Thiếu Phu Bất Lương

Chương 33: Phương án giải quyết




“Đây là lý do mà đại tẩu bảo muội nhất định phải đến?” Hách Liên Dung đứng lên, tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn về phía Ngô thị. Ngô thị hơi hơi mân mân khóe miệng hơi nhếch lên, “Hôm nay, việc này tất cả mọi người đều nhìn thấy đâu, nhị đệ muội cũng không thể nói là tẩu cố ý làm khó dễ muội, chúng ta dù sao hàng năm đều lấy tiền lãi ở Vi Tất Tri tiêu, hiện tại bởi vì một mình Thiếu Quân mà khiến cho nhiều người mệt mỏi như vậy, không lý nào lại để cho chúng ta cùng nhau gánh vác, đúng hay không?” “Đại tẩu…..” Vị Thiếu Dương ở một bên muốn lên tiếng, Nghiêm thị lườm hắn, “Thiếu Dương, con trước đừng nói gì cả.” Hách Liên Dung hướng Vị Thiếu Dương cười cười, chuyển hướng sang Ngô thị nói: “Đại tẩu nói có lý, tựa như nếu bên nha môn phủ đài kia có cơ hội cấp cho đại ca một cái chức quan, tương lai đại ca cũng theo con đường làm quan mà phát triển lên, có lúc muốn dùng đến tiền, đại tẩu khẳng định cũng sẽ không há mồm hướng trong nhà đòi tiền, cũng là cùng một đạo lý, đúng hay không?” Ngô thị sửng sốt, lão phu nhân vội hỏi: “Chính là Hàn đại nhân bên kia nói lộ ra sao?” Hách Liên Dung hé miệng cười, “Bà nội, con chỉ là đang nói chuyện vậy thôi.” Tuy rằng nói như vậy, lão phu nhân vẫn có nghi hoặc này, không xác định Hách Liên Dung chỉ là đang nói ví dụ, vẫn là thật sự có cơ hội để cho Vị Thiếu Huyên thăng chức. Ngô thị khẽ liếm môi một chút, ngữ khí không cường ngạnh giống như lúc trước, nhưng vẫn kiên trì, “Chuyện sau này đến lúc đó hãy nói, đang nói chính là việc gấp trước mắt, việc đền tiền này, cho dù tẩu không nói lời nào, trong lòng mọi người cũng đều bất mãn, đại nương, tam nương, hai người thấy có đúng hay không?” Dương thị mở to con ngươi suy nghĩ không hé răng, Nghiêm thị lại giống như quyết định theo chủ ý này, “Tóm lại, việc này đối với bên ngoài phải giải thích rõ ràng, không thể để cho thanh danh của Thiếu Dương bị tổn hại, đối nội cũng cần tính toán rõ ràng, ai gây họa tự nhiên người đó phụ trách, đây không phải chỉ là chuyện một vạn lượng này, Thiếu Quân cũng là người đã thành gia lập thất, nên học tự lập, gây họa liền để đệ đệ giải quyết, nói ra giống cái gì!” Ngô thị cười nói: “Chính là ý này. Đệ muội, muội là thê tử của Thiếu Quân, hiện tại tìm không thấy Thiếu Quân, tự nhiên sẽ tìm tới muội, lời này không sai đi?” Hách Liên Dung cười sau đó nói: “Đúng cũng được. Sai cũng được. Tóm lại hôm nay bất luận đại tẩu nói cái gì. Tiền bồi thường này, muội cũng sẽ không đưa ra.” “Muội… muội đây là có ý gì? Một người Thiếu Quân gây chuyện, dựa vào cái gì liên lụy đến tất cả chúng ta!” Ngô thị còn tưởng rằng còn cùng Hách Liên Dung tranh luận một trận sống chết. Không nghĩ tới nàng cư nhiên sảng khoái cự tuyệt như vậy. Lão phu nhân cũng cho rằng chỉ cần Hách Liên Dung đáp ứng rồi, đối với cãi phòng khác đều có thể thương lượng. Dự đoán sẽ có triền đấu (đấu tranh lâu dài), nhưng là không đoán được trường hợp nàng trơ mắt đứng nhìn. “Kia đại tẩu cũng phải đi tìm hắn phụ trách a!” Âm thanh của Hách Liên Dung đề cao một chút. “Một người đã làm chuyện sai. Các ngươi đầu tiên đáng ra nên nghĩ tới chuyện khiến cho hắn chịu giáo huấn vì sai lầm một phen, tương lai sẽ không tái phạm, mà không phải nghĩ tới việc có người thay hắn chịu trách nhiệm việc này. Dung túng như thế, rốt cuộc là không đành lòng trách