Thiên Tài Tướng Sư

Chương 781: Rời đi




Đối với toàn bộ quân nhân mà nói, được là một người tướng quân, không thể nghi ngờ là mục tiêu phấn đấu cả đời bọn hắn.

Nhưng là từ sĩ quan cấp tá đến tướng, cánh cửa này tuyệt đối là rất nhiều quân nhân cuối đời, cũng không thể tiến vào đến trong hàng ngũ tướng quân.

Giống như là người của cục cảnh vệ trung ương như Phục Tranh Minh, quy cách tuy rằng rất cao, nhưng cục trưởng cũng chỉ là thiếu tướng, Phục Tranh Minh có thể thăng cấp đến quân hàm tá cơ hồ cũng đã đến đỉnh, hi vọng thăng thành thiếu tướng cực kỳ xa vời.

Cho nên tuy rằng thoát khỏi cương vị cảnh vệ, đến nước ngoài nhậm chức võ quan nhỏ, nhưng Phục Tranh Minh vẫn là rất hài lòng đối với loại an bài này, nhìn Diệp Thiên cũng thuận mắt so với trước rất nhiều.

- Lão phục, chúc mừng, không đến hai năm, sao trên vai anh lại thay đổi!

Diệp Thiên là hạng người thông minh, vừa nhìn thần sắc Phục Tranh Minh, đã đoán được thất bát, lão gia an bài cho hắn đến nước cộng hoà Sara tiếp ứng mình, đương nhiên cũng sẽ cho hắn chỗ tốt.

- Lúc này còn sớm, tôi thăng cấp đại tá còn chưa được hai năm đâu.

Phục Tranh Minh lắc lắc đầu, nói:

- Diệp Thiên, cậu muốn khi nào thì rời khỏi nơi này? Tôi lập tức đi an bài ngay!

Ở bên Tống Hạo Thiên thời gian dài, đối với chuyện của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh cũng nghe nói không ít, biết vị này là một kẻ chuyên gây chuyện, từ quốc nội đến nước ngoài, thậm chí cả sự kiện 11/9 khiếp sợ thế giới đó đều có chút quan hệ với hắn.

Cho nên sau khi nhận được điện thoại của Diệp Thiên, trong lòng Phục Tranh Minh chỉ tồn tại một cái ý niệm trong đầu, là đem Diệp Thiên tống xuất khỏi Sara, coi như là hoàn thành xong nhiệm vụ lão thủ trưởng giao cho, không uổng công thủ trưởng đối tốt với chính mình.

- Trước tiên tìm cho tôi một chỗ tắm rửa một cái đã, thay quần áo...

Nghe được lời nói của Phục Tranh Minh. Diệp Thiên trầm ngâm một chút, hỏi:

- Lão phục, có thể đưa tôi về nước ư?

Lần này ra ngoài mấy tháng, Diệp Thiên không biết mẹ và vợ lo lắng thành cái dạng gì, nếu có thể, hắn tình nguyện trực tiếp về nước hoặc là đi Hồng Kông, cũng hơn so với đi Châu Phi kia nhiều.

- Diệp Thiên. Ý của thủ trưởng là cho cậu đi Châu Phi một vòng, sau đó lại đi vòng về nước.

Phục Tranh Minh nhìn Diệp Thiên một cái, ngữ khí uyển chuyển nói:

- Mấy tháng trước gây ra chuyện tạo thành động tĩnh quá lớn. Cậu nên dựa theo thủ trưởng an bài mà làm đi, như vậy có thể tiêu trừ ảnh hưởng đến mức thấp nhất.

Tuy rằng Tống Hạo Thiên không báo cho Phục Tranh Minh biết Diệp Thiên làm chuyện gì, nhưng đi vào Sara rồi, Phục Tranh Minh tự nhiên biết được tin tức tướng quân Pavlovsky của Nga đã tử vong. Hắn lại không ngốc, hai cái đó liên hệ, lập tức đoán được chuyện về Diệp Thiên.

Nói thành thật mà nói, đối với sự gan dạ sáng suốt cùng hành vi của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh thật đúng là tâm phục khẩu phục. Chạy đến quốc gia khác ám sát tướng lãnh trọng yếu, bị mười vạn đại quân bao vây tiễu trừ chặn đường, hắn còn có thể trốn thoát, năng lực tác chiến này, Phục Tranh Minh tự hỏi cho dù bản thân mạnh thêm mười phần cũng làm không được.

- Được rồi, chuyện này anh an bài, tốt nhất ngày mai có thể đi!

Diệp Thiên gật gật đầu, hắn biết có một số việc mặc dù mọi người đều hiểu được, giống như là quốc nội rất nhiều người sợ là cũng đã đoán được lần này Nga xảy ra động đất, là bị hắn gợi ra.

Nhưng Diệp Thiên muốn làm ra vẻ bình thường, thông qua con đường bình thường từ Châu Phi quay lại quốc nội, đây cố nhiên chắn không được miệng mọi người, nhưng coi như là cho những người đó một cái bậc thang.

