Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 30




Đối với hai người vừa bắt đầu yêu mà nói, hôn lưỡi rất đáng mong chờ!

Vì thế trước khi lái xe tới nhà hàng, đúng như dự đoán, Tô Nặc bị Âu Dương Long đặt trên ghế ngồi.

Thật sự rất táo bạo!

Lúc đầu Tô Nặc còn có chút khẩn trương, đầu lưỡi cũng né tránh không biết làm sao, có thể xem như vẫn còn rất ngây thơ! Trong mắt Âu Dương Long ngập tràn ý cười, hôn càng dịu dàng hơn một chút!

Người mẫu Tô choáng váng mặt mày, trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ “xe chấn”! Sau đó, tay của ngài giám đốc bắt đầu không chịu yên phận mò ra đằng sau, vói vào trong quần áo sờ soạng cái eo nhỏ của Tô Nặc!

*xe chấn: xx trên xe.

Vì thế Tô Nặc đỏ mặt, dùng sức đẩy hắn ra.

Loại tốc độ một ngày vạn dặm thế này thật sự không thể chấp nhận được!

Âu Dương Long nhìn mà buồn cười, không ép buộc hắn nữa, nghiêm túc lái xe dẫn hắn đi ăn.

Quen biết nhiều chủ nhà hàng rất là tốt, có thể không cần xếp hàng, không cần chờ đến khi có chỗ, còn có thể vào bằng đường dành riêng cho khách VIP.

“Uống chút trà trước đi, anh ra chào hỏi ông chủ.” Âu Dương Long sờ sờ đầu của hắn, xoay người ra khỏi cửa.

Tô Nặc ngồi một mình rảnh rỗi buồn chán, vì thế lại bắt đầu nổi hứng lướt diễn đàn!

Xem Loạn thế tình triền lúc này là thích hợp nhất!

Âu Dương Kim Long đau khổ dằn vặt trên máy bay, thế nhưng vẫn không thể nhớ ra mĩ nhân đẹp như Tuyết liên hoa trong lòng mình là ai, vì vậy vô cùng tức giận, quanh thân đều toả ra hàn khí, ngay cả tóc cũng biến thành màu trắng, mắt bắn ra bảy tia lửa, tạo thành một dải cầu vồng ở phía cuối chân trời!

“Haha.” Tô Nặc không cảm động mà còn bật cười.

Ngay khi chỉ số tức giận của Âu Dương Kim Long sắp vượt khỏi mức báo động, ngoài trời vang lên vài tiếng ầm ầm, máy bay đúng lúc hạ cánh, một người thanh niên thuần khiết cực kì xinh đẹp đập vào mắt Âu Dương Kim Long!

Người đó, hiển nhiên chính là siêu mẫu Tô Nhu Nhu đứng đầu thế giới!

“Là em! Là em! Là em!” Âu Dương Kim Long lập tức nhảy xuống khỏi máy bay, cặp mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh trên bãi cỏ xanh biếc, gần như không thể thở nổi!

Tình yêu ẩn sâu dưới đáy lòng bùng cháy, khiến cho Âu Dương Kim Long muốn hung hăng chiếm đoạt người trước mặt ngay lập tức!

“Anh là ai?” Rốt cuộc Tô Nhu Nhu cũng nhìn thấy Âu Dương Kim Long, hắn nghiêng đầu khẽ nhíu mày.

Tô Nặc ngồi xem cũng nhịn không được nghiêng đầu theo.

Hình ảnh này thật chấn động lòng người!

“Quốc vương của em!” Âu Dương Kim Long vô cùng có khí phách, dùng ngữ điệu trầm thấp nói, “Ở bên núi kia, ở bên biển nọ.”

“Có một đàn xì trum xanh.” Tô Nặc ngâm nga điệu hát dân gian, “Bọn chúng vừa hoạt bát vừa thông minh!” [1]

Âu Dương Kim Long hiển nhiên không có thiểu năng như vậy, hắn tiếp tục thâm tình nói, “Ở bên kia bầu trời, ở bên kia thế giới, tôi đã chuẩn bị một tòa thành cho em, bên trong toà thành tràn ngập hoa hồng, ngai vàng hoàng hậu hoa lệ đang chờ chủ nhân của nó từ trên trời giáng xuống!”

