Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Chương 28: 28: Sẽ Không Có Hứng Thú Với Cô





“Có muốn anh tiếp tục hôn em không?”
Anh không muốn nhân lúc người khác khó khăn mà lợi dụng, ngay cả trong tình huống này.

Giọng người đàn ông này không phải giọng Quách Tuyên nhưng cô lại thấy quen thuộc một cách khó hiểu…
Mà nụ hôn vừa nãy rất giống nụ hôn của người đàn ông bị thương hôn cô đêm đó…
Điền Duy Hoàng cắn môi dưới, ma xui quỷ khiến thẹn thùng gật đầu.

Khi anh cúi đầu, còn chưa chạm vào cô thì đôi môi mềm mại của cô đã không tự kiềm chế được mà chủ động đưa tới.

Sự đụng chạm mềm mại khiến Điền Duy Hoàng cảm thấy như có luồng điện chạy qua, toàn thân tê dại, cuối cùng còn chiếm đánh trái tim anh.

Anh hôn cô, đầu tiên là dùng răng nhẹ nhàng gặm nhấm, từ từ dụ cô mở miệng sau đó đầu lưỡi linh hoạt của anh nhanh chóng chiếm lấy cô khi cô đang chìm đắm, bắt đầu quấn lấy cô.

Ban đầu Lương Đồng Tâm hơi ngượng ngùng muốn chạy trốn nhưng Điền Duy Hoàng lại khá ngang ngược, anh hung hăng tìm tòi, đòi hỏi rồi đoạt lấy, đây mới làn bản tính ẩn giấu trong anh.

Toàn thân Lương Đồng Tâm run lên, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, thậm chí còn kéo anh lại gần mình hơn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Điền Duy Hoàng lại sâu hơn một chút, dần dần nhuốm màu say mê.

Anh hôn cô, đồng thời cũng làm xáo trộn dòng suy nghĩ, sợi chỉ luôn thắt chặt trong lòng anh đã đứt.

Cảm giác này không thể kiểm soát được, nơi nào đó trên cơ thể vừa nóng vừa đau.


Điền Duy Hoàng vung bàn tay to lên, dây áo trên vai tuột xuống, lộ ra bờ vai mịn màng căng bóng của Lương Đồng Tâm, càng thêm vẻ quyến rũ.

Ngón tay thon dài của anh nghịch ngợm trên da cô, người Lương Đồng Tâm lại run lên, khuôn mặt ửng hồng có vẻ vừa đau đớn là vừa hưởng thụ, hai tay cô bắt đầu sờ soạng trên người anh.

Nụ hôn dịu dàng ướt át của Điền Duy Hoàng nhẹ nhàng lướt xuống, từ trên cần cổ trắng tuyết trượt xuống đến nơi mềm mại, cảm giác mềm mịn như tơ này khiến anh lưu luyến quên cả lối về, phát ra tiếng thở dài thoả mãn.

Sự trẻ trung và chân thực của cô khiến anh không thể tin được cô là loại phụ nữ “xấu xa” mà Lưu quản gia nói!
Điền Duy Hoàng bắt đầu mút mạnh hơn, làn da trắng nõn của Lương Đồng Tâm bắt đầu xuất hiện từng đoá hoa hồng xinh đẹp, bởi vì bàn tay to lớn chai sạn do cầm súng bắt đầu thăm dò trên người cô nên lý trí của anh đã bị dục vọng mãnh liệt chiếm cứ.

Ngay khi môi Lương Đồng Tâm có được tự do, cô khó nén được một tiếng thở dốc, sau đó há to miệng hít vào một hơi thật lớn, suy nghĩ hỗn loạn đã chìm xuống…
Nhưng khi sự việc đã phát triển đến mức này, cô mẫn cảm phát hiện một cơn bão sắp nuốt chửng mình thì lại run rẩy sợ hãi: “Đừng…”
Điền Duy Hoàng giật mình, toàn bộ lý trí đều đã được kéo lại.

Giờ phút này chỉ một ý nghĩ lệch lạc có lẽ sẽ là một thiên đường khác.

Anh bị cô trêu chọc khiến toàn thân nóng ran, nhưng chỉ vì một câu “đừng” của cô, anh đã chọn cách tôn trọng yêu cầu của cô.

Điền Duy Hoàng chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người sau đó ôm Lương Đồng Tâm vào lòng.

Cô như một chú cừu con cuộn tròn trong vòng tay anh, run rẩy hết làn này đến lần khác cho đến khi mọi chuyện kết thúc.

Hiển nhiên cô chưa từng trải qua chuyện này, cuối cùng đã ngất đi trong vòng tay anh.

Điện thoại trên người anh bất ngờ rung lên.

Điền Duy Hoàng không cần trả lời, chỉ cần để ý số lần rung của điện thoại là anh hiểu được chủ ý của người gọi tới.

Anh lại phải đi làm nhiệm vụ!
Điền Duy Hoàng thay Lương Đồng Tâm kéo lại quần áo trên người cho cô.

