Thiếu Phu Bất Lương

Chương 27: Đề nghị của tam thiếu




Hách Liên Dung nghe được tiếng khóc đằng sau thì quay đầu lại, lau lau nước mắt, nhìn thấy Tiền Kim Bảo đứng cách đó không xa, vừa lau lau nước mắt vừa khóc sụt sùi.

“Cô…” Hách Liên Dung không biết nói như thế nào với nàng: “Cô làm sao vậy?”

Tiền Kim Bảo nức nở chạy đến ôm Hách Liên Dung, nói tiếng được tiếng mất: “Ta thấy ức thay cho cô.”

Tim Hách Liên Dung đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày, quên cả nói chuyện. Đây là lần đầu tiên nàng thấy bởi vì ấm ức cho người ta mà còn khóc nhiều hơn cả đương sự. Tiếng khóc lớn sát bên tai làm nàng bừng tỉnh suy nghĩ, nàng vội vàng vỗ vỗ Tiền Kim Bảo: “Ta…Không có việc gì, không có việc gì…”

“Hu…”

“Đừng khóc đừng khóc…”

“Huhu…”



Hình như, người cần an ủi là nàng mới đúng.

“Cô cũng đừng khóc…” Tiền Kim Bảo khóc đủ mới ngẩng đầu, muốn lau nước mắt cho Hách Liên Dung, phát hiện nước mắt nàng đã sớm khô : “Ơ? Ta đã khóc rất lâu hả?”

Hách Liên Dung vặn vặn bả vai: “Cũng không lâu lắm, chỉ là dựa vào vai ta đến tê rần hết lên.”

“Vậy…Vậy cô đừng khóc?” Tiền Kim Bảo ngượng ngùng, không biết nói gì hơn.

Hách Liên Dung bật cười: “Phương pháp an ủi người của cô cũng tốt thật đấy.”

Tiền Kim Bảo không chút khách khí: “Đó là đương nhiên!”

Hách Liên Dung cười bước đi: “Đi thôi, về nhà đi.”

Tiền Kim Bảo nhìn bóng dáng Hách Liên Dung, đột nhiên nói: “Liên Dung!”

Hách Liên dung quay lại nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng ta nghiêm túc lại còn thật sự nói: “Ta về sau sẽ đối xử thật tốt với cô.”

Hách Liên Dung thấy xôn xao trong lòng, mũi cũng hơi cay cay, xoay người lau khóe mắt đang rơm rớm, trên mặt đã lặng lẽ tươi cười: “Đi nhanh đi, sao nói nhiều vậy.”

Tiền Kim Bảo liền cười đuổi theo nàng, đưa ra ý kiến: “Chuyện của Vị gia cô mặc kệ đi, để cho hắn đi làm huyện thừa đi, cả nhà bọn họ đều đáng ghét.”

Nhắc tới Vị gia, Hách Liên Dung thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Không được, việc này ta đã nhận lời thì nhất định phải hoàn thành…Đúng rồi.” Nàng đột nhiên nghĩ đến: “Bạch Ấu Huyên đâu?” Không phải bị Tiền Kim Bảo giải đến đại bản doanh của xã hội đen chứ?

“Yên tâm, sắp xếp ở chỗ khác rồi. Ta nói như vậy để dọa Vị Thiếu Quân, để hắn đừng nghĩ ra cái chủ ý linh tinh gì mà đưa cái đồ lầu xanh kia đi.” Tiền Kim Bảo nhìn vẻ mặt Hách Liên Dung, mặt nhăn lại: “Sao hả? Cô còn sợ cái đồ lầu xanh kia chịu thiệt thòi hả hả?”

Hách Liên Dung hơi sửng sốt, nàng thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy phát sinh loại chuyện này, việc canh giữ không liên quan đến những việc ở lầu xanh kia. Đương nhiên nếu Bạch Ấu Huyên tự nguyện dâng hiến, đấy lại là chuyện khác, không cần bàn đến.

Hách Liên Dung nói suy nghĩ của mình cho Tiền Kim bảo nghe, nàng ta trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, rồi liếc nàng trắng trợn một cái: “Ta nói vậy để dọa thằng khốn kia thôi, đại ca ta quản thúc người trong võ quán vô cùng nghiêm, cho dù đối tượng là Bạch Ấu Huyên cũng không tùy tiện phát sinh chuyện như vậy.”

“Võ quán?”

Tiền Kim Bảo gật gật đầu nói: “Đại ca ta mở võ quán.”

Đại ca xã hội đen mở võ quán, đại khái cũng muốn tẩy trắng một ít phần tử hắc đạo để mở công ty bảo vệ là cùng dạng đạo lý, chính là người ta khinh thường tẩy trắng, lại là ông chủ võ quán, lại là đại ca xã hội đen.

“Lần sau ta đưa cô đến võ quán chơi? Rất uy phong!”

