Thiên Ý Sao Tránh Khỏi

Chương 44: Đại ca từ nay xin giao chị hai cho anh




Khi Thiên Kim la lên đau đớn, tướng quân đang cưỡi ngựa xông pha chiến trường hoảng hốt dừng binh. Hắn phản ứng rất nhanh, ôm lấy nàng vừa xoa vừa dỗ.

- Chuyện gì vậy? – Hắn sợ hãi hỏi, không biết mình đã làm sai chuyện gì.

- Lúc quay trở về, toàn bộ vết thương trên người đều mất hết cả. Vì vậy em mới nghi ngờ là mình chỉ gặp phải ảo giác mà thôi. Bây giờ thật sự đã chứng minh, em lần thứ hai bị anh công phá. – Nàng mếu máo gào khóc.Quang Phi nghiêng đầu suy tư. Quả thật lời nàng nói cũng không sai chút nào, bằng chứng là toàn bộ vết sẹo trên người hắn cũng biến mất tăm mất tích. Cảm giác thật kỳ lạ, khi mình là người hai lần phá huỷ thân xử nữ của nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại tiếp tục cười khùng khục. Như vậy là năm năm qua, nàng vẫn để dành cơ thể ngọc ngà này chỉ cho một mình hắn thôi sao?

Vừa thích thú lại xen lẫn xúc động, nàng đáng yêu như vậy, biểu sao hắn lại không coi nàng là tâm can bảo bối cho được. Trước đây nàng muốn hắn thống nhất Thần Châu, Quang Phi cũng làm. Nếu bây giờ nàng muốn sao trên trời, hắn cũng đi hái. Khoan đã, thời gian qua hắn đã tiếp nhận rất nhiều thông tin khoa học hiện đại, biết rằng mỗi ngôi sao đều là một mặt trời, có lẽ không thể nào hái được cho nàng.

- Ta sẽ cho nàng toàn bộ quãng đời còn lại của mình. – Túng quá, chỉ biết dùng thân mình làm quà cho Thiên Kim.Nàng sướt mướt gật đầu ừ hử, lúc này còn có thể làm gì ngoài cắn răng chịu đựng được đây.

^_^

Một buổi sáng âm u giông tố, năm vị đại gia của nhà họ Nguyễn đang họp bàn kế hoạch tại một địa phương bí mật. Cậu hai Nguyễn Thiên Nhất lên tiếng.

- Trải qua một thời gian dài, kẻ địch cuối cùng đã lộ diện. Thông báo với tụi bây, kẻ này có vẻ nguy hiểm. Hôm qua anh dự định đến thăm chị hai, không ngờ thấy được kẻ địch từ trong nhà chị đi ra. – Giọng điệu nghiêm trọng của Thiên Nhất làm người ta có cảm giác người sao hoả sắp đánh xuống trái đất.

- Sao, chị hai cũng có người thích? - Cậu út Thiên Hảo giật mình la lớn, ngay lập tức bị nhận cú cốc đầu của anh tư, anh năm.

- Mày đừng tưởng chị hai kém. Thật ra lúc chị học cấp ba, bọn anh phải vô cùng vất vả, đuổi biết bao kẻ ruồi muỗi đi rồi. Đến khi học đại học, anh hai phải bỏ bạn bỏ bè lên thành phố cũng chỉ để trông chừng chị hai. – Thiên Anh la mắng.

- Anh ba đi học đại học an ninh cũng chỉ vì mục tiêu phải bảo vệ chị hai bằng mọi giá. - Thiên Hùng nối tiếp.

- Những kẻ kém cõi không có tư cách ở bên chị ấy. Nếu không thắng cả năm người chúng ta, thì đừng mong rớ tới chị hai. – Cậu ba Thiên Đại quyết tâm nói.

- Nhưng chị hai đã lớn tuổi. – Thiên Hảo lại tiếp tục cãi, nó thấy các anh mình hình như cực đoan quá rồi.

- Thằng ngốc này ... – Cả bốn thằng anh lại tiếp tục gõ lên đầu nó một lượt.

- Bây giờ sao anh hai? – Thiên Đại nhìn Thiên Nhất trông đợi.

- Còn cách gì nữa, chỉ là bổn cũ soạn lại thôi. – Thiên Nhất cười nham hiểm.

