Thiếu Phu Bất Lương

Chương 4: Lần đầu gặp mặt




Hách Liên Dung một thân mồ hôi lạnh mở to mắt, nàng tìm Võ Đại cả đêm cũng không tìm thấy.

Đúng là gặp ác mộng! Hách Liên Dung buồn bực đứng dậy, cửa phòng bật mở, Bích Liễu mang theo hai lục y nha hoàn đứng ở cửa, thấy Hách Liên Dung tỉnh liền thay nàng rửa mặt chải đầu, Bích Liễu lấy một bộ đồ mới, “Có thể không quá vừa người, Thiếu phu nhân cứ mặc tạm, sau đó sẽ gọi người vào phủ làm theo yêu cầu.”

“Trong rương của ta có……” Hách Liên Dung mang theo của hồi môn từ Tây Việt sang hơn mười rương hành lý, quần áo mới cũng có không ít.

“Quần áo là đại thiếu phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho thiếu phu nhân.” Bích Liễu cười dịu dàng đáp: “đại thiếu phu nhân chưa bao giờ làm vậy cả, vì vậy… cũng không thể khiến đương gia người mất mặt.”

“Đương gia?” Hách Liên Dung có điểm kỳ quái,” Lão phu nhân tuổi lớn còn chưa tính, Vị gia có ba vị phu nhân, sao lại đến lượt đại thiếu phu nhân làm đương gia?”

Phải biết rằng chức đương gia này vô cùng khó khăn tương đương với chức bộ trưởng hậu cần, tất cả mọi việc của Vị gia xử lý đều phải hỏi qua nàng mới có thể làm, như vậy nàng…cũng chính là người đứng đầu công việc chủ quản trong nhà, thân phận đương nhiên không giống người thường!

Bích Liễu trả lời Hách Liên Dung xong, liền quay đầu lại lệnh cho hai lục y nha hoàn đi ra ngoài, vừa thay xiêm y cho Hách Liên Dung vừa buôn chuyện trong nhà: “Đại thiếu gia cùng đại tiểu thư con của Đại phu nhân sinh nhưng người đã mất sớm, hiện tại đại phu nhân là tiểu thiếp trước của lão gia, lão gia khi còn sống rất thương yêu đại thiếu gia, cho nên lúc lâm chung đặc biệt giao cho đại thiếu phu nhân chức đương gia.”

Hách Liên Dung ngày hôm qua liền phát hiện, Bích Liễu nói chuyện cho tới bây giờ đều là điểm chủ chốt, điều này làm cho Hách Liên Dung cảm giác thực thoải mái, bởi vì có đích xác thông tin thì không cần hỏi nữa. Tựa như Vị lão gia lo lắng Đại phu nhân tương lai không đối tốt đại thiếu gia, cho nên mới chỉ định con dâu làm chủ nhà, cũng không dùng nói quá mức trắng trợn được a.

Thế nhưng bị trượng phu không tín nhiệm, trong lòng Đại phu nhân khẳng định rất bế tắc.

Hách Liên Dung không hỏi nhiều, đại gia đình quan hệ luôn phức tạp, dù gì cũng chẳng liên quan đến nàng, nàng chỉ cần không phải lo cơm áo gạo tiền an an ổn ổn sống hết đời này ở đây thôi.

Đổi xiêm y mới, quả nhiên có cảm giác không thoải mái, làn váy quá dài, có điều dù sao cũng là tâm ý của người ta, Hách Liên Dung liền xách váy cùng Bích Liễu ra khỏi phòng đi đến đại sảnh diện kiến thân nhân tương lai của nàng.

Vị phủ rất lớn. Nơi nhị thiếu gia ở chính trước một cái sân, sau cũng một cái sân. Mười gian phòng không người ở. Bắt đầu cuộc sống hàng ngày bảy phòng ngủ một thư phòng bên trong đầy đủ mọi thứ. Thời điểm Hách Liên Dung xuất viên liền quay đầu lại liếc liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cái biển đề tên rất kêu Thính Vũ Hiên.