“Được.” Hách Liên Dung nhận lời nhưng có chút không yên tâm, trong lòng nhanh chóng muốn về kiểm tra của hồi môn. Tiền Kim Bảo cũng nhìn ra suy nghĩ của nàng, liền nhất định đòi đưa nàng trở về. Tuy rằng Tiền Kim Bảo luôn mồm cam đoan rằng nàng sẽ không nhiều lời về chuyện phát sinh ngày hôm nay nhưng Hách Liên Dung vẫn không dám tin tưởng, nhìn nàng ta là thấy cái dáng vẻ rất muốn nói.

Tiền Kim Bảo chu mỏ bất mãn: “Cho dù ta không nói bọn họ cũng sẽ nhanh biết thôi, đương nhiên phải lớn tiếng dọa người, mắng phủ đầu trước.”

“Bọn họ biết là chuyện của bọn họ, tự chúng ta nói ra chính là chủ động dâng chuyện cho các nàng xem náo nhiệt.” Hách Liên Dung cơ hồ có thể tưởng tượng được phản ứng của người nhà Vị phủ khi biết chuyện này. Hơn nữa đại tẩu kia của nàng nói không chừng sẽ cười sung sướng ra mặt. “Cô về nhà đi, trông trừng Bạch Ấu Huyên, ngày mai chờ tin tức của ta.”

Tiền Kim Bảo lại hưng phấn: “Cho dù thằng khốn kia trả lại mấy đồ kia cho cô, cô cũng đừng nhận lấy, lần này thế nào cũng phải dạy cho bọn họ một bài học!”

Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười. Tiền Kim Bảo khuyên rồi đi, một mình trở về phủ.

Trong đại sảnh Vị phủ, lão phu nhân dẫn đầu nhóm các vị phu nhân ngồi chờ, thấy Hách Liên Dung trở về đều dùng ánh mắt thân thiết, có điều mục đích không giống nhau. Lão phu nhân đương nhiên hi vọng Hách Liên Dung mang về đáp án làm cho bà vừa lòng, còn tam tiểu thư lại không phải vậy, chỉ hy vọng nàng thuyết phục thất bại.

Quả nhiên khi Hách Liên Dung nói hết thảy đều thuận lợi, vẻ mặt Vị Thu Cúc tràn đầy thất vọng, lão phu nhân thì mừng rỡ, Hồ thị cũng khẽ thở phào. Ngô thị chắc vẫn bực mình Hách Liên Dung, chuyện học thuộc tổ huấn vẫn làm cho chị ta ở Vị phủ bị mất mặt không ít.

Hách Liên Dung cũng không có tâm tư để ý đến chuyện đó, ngồi ở đại sảnh một chút liền đứng dậy cáo từ, lão phu nhân cũng không để ý, nói trắng ra là không đếm xỉa tới nàng, liên tục đề nghị Ngô thị đưa bà đi cảm tạ Bồ Tát.

Hách Liên Dung bước nhanh về Thính Vũ Hiên, Bích Liễu đang ở trong viện sai bảo nha hoàn xếp lại bồn hoa, thấy Hách Liên Dung trở về liền nghênh đón. Hách Liên Dung không nói một lời, lướt qua nàng, vọt ngay vào sương phòng chứa đồ cưới của mình. Bích Liễu cũng vội vàng đi theo: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy?”

Hách Liên Dung không rảnh trả lời nàng, nhìn lướt qua phòng trong, đối với việc không nhìn thấy một đống bừa bãi thì hơi hơi kinh ngạc. Mấy thùng kia của nàng vẫn khóa tốt, đầu khóa không có dấu vết bị phá.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy chiếc gương kia, Hách Liên Dung thiếu chút nữa nghĩ mình hiểu lầm Vị Thiếu Quân. Chờ nhìn kĩ lại mắng nhỏ một câu. Đầu khóa này nhìn tưởng vẫn an toàn nhưng Vị Thiếu Quân phá đầu khóa, sau đó đem lật mặt khóa lên, làm cho người ta tưởng hòm vẫn trong tình trạng an toàn.

Bỏ ý định lấy chìa khóa từ trong người ra, Hách Liên Dung cầm lấy đầu khóa, vô cùng tức giận mở một thùng ra…

Hách Liên Dung đã chuẩn bị chửi ầm lên khi mở thùng không ngờ lại khác trong suy nghĩ một chút.

Trong rương vẫn chứa đầy một ít đặc sản Tây Việt, dường như không thiếu cái gì. Lại mở thêm một thùng, vẫn là như thế. Thùng này chứa giấy bản vẫn còn nguyên, đương nhiên nàng cũng không chắc có bị thiếu vài tờ hay không.

Hách Liên Dung nhìn bốn năm hòm, lại chợt hiểu ra, trực tiếp đi đến rương chứa trang sức, không ngoài dự đoán, thùng trống không.

Không, nói “trống không” cũng chưa chuẩn xác. Phải nói trong rương chứa đầy những hộp trống không, trước đây trong rương này chứa nhiều hộp trang sức cùng một số đồ vàng bạc.

Xem ra Vị Thiếu Quân cũng là người thực tế. Biết thổ sản bán không được bao nhiêu tiền, càng không bàn đến hòm giấy bản kia, cho nên chỉ trộm đồ quý. Mặt khác hai rương đồ cưới quốc chủ Vân Hạ ban tặng cũng bị xáo trộn, một ít tơ lụa thêu bị bới lộn xộn một chỗ. Hách Liên Dung không nhìn qua bên trong, nghĩ có chút vàng bạc châu báu, cũng đã bị lấy hết.

