Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 37: Điểm chết của Vương Kì Hạo




Qua lời kể nức nở " đau thương " cua Âu Hân, tên Y máu lạnh, mặt mày bặm trợn cũng lộ rõ nét xót xa, còn không quên chửi Vương Kì Hạo là tên khốn nạn. Còn chưa kể đến mấy tên đàn em đằng sau, người nào người nấy nước mắt chảy dài, đều hạ súng xuống mà lấy tay lau nước mắt.

Âu Hân cười mỉa trong lòng.

Vương Kì Hạo, anh xem đi xem đi. Bây giờ anh là kẻ khốn nạn trong mắt tất cả mọi người. Là cái giá anh phải trả khi dám bỏ cô lại chịu chết thay mà chạy mất.

Có một chàng trai đứng ở một gốc cây to nghe rõ hết cuộc nói chuyện thì sắc mặt thay đổi như một con tắc kè hoa thứ thiệt. Đầu đầy hắc tuyến, sắc lạnh tỏa ra khiến người đằng sau không rét mà run, không nóng mà toát mồ hôi. Người đứng sau chàng trai đó liên tục dùng khăn thấm mồ hôi, vuốt vuốt ngực như để tự cứu lấy mình khỏi con người đang nổi bão giông thịnh nộ kia. Tuy nhiên vẫn không quên thầm cầu nguyện cho cô gái đang " đáng thương " nào đó.

" Thiếu phu nhân diễn sâu quá rồi. Chúc cô bình an thoát chết. "

Chàng trai kia đầu đầy hắc tuyến, mặt đen xịt, cuộn chặt bàn tay, nghiến răng nói thầm một câu:

- Đồng Âu Hân, em giỏi lắm. Dám bôi bác chồng mình như vậy. Còn việc gì em không dám làm nữa không vậy? Tôi không ngờ là em diễn xuất lại giỏi tới như vậy, đợi đến khi về nhà rồi tôi bắt em diễn đến quỳ xuống xin tôi cho dừng mới thôi. Để tôi xem, chỉ dựa vào bôi bác chồng mình em thoát được hay không. Đồng Âu Hân, giỏi lắm, giỏi lắm. CÒN KHÔNG CHỊU GỌI TÊN TÔI ĐỂ TÔI GIÚP EM THOÁT CHẾT.

Trương Hạ khẽ lau mồ hôi, miệng lẩm bẩm:

- Chúc Thiếu phu nhân bình an.

......

Âu Hân khẽ rùng mình một cái, đảo mắt nhìn xung quanh.

Sao cô cứ có cảm giác ai đang nhìn cô như muốn đóng băng cô lại vậy nhỉ. Lắc lắc đầu, chắc cô nghĩ nhiều thôi.

- Này, có nên bắt vị tiểu thư này nữa không? Tôi thấy cô ấy đáng thương lắm! Dù sao, Vương Kì Hạo cũng chẳng yêu thương gì, có bắt cũng vô dụng.

Cái tên hồi nãy bị chửi là ngu mở miệng lên tiếng phá vỡ đi sự tĩnh lặng, bi thương đang bao trùm xung quanh. Tên Y chau mày đưa tay lên vuốt vuốt cằm suy nghĩ.

- Y, hay là thả ra đi. Theo tình hình này thì thấy có bắt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Vương Kì Hạo. Hơn nữa, chúng ta có thể lôi kéo cô ta về phía chúng ta để cô ta giúp chúng ta nắm bắt mọi việc của Vương Kì Hạo. Dù sao với mọi chuyện xảy ra như vậy, cô ta chắc chắn uất hận Vương Kì Hạo, sao không lợi dụng điều này.

Tên cầm tập hồ sơ cúi người nói thầm vào tai Y. Tên Y nghe xong cúp mắt xuống nhìn Đồng Âu Hân vẫn đang " nhập vai " ngồi thê lương trên nền đất hơi lạnh của tiết trời thu.

Âu Hân dùng cách này vốn dĩ chính là để thực hiện điều này. Để bọn chúng lôi khéo cô về phe bọn chúng, sau đó cô có thể sẽ gặp mặt người được gọi là " ngài ấy " rồi.

- Đồng Âu Hân, cô muốn trả thù Vương Kì Hạo không?

- Người sai là tôi, không phải anh ấy. Tôi mới là kẻ thứ ba, tôi có quyền gì để trả thù.

Giọng điệu uất ức, tủi hờn của cô đáp lại Y. Tên Y ngồi xuống trước mặt cô, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hết mức có thể để nói chuyện với cô như sợ cô hoảng sợ.

Ai bảo Âu Hân cô diễn quá đạt, làm cho một người mặt máu lạnh như Y nghe xong chỉ muốn nhỏ nhẹ với nàng, như sợ làm trái tim nàng liên hoa này tan vỡ.

- Đồng tiểu thư cô không sai. Người sai là Vương Kì Hạo và đứa con gái đó. Cô nói tôi nghe xem cô gái ấy là ai?

- Là.... là.... Cô ấy thân phận cao quý, đâu có như tôi. Là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Trương gia, tiểu thư Trương Hạ Sảnh. Cô ấy là thanh mai trúc mã với Kì Hạo, người như tôi không dám với tới.

Nghe giọng nghẹn ngào như chuẩn bị khóc òa tới nơi của Âu Hân mà vài tên đàn em đã sụt sùi nước mắt.

Trêu chọc quân giặc kiểu này làm Âu Hân thấy mình đúng là tương lai sáng mà đất nước đã bỏ phí, không đào tạo mà.

Tên Y nhìn người cầm tập hồ sơ với đôi mắt " mau tra đi ".

- Đúng là ở trong Uyển Cát đang có người này.

Cái này đúng là phải cảm ơn Trương Hạ Sảnh quá mà. Ở Trương gia không ở, lại xách hành lý tới ăn nhờ ở đậu Vương gia chỉ với mục đích được ở gần Vương Kì Hạo.

Tên Y nghe hắn nói xong thì giúp cô tháo cái còng ra. Âu Hân từ từ đứng dậy, giả kiểu " liễu yếu cành tơ ", tựa vào xe.

- Được rồi, để tao gọi điện xin chỉ thị từ ngài ấy.

Nói rồi tên Y đi ra xa, gọi một cuộc điện thoại.

Âu Hân lo lắng, cố dỏng tai lên nghe nhưng chẳng được gì. Xã quá!

Tên Y nghe xong thì quay trở lại, mặt mày sa sầm.

- Bắt buộc phải bắt bằng được Đồng Âu Hân. Cô ta mới thực sự là điểm chết của Vương Kì Hạo.

Tên Y như gầm lên, giương súng thẳng vào Âu Hân như không để cô lọt khỏi tầm ngắm.

Còn Âu Hân cô nghe xong thì mắt mở to, kinh ngạc nhìn tên Y.

Rốt cuộc thì cuộc trò chuyện đó là gì mà thay đổi toàn bộ cục diện mà cô hết nước mắt mới xoay chuyển được?

Ha.... Âu Hân thầm bật cười, đáy mắt xẹt qua tia sáng, môi khẽ nhếch lên tạo thành gương mặt như yêu tinh được giải trừ phong ấn, đẹp đến mê hồn.

Trò này hết dùng được rồi, bắt buộc ta phải dùng trò khác thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.