Ngoài Thính Vũ Hiên, còn có phủ viện của lão phu nhân cùng đại thiếu gia và đám người họ hàng ở; tất cả đều là biệt viện, nối giữa các viện là hoa viên. Đại sảnh Vị phủ nằm ở khu đất chính giữa. Ngoài đại sảnh chính là tiền viện cùng cửa chính. Nói thật, cho dù cha của Hách Liên Dung là quận vương Tây Việt quốc, phủ đệ cũng không hoàng tráng rộng lớn như Vị phủ thế này. Mà theo như lời Bích Liễu nói, thế lực củaVị gia ở thành Vân Trữ cũng thuộc loại tầm trung, không phải là mạnh nhất.

Hách Liên Dung vừa cảm thán vừa đi theo Bích Liễu vào đại sảnh Vị phủ. Trong đại sảnh những âm thanh lớn nhỏ đều tự động im bặt khi nàng bước vào. Ở đây có đến hơn mười người. Cách bày trí nhìn cũng rất sang trọng. Mọi người đều lắc lắc đầu nhìn nàng…… Không! Là đang đánh giá nàng! Điều này làm cho khóe miệng Hách Liên Dung hơi co giật.

Bích Liễu đưa Hách Liên Dung vào đại sảnh liền lui về đứng sang một bên. Hách Liên Dung càng không có cảm giác an toàn, cũng không dám làm loạn, chỉ có thể cố nặn ra nụ cười với bọn họ.

Đại lão phu nhân cũng hơn sáu mươi tuổi, không mập mạp lắm nhưng nhìn rất phúc hậu. Bà cùng Hách Liên Dung nhìn nhau nửa ngày, mới hướng bên cạnh nói câu: “Thanh cô! Mang nàng lại đây.”

Lúc này một phụ nhân chừng hơn bốn mươi tuổi mặc áo xanh đi đến trước mặt Hách Liên Dung. Nàng hạ thấp người. “Nhị Thiếu phu nhân đi theo ta.”

Hách Liên Dung nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười với Thanh cô, đi theo bà ta đến trước mặt lão phu nhân. Thanh cô sai một cái lục y nha hoàn bưng bát trà giao cho Hách Liên Dung, lại chờ người nha hoàn ở bên người lão phu nhân trải bồ đoàn xong mới tiếp tục nói: “Vị này chính là lão phu nhân.”

Hách Liên Dung ngoan ngoãn quỳ gối lên bồ đoàn, hai tay dâng trà: “Tổ mẫu mời người dùng trà.”

Lão phu nhâ “Ừ” một tiếng nhưng không tiếp trà, Hách Liên Dung đợi nửa ngày, mới có một đôi tay trắng noãn nhỏ bé nhận lấy đặt ở một bên.

Hách Liên Dung giương mắt nhìn lên, một người con gái chừng mười bảy mười tám tuổi xinh đẹp cười vô cùng ngọt ngào, cũng mặc cùng xiêm y màu xanh như Bích Liễu, thấy Hách Liên Dung nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng hơi cúi mình chảo hỏi: “ Nô tỳ Bích Đào thỉnh an nhị thiếu phu nhân.”

Hách Liên Dung cũng nhìn lại nàng cười cười, lúc đứng lên vẫn còn thấy khóe miệng Thanh cô khẽ nhếch lên, đây là một loại tín hiệu không rõ thái độ, những người còn lại cũng không người nào có dáng vẻ hiền lành.

Lúc nãy vẫn không phải vẻ mặt này, chẳng lẽ là lúc mình cúi đầu phụng trà đã xảy ra cái gì? Hách Liên Dung có chút tò mò, nhưng nàng rất nhanh áp chế bản thân, tự nhắc nhở mình không được tò mò, hơn nữa ở đây có rất nhiều nữ nhân.

Lão phu nhân vẻ mặt vẫn là ôn hoà, chậm rãi mở miệng nói: “Cô là người nước Tây Việt……”

Âm điệu của bà thật cao, mắt vẫn luôn nhìn nàng, Hách Liên Dung nhẹ giọng tiếp: “Cháu dâu là con gái quận vương nước Tây Việt, thụ phong Huyền chủ.”