Bích Liễu đi theo sau Hách Liên Dung nhìn thấy tình huống này, miệng há hốc, thần sắc kinh hãi: “Thiếu phu nhân, chuyện này…Nô tì…” Nàng là đại nha hoàn trong Thính Vũ Hiên, xảy ra chuyện như vậy, không thể nghi ngờ là nàng sẽ không thoát khỏi liên quan.

“Ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi.” Đối với chuyện này Hách Liên Dung cũng không muốn giận chó đánh mèo lên người ai. Mặc kệ là Bích Liễu không tra ra hay cảm kích không báo, đều tính lên người cái tên khốn Vị Thiếu Quân kia là tốt rồi.

Lời nói của Hách Liên Dung làm cho Bích Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn sợ hãi như cũ: “Thiếu phu nhân có muốn…đưa những đồ vật này đến chỗ khác.”

“Không cần.” Hách Liên Dung cảm thấy không cần thiết, thùng lớn như vậy có thể giấu đi đâu? Huống hồ thôn đã bị càn quét qua người ta cũng không lại mơ tưởng tới nữa.

Nghĩ vậy Hách Liên Dung đột nhiên có chút hối hận. Lần trước nàng cầm một hộp trang sức hẳn là nên lấy luôn cả gương kia đi, như vậy cho dù đánh mất chút ít vàng bạc trang sức, nàng cũng không đau lòng như bây giờ. Hiện tại thì…

Hách Liên Dung lấy chiếc gương từ trong người ra, mặt kính bị rạn xước chằng chịt, chỉ có thể chiếu ra bóng người mơ hồ. Nhớ tới tình cảnh trước đây cha nàng vừa say rượu vừa ôm gương ngắm trăng, Hách Liên Dung lại dấy lên một trận chua xót trong lòng. Đây là bảo bối rất quan trọng với cha, mới bị nàng cầm trong tay vài ngày liền biến thành hình dạng thế này.

Hách Liên Dung đứng trong phòng cầm gương ngẩn người, vẻ mặt không rõ là đang chua xót hay phẫn nộ. Bích Liễu mở miệng vài lần lại không dám lên tiếng, thẳng đến khi một nha hoàn tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, tam thiếu gia đến.”

Hách Liên Dung sớm đoán được Vị Thiếu Dương sẽ đến. Không cần nghĩ cũng biết tên khốn Vị Thiếu Quân kia đã sớm đem bán sạch mấy đồ kia tiêu hết tiền, lại lấy đâu ra tiền chuộc lại? Chỉ có thể nhờ Vị Thiếu Dương giúp đỡ.

Lúc Hách Liên Dung đến nhà chính, Vị Thiếu Dương đang đứng trong phòng đưa lưng về phía nàng, thân hình thẳng tắp, hoàn toàn bất đồng với Vị Thiếu Quân như động vật không xương nhuyễn thể.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vị Thiếu Dương quay đầu lại, khẽ nhíu mày, thản nhiên nở nụ cười: “Nhị tẩu.”

Trong nụ cười của hắn có vẻ xin lỗi, lại có chút khó xử, Hách Liên Dung càng khẳng định suy đoán của mình: “Hắn đến tìm đệ?”

Vị Thiếu Dương gật đầu, đôi môi hơi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Hách Liên Dung vẫn chờ xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì. Cầu tình thay Vị Thiếu Quân?

“Đệ thật có lỗi.” Vị Thiếu Dương cuối cùng cũng mở miệng, nhìn thẳng Hách Liên Dung. “Những lời này nên sớm nói với tẩu.”

Hách Liên Dung nhíu lông mày: “Đệ không cần vì sai lầm của kẻ khác mà giải thích.”

Vị Thiếu Dương lắc lắc đầu, giống như muốn nói tới chuyện gì nữa, thế nhưng hắn không nói cái gì, từ trong tay áo lấy ra một cái trâm cài tóc đưa cho nàng: “Đây là của nhị tẩu?”

Hách Liên Dung nhận lấy, lại không rõ. Trong rương có những vật gì nàng cũng không rõ ràng, chính là hỏi: “Nhanh như vậy đã tìm ra?”

“Nhị ca đem những vật này bán cho một nhà buôn châu báu, tìm ra cũng thuận tiện. Có điều có vài đồ đã bán đi, đệ đã cho người đi thăm dò, chắc sẽ nhanh có tin tức thôi.”

Hách Liên Dung không dễ dàng tha thứ, hừ cười: “Đệ đệ như đệ cũng thật hết trách nhiệm, hắn làm chuyện xấu đều tìm đệ giải quyết.”

Vị Thiếu Dương cười cười, trong đó còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Đệ muốn xin nhị tẩu đáp ứng đệ một việc.”

Hách Liên Dung không đáp lời, Vị Thiếu Dương trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Nếu ngày mai nhị ca không lấy lại được mấy vật kia, đệ mong nhị tẩu không cần mềm lòng, thực hiện lời nói trước mặt mọi người hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.