- Được, tôi lập tức liền an bài!

Phục Tranh Minh gật gật đầu. Tiện đà có chút tò mò hỏi:

- Diệp Thiên, chuyện kia… thật là cậu làm?

Mặc dù biết câu hỏi của mình trái với kỷ luật, nhưng lời đồn đã khiến sự kiện kia lan truyền vô cùng kì diệu, hiện tại đương sự an vị bên người, Phục Tranh Minh thật đúng là khống chế không nổi tò mò của mình.

- Chuyện gì hả? Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Thiên thản nhiên nói:

- Tôi chỉ đi Nga du lịch một vòng, cái khác thì tôi cũng không biết, lão Phục, lòng hiếu kỳ hại chết người...

- Được, cậu coi như tôi chưa hỏi qua!

Câu nói sau cùng của Diệp Thiên, Phục Tranh Minh nghe được trong lòng cả kinh, hắn là người xuất thân kỷ luật bộ đội, tự nhiên biết hậu quả nghiêm trọng chuyện này, lập tức cái trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Trải qua một chuyện này, Phục Tranh Minh cũng không dám tiếp lời với Diệp Thiên nữa, hơn mười phút sau, một xe với giấy phép ngoại giao chạy nhanh vào lãnh sự quán Trung Quốc nằm ở trung tâm Irkurz.

Với quân hàm đại tá lại đảm nhiệm một cấp bậc ngoại giao không cao ở tiểu quốc như vậy, đãi ngộ là phi thường tốt, chính hắn ở một tòa nhà hai tầng. Sau khi an bài Diệp Thiên đến một gian phòng ngủ, Phục Tranh Minh liền vội vàng bỏ đi, Diệp Thiên sáng mai muốn đi, việc hắn cần phải làm có rất nhiều.

- Mình bộ dạng này cùng với nghệ sĩ cũng không khác nhiều?

Ở phòng ngủ vào trong bồn tắm một giờ, Diệp Thiên vẻ mặt thích thú đến trước gương, nhìn nhìn tóc dài sóng vai, tay phải như đao vờn quanh trên tóc một vòng, nhất thời thay đổi kiểu tóc.

- Ân? Lão Phục, sự tình ổn chứ?

Nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Diệp Thiên đưa tay vẫy, tóc rơi tán lạc nhất thời bị một sức hút mạnh mẽ hút đến lòng bàn tay của hắn, tùy tay ném vào sọt rác, Diệp Thiên cầm khăn tắm đi ra ngoài.

- Hắc, Diệp Thiên, làn da của cậu cũng thật không tồi!

Mặc dù không có mịn mà như em bé, nhưng Diệp Thiên một làn da trắng tinh như ngọc vô cùng mịn màng để cho Phục Tranh Minh trừng mắt, đừng nói nam nhân, chính là nữ nhân, sợ là cũng không mấy người có thể so sánh với Diệp Thiên.

- Nói nhiều vô nghĩa, trên tay anh có cái gì?

Diệp Thiên nhíu mày, một uy lực nhất thời khiến Phục Tranh Minh thanh tỉnh lại, vội vàng đem tài liệu trong tay túi đưa tới, nói:

- Đây có một phân giấy chứng nhận, là khi ngày mai cậu xuất cảnh cần dùng. Vé máy bay đã muốn đặt xong, phải đi Nam Phi, sau khi tới nơi, giấy chứng nhận này có thể tiêu hủy.

Phục Tranh Minh bỗng nhiên dừng một chút, nói tiếp:

- Đến khi tới đó, sẽ có người cùng cậu liên hệ, đến lúc đó giấy tờ cậu về nước do anh ta giao cho cậu!

Tống Hạo Thiên an bài chuyện kế tiếp, đương nhiên rất cẩn mật, khi Diệp Thiên xảy ra sự cố, đã có người nắm lấy các giấy tờ cho Diệp Thiên ở các quốc gia Châu Phi làm thủ tục nhập cảnh. Mà giấy tờ Diệp Thiên ở Nga nhập cảnh chính xác, cũng bị làm thành giấy chứng nhận giả, chuyện đã xảy ra ở Nga liền không còn đâu vết, cũng tiêu trừ không ít tai hoạ ngầm cho Diệp Thiên.

- Được, lão Phục, cám ơn anh.

Diệp Thiên gật gật đầu, đem túi tư liệu tùy tay đặt lên trên bàn, nhìn thoáng qua Phục Tranh Minh, cười nói:

- Lão Phục, hai chúng ta coi như là có duyên phận, tôi tặng cho anh một đồ chơi nhỏ, đến khi con trai anh sinh ra, có thể đeo cho nó!

Tục ngữ nói " Giấu tinh thông cốt, hiện tinh thông mi ", con trai xem mi con gái xem miệng, Diệp Thiên phát hiện hàng mi Phục Tranh Minh so với thời gian trước đậm hơn rất nhiều, cũng có dấu hiệu.

- Sinh... Sinh con trai?