Lão phu nhân giương mắt nhìn Hách Liên Dung một chút: “ Nghe nói phụ thân cô trước là thân vương, cô cũng từng là quận chúa?”

“Vâng……” Hách Liên Dung cố nặn ra một nụ cười, thực ra lúc nàng mới tới đích thật là quận chúa, sau bởi vì phụ thân nàng đối nghịch với vua nước Tây Việt nên từ thân vương biếm xuống quận vương, Hách Liên Dung cũng đi theo xuống một bậc, quận chúa biếm xuống Huyền chủ.

“Bởi phạm lỗi nên phụ thân cô mới bị tước vị?” Vị lão phu nhân nhất quyết truy vấn đến cùng.

“Vâng……” Nên nói như thế nào? Nói ông bố nàng vẫn bất mãn năm đó tiên hoàng không truyền ngôi vị hoàng đế truyền cho ông ấy, cho nên ngầm có ý tạo phản dẫn tới sự bất mãn của quốc vương nước Tây Việt?

Lúc này Hách Liên Dung hơi ấp úng, Vị lão phu nhân khoát tay, lại lần nữa mở miệng: “Nơi này là Vân Hạ, cô cũng nên biết cái nhìn của người Vân Hạ đối với người Tây Việt ra sao, cô về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng giống phụ thân cô phạm vào sai lầm.”

“Vâng……” Hách Liên Dung lệ rơi đầy mặt! Cái này có được tính là công kích của bạn bè quốc tế không nhỉ? Có điều ngẫm lại cũng đúng, ấn tượng của người Vân Hạ đối với người Tây Việt không tốt, bởi vì Tây Việt bản thân chẳng phải một quốc gia láng giềng tốt đẹp gì. Hôm nay nội loạn đi tìm người ta mượn binh, ngày mai đại hạn đi theo người ta xin lương thực, hồng thuỷ thì tìm người ta mượn thuyền nhỏ, khi bị giá lạng băng tuyết thì tìm người ta xin chăn bộng áo ấm.

Cái ăn từ đầu đến chân không có gì mà không xin không mượn. Hàng xóm loại này ai mà tôn trọng cho được? Người Vân Hạluôn coi người Tây Việt lợi dụng vật chất của họ, không phải là quốc gia tốt đẹp gì.

Cũng may, lão phu nhân không tiếp tục truy vấn và phán quyết, Hách Liên Dung vội vàng nhẹ nhàng thở ra, đi theo Thanh cô đi vòng ra hướng khác.

Đại phu nhân Nghiêm thị, tuy rằng Hách Liên Dung liên tiếp nhắc nhở chính mình “Đừng tò mò! Đừng tò mò”, nhưng, lúc dâng trà lại nhịn không được nhìn nhìn đánh giá đại phu nhân vài lần. Nghiêm thị hơn bốn mươi tuổi, thân hình thon thả thật không giống tuổi của bà ta, nhìn khuôn mặt cũng đủ biết năm xưa quyến rũ cỡ nào, chính là đầu đầy châu ngọc làm cho người bên ngoài chú ý rất khó tập trung đến khuôn mặt bà ta, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, lãnh đạm.

Hách Liên Dung quỳ xuống phụng trà, Nghiêm thị coi như nể tình, tiếp nhận bát trà để xuống bàn, ý tứ là tiếp nhận rồi, tuy rằng sau đó cũng không động đến chén trà.

Tiếp theo là nhị phu nhân Hồ thị, cũng chính là mẫu thân thân sinh nhị thiếu gia. Tuổi Hồ thị xấp xỉ đại phu nhân, trời phú cho khuôn mặt trắng nõn nhưng dáng vẻ ầu sầu, khổ não, quần áo rất mộc mạc, giản dị ,trên người phảng phất mùi trầm nhang, hẳn là là thường xuyên tiếp xúc hương khói.

