nụ cười. … không có dấu hiệu gì, khối gỗ đứng đó lặng yên vô tức chia thành hai đoạn.
Không ngừng huy động thanh tài đao trong tay, sau nửa thời thần, vài chồng củi cao đã xuất hiện trên mặt đất, Nhạc Phàm thả tài đao, đập đập tay nói: "Chỗ này cũng đủ dùng cho vài ngày.''
Ba tháng trôi đi nhanh chóng. Hiện tại đang là đông chí, mặc dù thiên hạ đang chìm chiến loạn không dứt, nhưng một năm bận rộn cũng nhanh chóng trôi qua, hy vọng năm mới sẽ tốt hơn một chút.
Nhạc Phàm cũng bỏ đi khối chì mà hắn đã đeo ở trên người trong hơn ba năm qua, tạm thời dừng tu luyện, quay về đến nhà thăm hỏi mọi người. Ngồi trên giường hắn nhớ lại lúc vác thi thể cự mãng tới nhà của Vạn tiên sinh thì vẻ mặt nụ cười, nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lúc đó, Vạn tiên sinh thấy Nhạc Phàm mang một cự vật đến, nghĩ đó là thú săn được nên cũng không để ý kỹ càng. Nhưng khi ông nhìn thấy rõ ràng đó là thi thể hắc khuê, cả người lập tức nhảy lên, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt ngây ngốc, vừa khẽ ve vuốt thi thể của cự mãng vừa lẩm bẩm nói: "Bảo bối, bảo bối!"
Nhìn thấy một lão nhân như vậy đang ôn nhu vuốt ve thi thể của cự mãng, cảnh tượng đã quái dị lại cảng thêm quái dị. Đứng bên cạnh Nhạc Phàm cảm thấy ớn lạnh, mà Tiểu Nhã toàn thân lạnh dựng cả lông tóc, trong lòng thầm nghĩ: ''Sau này tuyệt không thể để cho gia gia vuốt đầu ta nữa, ôi!"
Lúc Vạn tiên sinh hỏi Nhạc Phàm về mật của hắc khuê, Nhạc Phàm cũng không dám nói cho ông biết chính hắn đã lãng phí nó, mà chỉ nói thẳng: "
Trúng độc nên nuốt lấy".
Nghĩ lại sự việc có nguyên do của nó, cho nên Vạn tiên sinh cũng không tiếp tục truy cứu, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung trên thi thể của cự mãng. Nhạc Phàm lúc này mới thở nhẹ một hơi. Bất quá chợt nhớ lại, lúc đó vẻ mặt của Vạn gia gia đích xác cũng rất thú vị.
Minh triều năm 1637.
Ngày mồng một tết âm lịch.
Ngoài trời tuyết rơi dày, chiếu theo ý nghĩa tuyết rơi nhiều sẽ có một năm được mùa, khiến cho mọi người trong lòng sớm tràn ngập hy vọng.
Nhưng hôm nay bên ngoài gian nhà cỏ của Nhạc Phàm sớm có một thiếu niên trẻ tuổi, trên mình mặc áo bông trắng, thân hình cao lớn, khôi ngô mạnh mẽ, vẻ mặt căng thẳng, nhìn mao ốc vẻ ám muội nói: "Lão tử không tin ngươi không về nhà mừng năm mới, hừ, xem lão tử đập ngươi ra sao". Người này đúng là Vương Sung.
"
Lý Nhạc Phàm, cái đồ rùa rụt cổ, ra đây cho lão tử, lão tử biết ngươi ở trong nhà, sao cứ sợ sệt trốn tránh như đàn bà thế". Vương Sung bên ngoài hét lớn.
"
Két…" Cánh cửa mở ra, Nhạc Phàm bước tới lạnh lùng nói: "Hừ! Giữ cái miệng cho sạch sẽ một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Vương Sung thấy Nhạc Phàm thật sự xuất hiện, tức thì mừng rỡ, đang muốn lên tiếng chửi bới, nhưng đột nhiên thấy Nhạc Phàm đầu tóc bạc trắng, trong lòng chấn động, không khỏi lên tiếng hỏi: "
Tóc của ngươi..."
