Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 195




Chương 195

Mộ Vãn Tô do dự, nếu có thể, nàng ta thật sự muốn nắm chặt lấy lỗ tai của tên ranh con kia ra sức dày xéo một trận, thật là quá bực trong người, ngay cả cầu xin người khác giúp đỡ cũng là dáng vẻ hùng hồn như vậy!

Lại nói đến bên này, đám người Diêm Chấn nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều không khỏi cảm thấy rất ngờ vực, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nơi xa, lập tức đã nhìn thấy Mộ Vãn Tô ở xa xa.

Mộ Vãn Tô vẫn một bộ váy đen như cũ, mái tóc búi lên, mặt ngọc xinh đẹp tinh xảo, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều, một đôi chân mày thẳng tắp, ở giữa chân mày lại mang theo một luồng khí tức sắc bén mạnh mẽ như đao, tựa như một đóa hoa hồng dại nở rộ trên vách đá, yêu kiều xinh đẹp, nhưng lại có gai.

Trông thấy nàng ta, đồng tử Diêm Chấn chợt co rụt lại, ngơ ngác nói: “Vãn Tô tiểu thư, người… Nhận ra thiếu niên này?”

Những người khác cũng đều không tin.

Trong lòng Mộ Vãn Tô thở dài, chỉ có thể bước đến, hé mở môi đỏ mọng, hời hợt nói: “Lệnh bài này đúng là đại công tử tặng cho.”

Nàng ta không trả lời trực tiếp, nhưng ý tứ bên trong lời nói đã biểu lộ không bỏ sót.

Trong nháy mắt, nghi ngờ trong lòng Diêm Chấn đã quét sạch sành sanh, Mộ Vãn Tô là người phụ trách của Thạch Đỉnh Trai thành Đông Lâm, ngay cả địa vị của chính Diêm Chấn cũng kém xa nàng ta.

Quan trọng nhất là, Diêm Chấn rất rõ ràng, những ngày này Mộ Vãn Tô vẫn đang giúp đại công tử làm việc, lời nàng ta nói ra há có thể là giả?

Xem ra thật sự là đã oan uổng người trẻ tuổi kia.

Diêm Chấn thầm nghĩ, khi nhìn về phía Lâm Diệp lần nữa, ánh mắt đã trở nên khác đi, hắn ta không biết đại công tử tại sao lại tặng lệnh bài mang bên mình quý trọng như vậy cho thiếu niên ở độ tuổi không lớn này, nhưng nếu đại công tử đã làm như vậy, tất nhiên là có đạo lý riêng.

Mà đám người trung niên cẩm y thì sắc mặt liên tục biến đổi, thiếu niên này lại là bạn của đại công tử? Nếu như bị đại công tử biết chuyện xảy ra hôm nay…

Không dám nghĩ đến!

Đặc biệt là người trung niên cẩm y, trong lòng đã nhịn không được hối hận, hành động vừa nãy của mình dường như có vẻ hơi thô lỗ vô lễ, nhưng khi đó ông ta nào biết được thiếu niên ăn mặc giản dị này, lai lịch lại to lớn như thế?

Lúc này, người trung niên cẩm y bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Diệp xoay người, ánh mắt nhìn về phía mình, trong lòng của ông ta lộp bộp một tiếng, còn tưởng rằng Lâm Diệp chuẩn bị tìm mình tính sổ.

Ai có thể ngờ, lại thấy gương mặt Lâm Diệp áy náy chắp tay nói: “Vừa rồi tiểu tử lỗ mãng, sai trước là ở ta, xin lỗi vị đại thúc này, xin rộng lòng tha thứ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người trung niên cẩm y ngơ ngác, vô ý thức nói: “không ngại, không ngại, vừa rồi chỉ là một cuộc hiểu lầm, công tử cũng chớ có để trong lòng.”

Lâm Diệp cười một tiếng, không nói thêm nữa.

Diêm Chấn thấy vậy, phất tay nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Nói xong, hắn ta đã mang theo Lâm Diệp, cùng với Mộ Vãn Tô, dọc theo một hành lang thật dài, đi vào trong một nhã thất, chia ra ngồi xuống.

“Không biết tôn tính đại danh vị công tử này?”

Thái độ của Diêm Chấn đã trở nên đàng hoàng và nhiệt tình, dáng vẻ hắn ta vốn rất nho nhã, khi nói chuyện cười cười nói nói, làm cho người ta như tắm gió xuân.

“Tiền bối khách sáo, vãn bối họ Lâm tên Diệp.”

Lâm Diệp cười chắp tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.