Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 20: Có bí mật giấu giếm em




Kể từ lần trước Kiều Mộng Mộng quyết định vào đoàn làm phim, lịch trình sắp xếp càng kín hơn trước kia. Ngoại trừ hoàn thành việc học hành trên trường, cô còn phải tập luyện, quay phim, ngày nào cũng bận tới nỗi chân không chạm đất, đến hệ thống cũng phải khuyên cô đừng quá sức như thế.

Rạng sáng hôm nay, cô vừa quay xong từ đoàn làm phim về thì đã thấy bóng bay màu hồng bay khắp chung cư, một chiếc bánh kem không to lắm nhưng lại rất tinh xảo đặt trên bàn, có một tấm thiệp được cắm bên trên viết: Chúc Kiều Mộng Mộng sinh nhật vui vẻ!

Cô sững người tại chỗ nhìn lịch một cái, hôm nay đúng là sinh nhật của cô.

Cô bận quên cả mất.

“Cảm ơn nhé.”

Cô đi tới bàn ngồi xuống rồi nhìn chiếc bánh sinh nhật, mắt lấp lánh ánh sáng: “Hệ thống, cảm ơn anh đã luôn ở bên tôi.”

Hơn hai mươi năm qua, số lần cô đón sinh nhật đếm trên đầu ngón tay, kiểu chúc mừng với bầu không khí đầy lãng mạn thế này gần như là không có, thế nhưng sau khi gặp hệ thống, chuyện này đã là lần thứ hai rồi.

Lần trước, cô nhớ rằng hệ thống phát hiện ra cô thích gấu bông nên lén mua rất nhiều gấu bông đồ chơi đáng yêu, chất kín cả phòng ngủ.

Dù rằng anh không có thật nhưng anh đã cổ vũ cô làm rất nhiều chuyện. Cho dù là tham gia thi đại học, việc học hành hay là chuyện thường ngày, anh dạy cô yêu chính mình, xem mình như con gái, bù đắp khuyết thiếu thời thơ ấu.

[Mừng ngày sinh nhật của cô! Mừng ngày sinh nhật của cô! Happy birthday to you~ Happy birthday to you~]

Tiếng nói của hệ thống vang lên, dù rằng giọng nói đầy cuốn hút của anh hơi vụng về khi hát bài hát sinh nhật nhưng Kiều Mộng Mộng có thể cảm nhận được sự chu đáo của anh.

“Nếu như anh có thật thì tốt rồi."

Kiều Mộng Mộng nhìn vào không trung.

[Sao vậy?] Trái tim của hệ thống đập thình thịch.

“Tôi có thể ôm anh một cái.”

Hệ thống cảm thấy tim mình sắp nhảy ra rồi! Anh kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh.

[Cô có thể ôm chính mình không?]

Kiều Mộng Mộng ôm không khí trước rồi ôm lấy mình.

“Cảm ơn anh nhé, hệ thống.”

Cô lặp lại lần nữa.

[Được rồi! Bây giờ chúng ta tiến hành bước tiếp theo, cầu nguyện, thổi nến.]

Ánh đèn lập tức tắt phụt, nến được thắp lên, ánh sáng le lói từ từ tỏa sáng cả phòng khách.

Kiều Mộng Mộng chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại rồi cầu nguyện.

Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đầy ánh sao, càng đẹp hơn trong ánh nến le lói.

“Phù~”

Khoảnh khắc cô thổi tắt ngọn nến thì ánh đèn lại sáng lên.

Kiều Mộng Mộng cầm dao lên cắt hai phần bánh đặt ở trước mặt, xúc một thìa cho vào miệng, vị thơm ngọt của bơ thực vật lan khắp khoang miệng, đôi mắt híp thành vầng trăng khuyết.

“Theo quy tắc cũ nhé.”

Cô cười, ngay sau đó, cô đã đưa lại quyền kiểm soát cơ thể cho hệ thống.

[Hứa đón sinh nhật với tôi, bánh kém không thể thiếu được.]

Đôi mắt xa cách lạnh lùng của “Kiều Mộng Mộng” đong đầy dịu dàng, xúc một miếng bánh có dâu tây cho vào trong miệng, vị chua ngọt rất hợp khẩu vị của anh khiến anh phải ăn thêm mấy miếng nữa.

[Anh thật sự rất thích đồ ngọt.] Linh hồn của Kiều Mộng Mộng đang cười.

Năm nay, có lúc cô sẽ để hệ thống chiếm lấy cơ thể và cùng thưởng thức đồ ăn với hệ thống. Cô nhận ra rằng hệ thống thích đủ loại đồ ngọt, nhất là cực kỳ thích đường. Cô nghĩ nếu hệ thống mà là một con người thì có lẽ sẽ là một cô gái kiêu căng thích ăn đồ ngọt nhỉ!

