Thiếu Phu Bất Lương

Chương 186: Ai là người thắng (1)




Hách Liên Dung thoát khỏi sự khống chế của Vệ Vô Hạ, hắn vẫn không đuổi theo, nhưng vẫn luôn đứng ở sau nàng, khiến cho cuộc sống của ngày không yên ổn.

Hách Liên Dung vẫn dọn khỏi Thể Thuận trai, nàng không muốn để lão phu nhân thấy điều gì bất thường… thường xuyên đặt hoa tươi đầy viện, mấy chú cún con vừa sinh không lâu, hưng trí bừng bừng kéo nàng đi thả diều, còn có một vài động tác thân thiết không để người ta từ chối… hắn đều cho nàng, ngoại trừ tự do.

Phạm vi hoạt động của nàng đều bị giới hạn trong Vị phủ, xuất nhập đều có hai nha hoàn đi theo, không cho phép ra khỏi phủ, không cho phép bắt chuyện cùng hạ nhân, nàng bị giam lỏng, xem ra chắc là như vậy đi.

Hách Liên Dung thường nghĩ, Vệ Vô Hạ rốt cuộc vì sao lại làm như vậy? Bởi vì mình mất đi đứa nhỏ nên áy náy? Áy náy đến mức muốn cho một nữ nhân đã có chồng như nàng tái giá cho hắn? Này bất luận như thế nào cũng không phải là ý tưởng của một người bình thường.

Có thể Vệ Vô Hạ căn bản không phải là một người bình thường.

“Nói với Vệ Vô Hạ, bà nội mỗi đầu tháng đều phải đến miếu Quan Âm, chúng ta phải ra ngoài.”

Hách Liên Dung thật vất vả chờ đến ngày này, có thể lấy cớ ra khỏi phủ.

Nàng lo sợ chờ đợi câu trả lời của Vệ Vô Hạ, trong lòng tràn đầy bất an, cho đến khi nghe được hai chữ “đồng ý”, thiếu chút nữa reo gò thành tiếng.

Cõ lẽ nàng hơn nửa tháng nay đều có lệ dịu ngoan khiến Vệ Vô Hạ buông lỏng cảnh giác, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội khó có được này, có thể mang theo lão phu nhân chạy trốn là tốt nhất, nếu không cũng phải nghĩ biện pháp báo cho Vị Thiếu Quân tới cứu mình, trước tiên rời đi thành Vân Trữ. Cái gì Vị Tất Tri, để nó sụp đổ đi! Cái gì tâm huyết tổ tiên, cũng không thể quan trọng bằng chuyện tương lai được!

Hách Liên Dung thật cẩn thận viết hơn mười tờ giấy nhỏ, đó là thư cầu cứu của nàng với Vị Thiếu Quân, chỉ cần có cơ hội gửi chúng đi hoặc ra bên ngoài, người nhặt được chúng nó tự nhiên sẽ từ những gì viết trong giấy biết được nơi mà chúng nên đến.

Đem giấu giấy trong tay áo, gài bên hông, tất cả những nơi có thể nhét đều nhét, Hách Liên Dung đối với lần hành động động tự cứu này càng thêm tin tưởng, liền tới Thể Thuận trai, đón lão phu nhân đi.

Nhưng, có lẽ nàng quá khờ dại.

Vệ Vô Hạ có thể cho các nàng ra phủ, sao có thể không gia tăng phòng bị? Từ lúc xuống xe ngựa, phía trước hai người mở đường, trái phải hai người, phía sau hai người. Nàng cùng lão phu nhân tựa như tử tù đang bị áp giải đến pháp trường, đi một bước vê phía trước, rất có vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Dưới tình huống như vậy, Hách Liên Dung ngay cả mép giấy cũng không dám sờ vào, mắt thấy sắp tới miếu Quân Âm, hai người đi vào trước thanh tràng (một cuộc dọn dẹp sạch sẽ, ở đây ý nói là đuổi hết người ra để hai bà cháu tỷ ấy vào), Hách Liên Dung cùng lão phu nhân cùng sáu người khác đứng chờ ở cách đó không xa. Đột nhiên, mắt Hách Liên dung sáng rực lên, chạy đến chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới, có hai người vội vàng đuổi kịp nàng, “Phu nhân…”

Hách Liên Dung chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa. “Là nhị tỷ ta, qua đó chào đón.”