- Nhưng bây giờ chúng ta lớn rồi, làm mạnh tay lỡ bị bắt vào tù thì sao? –Thiên Hảo nhắc nhở.Thằng út lại một lần nữa bị mấy đứa anh cốc đầu. Từ anh hai đến anh năm đều là cuồng yêu chị, nó chỉ giúp cảnh tỉnh mọi người thôi. “Chị hai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình chứ.” Nhưng cuối cùng nó lại không dám nói. Mấy ông anh của nó đang bừng bừng nổi sát khí lên rồi.

^_^

Nàng đang làm việc thì điện thoại chợt reo. Nhìn thấy số điện thoại của Quang Phi thì tủm tỉm cười. “Thời đại công nghệ phát triển, hễ nhớ nhau, thì chỉ cần gọi một cú là xong ngay. Không như ngày xưa vì ngăn sông cách núi, mỗi lần đi xa chỉ biết nhớ nhau đến đau hết ruột gan.”

- Alô, anh yêu. Gọi em gì sớm thế? Chúng ta đã hẹn sáu giờ mới đi ăn mà. Có gì thay đổi hả anh? – Nàng phải ngăn mình không phát ra tiếng cười hí hí khi gọi hắn là ‘anh yêu’.

- Ờ kế hoạch cũng như cũ, nhưng anh có việc cần em xác nhận một chút. Tới chỗ công ty anh được không? – Quang Phi bối rối trả lời, bản thân hắn vẫn chưa quen với cách gọi mới của nàng.Thiên Kim nhìn đồng hồ, mới bốn giờ. Nhưng trong phòng nàng đâu còn ai khác, công việc dịch thuật vốn không nhất thiết phải ngồi trong văn phòng cho đúng giờ, chỉ cần đúng ngày hoàn thành công tác là được. Huống chi, trước giờ nàng cũng đã điên cuồng tăng ca biết bao nhiêu ngày rồi. Thế là Thiên Kim vui vẻ nhận lời, dù sao cũng là dịp để đến chỗ ‘anh yêu’ làm việc để ngắm nghía.

- Vâng em sẽ tới ngay. Toà nhà Bách Hoa ở đường số chín đúng không?

- Ừ em cứ vào tới bàn tiếp tân, họ sẽ chỉ lên chỗ anh.Có được lệnh triệu tập, Thiên Kim nhanh nhảu dọn dẹp đồ nhét vào túi xách. Nhìn thấy chiếc nhẫn rực rỡ trên tay, nàng lại tủm tỉm cười gian. Hai ngày rồi, từ lúc Quang Phi đưa chiếc nhẫn này, nàng đã cười không ngừng lại được. Cảm giác mình đã đính hôn thật là hạnh phúc đó nha.

Cuối tuần này nàng quyết định sẽ dẫn Quang Phi về ra mắt cha mẹ. Nếu nàng nói bọn họ tháng sau sẽ kết hôn thì họ có cho rằng quá gấp hay không? Thật ra cả nàng và hắn đều cảm thấy như vậy là không hề gấp. Nếu được, thì cả hai đã làm lễ kết hôn nội trong tuần này rồi. Thiên Kim lại cười hì hì, quả nhiên những người đang yêu tâm trạng đều đổi khác, thế giới đột nhiên chỉ còn toàn là màu hồng.

^_^

Xe taxi đưa nàng đến địa chỉ mà Quang Phi đã dặn. Thiên Kim sững sờ nhìn toà cao ốc to đùng chiếm trọn một ngóc đường. Thì ra Quang Phi nói hắn không một xu dính túi chỉ là trêu chọc nàng, chứ làm gì có người nghèo nào trong túi luôn mang theo chiếc nhẫn kim cương to đến vậy. Hắn nói mình tìm được một công việc lao động tay chân cho một công ty nọ, nhưng không ngờ hắn lại xin được vào tập đoàn khổng lồ Thành Gia.

- Xin lỗi cô, anh Lưu Quang Phi hiện đang ở bộ phận nào? Anh ấy dặn tôi đến bàn tiếp tân hỏi thì sẽ biết. – Nàng rụt rè đi đến chỗ những nhân viên ngồi trực vô cùng xinh đẹp, nhìn ai cũng giống như người mẫu diễn viện điện ảnh.