Hệ thống giật mình bởi suy nghĩ của cô, ngón tay dừng lại.

Con trai thì không được thích ăn đồ ngọt à?

**

Cùng lúc đó.

Ở trang viên Mộ Từ rộng lớn, một bóng người cao to đang lén lút đi vào phòng bếp, anh nhìn quanh, chắc chắn rằng không có người mới lấy một miếng đồ ngọt trong tủ lạnh ra lặng lẽ nhét vào miệng.

“Ha ha, bị em phát hiện rồi nhé!”

Đèn mở lên, Mộ Từ Tâm nhảy ra từ cửa làm Mộ Từ An giật mình giấu đồ ngọt ra sau lưng, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía cô ấy: “Em nói gì thế?”

“Anh đừng giả vờ nữa, em biết chuyện anh thích ăn đồ ngọt từ lâu rồi! Hi hi, đồ ngọt em mua mà em lại không biết thiếu mất mấy miếng à?”

Mộ Từ An lặng lẽ cầm đồ ngọt ra, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Không phải anh sợ em cười nhạo nên mới không nói ra đấy chứ?”

Mộ Từ An mím môi thành một đường thẳng, cơ thể hơi đứng đờ.

“A ha ha em đoán đúng rồi!” Mộ Từ Tâm chớp mắt như một con cáo:

“Em không cười nhạo anh đâu, sau này có đồ ngọt ngon thì em sẽ chia cho anh đầu tiên.”

Mộ Từ An không khỏi mỉm cười, kéo hai cái ghế ra, vẫy tay với cô ấy: “Lại đây.”

Mộ Từ Tâm kinh ngạc nhìn anh một cái, cô ấy cảm giác hôm nay anh trai hơi kỳ lạ nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều mà chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mộ Từ An sờ đầu cô ấy, ánh mắt phức tạp: “Sau này anh trai không còn ở bên em nữa thì phải biết chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Mộ Từ Tâm bất ngờ ngẩng đầu, trợn tròn mắt: “Anh đang nói gì thế! Gì mà không còn ở bên cạnh, anh định đi đâu sao? Hừ, đừng hòng bỏ mặc em, anh mau nói đi, có phải tìm được chị dâu nên không cần em nữa đúng không?”

Mộ Từ An cười nói: “Chị dâu đâu ra, anh nói đùa thôi, sợ rằng con quỷ sứ nhà em gây chuyện không cần anh nữa.”

“Không đâu nhé! Anh mãi mãi là anh trai của em, là anh hùng của em!”

“Hóa ra trong mắt em, anh có hình tượng vĩ đại thế à?”

“Đó là đương nhiên rồi!”

Vì một vụ tai nạn xe cộ mà bố mẹ rời khỏi trần gian, chỉ còn hai anh em nương tựa vào nhau. Hai người tựa vào nhau cùng nói nói cười cười, nói chuyện rất lâu…

**

Chớp mắt một cái đã hết nửa tháng, Kiều Mộng Mộng cũng sắp quay xong cảnh trong “Kiểm soát tuyệt đối”, Ninh Huy và thành viên câu lạc bộ văn học quyết định chúc mừng một bữa, trước một tuần đã chuẩn bị xong tiệc đóng máy.

“Chị Mộng Mộng lần này không được từ chối đâu đấy!”

Sinh nhật lần trước cô không nói, sau đó mọi người biết chuyện muốn tổ chức bù một bữa tiệc sinh nhật nhưng bị cô từ chối.

“Được rồi, nghe theo mọi người đấy.”

Đôi mắt hàng mày cô cong cong, cười rất dịu dàng.

Mộ Từ Tâm vui mừng nhảy cẫng lên. Sau khi Kiều Mộng Mộng rời khỏi đoàn làm phim thì lái xe đưa cô ấy tới Cung Hoa Yến. Cung Hoa Yến là nhà hàng Trung Quốc ngon nhất gần trường, cũng là nơi câu lạc bộ văn học thường tụ tập ăn uống.

Kiều Mộng Mộng nhìn món ăn cả một bàn lớn thì hơi ngạc nhiên: “Nhiều thế này á?”

“Đúng rồi! Đàn anh Ninh Huy bảo hôm nay sẽ có rất nhiều người tới.”

Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng cười của Ninh Huy: “Anh, bạn bè của em đều ở đây, để em giới thiệu họ cho anh làm quen…”

Mộ Từ Tâm xoay người thì bị thu hút bởi người bên cạnh Ninh Huy, bởi người đó không phải ai khác mà lại chính là bác sĩ Ninh Duệ, người cô cho số điện thoại nhưng không hề liên lạc lại với cô.

“Bác sĩ Ninh?”

Ninh Huy tỏ ra kinh ngạc: “Hai người quen nhau à?”