Ngồi trên xe ngựa quả thật là Vị Thủy Liên, vén màn bước ra, Hách Liên Dung lại thấy được một nam nhân, mày ngang mắt xếch, không chút câu nẹ, hai người đang nói chuyện, tư thế vô cùng thân thiết.

Hắn là Mộ Dung nhị tỷ phu chưa từng gặp mặt đi? Hắn còn ở đây, chứng tỏ hắn đối với bảo bối Vị gia vẫn nhớ mãi không quên. Hách Liên Dung cũng thực tò mò, kia rốt cuộc là vật gì, nàng từng hỏi Vị Thiếu Quân nhưng không có kết quả, nhưng hiển nhiên Vị Thủy Liên biết rõ, nếu không sao lại vì một món đồ không hề biết rõ hao phí công sức như vậy.

“Phu nhân chờ, tiểu nhân sẽ mời nàng đến.”

Hách Liên Dung nghe lời này, vụng trộm nhét một tờ giấy nắm chặt trong tay, ngay khi Vị Thủy Liên vươn đầu ra không biết đang nhìn gì, Hách Liên Dung vội đưa tay vẫy vẫy, hy vọng nàng kêu xe ngựa dừng lại, chờ mình một chút.

Vị Thủy Liên quả thực đã thấy Hách Liên Dung, điểm này Hách Liên Dung có thể khẳng định, bởi vì ánh mắt các nàng chạm nhau một chút, nhưng giây tiếp theo, Vị Thủy Liên lùi đầu về sau bức màn, sau đó xe ngựa lập tức gia tăng tốc độ, chạy như bay đi xa.

Tay Hách Liên Dung cứng lại giữa không trung thật lâu, buông tay, trong lòng mắng Vị Thủy Liên đến cẩu huyết lâm đầu.

“Cẩn tiểu nhân đuổi theo không ạ?”

Hách Liên Dung đưa mắt liếc nhìn gia đinh đang nói chuyện, lời nói mang theo sự châm chọc rất rõ, thất bại lắc đầu, thờ ơ quay qua một bên.

Lại qua một lúc lâu, việc thanh tràng trong miếu Quan Âm kết thúc, khi Hách Liên Dung đi vào trong miếu, bốn phía trỗng rỗng, ngay cả người coi miếu cũng bị đuổi đi.

Tâm tình hứng phấn buổi sáng rốt cuộc từ từ lắng xuống, lơ đãng chạm vào tờ giấy bản thân mang theo, thật sự nghĩ thế nào cũng thấy thật quá ngốc.

Xem nhiều phim quá đi? Thật đúng là nghĩ rằng mọi người đều thấy chuyện thì hăng hái giúp đỡ? Không gặp thì ngay cả Bồ Tát cũng không giúp được sao? Vẫn là trở về ngả bài với Vệ Vô Hạ vậy.

Nói cho hắn rằng bản thân không có khả năng nhận “hảo ý” của hắn; nói cho hắn nếu còn giam nàng, nàng liền vùng lên! Nàng sẽ thắt cổ! Nàng sẽ cắn lưỡi tự sát! Đừng có nói với nàng sợ cái gì mà lão phu nhân có thể chịu tra tấn, nàng bất cứ giá nào, lão phu nhân, ngài cũng chuẩn bị hy sinh đi!

Được! Cứ quyết định như vậy!

Tuy nhiên… lời nói hay vậy đó, khi Hách Liên Dung dập đầu trước Bồ Tát vẫn đưa ra tờ giấy nhỏ thứ nhất của mình, cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của hạ nhân nhét xuống bên dưới bồ đoàn, lại dập đầu thêm hai cái trước mặt Bồ Tát, hy vọng không ai có thể phát hiện ra nơi bí mật này. (Bồ-đoàn: là một danh từ kép được phối hợp bởi hai thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh. Bồ đoàn có thể là biến hình của tọa cụ, vì trong Luật hệ Pali hoặc Sanskrit, quý Thầy không thấy từ gốc của nó. Luật Tạng quy định một số vật dụng nhu yếu cho một vị Tỳ-kheo, cũng không thấy bồ đoàn, mà chỉ có tọa cụ thôi.)