- Xin hỏi cô tên gì? Có hẹn trước với ông Lưu hay không? Cô tiếp tân mỉm cười với nàng muốn loá cả mắt. Thiên Kim thấy ghen tị, “Mỗi ngày Quang Phi đi ra đi vào đều gặp gỡ toàn là mỹ nhân cỡ như vầy không sao ta?” Nàng đột nhiên cảm thấy đấu khí bừng bừng. Thiên Kim thẳng lưng ưỡn ngực đầy tự hào nói.

- Tôi là Nguyễn Thiên Kim, hôn thê của anh ấy.

- Thì ra là cô Nguyễn, xin cô chờ chút, ông Lưu dặn nếu cô đến thì phải thông báo cho ông ấy ngay.Sau đó cô tiếp tân nhanh nhẹn bấm vào điện thoại nhanh như máy, thông báo với người ở đầu dây bên kia. Chưa đầy ba phút cửa thang máy bật mở, Quang Phi trông gấp gáp như vừa mới chạy bộ tới nơi. Ba cô tiếp tân đồng loạt đứng lên chào, hắn phẩy tay, trực tiếp mang Thiên Kim kéo đi.

- Anh quên hỏi em là ở nhà có em trai em gái gì không? – Hắn đột nhiên trở nên lúng túng như gà mắc tóc.

- Có năm thằng em trai, đã lớn cả rồi. Anh đừng quan tâm đến chúng, đứa nào cũng có khả năng tự kiếm ăn. – Nàng an ủi hắn, tránh cho Quang Phi vì chuyện kinh tế gia đình nàng mà lo lắng.

- Chết rồi, là anh thất sách quá. – Hắn vỗ trán, nhớ đến Thiên Kim đối với việc bảo vệ gia đình thì thái độ quyết tâm quyết tử đến cùng. – Nếu sự việc thật sự xảy ra, thì em cũng phải tin anh, anh không biết nên mới nặng tay như thế.Thái độ bồn chồn của Quang Phi khiến nàng lo lắng “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cửa thang máy bật mở, Thiên Kim ngạc nhiên nhìn không khí đặc biệt của tầng này. Sàn nhà lót thảm đỏ, trên tường treo hoành phi, rất nhiều người mặt mày hung tợn đang đi qua đi lại làm việc. Nhác thấy bóng Quang Phi, tất cả đồng loạt nghiêm túc đứng dậy gọi ta một tiếng “Đại ca”.

Thiên Kim trợn mắt nhìn hắn. Quang Phi bối rối giải thích.

- Lúc anh mới đến, vẫn còn chưa hiểu chuyện, có đắc tội với vài người. Đánh qua đánh lại cuối cùng không hiểu sao lại đến đây phụ trách cả mấy trăm người, quản bang Hoàng Long của xã đoàn Cửu Long.Hắn tóm gọn năm năm vùng vẫy giang hồ oanh liệt của mình chỉ với hai câu đơn giản. Từng làm tướng quân rồi leo đến chức hoàng đế, đến được tương lai không làm bá chủ một phương thật uổng công hắn tài giỏi. Luận theo lý lẽ này, Thiên Kim đành phải ngậm miệng, không o tròn một khối nữa. Quang Phi nắm tay nàng dắt thẳng vào sâu trong khu vực bí mật.

Mặt nàng dài ra khi nhìn năm thằng em thân yêu bị trói thành một khối giữa căn phòng, xung quanh có vài tên mặt mũi sức sẹo đang lom lom canh gác. Nhìn thấy Quang Phi, bọn họ liền đứng lên trịnh trọng cúi chào đại ca.

Thiên Kim hung hăn nhìn Quang Phi đến mức hai mắt long lên sòng sọc. Qua thái độ của nàng, hắn đoán chắc đây chính là năm thằng em vợ mất rồi.

- Anh cho người đánh tụi nó? – Nàng lạnh giọng hỏi. Mặt năm thằng đều có dấu bầm tím, khám xét trên người chắc không ít vết thương.