móc nặng nề hay vẫn là chuyện không liên quan thì phải tránh xa xa? Ở trong mắt các ngươi, Vị Thiếu Quân chính là một chuyện cười. Có lẽ, các ngươi còn chờ mong hắn lại gây một chút tai họa, cho các ngươi thêm chút đề tài lúc trà dư tửu hậu. Dù sao, bất luận hắn làm cái gì, chỉ cần hết thảy đều giao cho Thiếu Dương giải quyết là tốt rồi. Giải quyết tốt, đó là bổn phận làm đệ đệ của đệ ấy. Giải quyết không tốt, cũng không gây tổn hại tới lợi ích của các ngươi, đúng hay không?” Chất vấn một phen khiến cho đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, chỉ có Vị Thiếu Dương, trên mặt có chút tái nhợt. “Nhị tẩu….” Hách Liên Dung hít vào một hơi, không để ý tới Vị Thiếu dương. “Các ngươi là người nhà đối với hắn còn như thế. Vì sao còn hy vọng ở một ngoại nhân như con? Con nói một lần cuối cùng, chuyện này tùy mọi người làm gì thì làm, đừng tìm con.” Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, lão phu nhân đưa tay cầm trượng “thùng thùng” rung động. “Ai là ngoại nhân? Ngươi đên Vị gia thì chính là người trong Vị gia. Một chút tự giác của người làm vợ cũng không có. Thật sự nực cười!” “Nga?” Hách Liên dung hừ cười một tiếng, “Nguyên lai bà nội đã muốn đem con coi là người trong nhà sao? Sau lúc con giải quyết thỏa đáng chuyện của đại ca sao?” “Ngươi….” Hách Liên Dung nhẹ nhàng phúc thân, “Nếu không có việc gì khác, tôn tức cáo lui.” “Ngươi!” Lão phu nhân giơ gậy chống lên chỉ vào Hách Liên dung, tức giận đến không biết nên nói cái gì. “Thiếu Quân bất luận thế nào cũng là trượng phu của ngươi….” Hách Liên Dung đứng thẳng người, cùng lão phu nhân nhìn nhau một lúc lâu, “Hắn cũng không đem con là thê tử, con vì sao còn muốn coi hắn thành trượng phu?” Dứt lời, Hách Liên Dung xoay người sang chỗ khác, liền muốn rời khỏi đại sảnh. Quay người lại này, thân ảnh đứng ở trước cánh cửa làm cho bước chân của nàng dừng lại một chút. Tuy nhiên, cũng chỉ là khững lại một chút mà thôi, sau đó, nàng liền nhìn không chớp mắt đi thẳng ra ngoài. Vị Thiếu Quân đứng ở nơi đó, tay trong vô thức phe phẩy chiết phiến nho nhỏ, mặt không chút thay đổi nhìn Hách Liên Dung đang bước tới phía mình ngày càng gần, thẳng đến khi Hách Liên dung bước ra khỏi cánh cửa, thật sự cũng không lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn mới ngừng lại động tác quạt chiết phiến, đầu ngón tay khẽ hạ xuống, cuối cùng nhưng cũng quay đầu bỏ đi, nhìn bóng dáng Hách Liên Dung dần dần đi xa. Vị Thiếu Quân đứng ở cửa, tựa hồ không tính toán muốn đi vào, mọi người trong đại sảnh nhìn hắn, Hồ thị nhịn không được đứng dậy đi đến phía cửa, Vị Thiếu Quân lại xoay người đi rồi, Hồ thị hô nhỏ, “Nhị thiếu…..” Vị Thiếu Dương bước vài bước tới trước cửa, “Nhị ca, ca đi đâu?” Bóng lưng Vị Thiếu Quân trầm mặc thật lâu, sau đó mới nâng tay cắm cây quạt vào sau cổ, miễn cưỡng quay người lại cười nói: “Đi bồi thường, đỡ phải gặp người không muốn gặp.” Vị Thiếu Dương nhăn mày càng sâu, “Ca lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để bồi thường?” “Ta nào biết đâu.” Vị Thiếu Quân nhún nhún vai, “Bằng không đệ cho ta một ngàn hai, để xem ta có thể hay không thắng một vạn hai trở về?” Nói xong thấy Vị Thiếu Dương không nói gì chỉ nìn hắn, hắn cười “hắc hắc” hai tiếng tựa như mặt trời sáng lạn. Lão phu nhân ở trong phòng lớn tiếng nói: “Thiếu Quân, vào đây nói chuyện.” Vị Thiếu Quân giương mắt nhìn lão phu nhân, vẫn