"
Bạc trắng cả rồi". Nhạc Phàm nhạt giọng đáp.
Thấy ngữ khí của Nhạc Phàm, Vương Sung tức giận kêu lên: "
Lão tử không quản bộ dạng của ngươi ra sao, mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Nói thật cho ngươi biết, ta vào bang bái sư, đã học được chút thành tựu. Lão tử tìm ngươi nhiều lần, đúng là không biết ngươi đi đâu, hôm nay xem ngươi trốn thế nào, không đập bẹp ngươi thì không hài lòng mà, ha ha…" Nói xong hắn liền cười cuồng dại.
Nhạc Phàm nhìn Vương Sung cười điên dại, vô cảm nói: "
Ngươi đi học võ công? Tốt, tới đằng kia tỉ thí, xem ngươi học cái gì". Nghe Vương Sung nói hắn học võ, trong lòng Nhạc Phàm cũng tò mò, muốn xem sở học của bản thân so với sở học bên ngoài có gì khác biệt.
Vương Sung thấy Nhạc Phàm trực tiếp nói thế, ngược lại cũng có chút sửng sốt, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh trước kia bị hắn đánh cho, trong lòng tràn đầy tức giận. "
Lão tử hôm nay không đập dẹp ngươi không được mà". Cả giận rống lên một tiếng, hắn xông tới Nhạc Phàm.
Vương Sung cũng là kỳ tài luyện võ. Từ vài năm nay hắn dựa vào thân thể và lực khí mạnh mẽ mà phát triển ở Trữ Huyền thành, còn được Hoàng Hà bang Phân đường Đường chủ Liêu Thiện để mắt tới, thu nhận làm đệ tử.
Lúc đầu Liêu Thiện thấy Vương Sung đã qua tuổi tốt nhất có thể luyện võ, cho nên chỉ truyền cho Vương Sung một ít công phu không lưu truyền trên giang hồ, nhưng Vương Sung bằng sự chuyên cần cố gắng cùng với tài năng trời cho, cũng đã trở thành một kẻ đáng chú ý trong đám mới nổi sau này trong bang.
Điều này khiến Liêu Thiện thấy ngoài mong đợi, rồi hiểu hắn ngày càng rõ hơn, lão đối với Vương Sung càng yêu mến, cho nên bao nhiêu công phu của bản thân đều truyền thụ cho hắn. Mà Vương Sung cũng đích xác không làm cho Liêu Thiện thất vọng, chỉ trải qua vài năm tu luyện ngắn ngủi, hiện tại đã có thể đấu ngang ngửa với Liêu Thiện. Điều này lại khiến Liêu Thiện vừa vui mừng vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Ai cũng muốn thu nhận một đồ đệ tốt, nhưng đồ đệ quá tốt khiến cho muốn dạy hắn cũng không được, chẳng phải sẽ buồn phiền không? Hiện tại Liêu Thiện đúng là đã không còn gì có thể dạy cho Vương Sung.
Vương Sung cho rằng bản thân tu luyện đã có thành tựu, liền đi tìm Nhạc Phàm báo thù, nhưng hết lần này đến lần khác, hai năm qua đi cũng không tìm ra, lần nào đến tìm cũng là lúc Nhạc Phàm đang tu luyện, nên trong lòng buồn bực vô cùng.
Mắt thấy lại hơn một năm nữa trôi đi, Vương Sung đột nhiên tâm niệm nảy ra một ý, nghĩ ra một biện pháp hay, đó là ngày mồng một đến tìm Nhạc Phàm, hắn tin tưởng rằng Nhạc Phàm thế nào cũng phải trở về nhà ăn Tết.
Hôm nay cuối cùng đã tới, nhớ tới sầu muộn bao năm Vương Sung trong lòng vô cùng tức tối, xuất ra quyền đầu nhằm hướng Nhạc Phàm mà đánh tới.