Bởi vì thân phận hạn chế, cho nên tuy rằng nàng là mẹ ruột của chồng Hách Liên Dung, nhưng y lễ Hách Liên Dung không có thể quỳ lạy, chỉ hành lễ đơn giản, dâng trà thơm. Hồ thị lại có vẻ căng thẳng hơn cả Hách Liên Dung, không đợi Hách Liên Dung mở miệng liền nhận lấy chén trà sau đó tặng cho nàng một bao lì xì: “Ngoan, ngoan.”

Hách Liên Dung cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc nàng đứng thẳng lên thoáng nhìn qua Hồ thị luôn thấy bà nhìn dõi theo nàng, vẻ mặt vui mừng, bắt gặp ánh mắt Hách Liên Dung bà lại cúi đầu vội vàng uống trà.

Hách Liên Dung lập tức có cảm tình với bà mẹ chồng này, đồng thời trong lòng lại có chút áy náy, có được người mẹ tốt như vậy, nhị thiếu gia có lẽ cũng là người không tệ, ngày hôm qua nàng lại cố tình cùng tam thiếu gia dây dưa không rõ, quan hệ loạn thất bát tao như vậy thật sự rất khó làm cho người ta chấp nhận. Thế nhưng nàng lại muốn đó chỉ là hiểu lầm, hoặc là ngày hôm qua tên kia căn bản không phải Vị Thiếu Dương, bởi vì mặc kệ là Vị lão phu nhân hay Vị phu nhân hoặc là các phu nhân, tiểu thư đang ngồi trong phòng, mặc dù không đạt được vẻ mặt chính khí, nhưng là cũng không như là ” Thói quen” không chỉ quan hệ nhân, thấy thế nào cũng đều là một cái đại gia đình phong kiến chính thống, cho nên, ngày hôm qua cái kia nhất định là giả hóa, không dám lưu lại tên thật mới giả mạo tam thiếu gia, nhất định là như vậy!

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hách Liên Dung lại như dỡ xuống một tầng gánh nặng, tuy rằng vẫn từng có hàng động không minh bạch với nam nhân kia, nhưng ít nhất không phải tội danh loạn luân khiến nàng bớt mặc cảm tội lỗi hơn.

“Vị này chính là tam phu nhân.”

Giọng nói của Thanh cô làm cho Hách Liên Dung phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân đã đi tới chỗ tam phu nhân rồi mà ngay cả trà đều không có, vì thế chỉ có thể trước khom người: “Tam nương.”

Tam phu nhân Dương thị tuổi còn trẻ, nhiều lắm là ba mươi, dung mạo kiều mỵ phong tư không giảm, cùng Đại phu nhân là cùng một loại loại hình mỹ nhân, xem ra Vị lão gia thích kiều mỵ……

Ak ak! Hách Liên Dung khách sáo chính mình một chút, đem lực chú ý thả lại trước mắt. Tam phu nhân Dương thị tự tay đem Hách Liên Dung nâng dậy, kéo nàng quần áo cười nói: “Đều nói người Tây Việt thân hình cao lớn, hiện tại nhìn xem, cũng không có gì bất đồng. Các phu nhân, bà nội còn làm riêng bộ váy áo này cho cô mặc.”

Câu này khiến Hách Liên Dung không biết đáp lại như thế nào, Thanh cô ở một bên nói:” Đây là ý của đại thiếu phu nhân, xiêm y thà rằng mặc lớn, cũng đừng mặc nhỏ.”

Dương thị ngoắc ngoắc khóe miệng, mang chút chút thản nhiên ngồi xuống: “Đúng là quá mức khắt khe.”

Thanh cô không để ý đến Dương thị mà dẫn dắt Hách Liên Dung đến trước một vị phu nhân trẻ tuổi giới thiệu: “ Vị này chính là đại thiếu phu nhân.”

Đại thiếu phu nhân xem chừng hai hai đến hai ba tuổi,mày liễu mắt phượng, khuôn mặt hơi gầy nên nhìn rất có phong thái lạnh lùng cao sang, có vẻ không phải người bình dị, gần gũi.

Hách Liên Dung đang định cúi chào thì đã thấy một cái nha hoàn phía sau Ngô thị đem lại một cái bồ đoàn đặt xuống trước người Ngô thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.