Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 102: Chương 102: Thố Ý




CHƯƠNG 102: THỐ Ý

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nuốt từng ngụm nước bọt, bên tai hiện lên một hồng sắc, nàng hơi cúi đầu, tránh được hình ảnh xinh đẹp mê người, che giấu quẫn bách của mình.

Quen không biết, đây hết thảy đều bị Dạ Quân Ly nhìn ở trong mắt, hắn bất động thanh sắc, giả vờ không biết, tiếp tục nói với Trường Lan.

“Ta biết rồi, ta liền đi làm.” Trường Lan biết rõ tâm tư của Dạ Quân Ly, nên không cần Dạ Quân Ly danh ngôn, hắn cũng đã đoán được.

Dạ Quân Ly cười gật một cái, khóe môi như trước phong tư vô song, mị hoặc yêu dã.


“Đây là thuốc trị thương phiền phức Mạnh cô nương xử lý vết thương của hắn một chút, tuy rằng trước mắt hắn “Không giống người thường” vết thương không cần xử lý cũng sẽ ở trong thời gian ngắn khép lại, nhưng dược của ta đây sẽ không để cho vết thương lưu lại bất cứ dấu vết gì.” Trường Lan đem một bình sứ đặt ở trên bàn nhỏ, tiếu ý cạn nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu.

Trường Lan sờ sờ chén canh trên bàn nhỏ thử một chút ôn độ, thấy ôn độ thích hợp liền thuận lợi đưa lên đưa cho: “Ngươi thụ kinh hách, hơn nữa tâm lực lao lực quá độ, ưu tư quá nặng, uống thuốc này đi.”

Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, cực không tình nguyện cầm chén thuốc kia, nàng giương mắt nhìn Trường Lan một chút, thấy hắn không có ý tứ muốn đi, nàng biết mình chạy không khỏi, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt cắn răng một khẩu khí nuốt thuốc kia xuống.

Kỳ quái thuốc này dĩ nhiên không đắng, còn mang theo vị chua ngọt nhàn nhạt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt của nàng giãn ra, không hiểu nhìn Trường Lan.

Trường Lan thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, mỉm cười, thán nói: “Biết ngươi không thích đắng, nên cố ý ở trong dược bỏ thêm chút sơn tảo. Loại sơn tảo này Linh Hư rất là kiện tỳ khai vị, thường ngày hắn rất yêu quý, thừa dịp lần này hắn bế quan, lúc rỗi rãnh các ngươi có thể nếm thử một ít.”

Hắn nói tùy ý tiếp nhận chén không Mạnh Thanh Hoan đã uống xong xoay người ra cửa phòng.

Mạnh Thanh Hoan nhìn bóng lưng rời đi của Trường Lan, đột nhiên có một loại cảm giác ấm áp dưới đáy lòng tan ra. Nàng gặp phải những người này, nàng cảm thấy Trường Lan như huynh trưởng, Dạ Mạch Hàn như bằng hữu, về phần Lâu Vũ Thần. . .


Nghĩ đoạn qua lại của Mạnh Cửu Nhi cùng Lâu Vũ Thần, lòng của nàng có chút không thể khống chế mà khó chịu. Bởi vì nàng thực sự rất khó tin tưởng, một cửu tiểu thư thứ xuất không được sủng, một một quốc gia chi tướng cao cao tại thượng. Quan hệ giữa bọn họ, nói không rõ liền không nói rõ. Mạnh Thanh Hoan không biết tâm ý của Lâu Vũ Thần, nhưng nàng lại hiểu Mạnh Cửu Nhi. Mạnh Cửu Nhi thích Lâu Vũ Thần, thì cái loại thích khắc sâu này, nàng có thể cảm giác được.

“Thực sự là khó có được ta hiếm thấy Trường Lan quan tâm người khác như vậy.” Dạ Quân Ly có chút trêu chọc nói, hắn nheo mâu tử lại nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan xuất thần, trái tim an tĩnh đột nhiên ngột ngạc đến khó chịu.

Trường Lan là bằng hữu của hắn, hắn không nên suy nghĩ nhiều. Trường Lan quan tâm Mạnh Thanh Hoan như vậy là trách nhiệm của đại phu.

Vọng Thư Uyển.com
Nhưng Dạ Quân Ly lại cảm giác được bất an, bởi vì tâm của Mạnh Thanh Hoan phiêu hốt bởi vì hắn không biết hồi ức đã qua.

Hắn là cực kỳ muốn chạy đến tiếp cận nàng, có được lòng của nàng, tuyên bố với mọi người nàng là của hắn. Hắn muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, cả đời này hắn chưa từng điên cuồng với một nữ nhân nào.

Nữ nhân này, quả thực chính là kiếp nạn của hắn.


Mạnh Thanh Hoan nghe thanh âm mang theo nụ cười nhẹ này của Dạ Quân Ly, chỉ là nàng lại nghe được ý tứ hàm xúc bất đồng, ê ẩm, dường như dược nàng vừa uống.

Yêu nghiệt này, chẳng lẽ là ăn dấm rồi?

Mạnh Thanh Hoan che tiếu ý, vờ ngốc, nàng lấy bình thuốc trên bàn nhỏ, nghiêm nghị nói rằng: “Dạ Quân Ly, ta bôi thuốc cho ngươi.” Nàng quỳ ngồi trên giường hẹp, cởi áo khoác của hắn, khi tay nàng chạm đến áo của hắn lại dừng một chút.

Áo bào vốn cũng không có buộc có chút mất trật tự, lộ ra da thịt to lớn của hắn, quả thực cho người huyết mạch phún trương.

Mạnh Thanh Hoan cường liệt đè nén dục vọng gục ngã trước yêu nghiệt này xuống, tay nhỏ bé chiến đưa tới, nhưng bởi vì khẩn trương tay nhỏ bé mềm mại của nàng chạm đến ngực hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.