Dựa theo con đường của truyện tình cảm cẩu huyết não tàn, lúc này Tô Nhu Nhu hẳn nên thẹn thùng bay vào trong ngực Âu Dương Kim Long, cảm động nói, “Em chờ anh trong cô đơn mỏi mòn lâu như vậy, rốt cuộc anh đã đến, xin hãy đưa em về nhà!” Sau đó truyện cổ tích đến đây là hết, hoàng tử công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi!

Nhưng bình dị nước chảy thành sông hiển nhiên không phải là phong cách của tác giả!

Vì thế tình tiết đột ngột thay đổi, sau khi nghe lời bày tỏ thâm tình của ngài giám đốc, chẳng những Tô Nhu Nhu không cảm động mà còn lạnh lùng vô tình liếc nhìn hắn, nói, “Trái tim tôi đã sớm bị đóng băng, sẽ không tiếp nhận bất kì ai, xin anh về cho!”

“Em dám cự tuyệt tôi?” Âu Dương Kim Long nghe vậy thì lập tức nổi giận, thân hình cao to lực lưỡng bước tới gần Tô Nhu Nhu, “Tôi thật lòng với em như vậy, sao em nỡ tàn nhẫn cự tuyệt tôi?”

Tô Nhu Nhu bị bóng ma của Âu Dương Kim Long bao phủ, cả người bắt đầu run lẩy bẩy! Hắn xoay người muốn bỏ chạy, không cẩn thận ngã nhào xuống bãi cỏ!

“Em chạy đi, chạy nữa đi!” Âu Dương Kim Long đè lên người hắn, đưa tay xé rách quần áo của hắn, “Nếu không chiếm được em, tôi chiếm thân thể của em cũng được rồi!”

Tô Nặc tặc lưỡi, đúng là cái đồ tra công tàn bạo!

Sau đó giữa ban ngày ban mặt, trên bãi cỏ trước nhà, Tô Nhu Nhu bị lột sạch quần áo.

Tuy rằng theo miêu tả lúc trước của tác giả, Tô Nhu Nhu đi đến đâu cũng có mấy trăm vệ sĩ đi theo, vì vậy tình huống bây giờ thật sự rất phi lý, nhưng đại khái trong truyện này gần như không có cái gì gọi là logic, hơn nữa mọi người lại sốt ruột muốn xem cảnh cấm trẻ em dưới 18, vì thế độc giả bên dưới không ai buồn khiếu nại, ngược lại còn thúc giục tác giả viết nhanh lên, H gì mà như mì ăn liền chỉ có gia vị, đi toilet không có khăn giấy!

“Anh mau buông ra!” Tô Nhu Nhu liều chết giãy dụa, bất khuất đến mức không đành lòng nhìn thẳng!

Nhưng tiểu thụ nhu nhược mảnh mai sao có thể địch nổi tra công cao lớn cường tráng?! Vì thế hắn bị bắt quỳ trên cỏ, ngay khi sắp bị hung tàn bíp bíp —— Âu Dương Kim Long đột nhiên dừng lại động tác.

Bởi vì hắn nhìn thấy hình xăm hoa sen trắng trên mông Tô Nhu Nhu!

Đó là lúc ân ái ở kiếp trước, hắn đã tự tay dùng ngân châm xăm lên!

Trí nhớ lại bắt đầu cuồn cuộn trở về, tác giả bày tỏ tạm thời viết như vậy trước, chuyện xưa của giám đốc Âu Dương và người mẫu Tô sẽ còn tiếp tục, cám ơn mọi người đã ủng hộ, yêu mọi người nhiều!

Đợi chút! Tô Nặc cảm thấy có gì đó không được ổn!

Giám đốc Âu Dương và. . . Người mẫu Tô?! Mấy cái tên này thật sự rất ặc ặc ặc! Tô Nặc trợn mắt há mồm 囧 囧, lẽ nào lại cẩu huyết trùng hợp không khoa học như vậy chứ!

“Đang suy nghĩ gì thế?” Âu Dương Long mở cửa phòng, bị vẻ mặt của Tô Nặc doạ sợ.

Tô Nặc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Âu Dương vương gia ở trên cao kịch liệt “a a ưm ưm” với Tô Nhu Nhu, sau đó. . . Lập tức sụp đổ!