“Không quen.”

“Có quen!”

Hai người đáp lại cùng lúc rồi lại lắc đầu:

“Có quen.”

“Không quen!”

Ninh Huy liếc nhìn hai người, ánh mắt thấp thoáng nụ cười: “Vậy rốt cuộc là quen hay là không quen?”

Ninh Duệ lặng lẽ cấu em trai một cái, đau tới nỗi Ninh Huy kêu đau: “Anh! Đau đấy!”

“Chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi.” Ninh Duệ mỉm cười giải thích.

Mộ Từ Tâm nghe thấy vậy thì hơi buồn, giọng nói cũng ỉu xìu.

Ninh Huy lườm anh trai một cái, rõ ràng trong điện thoại có lưu ảnh con gái người ta mà bây giờ lại giả vờ lạnh nhạt không quen biết cái gì ở đây chứ!

Thấy dáng vẻ thất vọng của Mộ Từ Tâm, cậu ấy cũng đau lòng: “Tâm Tâm, mặc kệ anh ấy, hôm nay đàn anh sẽ giới thiệu cho em vài “món” để em quên mọi phiền não.”

Mộ Từ Tâm bật cười: “Được đó!”

Ninh Duệ nhìn em trai và Mộ Từ Tâm, ánh mắt lóe sáng.

Đợi mọi người tới đông đủ, phục vụ bắt đầu lên món, mọi người sôi nổi nói chuyện về hoạt động của câu lạc bộ văn học gần đây.

“Tâm Tâm cũng diễn vai trong đó à?”

Dạo này Kiều Mộng Mộng rất bận nên vẫn chưa xem thông báo chọn vai. Nghe mọi người thảo luận tới đây thì rất lấy làm kinh ngạc.

“Đúng vậy! Chị Mộng Mộng, hôm nay mới ra thông báo em đang định nói với chị đây, cuối cùng bận quên cả mất.” Mộ Từ Tâm cười hì hì: “Lần trước em căng thẳng quá, nhưng quay video ngắn lần này em thấy tiến bộ rất nhiều.”

Ninh Huy gật đầu: “Đúng vậy! Đàn em Tâm Tâm tiến bộ nhiều lắm!”

Kiều Mộng Mộng cũng vui mừng cho cô ấy.

Mọi người nâng cốc: “Nâng cốc vì chị Mộng Mộng đóng máy! Nâng cốc vì Tâm Tâm tham gia quay video ngắn!”

Keng!

Tiếng chạm lanh lảnh xen lẫn tiếng cười.

Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Mộ Từ Tâm thấy Ninh Duệ nghe một cuộc điện thoại với trạng thái không ổn định bèn lặng lẽ đi theo.

“Kỳ lạ, sao bác sĩ Ninh lại có số điện thoại của trợ lý Lâm nhỉ?”

Cô ấy để ý thấy ghi chú trợ lý Lâm trên màn hình thì lén tra số điện thoại, xác nhận rằng là trợ lý Lâm mà cô ấy quen biết. Nhớ tới cái két sắt phát hiện trong phòng sách lần trước và lời nói kỳ lạ anh trai cô ấy nói mấy hôm trước, trong lòng cô ấy âm ỉ một nỗi lo lắng.

Không được, cô ấy nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này.

Cô ấy lái xe theo sau xe Ninh Duệ, thấy chiếc xe đậu trước cổng trang viên Mộ Từ, sau đó trợ lý Lâm đỡ anh trai cô lên xe.

“Họ định đi đâu vậy chứ?”

Cô ấy lái xe tiếp tục đi theo nhưng được một nửa thì bị đèn đỏ chặn lại nên mất dấu.

**

Dưới chung cư, quán cà phê.

“Cô Kiều, tôi là Từ Hoa, người chiêu mộ tài năng của công ty giải trí Mộng Ảnh, tôi từng xem cô diễn trong buổi thử vai “Kiểm soát tuyệt đối” trước đây, công ty chúng tôi rất thích diễn viên có năng khiếu như cô nên muốn ký hợp đồng với cô. Không biết cô có đồng ý không?”

Từ Hoa rất có thành ý, mang cả hợp đồng theo.

“Cô Kiều có thể suy nghĩ xem sao.”

Kiều Mộng Mộng nhìn hợp đồng một cái rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ suy nghĩ thêm, phiền chị cho tôi cách thức liên lạc.”

Từ Hoa lấy danh thiếp đưa cho cô: “Mong rằng chúng ta có thể hợp tác.”

Sau khi tiễn người chiêu mộ đi, cô nhận được tin nhắn của Mộ Từ Tâm: “Chị Mộng Mộng, em có chuyện muốn nói với chị, chị có thời gian không?”

Kiều Mộng Mộng đáp: “Có.”

“Em tới chung cư tìm chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.