Vì an ủi chính minh, Hách Liên Dung còn thỉnh cầu riêng, nàng hy vọng Bồ Tát nói với nàng, được rồi, con cứ đi đi, việc này giao cho ta.

Chính là bình thường nàng với Bồ Tát cũng không có giao tình gì, sao có thể cầu xin người giúp đỡ a? Vì thế Hách Liên Dung tất nhiên lấy phải quẻ hạ hạ ký, khiến nàng suy sụp nửa ngày.

Vẫn là trở về một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!

Hạ quyết tâm, Hách Liên Dung liền mất hứng thú với chuyện bái phật, trong đầu tràn ngập những màn mở đầu ra sao để ra oai phủ đầu, vừa nghĩ vừa đi về phía trước, đi đến trước xe ngựa, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn dừng trên người nàng.

Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn, Hách Liên Dung kinh hỉ phát hiện Nghiêm Yên đứng trong tiệm bán hương cách đó không xa, dường như muốn đi dâng hương, lúc này nhìn nàng, mi nhỏ khẽ nhíu.

Lão phu nhân lúc này đã lên xe ngựa, gia đinh lại đang thúc giục Hách Liên Dung, Hách Liên Dung đối diện với Nghiêm Yên, buông tha cho ý tưởng muốn nói chuyện, hướng nàng khoát tay coi như cáo từ, lại ngay khi bước lên xe ngựa bước hụt chân, ngồi chồm hổm bên cạnh xe ngựa.

Lập tức có nha hoàn tiến tới nâng Hách Liên Dung dậy, nàng chậm rãi đứng dậy, không nhịn được xoa xoa đầu gối, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Nghiêm Yên đã biến mất, chẳng rõ đi đâu.

Nàng xem hiểu được ám chỉ của mình sao? Dọc đường quay trở lại, Hách Liên Dung vẫn luôn luôn bất an cân nhắc.

Như vậy hành động quyết tuyệt vẫn nên tiến hành muộn một chút đi, để tránh Nghiêm Yên lấy được giấy rồi, mình lại đả thảo kinh xà. Đến lúc đó, Vệ Vô Hạ không thả nàng thì thôi đi, còn đưa nàng chuyển đến nơi khác, lại bắt tay đối phó Vị thiếu, đã có thể làm hỏng hết mọi chuyện.

“Hôm nay đi dâng hương thế nào?” Vào lúc cơm chiều, Vệ Vô Hạ hỏi.

“Còn có thể thế nào? Ngươi phái người dính chặt như vậy, ngay cả thấy nhị tỷ cùng Nghiêm Yên biểu muội cũng chẳng thể qua nói chuyện.” Hách Liên Dung cố ý oán giận một câu, cố gắng để hành vi của mình hợp với tâm tình hiện tại, dấu diếm sơ hở.

“Bây giờ còn chưa thể để nàng quá tự do.” Vệ Vô Hạ vẫn nhiệt tình như trước, “Chờ chúng ta tương lai trở lại kinh thành, nàng chân chính trở thành chủ tử của bọn họ, ai cũng không dám vô lễ với nàng.”

Động tác của Hách Liên Dung cương cứng một chút, “Kinh thành?”

“Ta phát hiện ở nơi này… nàng sẽ bị rất nhiều sự việc con người làm phân tâm.” Vệ Vô Hạ nâng ly rượu đặt trước mặt Hách Liên Dung, lại tự rót cho mình một ly, “Ta biết trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi với ta, ta vẫn không chính thức giải thích với nàng, đã cho rằng những việc ta làm nàng sớm muộn gì cũng sẽ cảm giác được, thậm chí từng nghĩ nàng đã cảm nhận được, nhưng đáng tiếc…” Hắn vươn tay, từ bên hông rút ra một cuộn chỉ cuốn nho nhỏ, “Ta có chút thất vọng rồi.”

Nhìn cuộn chỉ kia, sắc mặt Hách Liên Dung bỗng nhiên trở nên tái nhợt, nàng thậm chí không cần mở ra xem, cũng biết đó chính là tờ giấy cầu cứu nàng nhét dưới bồ đoàn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.