không nghe lời tiến vào, hướng Vị Thiếu Dương khoát tay, xoay người rời đi. Vị Thiếu Quân chính mình có biện pháp kiếm về một vạn hai? Lời này nói ra căn bản không ai có thể tin tưởng. Vị Thiếu Dương sau khi trở lại đại sảnh, Ngô thị cũng căn dặn, “Thiếu Dương, đệ không nghe đại tẩu cũng phải nghe nương đệ, nhị ca đệ nếu không tiến bộ sẽ không có ai có thể thay hắn giải quyết mọi hậu quả! Lại nói… nhị tẩu đệ cũng không quản, chúng ta liền càng không có cách quản!” Dứt lời cũng không đợi Vị Thiếu Dương trả lời, túm Vị Thiếu Huyên quay đầu đi mất. Nghiêm thị cũng có ý này, căn bản không tin Vị Thiếu Quân có thể bồi thường cho người ta, cũng kiên quyết không cho phép Vị Thiếu Dương lại tiếp quản cục diện rối rắm, Vị Thiếu Dương không muốn cùng nàng cãi cọ, chỉ có thể đáp ứng. Lão phu nhân thần kỳ không nói cái gì nữa, chỉ kêu Hồ thị dìu nàng trở về, mặt khác đều là xem náo nhiệt, xem xong náo nhiệt, cũng liền giải tán. Hách Liên Dung trở lại Thính Vũ Hiên không lâu, liền từ bọn nha hoàn biết được chuyện này, Bích Đào không biết từ đâu hỏi thăm được, lại miêu tả lại cho Hách Liên Dung lúc ấy nhị thiếu gia là như thế nào kiên quyết chắc chắn, làm cho người Vị gia á khẩu không nói được gì, thần vận kia, khí độ kia đều vượt qua tam thiếu gia. Hách Liên Dung bội phục nhìn đôi mắt sùng bái của Bích Đào, nàng như thế nào có thể không hề nghi ngờ, thuyết phục chính mình tin tưởng người trong lời nói của nàng là Vị Thiếu Quân đâu? “Thiếu phu nhân, ngày khác, nhị thiếu gia đem ngân phiếu một vạn hai đến trước mặt đại phu nhân cùng lớn nhỏ phu nhân trong nhà, kia thật đúng là hãnh diện, những ngày tốt đẹp của chúng ta cũng sắp tới rồi!” Bích Đào hiển nhiên còn đang du ngoạn trong ảo tưởng xinh đẹp của chính mình. Bích Liễu ở một bên không nóng không lạnh nói một câu, “Ngày tốt đẹp của ai?” Bích Đào sửng sốt, vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên là ngày tốt đẹp của thiếu phu nhân.” Hách Liên Dung cười cười, ai đối với tương lai đều có thể tự do tưởng tượng, nàng tin tưởng Bích Đào cũng có quyết định của chính mình, mà sẽ không thật sự giống như nàng nói, cam nguyện (cam tâm, tình nguyện) chỉ làm một cái nha hoàn hầu hạ nho nhỏ. Tuy nhiên, mặc kệ nàng tính thế nào, hiện tại đều không có khác biệt. Vị Thiếu Quân thật sự là một người rất khó có thể khiến cho người ta hy vọng. Hiện tại còn nói lên những lời hùng hồn như vậy? Tùy tiện liền nói những lời không có trách nhiệm, đây thực sự là một trong những hành vi Hách Liên Dung ghét nhất. Tuy nhiên, ngày hôm sau truyền tới một tin tức khiến cho Hách Liên Dung thay đổi suy nghĩ này. Ngô thị trước đó chẳng phải nhắc tới chuyện kiểm tra đồ cổ sao? Nàng vẫn còn nhớ kỹ đâu, còn nhờ riêng nhị trưởng quầy của Vi Tất Tri đến xem qua, sự thật tìm ra thật sự ngoài dự đoán của mọi người, đồ cổ ở trong Vị gia bị người ta tráo đổi mà không hay biết gì, đổi vật cổ này thành đồ cổ giả kia, mọi chuyện xảy ra không chút tì vết, hiển nhiên là người bên trong giở trò. Tuy rằng đồ ở trong nhà không phải đồ trân quý gì, nhưng là có chút giá trị, làm cho Ngộ thị giận dữ, nơi nơi phát ra lệnh triệu tập, làm cho mọi người trước giờ cơm chiều tụ tập ở đại sảnh. Có lẽ, Vị Thiếu Quân không chỉ nói suông, hắn thật sự suy nghĩ biện pháp. Đây là ý nghĩ duy nhất của Hách Liên Dung sau khi biết được tin tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.