- Không có, chỉ một mình anh đánh. – Quang Phi ngay lập tức kể lại mọi việc. – Đột nhiên cả năm đứa tấn công anh trên đường. Anh chỉ tự vệ thôi, sau đó mới mang bọn chúng về đây. Chúng nói là em trai của em, nên anh mới phải kêu em tới nhận mặt.Tuy hắn có bao nhiêu lời giải thích, Thiên Kim vẫn xù lông lên đầy giận dữ. Nàng đi tới chỗ tên giang hồ gần nhất, chụp lấy cây kiếm tre mà y đang cầm. Quang Phi thở dài, “Quả nhiên là đoán không sai. Tính tình nàng vốn khốc liệt, chỉ cần đụng tời người nhà, thì Thiên Kim dù có chết cũng phải báo thù”. Hắn nheo mắt, gồng người chờ nàng tới đánh. “Chỉ cần nàng hả giận, không đòi cắt đứt quan hệ là được.”

Nhưng trái với dự đoán của hắn, Thiên Kim lại xông vào đánh túi bụi năm thằng em của mình.

- Tụi bây lại giở trò cũ hả? Năm đứa tụi bây to như còn bò xúm lại đánh ảnh. Tụi bây lớn rồi, vẫn tưởng chị hai không dám trừng phạt nữa hay sao? Cho tụi bây chết, dám đánh anh rể tương lai.Quang Phi kinh ngạc, sững sờ trước cảnh dạy em kịch liệt của nàng. Nhưng bởi vì năm thằng em gào khóc quá mạng, nên hắn đành phải nhảy ra ngăn cản. Cứ tưởng mình bị phạt, hoá ra kẻ chịu tội lại là người khác.

Cuối cùng Thiên Kim mới bình tĩnh lại được. Nàng ngồi trên ghế, Quang Phi vừa rót nước, vừa xoa xoa lưng cho nàng đỡ mệt. Toàn bộ đàn em trong bang Hoàng Long đều kinh hãi nhìn lão đại hạ mình phục vụ một người phụ nữ. Nhưng nhớ lại cảnh chị hai dạy em, mọi người cũng phải nuốt nước miếng khan. Họ tin rằng trên đời cũng chỉ có loại phụ nữ khủng bố này mới chinh phục nổi bang chủ của họ.

Năm đại gia nhà họ Nguyễn ôm nhau la khóc trước mặt chị hai.

- Hu hu tụi em biết lỗi rồi. – Thiên Đại là đứa lớn con nhất, nhưng lại sợ chị nhất.

- Hu hu ... tụi em lần này thật sự tâm phục khẩu phục rồi. – Thiên Nhất đại diện các em ăn năn.

- Đại ca, từ nay xin giao chị hai cho anh. – Thiên Anh nói.

- Mạng nhỏ của tụi em, sau này xin nhờ đại ca chiếu cố. – Thiên Hùng thêm vàoThiên Hảo bấm tít tít vào điện thoại, vừa mếu máo vừa khóc với ông bà Nguyễn.

- Ba má, tụi con đều đã đánh thua hết rồi, từ nay phải giao chị hai cho anh rể.

- Hả, chị hai bây mà cũng có người lấy sao? – Hai người già ở nhà bị doạ cho kinh hoảng. – Thật ra đó là thần thánh phương nào?

- Con không biết, nhưng đại ca tốt lắm. Khi chị hai muốn giết tụi con, thì đại ca đã đứng ra ngăn cản lại. Lần này ba mẹ có thể yên tâm được rồi.

- Cái gì? Thiên Kim đột nhiên đứng dậy lật bàn, phún hoả. Thì ra kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, điều khiển năm đứa em ở nhà đều là ba mẹ nàng. Hại nàng cả tuổi thơ vẫn sợ hãi mình sẽ thành chị hai không gả ra ngoài được. Ông bà Nguyễn quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

Kỳ thật ngay từ đầu đã có nói qua rồi, ông bà Nguyễn vô cùng yêu quý cô con gái Thiên Kim của mình. Sinh ra năm thằng ác quỷ cũng chỉ vì bảo vệ nàng khỏi những kẻ ruồi nhặn khác. Bây giờ thì tốt rồi, tìm được một hoàng long khoái tế, vừa có võ công đầy mình, tài năng, lại giàu có. Cả đứa hung dữ như Thiên Kim cũng phải nghe lời, cả năm thằng em trâu bò cũng phải chịu phục. Công khổ của ông bà, coi như đã được trời cao đền đáp rồi. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.