Vương Sung năm nay mười chín tuổi, cao hơn Nhạc Phàm đến hai cái đầu, thân trên rất khôi ngô vạm vỡ, một quyền vừa tới đã làm chuyển dời cả khí thế.
Nhạc Phàm đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Hắn muốn xem xét lực lượng của Vương Sung. bất quá thấy tốc độ ra quyền của Vương Sung cùng lực lượng xuất ra chậm như vậy, hắn thoáng có điểm thất vọng, vì thế khẽ giơ tay phải đón lấy quyền đầu của Vương Sung .
"Phanh …" Một tiếng vang lên. Nhạc Phàm cùng Vương Sung đều thối lui hai bước.
Nhạc Phàm trong lòng kinh ngạc nói: "
Chẳng lẽ vừa rồi là võ công trên chốn giang hồ? Chính xác là thế."
Nhạc Phàm nhìn quyền vừa mới tới kia tuyệt đối rất nhẹ, không có một chút lực thương hại gì cả. Dù sao hắn ba năm khổ tu khiến cho nhãn quang vô thức cũng được nâng cao. Lúc hai quyền va chạm, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí kình từ lòng bàn tay truyền vào trong nội thể, chẳng những đẩy hắn lui lại, mà suýt làm nội phủ hắn bị chấn thương. Nhưng điều này không làm hắn kinh ngạc, toàn bộ khí kình xâm nhập vào nội thể đã bị thất tình chi khí nhanh chóng hóa giải.
Nhưng Vương Sung trong lòng cảm thấy chấn kinh. Hắn ban đầu có thể khẳng định Nhạc Phàm tuyệt đối không có nội công, hơn nữa nhìn qua cũng không mạnh, cho nên hắn cũng để lại dư lực, dù sao mọi người cũng không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, chỉ là ý muốn tranh nhau hơn thua, giáo huấn Nhạc Phàm một trận cũng được rồi.
Nếu chỉ là một quyền bình thường bị chặn lại, Vương Sung chắc cũng không quá để ý, nhưng hắn lúc ra tay đã dùng đến năm thành nội lực, hắn tự tin với năm thành nội lực của bản thân tuyệt đối có thể đánh cho trâu bò cũng phải ngã (bả ngưu kích đảo), nhưng chỉ khiến Nhạc Phàm lui lại hai bước, hơn nữa hắn hoàn toàn không có chuẩn bị mà tùy ý ra tay.
Đây đúng là một đả kích lớn đến lòng tự tôn của Vương Sung. Hắn ngơ ngác đứng một chỗ, miệng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trải qua vài năm tu luyện võ công cực khổ như vậy đều uổng phí hay sao, ngay cả một kẻ không học võ cũng không thắng nổi? Không, không có khả năng, cho dù là sư phụ ta cũng có thể bình thủ, sao lại không thể thu thập được tên tiểu tử chỉ biết săn bắn này chứ? Không thể nào, không thể nào!" Quát lớn một tiếng, hắn lại bắt đầu nhằm vào Nhạc Phàm mà đánh tới.
Lúc này Vương Sung toàn lực xuất kích, dùng đến cả những công phu mà đích thân sư phụ hắn Liêu Thiện truyền thụ. "
Cầm nã thập bát đả", "Thất thập nhị lộ đạn thối", "Phá phong chưởng", tất cả đều hướng tới Nhạc Phàm mà công kích. Dù Vương Sung trong lòng tức tối vô cùng, nhưng ra chiêu thập phần trầm ổn, dù gì hắn cũng có tài học võ, hơn nữa cũng lăn lộn vài năm trong giang hồ, tự nhiên cũng biết thận trọng, tức giận đối với võ học là điều tối kỵ.
"
Hảo công phu!" Thấy các dạng công kích biến hóa của Vương Sung, Nhạc Phàm trong mắt nhanh chóng xuất hiện nét hưng phấn. Đây là lần đầu tiên hắn cùng người trong giang hồ tỉ thí, nên cũng có chút kích động, và cũng hết sức nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.