Phục Tranh Minh không nghĩ tới Diệp Thiên đột nhiên nói ra một câu như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, mở miệng nói:

- Diệp Thiên, cậu không phải đang nói đùa chứ? Tôi đi đến đây sắp nửa năm, không nghe trong nhà vợ tôi mang thai mà!

Phục Tranh Minh năm nay bốn mươi hai tuổi, bởi vì tính chất đặc thù của công việc, hắn bốn mươi tuổi mới kết hôn, hơn nữa cùng vợ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này đi ra ngoài nửa năm luôn luôn không trở về, cũng không nghe vợ nói mang thai.

- Hẳn là không muốn làm cho anh đi công tác bị phân tâm rồi?

*Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nói:*

- Lão Phục, anh cũng là người hồ đồ! Gọi điện thoại về không phải đều rõ rồi hay sao?

- Đúng không vậy?

Phục Tranh Minh vẻ mặt hồ nghi nhìn lên Diệp Thiên, nhưng tin tức này gây ra đả kích đối với hắn thật sự quá lớn, Phục Tranh Minh nghĩ một chút, vẫn cầm lên điện thoại trong phòng.

- Ngọc nguyên liệu này thật cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể coi là một nhạc cụ của thầy tu...

Diệp Thiên lắc đầu nở nụ cười, đưa tay đặt miếng ngọc ở trên bàn sách, lấy chặn giấy chà xát một chút, cái chặn giấy vỡ ra từ giữa chỉ còn lại bằng ngón cái. Ngón trỏ hai tay Diệp Thiên như là đao khắc, chạm khắc lên ngọc, ngắn ngủn hơn một phút đồng hồ trôi qua, Phục Tranh Minh còn chưa điện thoại xong, một cái Ngọc bội hình Ngựa trông rất sống động hiện ra tại trong tay Diệp Thiên.

*Đem ngọc bội đặt ở trong lòng bàn tay, mỉm cười, một dòng chân nguyên nháy mắt thay đổi kết cấu bên trong ngọc bội, khiến cho nó đã trở thành một nhạc cụ của thầy tu có thể dung nạp linh khí, phẩm chất nếu so với nhạc cụ của thầy tu của Diệp Thiên năm đó cao hơn rất nhiều.

- Năm đó thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên hạ to lớn!

*Lần đầu bắt tay vào làm ngọc bội, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút thổn thức. Năm đó bảo bối bị bản thân dùng không nói, Đường Văn Viễn tiêu phí mấy ngàn vạn cũng không mua được vật, thế nhưng lúc này chỉ tùy tay, Diệp Thiên cũng không nhịn cảm thán không thôi đối với hạnh ngộ trong cuộc đời của mình.

- Diệp Thiên, tôi... vợ tôi thật sự có bầu rồi!

Diệp Thiên bên này mới vừa chế tạo xong một món đồ nhạc cụ của thầy tu, bên kia Phục Tranh Minh cũng cúp điện thoại, trên mặt cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu. Quả nhiên như lời nói của Diệp thiên, người nhà vì để cho Phục Tranh Minh an tâm công tác, cũng chưa nói tin tốt lành này cho hắn biết, mà là muốn đợi hắn về nước, cho hắn một kinh hỉ.*

Diệp Thiên cười cười, đem ngọc bội cầm trong tay đưa cho Phục Tranh Minh, nói:*

- Con trai anh thuộc thủy trong Ngũ Hành, đặt tên mang bộ Thủy là tốt nhất, thứ này cho anh, có thể bảo vệ nó vô bệnh vô tai họa!

*Tuy rằng Phục Tranh Minh bị điều động đối chính bản thân hắn cũng là có ưu đãi, nhưng người ta ở nơi lạnh khủng khiếp như thế này đợi chính mình hơn nửa năm, tóm lại là Diệp Thiên thấy mang ơn, nhưng gieo một quẻ này cùng một món đồ nhạc cụ của thầy tu, coi như là trả hết nợ.

- Cám ơn, cám ơn!

Phục Tranh Minh rõ là người quân nhân, nói không nên lời hay, tiếp nhận ngọc bội không ngừng ngây ngô cười, qua một hồi lâu vỗ đầu một cái, nói:*

- Tôi còn mấy bình rượu ngon, hôm nay chúng ta nhất định phải say.

Cùng Diệp Thiên uống rượu, kết cục đương nhiên là Phục Tranh Minh say như chết, sớm ngày hôm sau Diệp Thiên cũng không đánh thức hắn, từ trên người hắn lấy ra chút Đô-la, Diệp Thiên ra phía sau lãnh sự quán tự mình bắt xe, trực tiếp đi tới sân bay.

- Pháp bảo bổn mạng này thật đúng là tiện, kiểm tra cũng tra không được.*

Ngồi ở trên phi cơ đi Châu Phi, tâm trạng Diệp Thiên thật tốt, thanh phi kiếm trong cơ thể hắn chính là kim loại, nhưng không gây ra bất kỳ phản ứng nào trong cửa kiểm tra ở sân bay...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.