Đúng là hù chết người!

“Rốt cuộc em muốn khóc hay muốn cười?” Âu Dương Long không hiểu ra sao.

Tiểu thuyết cẩu huyết thật sự quá đáng sợ! Tâm tình của Tô Nặc phức tạp đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả, sau đó hắn nhào tới hung hăng cắn Âu Dương Kim Long. . . Không đúng, là cắn miệng Âu Dương Long!

“Sao thế?” Ngài giám đốc dở khóc dở cười.

“Không có gì.” Tô Nặc uể oải tựa đầu vào vai Âu Dương Long, chuyện mình xem tiểu thuyết tào lao rồi bị sốc tuyệt đối không thể nói ra bởi vì rất không phù hợp khí chất! Huống hồ lỡ như hắn cũng chạy đi xem Loạn thế tình triền sau đó bắt chước mấy trò biến thái của Âu Dương Kim Long thì tiêu đời, ví dụ như trói Tô Nhu Nhu lên giường dùng lông chim gãi toàn thân ngay cả Nhu nho nhỏ cũng không buông tha vừa nghĩ là thấy khủng bố!

Thấy Tô Nặc không muốn nói, Âu Dương Long cũng không bắt buộc, chỉ im lặng ôm hắn. Tô Nặc đặt cằm lên vai Âu Dương Long, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghĩ tới tình tiết truyện, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng!

Một chiếc xe quen thuộc lái vào bãi đỗ, tiếp theo có hai người bước xuống xe.

“A, là đạo diễn Chung.” Tô Nặc nói.

Âu Dương Long xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy Mục Thu và Chung Ly Phong Bạch cùng đi vào trong.

Vì thế hắn quyết đoán gọi điện thoại cho ông chủ nhà hàng, “Hình như Mục Thu đến chỗ ông, ông đừng nói với hắn là tôi ở đây.”

“Sao lại không muốn gặp anh ta?” Tô Nặc tò mò.

“Bởi vì anh muốn cùng em ăn cơm một cách bình yên.” Âu Dương Long hôn mũi hắn, “Sau này phải chuẩn bị hoạt động cho cửa hàng mới, có thể sẽ bề bộn nhiều việc, có khi còn phải đi công tác thường xuyên.”

“Sáu tháng cuối năm em cũng có rất nhiều việc.” Tô Nặc bổ sung thêm nửa câu, đúng là một đôi uyên ương số khổ!

“Em yêu, em thích lầu mấy?” Trong hành lang, Mục Thu đi theo sau Chung Ly Phong Bạch, “Lầu một có ao nước, lầu hai có tầm nhìn tương đối khá!”

“Đừng có kêu ghê tởm như vậy!” Chung Ly Phong Bạch bực mình, “Tôi tới bàn luận về lịch sử điện ảnh Đức với anh, ao nước với tầm nhìn thì có liên quan gì?!”

“Ừ ừ ừ, vậy em thích lầu một hay lầu hai?” Mục Thu vẫn tiếp tục hỏi.

Chung Ly Phong Bạch vô lực vẫy tay, “Lầu hai đi.”

Những tên thương nhân!

Dối trá!

Đúng là sự bôi nhọ!

Với nghệ thuật!

Thuần khiết!

“Tổng giám đốc Mục.” Chủ nhà hàng đứng từ xa nghênh đón, “Mời vào mời vào.”

Mục Thu rất hài lòng, bởi vì hắn cảm thấy mình rất phong độ!

“Tôi đã chuẩn bị xong phòng ở lầu một.” Chủ nhà hàng nhiệt tình đề cử, “Tên phòng rất sành điệu, tên là Đảo Cò Trắng!”

“Chúng tôi lên lầu hai.” Mục Thu nói.

Chủ nhà hàng vừa nghe liền đau khổ, bởi vì Âu Dương Long đang ở lầu hai!

Vì thế ông ta đành phải nói xạo, “Lầu hai đã đầy khách rồi.”

“Sao lại thế, ở trên nhiều lắm chỉ có năm bàn.” Mục Thu vạch trần thẳng thừng, là người cùng nghề, hắn có thể nhạy bén nhìn chỗ trống trong bãi đỗ xe rồi đoán được số khách trong nhà hàng, đúng là vô cùng chuyên nghiệp!

. . . . .