Trong lúc bất đắc dĩ, Điền Duy Hoàng chỉ đành gọi điện cho em trai Điền Trung Quân.

“A Cảnh, em đến bãi đậu xe dưới hầm câu lạc bộ Dạ Mị ngay nhé.

Xe anh đang đậu ở số 201 khu A.


“Được, em đến ngay.


Hai anh em có thể hợp tác rất ăn ý mọi lúc mọi nơi.


Khi Điền Trung Quân tới bãi đậu xe dưới tầng hầm thì anh cả Điền Duy Hoàng đã đi rồi.

Lúc này, Điền Duy Hoàng đang ngồi trên một chiếc việt dã khác, sau khi thấy Điền Trung Quân tới mới ra lệnh có thể lái xe rời đi.

Ở bên này, Điền Trung Quân thấy cửa sau xe anh cả Điền Duy Hoàng đang mở thì vội bước tới xem xét, anh thấy trong tay Lương Đồng Tâm đang cầm chìa khoá xe Điền Duy Hoàng, còn cô thì đang hôn mê ở ghế sau.

“Lương Đồng Tâm! Lương Đồng Tâm! Lương Đồng Tâm!”
Điền Trung Quân kéo Lương Đồng Tâm ngồi dậy khỏi ghế sau, anh vỗ nhẹ vào má cô nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sao Lương Đồng Tâm lại ở trong xe riêng của anh cả?
Khi Đường Thanh Hà phát hiện ra Lương Đồng Tâm mất tích thì rất sốt ruột, bèn gọi cho Lương Đồng Tâm.

Cô gọi liên tục nhưng không ai nghe máy, lúc này lòng cô đang rất thấp thỏm, bất an.

Vừa nhìn là biết cô nhóc Lương Đồng Tâm chưa va chạm nhiều, nếu bị chàng trai nào đó trong câu lạc bộ để mắt rồi ép lên giường thì phiền phức.

Khi Đường Thanh Hà bất lực không biết làm sao, quyết định gọi cho Lương Đồng Tâm lần cuối, nếu vẫn không ai nghe máy thì cô chỉ có thể đến gặp ông chủ đòi người thôi.

Nhưng đúng là cảm ơn trời đất, lần này điện thoại Lương Đồng Tâm đã có người nghe.

“Alo, Đồng Tâm, em đang ở đâu vậy?” Đường Thanh Hà lo lắng hỏi.

“Cô ấy đang ở chỗ tôi.


Nhưng trong điện thoại lại truyền tới giọng một người đàn ông.

Đường Thanh Hà nghe xong thì căng thẳng, cô không nhịn được mắng to: “Tôi không quan tâm anh là công tử nhà nào, cậu chủ nhà nào hay người quyền quý nào đó! Anh không được động vào em gái tôi! Con bé là một cô gái tốt, anh đừng huỷ hoại cô ấy!”
“Nếu tôi nói em cô chủ động quyến rũ tôi thì sao?” Người đàn ông trong điện thoại hỏi ngược lại.


Đường Thanh Hà phẫn nộ đáp lại: “Đồng Tâm nhà tôi không phải loại con gái như vậy! Chắc chắn là anh để mặt tới Đồng Tâm nhà tôi nên đã giở thủ đoạn thấp hèn với nó! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào Đồng Tâm nhà tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Vì sao cô ấy lại đến câu lạc bộ hát rong?” Đối phương đột nhiên hỏi.

Đường Thanh Hà tức giận trả lời: “Những người như chúng tôi nào sánh được với người giàu có các anh?! Vả lại chúng tôi không hát rong mà là hát ở nơi có người quản lý, có được không?”
“Các cô rất thiếu tiền sao?” Đối phương lại hỏi.

Đường Thanh Hà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đương nhiên! Chúng tôi không chăm chỉ làm việc kiếm tiền thì sao nuôi bản thân được? Anh này, xin anh hãy thương xót đừng động đến em gái tôi! Nếu không tôi thật sự sẽ gọi cảnh sát đấy!”
“Cô yên tâm! Tôi là bạn trai cô ấy, tôi sẽ chăm lo cho cô ấy, không làm hại cô ấy đâu.


Điền Trung Quân nói xong thì cúp máy, có vẻ như ban đầu anh đã hiểu lầm cô.

Mỗi người đều có lúc bị cuộc sống ép buộc.

Cô chỉ là một cô gái đáng thương…
Điền Trung Quân cất lại điện thoại vào túi xách đeo trên cổ tay Lương Đồng Tâm, sau đó lái xe về căn hộ của mình.

Rõ ràng anh mới chỉ quen cô chưa đầy hai ngày nhưng không hiểu sao lại cảm thấy như đã biết cô từ rất lâu.

Đường Thanh Hà về nhà rất muộn mà vẫn thấy Lương Đồng Đức đang chơi game, vì thế cô bèn đập vào bàn phím của anh.

Đã lúc này rồi mà anh vẫn còn tâm trạng chơi game!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.