Chủ nhà hàng chảy nước mắt, “Nhưng tôi thật sự rất muốn cậu ngồi lầu một!”

“Tại sao?” Mục Thu cảm thấy kì lạ.

“Bởi vì cậu là người đỡ đầu trong giới ăn uống, tôi rất muốn nghe đánh giá của cậu về sự đổi mới của chúng tôi.” Chủ nhà hàng vô liêm sỉ nịnh bợ.

Mục Thu cảm thấy vô cùng đắc ý, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ đồng ý, nhưng hôm nay thì khác, bởi vì Chung Ly Phong Bạch muốn lên lầu hai!

Vì thế hắn vui vẻ nói, “Ngày mai tôi sẽ tới đây bàn bạc với ông, hôm nay tôi muốn lên lầu hai ăn cơm.”

Ông chủ gần như muốn bật khóc, rất muốn ôm đùi Mục Thu kéo không cho hắn đi!

Sao hai người này phải đến cùng giờ chứ, đúng là quá đáng sợ!

“Vậy đi lầu một đi.” Chung Ly Phong Bạch im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy cái tên Đảo Cò Trắng này rất nghệ thuật!

Chủ nhà hàng lập tức cảm thấy như gặp đồng minh cách mạng, dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn hắn!

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Mục Thu cũng lập tức hùa theo.

Tôi chỉ nói có một câu thôi mà. Chung Ly Phong Bạch cảm thấy thật kì dị, tại sao mình lại có cảm giác y như —— Nữ vương?!

Đúng là không chịu nổi!

Tôi!

Người đắm chìm trong thế giới nghệ thuật!

Quả nhiên!

Khác biệt với thế giới này!

Cái tên Đảo Cò Trắng nghe rất cổ xưa, trang trí trong phòng cũng mang phong cách cổ xưa.

“Một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn sao phải mang phong cách nhà hàng Giang Nam?” Mục Thu vừa vào liền cau mày, đúng là chẳng ra thể thống gì!

“Đây là bút tích bản gốc của lão Trương?!” Chung Ly Phong Bạch bị dòng chữ nguệch ngoạc trên tường hấp dẫn.

“Đúng vậy.” Chủ nhà hàng có chút tự hào, “Trong Thính Tuyết các còn có bức Hàn Mai do lão Vương vẽ đấy, tất cả đều do tôi đích thân đi xin.”

“Thật sự quá tuyệt vời.” Chung Ly Phong Bạch khen ngợi nhiệt liệt.

“Quá khen quá khen.” Chủ nhà hàng chân thành quay sang hỏi Mục Thu, “Tổng giám đốc Mục, cậu cảm thấy phong cách này có thích hợp không?”

“Tôi cảm thấy cực kì tốt!” Nếu Chung Ly Phong Bạch thích, Mục Thu lập tức vứt bỏ tiết tháo, giả vờ bình tĩnh và trịnh trọng nói, “Hai nền văn hóa giao nhau, rất sáng tạo và đẳng cấp!”

“Vậy là tốt rồi.”Chủ nhà hàng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi có thể qua phòng kế bên thưởng thức tác phẩm hội hoạ khác không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

“Đương nhiên!” Chủ nhà hàng vui vẻ nhận lời, tranh thủ cơ hội kết thân, “Tôi cũng rất thích phim của đạo diễn Chung, mời đi bên này.”

Hai người vừa nói vừa cười đi mất, bỏ lại tổng giám đốc Mục một mình bơ vơ đau khổ!

Thật sự quá tàn nhẫn!

____________

[1] Lời bài hát trong nhạc nền của phim hoạt hình Xì trum phiên bản Trung.

Lời cả bài (tạm dịch)

Ở bên kia núi ở bên biển nọ

Có một đàn xì trum xanh

Bọn chúng vừa hoạt bát vừa thông minh

Bọn chúng vừa nghịch ngợm vừa lanh lợi

Bọn chúng sống tự do trong khu rừng lớn màu xanh

Bọn chúng tốt bụng dũng cảm quan tâm lẫn nhau

Ôi! Xì trum xanh đáng yêu

Ôi! Xì trum xanh đáng yêu

Bọn chúng cùng nhau hợp sức đánh bại lão Gargamel

Bọn chúng ca hát khiêu vũ thật vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.